Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân

Chương 23





Thời điểm nướng thịt mau kết thúc, Tề Hạ lêu lổng một ngày rốt cuộc xuất hiện, Tề Ninh nhìn thấy một người đàn ông đi bên cạnh cô,áo thun trắng quần bờ cát nhẹ nhàng khoan khoái, gương mặt sạch sẽ ưu nhã,chính là người này lại không phải Tạ Đông.

_”Anh Đông đâu?” Tề Ninh đứng dậy hỏi, Bạch Vũ bên người Tề Hạ ôn nhu mở miệng “Tạ Đông gặp bạn,cho nên bảo tôi đưa Tề Hạ đến đây.”

Đối với Bạch Vũ, Tề Ninh kì thật cũng không chán ghét,ngược lại hoàn toàn là thuần túy thưởng thức. Người đàn ông này cho người ta cảm giác thật khô mát,phảng phất như tiên tử, không thực nhân gian khói lửa,nói ra đại khái cũng không ai tin.

_”Xin chào, đã lâu không thấy.” Tề Ninh hướng hắn gật đầu,ngữ khí lạnh nhạt.

Bạch Vũ giữ nụ cười ôn hòa, nhẹ giọng nói “Nghe Tiểu Hạ nói cậu chuẩn bị lên Bắc Kinh?”

_Vâng.

Tề Hạ kéo tay anh hai nhà mình,nhỏ giọng hỏi “ Anh hai, vị kia chính là thị trưởng sao?”

Tề Ninh sửng sốt, chỉ lo Tề Hạ và Bạch Vũ,lại quên mất Âu Dương Duệ,cậu vội vàng kéo tay Tề Hạ “Tiểu Hạ, đây là thị trưởng Âu Dương.” Sau đó lại nhìn Âu Dương Duệ nói “Thị trưởng, đây là em gái tôi Tề Hạ,còn vị này là sư phụ của em ấy, Bạch Vũ.”


Âu Dương Duệ mỉm cười đứng dậy,tầm mắt thoáng đảo qua Bạch Vũ,sau đó dừng trên người Tề Hạ “Chào em, Tiểu Hạ,thường nghe anh hai nhắc tới em.” Ngữ khí mang theo thân thiết khiến người ta không thể phớt lờ.

_”Thị trưởng Âu Dương, ngài thật trẻ tuổi.” Dù sao vẫn còn trẻ con, đứng trước một người đàn ông anh tuấn ưu nhã như vậy,Tề Hạ không khỏi hai mắt sáng rực. Tề Ninh bất đắc dĩ vỗ trán,nghe thấy thanh âm mang theo ý cười của Âu Dương Duệ dần dần vang lên “Lâu lắm rồi không thấy ai khen anh trẻ tuổi như vậy.”

_”Ha ha ha, thị trưởng, không ngờ ngài chẳng những đẹp trai, mà còn hài hước như vậy, một chút cũng không nghiêm túc như trong tưởng tượng nha.” Tề Hạ ngồi xuống cái ghế bên cạnh Âu Dương Duệ,khuôn mặt mĩ lệ dưới ngọn đèn càng thêm tinh xảo.

Âu Dương  quay đầu nhìn cô “Chẳng lẽ trong lòng mọi người,tôi nên nghiêm túc như ông cụ sao?”

_”Chắc chắn là không rồi,tuy mọi người đều cảm thấy ngài nghiêm túc,nhưng khẳng định không đến mức như ông cụ đâu. Ngài vừa trẻ tuổi lại anh tuấn,không biết mê đảo bao nhiêu nữ sinh,ngay cả bạn cùng lớp của em cũng thích ngài từ lâu a.” Tề Hạ dường như hoàn toàn không cảm thấy ngăn cách với Âu Dương Duệ,chỉ trong chốc lát hai người liền cởi mở hòa hợp.

Tề Ninh cũng ngồi xuống, tâm tình không còn thoải mái như lúc trước.

Vì cái gì chứ, cậu mím môi lộ ra nụ cười trào phúng, quả nhiên tình yêu sẽ làm người ta phát điên.

