Xin Chào! Thanh Xuân!

Chương 68: 68: Phiên Ngoại 11 Nhật Nguyệt 11




Sau 5 ván đánh chung, Lý Thế Hiện bị Ngọc Ưu chọc cho đỏ mặt, lý do là vì Ngọc Ưu nói chuyện có phần ngọt, dùng giọng loli để nói chuyện.

Thiệu Nhất Hàng thở dài trong bất lực, Ngọc Ưu cười tủm tỉm.

Ngọc Ưu tắt live, em nói "Thế Hiện, đánh không tệ, tiếp tục phát huy".

Lý Thế Hiện nói "Nguyệt Thần đừng dùng giọng loli nữa mà, Thiệu đội băm tui đấy".

Mấy bạn trong kí túc xá ngồi hóng hớt, giọng loli của Nguyệt Thần đáng yêu quá, giống như em bé vậy.

Bởi vậy nên fan toàn fan mama sao?
Ngọc Ưu cười cười "Tốt Lý ca ca".

Lý Thế Hiện: "!" Thiệu đội, là Nguyệt Thần chứ không phải tui.

Thiệu Nhất Hàng đau lòng "Em toàn gọi anh là Hàng ca hoặc là Thiệu đội, có bao giờ gọi là Hàng ca ca đâu".

Ngọc Ưu cười cười, em đuổi Lý Thế Hiện ra, thanh âm ngọt ngào lại êm tai "Ông xã".

Thiệu Nhất Hàng: "!" Không ổn, sát thương quá lớn, chịu không nổi rồi.
Ngọc Ưu nói "Vậy Hàng ca ca thích gọi như nào?".

"Vẫn nên gọi Hàng ca đi, sau này ở riêng gọi cái kia cũng được" Thiệu Nhất Hàng thính tai đỏ rực, anh che mặt lại, đánh yêu quá, đáng yêu quá đi, yêu rồi.

Lý Thế Hiện và 2 bạn nhìn, Nguyệt Thần gọi cái gì mà khiến cho Thiệu đội đỏ mặt vùi đầu lên bàn rồi vậy?
Tò mò thật.

Bên này, Nhiếp Tiểu Hiểu nghe được, có chút ghét bỏ, nghĩ là nói chuyện kiểu vậy sẽ có thiện cảm sao? Đúng là nông cạn.

Ngọc Ưu không quan tâm, tài liệu giảng dạy vẫn được lan truyền, giọng loli dạy học, fan mama thấy con mình đáng yêu từ ngoại hình đến âm thanh, nhất là có thể điều chỉnh giọng, hình như còn có giọng ngự tỷ quyến rũ chưa được sử dụng.

Thiệu Nhất Hàng biết, cũng không đòi hỏi gì nhiều.


Trần Tử Yên thở dài, kiếp này xem ra chỉ làm chị em mà thôi, không đúng, là gọi sư tẩu rồi, haiz.

Trần Tử Yên cảm thấy nếu vậy cũng ổn, ít nhất Ngọc Ưu sẽ không bị gia đình đánh đập, có thể công khai, không như với cô ấy.

Hôm sau, ở CLB Esports trường, Ngọc Ưu nhìn nơi này rộng rãi, nhiều cây xanh rất đẹp, đầu tư không ít đâu.

Em đi có thấy Văn Sâm, Ngọc Ưu nói "Văn Sâm, đây này".

Văn Sâm nhìn qua bên có 3 người, Ngọc Ưu mỉm cười, Thiệu Nhất Hàng quay Ngọc Ưu vào cửa.

Văn Sâm:?
Đi vào trong phòng huấn luyện, có 2 dàn máy tính, 10 máy xếp cẩn thận.

Ngọc Ưu nhìn, em đi vào, 4 người kia đứng lên, họ nghe Lâm lão sư nói sẽ có người mới.

Ngọc Ưu nhìn Nhiếp Tiểu Hiểu, em cười cười, thật trùng hợp.

Nhiếp Tiểu Hiểu vui vẻ đi qua "Nhất Hàng, đây là Hứa Quân Tà đường top, đây là Chu Sở Văn đi ad, sp là Giang Mậu, còn em đi mid".

Thiệu Nhất Hàng nói "Đều là cao thủ à?".

Hứa Quân Tà gật đầu, Ngọc Ưu nhìn lót chuột, em nói "Fan của Tinh Trì cả à?".

Nhiếp Tiểu Hiểu nói "Tớ fan của Thiệu đội".

Ngọc Ưu nói "Vậy Văn Sâm vào đội trước đi, đánh trước 1 ván với máy, Lý Thế Hiện ngồi xem".

