Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân

Chương 14





Ngọn đèn trên đỉnh đầu không quá cường liệt, phát ra ánh sáng nhu hòa. Tề Ninh liều mạng chống đẩy người đàn ông đang ép lên người mình, nhưng vô dụng. Cậu thực hối hận, lúc nãy đồng ý uống ly rượu Lý Lượng đưa. Nếu cậu biết gã có ý đồ như vậy, đánh chết cậu cũng không uống. Chính là Lý Lượng che giấu quá sâu,cho dù cực kì cẩn thận cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi cái bẫy của đối phương.

Thời gian phảng phất như trở về mười năm trước,cậu còn là thiếu niên mười bảy tuổi.

Tề Ninh thanh tú tinh thuần.

Những kẻ đó cuồng tiếu tiến vào cơ thể cậu,tiếng vải vóc xé rách bén nhọn vang lên,linh hồn cũng theo đó mà tiêu tán.

Cậu là Tề Ninh, vô luận mười bảy tuổi hay hai mươi bảy tuổi. Vận mệnh cơ hồ không tính toán buông tha cho cậu. Tề Ninh biết rõ chuyện kế tiếp sắp phát sinh, mãnh liệt muốn né tránh nhưng lại bất lực.

Ý thức càng ngày càng hỗn độn,cảm giác đầu lưỡi Lý Lượng đang tiến vào miệng mình,ghê tởm đến mức dạ dày không ngừng quay cuồng.


Cứ tưởng trọng sinh rồi có thể xoay chuyển mọi thứ, nào biết, cuối cùng vẫn không ngoài cái này.

Tề Ninh không chống cự nữa,hai tay mềm nhũn vô lực đặt lên sàn nhà băng lãnh. Lý Lượng nheo mắt nhìn cậu nhắm chặt hai mắt, hàng mi khẽ run rẫy tựa như hai cánh bướm mĩ lệ vô cùng, môi bị cắn phá, để lại dấu răng rất sâu. Tròng lòng Lý Lượng càng đắc ý,tầm mắt âm u vài phần. Tề Ninh phát hiện quần áo đang bị thô lỗ kéo lên,trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Âu Dương Duệ,trầm tĩnh lại u nhã,một người đứng ở nơi rất cao rất xa,cao đến mức ngửa đầu vẫn không thể nhìn rõ, xa đến mức có cố gắng như thế nào cũng không thể với tới. Một người như vậy, giờ phúc này lại trở thành chấp niệm mãnh liệt trong lòng Tề Ninh. Đang lúc xuất thần,cửa toilet chợt mở ra,Lý Lượng hoảng hốt quay đầu  bắt gặp hai người đàn ông xa lạ đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua,gã vội vàng nâng Tề Ninh dậy,ngượng ngùng cười nói “Người anh em của tôi uống quá chén,cứng rắn đòi ngủ dưới sàn,a…Ha ha.” Vừa nói vừa đỡ Tề Ninh ra ngoài.

Bên ngoài huyên náo không giảm,theo thời gian trôi qua, người ngược lại nhiều hơn vừa rồi.

Lý Lượng nhìn Tạ Đông say không biết gì đang chờ người cách đó không xa,không chút do dự ôm Tề Ninh rời đi.

Toilet cách thang máy một đoạn ngắn,hành lang rộng mở rực rỡ ánh đèn,ánh sáng chiếu xuống tô điểm cho tấm thảm dưới chân càng thêm mĩ lệ tinh quang. Lý Lượng bĩnh tĩnh tiến về phía trước,cảm giác người trong lòng khẽ giãy dụa,gã nghiêng mặt, đắc ý cười, Tề Ninh, cuối cùng em cũng thuộc về anh!

_”Tề Ninh?” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên,Lý Lượng giật mình hồi thần,trước mắt bỗng dưng xuất hiện vài người.

Người đàn ông cầm đầu mang theo gương mặt anh tuấn, hai hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại,con ngươi đen thẳm nhìn chằm chằm không chớp mắt Tề Ninh trong lòng gã. Hai người đàn ông đứng hai bên đồng dạng cao lớn,đều là một bộ tinh anh lịch lãm. Lý Lượng nhìn ba người,lập tức tìm được kế ứng đối, cười nói “Các vị nhận thức Tề Ninh sao?Tôi là bạn của cậu ấy,từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tôi vừa về nước, hôm nay mời cậu ấy cùng Đông Tử tới đây thay tôi đón gió tẩy trần,nào biết tửu lượng Tề Ninh không tốt uống mấy chén đã say. Hiện tại tôi đang chuẩn bị đưa cậu ấy về, các vị cũng đến đây dùng cơm? Vậy tôi đây không quấy rầy nữa, chúc ngon miệng.”

Lý Lượng đang muốn ôm Tề Ninh ra ngoài,lại bị người đàn ông đứng giữa thân thủ ngăn trở.

Người nọ nhìn gã,thản nhiên mỉm cười “Xin hỏi Tạ Đông đâu rồi?” Ngữ khí không nhanh không chậm,đôi mắt trầm tĩnh như nước. Trong lòng Lý Lượng lập tức hốt hoảng,trực giác cho thấy người này không đơn giản.

_Anh…anh ta cũng say rồi,còn ngồi tại bàn,tôi định đưa Tề Ninh về xong sẽ đưa anh ta về.

_”Vậy sao? Tề Ninh và Tạ Đông cách nhau không xa,không bằng ngài cùng đưa hai người bọn trở về, để Tạ Đông một mình ở đây chung quy không tốt.” Người nọ vẫn như cũ ung dung mở miệng,hai tay tùy ý cắm vào túi quần,nụ cười bên môi lại khiến người ta không khỏi kinh sợ.