Bạhc Vũ vẫn thực im lặng,cầm một xiên khoai tây lên nướng, lắng nghe Tề Hạ và Âu Dương Duệ nói chuyện, ngẫu nhiên chen vào hai câu. Tề Ninh hoàn toàn trầm mặc,nhìn bờ biển cách đó không xa ngẩn người, Tề Hạ phải kêu cậu vài lần mới hồi thần “Gì vậy?”

_”Anh hai, anh đang nghĩ gì vậy? Anh Âu Dương hỏi anh kìa.” Tề Hạ dùng đôi mắt đẹp trừng anh mình.

Anh Âu Dương?

Hai người này tiến triển đúng là thần tốc,Tề Ninh cúi đầu cười cười,cho dù Tề Hạ chỉ mới mười lăm,nếu Âu Dương Duệ thích hiển nhiên sẽ nguyện ý chờ em ấy trưởng thành.

Hình ảnh Tề Hạ và Âu Dương Duệ đứng cạnh nhau lập tức đập vào mắt cậu. Có lẽ cậu cho rằng Âu Dương Duệ là thẳng,nhưng chưa bao giờ bắt gặp nữ tính xuất hiện bên anh, trừ bỏ người phụ nữ ngoại quốc trong nhà hàng. Thẳng đến khi nhìn thấy em gái mình, cậu mới chợt nghĩ đến,vị trí bên cạnh một người đàn ông như Âu Dương Duệ chỉ có phụ nữ mới có tư cách đạt được, thân là đàn ông như mình,vô luận có cố gắng như thế nào cũng không thể với tới độ cao kia.

Mười năm trước, khi cậu bị phán mức án mười một năm tù, vốn đã nhận mệnh.

Trùng sinh sau,hiện thực vẫn như cũ dạy cậu cách nhận mệnh.

Nghĩ đến đây, Tề Ninh cười cười,Âu Dương Duệ khẽ híp mắt quan sát biểu tình trên mặt cậu. Gương mặt tuấn tú nháy mắt lộ ra nụ cười khó lường,thanh âm tràn đầy tiếu ý lại có vẻ cực kì bình tĩnh “Tề Ninh, sinh nhật định làm gì đây?”

Tề Ninh giật mình sửng sốt,một lát sau mới hiểu được,vội vàng nói “Tới lúc đó tôi hẳn đang ở Bắc Kinh,nhiều năm như vậy không tổ chức sinh nhật đã thành thói quen.”

Ý cười bên môi Âu Dương Duệ càng đậm “Không bằng làm sớm đi.”


_Không cần,đột nhiên tổ chức,tôi không quen lắm.

_”Đời người chỉ có một lần mười tám tuổi, qua đi sẽ không có.” Bạch Vũ bên cạnh tiếp lời,thanh âm dịu dàng.

Tề Ninh cười vuốt tóc,thái độ thực kiên trì “Thật sự không cần,tôi lớn rồi,sinh nhật hay không căn bản không quan trọng.”

Đời người chỉ có một lần mười tám tuổi,kia là dưới tình huống bình thường,giống cậu mạc danh kì diệu trọng sinh trở về mười năm trước đã là ngoài ý muốn.

18 tuổi của mười năm trước, cậu qua sinh nhật như thế nào nhỉ?

Hình như là bị đè xuống đất,cởi quần, bị người hung hăng đâm vào phía sau,máu cùng tinh dịch vẩn đục nhầy nhục,chảy trên mặt đất ghê tởm khiến người buồn nôn. Những kẻ đáng ghét đó đắc ý cười, nhìn cậu bị người lăng ngược,khoanh tay đứng một bên làm quần chúng. Về sau, kẻ này kết thúc, kẻ khác lại lên,cứ như vậy vòng đi vòng lại,thẳng tới khi cậu ngất xỉu,sau đó sinh nhật mười tám tuổi đã trôi qua.