Nhiếp Tiểu Hiểu nhìn qua, mọi người về máy tính.

Ngọc Ưu nhìn, sau đó đứng lên "Hàng ca anh xem rồi dạy họ nhé, chọn độ khó ác mộng! Hành chết họ, em đi mua nước đây, bye bye".

Lý Thế Hiện cảm thấy may mắn, độ khó ác mộng trong đánh máy, máy sẽ thấy người chơi, hơn nữa còn có thể chỉnh lại.


Thiệu Nhất Hàng vào chế độ khán giả với Lý Thế Hiện.

Sau khi Ngọc Ưu quay về, ôm rất nhiều loại nước, em để 1 chỗ, rồi lấy kem ra ngồi, nhìn trận đánh mấy phút rồi.

Ngọc Ưu mở máy tính ra vào xem trận, Thiệu Nhất Hàng lấy 1 hộp kem đưa cho Lý Thế Hiện, mình lấy 1 hộp, Ngọc Ưu nhìn, tiếc quá.
Thiệu Nhất Hàng cắn má của Ngọc Ưu "Ăn nhiều đau dạ dày, ăn ít thôi".

Ngọc Ưu ồ, sau đó nhìn còn 2 hộp kem, đau lòng nhiều chút.
Thiệu Nhất Hàng xem 1 hồi, sau khi xong, anh nói "Đánh tiếp trận độ khó trung bình đi".

Thiệu Nhất Hàng nhìn qua, Ngọc Ưu lấy iPad ra làm ghi chép, em nhìn số liệu thay đổi, mắt phượng nghiêm túc theo dõi.
Sau 1 hồi, Ngọc Ưu nói "Đường mid và đường rừng không hợp, Lý Thế Hiện đi mid, tập lại 1 trận".

Nhiếp Tiểu Hiểu nói "Ngọc Ưu, cho tớ thử lại đi".

Ngọc Ưu nói "Cậu nhìn trận đi, Thế Hiện đánh khống chế, bảo hộ rừng".
Lý Thế Hiện gật đầu "Ok".

Văn Sâm nhìn, họ nghe lời Du Sương vậy?
Sau khi vào trận, Ngọc Ưu ghi chép, Thiệu Nhất Hàng quan sát, sau khi đánh xong 2 ván.

Ngọc Ưu đứng lên, đi tới máy chiếu, kết nối với máy chiếu, sau đó hiện lên trận đầu đánh với máy.

Ngọc Ưu nói "Về trận đầu, đội hình quá loạn, không có sự phối hợp, mọi người hình như ôm tâm lý muốn thể hiện bản thân để muốn được khen phải không? Không có nha, tui không có kẹo đâu, nên mỗi người lấy 1 chai nước mà uống đi".
Họ đi lấy nước, Ngọc Ưu mỉm cười, em nói "Vậy phân tích nhé, đầu tiên là đường giữa, không biết nhìn đội hình, đội hình toàn tướng cơ động, cô pick tướng kém cơ động làm gì nha? Họ đi hết cô còn đi bộ".
"Cả sp nữa, đội hình toàn máu mỏng nên căn bản không đè nổi, trong 1 trận phải có người tank mở giao tranh, không có thì ai mở? Để ad ra mở hay mid ra mở?"
"Đánh ad quá gấp, di chuyển không ổn định còn do dự chưa biết đọc map".

"Đường top khá ổn, đánh cơ động biết đi phụ gank cho mid, cơ mà lại bỏ đường".


"JG quá cô đơn, đánh không tệ, cậu lên mà team lùi, rất không ổn".

Ngọc Ưu vừa cầm máy vừa chiếu video vừa phân tích.

Một hồi mặt ai cũng đen.

Ngọc Ưu nói hết 4 ván.

Mệt cả người, họ cảm giác xấu hổ vô cùng, giống như mình diễn hề vậy, Ngọc Ưu lôi ra hết khuyết điểm sau đó lại nói ưu điểm, cãi cũng cãi không nổi.

Ngọc Ưu thở dài một tiếng, sau đó uống nước, hết nước òi, Thiệu Nhất Hàng đưa chai nước của mình cho em, Ngọc Ưu uống 2 ngụm.

Sau đó nói "5 người lần này solo với 2 người bọn tôi, Nhiếp Tiểu Hiểu nhìn, đánh Điêu Thuyền tướng tủ nhỉ?".

Ngọc Ưu chọn Điêu Thuyền, Thiệu đội cầm Yoshin.

