Xin Chào! Thanh Xuân!

Chương 57: 57: Ra Đi




Sau đó Ngọc Ưu đi tới Thanh Đảo chơi.

Sau đó 1 tuần không thấy phát sóng, Trần Tử Yên hỏi người trong SL bao gồm sư huynh, nhưng không có tin tức.
Sau đó 1 tuần, thi thể 1 nữ sinh tìm thấy tại Thanh Đảo, có chứng minh thư và nhận dạng.
Thi thể được công bố, mọi người trong giới đau lòng rất nhiều.

Thần mid của giới giống như 1 đoá hoa, nở lên ở giai đoạn đẹp đẽ nhất, bây giờ đã hoà theo dòng nước biển lạnh lẽo.

Em hoà trong biển.
Di chúc được công bố, đây là 1 vụ tự sát có chủ đích, tài sản theo di chúc mà công bố, cha mẹ Diệp nhìn thi thể của con gái bị thối rửa, nhiều chỗ bị xé rách vì bị cá ăn.
Bạn học, đồng đội, người trong các chiến đội khác đều đến, nhìn bức di ảnh là em mỉm cười.
Trần Tử Yên lặng lẽ khóc, Thiệu Nhất Hàng không nói gì chỉ đứng đó mà thôi.


Trang Diệc qua nói chuyện với che mẹ Diệp sau đó tức giận đi ra, họ thấy con mình chết là do đồng tính, là tự nó gây nên.
Trần Tử Yên im lặng, bây giờ cô ấy nói "2 vị, cháu là Trần Tử Yên, là người yêu của Ngọc Ưu, có lẽ với hai bác, em ấy là kẻ tâm thần, nhưng với cháu, em ấy là người yêu, em ấy rất quật cường, đứng trên lập trường là đối thủ thì Ngọc Ưu chính là rất mạnh mẽ và đáng thủ".
Thiệu Nhất Hàng cản Diệp mẫu muốn đánh Trần Tử Yên, Thiệu Nhất Hàng nói "Diệp nữ sĩ, tuy thời gian quen biết Ngọc Ưu chỉ hơn 2 năm, nhưng tôi biết em ấy là một con người rất tốt bụng, rất mạnh mẽ, có lẽ nữ sĩ không biết, nhưng đây là giấy khám bệnh của Ngọc Ưu, em ấy bị trầm cảm nặng và có hành vi muốn tự sát, số sách mà em ấy mua thuộc các quyển sách về tâm lý, chữa lành tâm lý, nữ sĩ biết không ạ?".
"Nữ sĩ và tiên sinh tuy là cha mẹ của Ngọc Ưu, nhưng cả 2 lại không chú ý tới con gái của mình, có lẽ vì Ngọc Ưu lo lắng nên mới không nói ra gánh nặng trong tâm lý, hoặc em ấy biết rõ nếu như nói ra sẽ không ai tin tưởng em".
"Về hành vi 2 vị đánh đập, giam cầm Ngọc Ưu vào lúc em ấy quay về, chúng tôi sẽ không truy xét, đồng tính không phải là bệnh, họ là con người bình thường, tình yêu không phân biệt giới tính, vì thế khi thần Cupid bắn mũi tên mới nhắm mắt, tình cảm là bản giao hưởng của trái tim, tôi biết 2 vị lo cho Ngọc Ưu sai đường, nhưng cũng chính cái lo lắng ấy đẩy em ấy tới dòng biển lạnh lẽo".
"Nằm trong dòng biển lạnh cảm nhận sự cô đơn, biển hiểu lòng vì em nằm trong đó, nữ sĩ biết không? Ngày em ấy quay về Thành Đô, em ấy đã ở bệnh viện theo dõi, em ấy nói mình muốn được lên sân khấu, lúc ra sân bay, mùa hè nóng nảy, em mặc đồ dài tay cũng vì cơ thể toàn vết bầm tím".
Tham gia thi đấu, em ấy đau đến mức không thể tiếp tục thi đấu mà phải nghỉ ở phòng chờ, ngày sinh nhật Ngọc Ưu mỉm cười, trên người vẫn còn vết thương, xương sườn không được chữa trị tử tế đến khi quay về nước, thành công của Ngọc Ưu chính là do công sức của em ấy, có lẽ theo quan điểm của 2 vị, cháu sai hay là Tiểu Ưu sai, nhưng chúng cháu không sai, Ngọc Ưu và Tử Yên không sai, em ấy nói muốn thi thể mình hỏa thiêu, tro cốt thả xuống dòng biển, cháu xin phép".
Thiệu Nhất Hàng lần đầu tiên nói nhiều nhiều vậy, cậu rời đi, Trần Tử Yên đứng đó.