Nhớ lại quá khứ khiến sắc mặt Tề Ninh tái nhợt,ánh mắt theo đó tan rã. Thứ dĩ nhiên đã là quá khứ lại hằn sâu một vết thương vào trong đáy lòng, cho dù kết vảy cũng không đại biểu sẽ hết đau.

Âu Dương Duệ nhìn Tề Ninh, nhíu nhíu mày,Tề Hạ cũng phát hiện anh trai mình khác thường “Anh hai, anh làm sao vậy?”

_A….à, không có gì.

Âu Dương Duệ cau mày càng sâu,đột nhiên đứng dậy nhìn về phía Tề Ninh,nói với Bạch Vũ “Tiểu Vũ, cậu đưa Tề Hạ về nghỉ ngơi trước,tôi có chuyện muốn nói với Tề Ninh.”

Bạch Vũ sửng sốt một chút,lập tức kéo Tề Hạ về khách sạn,nhường vị trí lại cho Tề Ninh cùng Âu Dương Duệ.

Trong lòng Tề Ninh có chút loạn, Âu Dương Duệ muốn nói gì với cậu đây?

Đợi nửa ngày không có động tác,cậu nhịn không được ngẩng đầu lên,phát hiện Âu Dương Duệ đang thẳng ngoắc ngoắc nhìn mình,hai má Tề Ninh lập tức nóng bừng.

Âu Dương Duệ nhìn vẻ mặt mê mang cùng hai mảnh ửng hồng,nhẹ giọng nói “Tề Ninh, tôi cảm thấy trong lòng cậu có chuyện.”

Tề Ninh ngẩn ra, không biết phải trả lời như thế nào.

Trong lòng cậu tất nhiên có tâm sự,về bí mật trọng sinh trở lại mười năm trước,về đối tượng cậu thích là người đàn ông trước mắt,về…tương lai mơ hồ.

Chính là, cậu có thể nói sao?


Và liệu, Âu Dương Duệ sẽ tin tưởng?

Tin tưởng ẩn sâu bên trong cơ thể thiếu niên mười bảy tuổi là linh hồn của một Tề Ninh đã hai mươi bảy?

_”Lo cho Tề Hạ sao?” Âu Dương Duệ nhìn cậu cúi đầu,trong lòng căng thẳng

Tề Ninh ngẩng đầu nhìn anh,qua nửa ngày mới lên tiếng “Vâng.”

Âu Dương Duệ nhẹ nhàng thở ra,đi đến bên người cậu ngồi xuống “An toàn của Tề Hạ cậu không cần lo lắng,tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như lần trước.”

_”Vâng, tôi biết.” Tề Ninh thấp giọng hỏi “Chỉ là vẫn luôn lo lắng,Tiểu Hạ không ở trước mặt tôi liền bất an.”

Loại bất an này đôi khi rất mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức cậu sẽ cảm thấy Tề Hạ hoạt bát đột nhiên biến mất,để lại cho cậu một cơ thể đã mất đi độ ấm,máu tươi nhiễm đỏ chiếc váy trắng của cô,tóc dài mềm mại lấm lem bùn đất,huyết lệ trên gương mặt mĩ lệ không ngừng rơi,dùng đôi môi tuyệt đẹp đầy máu nói: Anh hai, không cần báo thù.

Bởi vì sợ hãi mất đi, cho nên lo được lo mất.

Này đại khái là một loại bệnh.

Âu Dương Duệ nghiêng đầu nhìn Tề Ninh, dưới ánh đèn gương mặt cậu rất trắng,tái nhợt đến bất thường.

_”Nếu cậu không yên lòng,vậy cùng mang Tề Hạ lên Bắc Kinh học đi.” Thật lâu sau, Âu Dương Duệ cúi đầu nói.

Tề Ninh nâng đầu lên nhìn mặt biển yên tĩnh cách đó không xa,thản nhiên mỉm cười “Không cần, tôi tin Tề Hạ ở đây sẽ thật an toàn.” Bởi vì nơi này có Tạ Đông,có Bạch Vũ, quan trọng nhất là, có anh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.