2 con tướng khiến đám liên minh khóc tiếng cún được cầm, áp lực nhân đôi, còn thua bên Ngọc Ưu 1000 vàng, áp lực nhân 3.
Sau đó Ngọc Ưu và Thiệu Nhất Hàng bùng nổ uy lực của quán quân ra hành, Ngọc Ưu vừa đánh vừa điều chỉnh.

Đánh cả 1 buổi, Ngọc Ưu mệt mỏi, đau lưng quá.

Hic, không quẹt nói nữa.
Thiệu Nhất Hàng nói "Nghỉ ngơi 15 phút, Nhiếp Tiểu Hiểu tới".

Nhiếp Tiểu Hiểu đi qua, cô ấy nhanh chóng full máu "Sao vậy Nhất Hàng".

Thiệu Nhất Hàng nói "Cô rank được kéo nhỉ? Trình độ chỉ tầm rank Kim Cương, là 3 người kia kéo đi".

3 người kia chột dạ.

Thiệu Nhất Hàng nói "Thật ra cô đánh còn rất non, lối chơi học theo Quách Hàm Lộc nên rất non nớt và trục trặc, muốn đánh tốt phải đánh ra phong cách riêng, cứ học hỏi Ngọc Ưu đi".

Ngọc Ưu uống ngụm nước, em nói "Học em làm gì? Anh không nhớ tôn chỉ các chiến đội sao? Trận có thể thua nhưng mid nhất định phát chết, lần nào gặp em cầm Điêu Thuyền, họ lại kéo 5 người ra hỏi thăm sức khỏe, sau này cứ lần nào em đánh tướng thiếu cơ động là lại được hỏi thăm".

Thiệu Nhất Hàng nói "Bởi cách em đánh ác quá, chỉ cần đủ đồ thì họ đánh không lại em".
Ngọc Ưu bĩu môi, Nhiếp Tiểu Hiểu nhíu mày, sao lại so sánh với cô ấy? Ngọc Ưu đánh game chuyên nghiệp, cô ấy còn chưa đánh đâu.

Ngọc Ưu nhìn, Thiệu Nhất Hàng nói "Nhiếp Tiểu Hiểu, cô không hợp đội hình nên là vào đánh ghế dự bị đi, bây giờ đi solo luyện tập cách đánh cho thuần thục mới ổn, mọi người sau khi hết giờ nghỉ thì đánh tiếp với máy, Tiểu Ưu em tới".


Ngọc Ưu đứng lên, Thiệu Nhất Hàng ôm eo Ngọc Ưu để em ngồi xuống, Ngọc Ưu đơ mấy giây.

Thiệu Nhất Hàng để em ngồi ở đùi, cằm đặt ở vai, mùi cỏ thơm mát, thoải mái thật.

Ngọc Ưu đơ tiếp, mặt đỏ bừng, Văn Sâm nhìn qua, là có người yêu à?
Cơm chó mọi lúc.

Ngọc Ưu tay hơi đỏ lên "Hàng ca, muốn đánh nhau không?".

Thiệu Nhất Hàng tay đặt ở eo Ngọc Ưu "Nha, đánh?".

Ngọc Ưu căng thẳng, em dễ bị nhột, nén cười một chút.
Thiệu Nhất Hàng nói "Được, không chọc em nữa, lần này em đi rừng đi, cầm Công Tôn Ly hành họ".

Ngọc Ưu chớp mắt "Thật cho em múa dù?".

Thiệu Nhất Hàng gật đầu "Đúng vậy, múa dù đi".

Ngọc Ưu::3
Tới công chuyện rồi.

Ván sau Ngọc Ưu cầm Công Tôn Ly hành, sau đó lại sang Lộ Na hành, cơ bản Ngọc Ưu đi đâu cũng đủ hành mọi người.

Họ có áp lực luôn, bị 2 đại lão hành ép họ phải phát triển, chưa kể Ngọc Ưu còn đi phân tích từng người, số liệu đều được ghi chép cẩn thận.

Ngọc Ưu nhìn đồng hồ "Đi ăn thôi, hôm nay Hàng ca đãi".

Đi ăn, mọi người thấy mệt quá chừng luôn.

Ngọc Ưu kén ăn, ngồi ăn mấy món quen thuộc, Thiệu Nhất Hàng cẩn thận gắp đồ ăn cho Ngọc Ưu, cơm chó đầy mặt mọi người, ăn cơm cũng không yên nữa.
Họ thấy hơi no.

Ngọc Ưu quay về trạng thái cô vợ nhỏ mà mọi người thường thấy trên màn ảnh, không giống lão sư lên bục giảng như khi nãy.

Thiệu Nhất Hàng sờ đầu Ngọc Ưu, Ngọc Ưu nhìn, em chớp mắt, sau đó cúi đầu dùng cơm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.