Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân

Chương 7: Thế giới rất lớn





”Bên này là khu cấp ba.” Từ văn phòng hiệu trưởng đi ra,chính là dãy phòng học mà Tề Ninh đã từng gắn bó trong suốt ba năm,tấm bảng cấp ba nhìn phá lệ thân thiết,làm cho thanh âm của hắn cũng trở nên mềm nhẹ hơn rất nhiều.

Âu Dương Duệ đứng khoanh tay,nhìn chăm chú cánh cửa cũ kĩ, khẽ gật đầu “Ngươi đã từng học đây sao?”

Tề Ninh kinh ngạc nhìn hắn,một lát sau mới chậm rãi nói “Đúng vậy, lớp chúng ta tổng cộng có năm mươi sáu người,thi đại học xong liền mỗi người một nơi.” Trung học là khoảng thời gian hồn nhiên nhất,không mang theo bất cứ toan tính hay dụ lợi nào,nếu con người có thể dừng lại trong giai đoạn này thì tốt biết bao nhiêu.

_Ngươi đăng kí chưa? Trường nào?

_Đại học T.

Âu Dương chỉ gật đầu không thèm nhắc lại,hai người lẳng lặng đứng trên hành lang của khu cấp ba,im ắng  đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương,Tề Ninh đứng bên cạnh Âu Dương Duệ,cảm thấy thế giới này đột nhiên lạc mất nửa nhịp,ánh nắng gay gắt vẫn kéo cái bóng của hai  người thật dài, phảng phất như không có điểm dừng,dưới bóng cây, tầm mắt hai người nhìn về phía sân thể dục,một đám nam sinh đang chơi đá bóng, đổ xuống những giọt mồ hôi thanh xuân,nhìn qua thật hoạt bát tiêu sái.

_”Tuổi trẻ thật tốt.” Âu Dương Duệ bỗng dưng nói một câu,trong giọng nói phóng đại vài lần.


Tề Ninh khẽ gật đầu,xem như tán thành với ý kiến của hắn,Âu Dương Duệ buồn cười nhìn thiếu niên có diện mạo thanh nhã bên cạnh mình “Người mới mười bảy tuổi không có tư cách nghĩ như vậy.”

Tề Ninh mới nhận ra điều này có chút buồn cười,hắn sao có thể quên,hiện tại mình chỉ là một thằng nhóc mười bảy tuổi mà thôi.

_Kì thật ngài thị trưởng đây cũng không già.

Âu Dương Duệ hoàn toàn khác xa với hình tượng thị trưởng trong tưởng tượng của hắn,ít nhất, người trước mắt này, địa vị tuy cao,nhưng ngôn hành cử chỉ lại lộ ra sự chân thành thân thiết cùng ẩn dấu chút hài hước,người như vậy không thể đứng về phía Lý Phong,từng chút từng chút một hòa tan cảm giác phòng bị trong lòng Tề Ninh.

__Hai mươi lăm tuổi,người ta nói lớn hơn ba là đã lớn rồi,ta không chỉ lớn hơn ngươi ba tuổi đâu.” Âu Dương Duệ đột nhiên quay đầu nhìn hắn cười,ánh mắt tràn ngập tiếu ý,Tề Ninh nhìn hơi ngẩn người một chút, sau đó cũng mỉm cười “Tám tuổi kì thật cũng không tính là cái gì,chủ yếu là xem tâm tính của họ.”

Mười năm, kì thật rất dài.

Đặc biệt là người có thân thể bị giam cầm,đối với thời gian cũng trở nên phá lệ cố chấp,trừ bỏ lúc mới tiến vào bị người hành hạ lăng ngược ra,vài năm sau Tề Ninh trôi qua cũng coi như bình thản,tội phạm kinh tế bình thường đều là phần tử trí thức,bọn họ bụng đầy tài hoa lại vì một phút sa cơ lỡ bước mà hủy cả cuộc đời,Tề Ninh học được rất nhiều từ bọn họ,nhẫn nại, kiên cường, tự tin,cùng dũng khí đối mặt với hiện thực khắc nghiệt.

Còn nhớ, lúc ở trong tù, có một người đàn ông trung niên đã nói với hắn,tuổi tác cũng không phải là chúa tể của mọi thứ,thanh xuân mất đi niên hoa không về,thứ duy nhất còn lại chỉ có sức khỏe cùng tinh thần mà thôi.

Đó là lần đầu tiên Tề Ninh chân chính hiểu được tình cảnh của mình.