Mấy đội trưởng rời đi.
Sau có 1 cái clip nói về cảnh này được ghi lại.
Thiệu Nhất Hàng đã bình luận lại.
Thiệu Nhất Hàng V: Tôi không mong cha mẹ Ngọc Ưu sẽ bị nói, họ có quan điểm của mình, vì thế chủ lầu không cần bôi đen hay thao túng dư luận.
Quách Hàm Lộc V: Tôi ghét nhất dạng câu view như này, tốt nhất nên xoá đi, tang lễ là không nên quay chụp.
SL Thư Sách V: Em ấy chưa đủ khổ? Chết rồi không yên luôn à? Câu view thì đi qua chỗ khác, cựu đội trưởng và mid của chúng tôi không phải để đùa giỡn.
Sau 1 hồi bài viết cũng bị xoá bỏ.
Thiệu Nhất Hàng im lặng, tình đầu anh ấy chìm mình xuống dòng nước, em ấy ra đi ngay ngày sinh nhật của bản thân mình, tối ngày 22 tháng 6 của 20 năm trước, em ấy ra đời.

Và cũng ngày 22 tháng 6 năm nay, em ấy ra đi.
Thiệu Nhất Hàng im lặng.

Sinh nhật 19 tuổi, Ngọc Ưu ngồi bôi thuốc, mỉm cười với fan.

Sinh nhật năm 20, em cười cuộc đời tẻ nhạt.

Trần Tử Yên giải nghệ rời đi, tiếp tục việc học của mình.

Mọi thứ quay về nếp sống bình thường của bản thân mình.

Lưu lại 3 con người yên tĩnh nhớ tới ký ức và những bức ảnh sau 10 năm và mãi về sau.
Chúc Ngọc Vấn im lặng nhìn lên bầu trời đầy sao.

Cô ấy như nghe thấy âm thanh quen thuộc "Tiểu Vấn, sau này thành tỷ phú, nhất định phải bao nuôi tớ nha? Đừng quên đấy".
Chúc Ngọc Vấn nhắm mắt lại, bây giờ tớ thành tỷ phú rồi, cậu ở đâu?
Trần Tử Yên dựa đầu vào ghế, hôm nay là Hạ Chí, cũng là sinh nhật của em, Tiểu Ưu, tôi nhớ em, em thật tàn nhẫn.

Đến khi em chết rồi tôi mới dám nói em là người yêu tôi.
Học sinh tò mò hỏi "Lão sư, hôm nay là sinh nhật người yêu cô hả? Người đó mấy tuổi rồi?".
Trần Tử Yên mỉm cười "Em ấy 20 tuổi, là học bá, điểm thi vào đại học là 749 điểm".
"Hoá ra cô thích trai trẻ nha".
Trần Tử Yên cười khẽ "Không, em ấy là bạn gái tôi".
"Oa, chị ấy đẹp không ạ?".
Trần Tử Yên nói "Rất đẹp, là một mỹ nhân, xinh đẹp như đoá hoa hồng vậy, lại rất giống một chú thỏ nhỏ, có lẽ sau này mấy em sẽ hiểu được cảm giác có người yêu đáng yêu sẽ ra sao".

Ban đầu em thua tôi 3 tuổi, nhưng bây giờ, em thua tôi 13 tuổi rồi.
Ở căn biệt thự ven biển, Thiệu Nhất Hàng ngắm nhìn trời sao đẹp đẽ, tinh không rộng rãi, đại dương bao la, tôi giấu tâm tư vào trong gió, mong nó trải qua cực lạc với em.
Có lẽ vì tôi ích kỷ, tôi sợ hãi em rời xa nên tôi mới không dám nói lời yêu em, nhưng em đã chạy khỏi cuộc đời tôi và để lại một dấu ấn bên trong đó, em là tình đầu, là ánh trăng sáng, là cộng sự hoàn hảo nhất của tôi, Diệp Ngọc Ưu, tôi yêu em.
Nơi hoa thơm bát ngát, một nụ hoa đang dần nở ra.

Cơn gió khẽ lay, cánh hoa mỏng manh lại yếu ớt không hề bị cuốn đi mất, thật mỏng manh.
Thiệu Nhất Hàng nhìn mèo trắng nhỏ, anh nhớ rất rõ người anh yêu muốn nuôi một con mèo, nhưng lại không thể nuôi vì huấn luyện bận rộn, vậy thì tôi thay em nuôi vậy.
Em từng nói "Em sẽ không bỏ công sự của mình đâu anh Diệc".
Nhưng cuối cùng em lại không lời mà biệt bỏ rơi tôi và người em yêu, đồ nhẫn tâm, nhưng tôi lại yêu em.
Tạm biệt thanh xuân của tôi.
...****************...
Lưu ý nhỏ nha, phiên ngoại là ngôn tình, đề nghị chú ý, không thích xin hãy dừng lại nha..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.