Lý Lượng khựng một chút, dần dần trấn định “Nhà Tề Ninh gần nhất,cho nên tôi tính toán trước đưa cậu ấy về rồi đón Tạ Đông. Hơn nữa bàn chúng tôi còn có vài người,Tạ Đông ở đây không sao cả.”

Người nọ không nói gì gật gật đầu,Lý Định vừa định thả lỏng,lại nghe đối phương mở miệng “Tề Ninh chuyển nhà rồi, ngài đây hẳn chưa biết?  Như vậy đi,chuyện đưa cậu ấy về cứ để tôi lo.” Còn chưa dứt lời đã vươn cánh tay thon dài qua,Lý Lượng khẽ lui về sau hai bước,tránh đi đối phương,vừa định mở miệng,thiếu niên trong lòng đột nhiên lên tiếng “Âu…Âu Dương…Duệ.” Giọng khiếp nhược yếu ớt,dưới hành lang im ắng đặc biệt rõ ràng.

Tề Ninh vừa nói xong, mấy người không khỏi sửng sốt, thanh âm mang theo nồng đậm quẫn bách lại nói không nên lời quyến rũ mê loạn.

Con ngươi đen lập tức âm trầm, Âu Dương Duệ tiến lên cướp Tề Ninh ôm vào ngực. Lý Lượng chưa kịp kháng nghị đã bị người đàn ông bên phải Âu Dương Duệ tóm lấy bả vai “Tiên sinh, đã trễ thế này,nếu ngài không ngại theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”

Thân thể Lý Lượng cứng đờ, miễn cưỡng nói “Không cần, tôi đột nhiên có chút việc, đi trước.” Nói xong không chờ mấy người Âu Dương Duệ phản ứng đã bỏ chạy.

Người đàn ông bên trái muốn đuổi theo,Âu Dương Duệ lại thản nhiên nói “Không cần đuổi theo,tôi biết gã ở đâu.”

_”Tề Ninh khẳng định bị chuốc thuốc,hiện tại không bắt gã sẽ không còn cơ hội.” Người nói chuyện là Tiêu Ngôn,hắn bình thường luôn một bộ cà lơ cà phất,giờ phút này hắc mặt, hỏa khí tích tụ trong lòng không chỗ phát tiết,đặc biệt thời điểm nhìn người đàn ông tóc đỏ ngã trên bàn rượu, tức giận đến mức mặt đều tái xanh.

Âu Dương Duệ không để ý tới bọn họ, vội vàng phân phó Tiêu Ngôn cùng Tiểu Kì đưa Tạ Đông về, liền ôm người trong lòng tiến vào thang máy.

Từ tầng mười sáu xuống lầu một,Lý Lượng sớm không thấy. Âu Dương Duệ ra cửa,nhân viên công tác đã sớm lấy xe giúp anh, thật cẩn thận đặt Tề Ninh lên xe,lúc này mới vòng qua bên kia vào chỗ ngồi. Âu Dương Duệ cũng không lập tức khởi động máy,mà xoay người lật lật mí mắt Tề Ninh, nào biết đối phương còn chưa hoàn toàn hôn mê, đôi mắt mở ra một chút, mơ hồ thấy đó là anh mới an tâm ngủ.

Âu Dương Duệ vô thanh cười cười,lập tức thay cậu thắt dây an toàn, hướng về phía phố xá tấp nập.

Thứ Lý Lượng dùng chỉ là thuốc mê bình thường, được kết luận sau khi quan sát Tề Ninh nằm trên giường hai giờ nhưng vẫn không có phản ứng gì. Âu Dương Duệ ngồi bên giường,thay Tề Ninh lau mặt,trừ bỏ khẽ nhíu mày mê mang, Tề Ninh hoàn toàn không có bất cứ chỗ nào khác thường. Âu Dương Duệ thẫn thờ nhìn cậu thật lâu,thẳng đến khi chuông điện thoại vang lên, anh cầm di động đi ra phòng ngủ,cửa đóng lại, bên trong một mảnh yên tĩnh.


Thiếu niên trên giường khẽ mở mắt, tầm mắt dưới ánh sáng mỏng manh có vẻ mờ mịt, một hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu lại được Âu Dương Duệ cứu lần nữa.

Lần đầu tiên là lúc Tề Hạ bị Lý Phong bắt, trên đường từ trường học đuổi qua liền gặp anh, người nọ lẳng lặng ngồi trong xe,đối với sự xâm nhập bất ngờ của cậu không chút bất mãn,ngược lại tốt bụng chọ cậu mượn di động riêng của mình, cũng không sợ cậu rắp tâm bất lương đánh cắp cơ mật của thị trưởng.

Lúc này đây,vẫn như vậy.

Kỳ thật Âu Dương Duệ hoàn toàn có thể mặc kệ cậu,vì cậu kết thù kết oán với bọn người đó không phải là hành động sáng suốt. Xuất hiện thường xuyên trên TV, áp phích đại chúng, hình ảnh của Âu Dương Duệ càng là đề tài nổi bật, hấp dẫn hơn cả các ngôi sao, anh tuấn, trầm ổn, cơ trí.

Cho nên, Lý Lượng nhận thức anh tự nhiên là chuyện quá đỗi bình thường.

Nếu Lý Lượng có gan bỏ thuốc vào rượu, vậy rất khó cam đoan gã sẽ không ngầm ám toán.

Người bạn đơn thuần ngày xưa nay lại trở nên âm hiểm, gương mặt gã hòa lẫn với đám người từng xâm phạm cậu, bàn tay đột nhiên siết chặt  Tề Ninh bật dậy, nhảy khỏi giường, thẳng tắp xông ra ngoài.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.