Hắn bởi vì chuyện của Tề Hạ mà mất hết hy vọng,bởi vì giết Lý Phong mà cảm thấy nhân cách của mình bị bôi bẩn,bởi vì thành tội phạm giết người mà mất đi khát vọng sống,thẳng đến khi người đàn ông đàn ông trung niên đó một câu như vậy,mới có thể làm hắn thức tỉnh.

_”Ngươi nói cũng đúng.” Âu Dương Duệ quay đầu nhìn sân thể dục,vài nam sinh đang đổ dồn về phía khung thành,quả bóng bay xẹt qua tạo thành một vòng cung nhắm thẳng đến cầu môn,thủ môn liền khom người, dang hai tay chuẩn bị tùy thời chắn bóng,tầm mắt của mỗi người đều gắt gao nhìn chằm chằm quả bóng trắng đen kia,cuối cùng, bóng thủng lưới,tất cả mọi người đều lớn tiếng hoan hô,địch ta song phương đều sát cánh bên nhau đi ra sân.

Tề Ninh không nói gì,chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Âu Dương Duệ,yên tĩnh đến mức phảng phất như không tồn tại.

Âu Dương Duệ quay đầu, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của hắn,dưới hàng mi thanh tú là đôi mắt linh động,lông mi vừa cong vừa dài,run run tựa như hai cánh bướm,chiếc mũi khéo léo cùng cái miệng nhỏ nhắn,ngũ quan như vậy vốn phải thuộc về một cô gái,nhưng xuất hiện trên người thiếu niên này lại không tạo cho người ta cảm giác quá mức nhu hòa,mà ngược lại còn thêm vài phần anh khí.

_”Tề Ninh.” Âu Dương Duệ đột nhiên mở miệng, Tề Ninh giật mình,lập tức quay đầu lại,thẳng tắp rơi vào bể ôn nhu trong mắt người nọ “Không biết có người đã nói cho ngươi hay chưa, thế giới này vốn đã rất lớn,nhưng tình thân còn lớn hơn nó rất nhiều.”

Tề Ninh lăng lăng lắc đầu,không rõ vì cái gì Âu Dương Duệ lại đột nhiên nói như vậy.


Âu Dương Duệ tự nhiên vỗ vỗ vai hắn “Ta nghĩ, ngươi nhất định là ông anh tốt nhất trên đời này.”

Nhiều năm sau, mỗi khi Tề Ninh nhớ lại những lời này của Âu Dương Duệ liền bất giác nghĩ,người đàn ông này chứa đựng lực lượng có thể làm cho người ta mạc danh kì diệu cảm động.

Từ khi cha mẹ qua đời, mặc kệ có vất vả như thế nào hắn đều cắn răng chịu đựng,chưa từng có người nói với hắn,nói cho hắn biết những cố gắng của hắn là không uổng phí,nói cho hắn biết tất cả những gì hắn làm đều đáng giá,vì Tề Hạ, vì cha mẹ dưới cửu tuyền,cũng vì chính mình.

Hai người vẫn đứng trên hành lang câu có câu không,thẳng đến khi tiếng chuông vang lên,học sinh dưới lầu giống như đàn cá ào ào tràn ra,náo nhiệt qua đi, khôi phục không khí yên tĩnh làm cho người ta phá lệ an tâm,Âu Dương Duệ đứng thẳng dậy, sửa sang quần áo,nói với hắn “Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về.”

_”Hôm qua ta mới chuyển nhà.” Tề Ninh cúi đầu, thanh âm có chút mơ hồ.

Hắn thân thiết như vậy làm cho Tề Ninh có chút bối rối,Lý Phong là Lý Phong, Âu Dương Duệ là Âu Dương Duệ,hai người này là hai cá thể hoàn toàn khác biệt,cho dù có quan hệ máu mủ,nhưng trong tiềm thức nếu có thể thì Tề Ninh vẫn xem Âu Dương Duệ như bạn bè,về phần có thể trở thành bạn bè thật sự hay không thì hắn tạm thời không nghĩ tới.

Trong thời đại công nghiệp hóa hiện đại hóa tất bật này thì phương tiện giao thông công cộng đã trở nên vô cùng quen thuộc với người dân thành phố,Âu Dương Duệ thả Tề Ninh trước cửa một ga tàu điện ngầm, sau đó lái xe rời đi, tàu  điện ngầm chật chội tấp người ra kẻ vào, Tề Ninh núp trong một góc hẻo lánh nhìn chiếc xe màu đen chậm rãi đi xa sau đó mới cất bước hòa lẫn vào đám người.

Hắn đã biết Âu Dương Duệ từ rất lâu.

Người này rất nghiêm túc chính trực,một lòng vì dân,nhưng lại yểu mệnh.

Hắn được người ta phát hiện chết ở nhà riêng,nguyên nhân tử vong là do lao lực quá độ,năm ấy chỉ mới ba mươi hai tuổi.

Hắn nhớ rõ, lúc đó tin này làm cả nước chấn động,người dân Kiến Ninh vì hắn mà giữ linh đường bảy ngày bảy đêm,vì vị thị trưởng yêu dân như con,vì người đàn ông trẻ tuổi vì dân quên mình này.

Từ giờ đến lúc đó, còn có bảy năm,Âu Dương Duệ có lẽ sẽ lặng lẽ chết đi trong thư phòng của mình,rõ ràng dòng người tấp nập đến mức ngay cả ruồi bọ đều không thể chen lọt, nhưng Tề Ninh lại rùng mình.

Thời điểm về đến nhà Tề Hạ đã làm xong bữa trưa,Tề Ninh nhìn những đồ ăn nóng hổi trên bàn mà mỉm cười,tiếp đó nhìn thấy Tề Hạ mang chiếc tạp dề hình hoạt họa cực kì đáng yêu bước ra,trong tay còn bưng một tô canh cá lớn,bỏ túi hồ lên sô pha,Tề Ninh đi qua đỡ tô canh trong tay nàng, đặt lên bàn cơm.

_”Anh hai, anh Đông chọn nơi này thật không tồi,đi vài bước liền tới siêu thị,rất thuận tiện.” Tề Hạ tháo tạp dề xuống, khoác lên lưng ghế, cười không khép miệng.


Tề Ninh thấy nàng vui vẻ như vậy, áy náy trong lòng liền điên cuồng dâng lên,nếu không phải năng lực của người làm anh như hắn không đủ,thì một cô bé mới mười lăm tuổi sao có thể suốt ngày ru rú trong nhà, không thể đi đâu,nghĩ đến đây hắn liền nắm lấy tay Tề Hạ “Tiểu Hạ, hai ngày nữa chúng ta đi ra biển chơi chịu không?”

Tề Hạ thật không ngờ là hắn sẽ nói như thế,trong mắt chợt lóe lên vui sướng nhưng rồi lập tức bị che giấu “Không cần đâu anh hai,hiện tại ngoài biển rất nóng,còn không bằng ở nhà ăn ngủ xem TV đâu.”

Nàng cự tuyệt quá mức thẳng thắn,trong lòng Tề Ninh vẫn nhịn không được quặn đau,thật sự là cô bé ngốc,rõ ràng là lo lắng tình trạng kinh tế của bọn họ mà vẫn tìm lý do đường hoàng để bác bỏ.

Buổi chiều, Tạ Đông đến,khi đó Tề Ninh đang ở trong phòng đọc báo,cẩn thận tìm kiếm thông tin tuyển dụng,Tạ Đông đập cửa ầm ầm,chờ Tề Hạ chạy ra mở cửa thì không ít hàng xóm xung quanh đã ló đầu ra ngoài hóng chuyện.

_”Em gái, sao lại mở cửa lâu vậy a?” Tạ Đông lắc lắc điếu thuốc,mái tóc màu rượu đỏ,bộ dáng mười phần xã hội đen.

Tề Hạ nhìn hắn cười “Em đang chuẩn bị bữa tối, anh Đông, tối nay anh ở lại dùng cơm với bọn em đi.”

Tạ Đông vốn đến đây ăn chực,nghe nàng nói như vậy liền gãi đúng chỗ ngứa,không khỏi cười vui vẻ “Được thôi,anh thật có lộc ăn a,ủa mà anh hai em đâu?”

_”Ở trong phòng,” Tề Hạ vừa đón người vào cửa liền bận rộn vào phòng bếp,Tạ Đông đẩy cửa phòng ra,Tề Ninh đang viết lại thông tin tuyển dụng lên giấy,ngay cả Tạ Đông cũng không thèm để ý,Tạ Đông đến gần nhìn, chậc chậc lưỡi nói “Ta nói A Ninh a,ngươi đừng viết chữ đẹp như vậy được không? Nhờ ngươi mà ta bị ông già ở nhà trách mắng hoài.”

Tề Ninh chỉ cười, gấp tờ giấy lại, “Chú Tạ chỉ là cảm thấy tiếc nuối rèn sắt không thành thép mà thôi.”

_”Ông ấy sợ ta làm mất mặt ổng thì có.” Tạ Đông bĩu môi.

_”Ngọn gió nào đưa ngươi đến đây? Chẳng lẽ là quý bang không có chuyện gì làm sao?” Ngồi trên sôpha phòng khách, Tề Ninh chậm rì rì mở miệng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.