Xin Chào, Thị Trưởng

Chương 27



_”Tất cả ngồi xuống hết cho tao,hai tay ôm đầu,nhanh lên!” Một giọng nam tục tằng bỗng vang lên trong lúc hỗn loạn,thanh âm hùng hậu, ngữ khí tràn ngập khí phách.

Tề Ninh ngồi xổm xuống, núp sau một chậu hoa cao bằng nửa thân người,nhìn thoáng qua kẻ đang ra lệnh kia,dáng người rất cao,tựa như thể trạng của người phương Bắc. Bọn họ tổng cộng có 6 người,hai kẻ cầm súng cưỡng ép quản lý mở két an toàn,hai người khác thay nhau gác cửa, những kẻ còn lại cầm súng chĩa về phía đám người.

Quầy thủy tinh bị bắn nát,có thể thấy rõ tình huống bên trong.

Két an toàn ngay bên tường,quản lý run lẩy bẩy mở cửa, tiền mặt lập tức lộ ra trước mắt,trắng bóng một mảnh. Tề Ninh tưởng, nếu cậu cùng đường,đại khái cũng đi cướp ngân hàng. Bởi vì đây là cách nhanh nhất thoát khỏi bần cùng.

Không biết là ai xúc động ấn nút cảnh báo,tiếng còi chói tai làm người ta bất an vang vọng khắp ngân hàng,khiến cho hiện trường vốn không quá mức kịch liệt lập tức hỗn loạn hẳn lên. Đám cướp nghe thấy tiếng còi báo cũng không khỏi bối rối,biết cảnh sát rất nhanh sẽ tới,đến lúc đó không kịp thoát thân. Giọng nói tục tằng lúc đầu lại vang lên,tương đối khác với đồng bọn,gã phi thường trấn định “Đổ con tin lên quầy,từng bước từng bước đi qua,đừng để cảnh sát có hội đánh lén.”

Vài kẻ khác lập tức nghe theo,hai người còn lại cầm túi liều mạng nhét tiền.

Tề Ninh ngồi xổm tại chỗ,cảm thấy đám cướp này thật sự quá thông minh.

Đẩy con tin ra ngoài,cảnh sát suy xét đến sự an toàn của con tin tự nhiên không dám tùy tiện nổ súng, đồng thời cơ hội đào thoát của bọn họ sẽ cao hơn.

Không bao lâu,âm thanh khuếch đại từ bên ngoài truyền vào “Người ở bên trong nghe rõ,các người đã bị bao vây,thả con tin, có thể được khoan hồng.”

Tề Ninh nhớ tới lúc trước ngồi tù,mỗi đầu tháng đều phải xem phim giáo dục,cảnh sát bình thường đều nói với bọn tội phạm như vậy,thật sự cũ nát.

_”Hừ! Con mẹ nó chứ khoan hồng!” Người đàn ôn tục tằng hướng bên ngoài quát lớn,giọng nói vang dội.

Người bên ngoài đại khái cũng nghe thấy thanh âm của gã,im lặng trong chốc lát tiếp tục nói “Ngô Càng, tôi khuyên anh nên quay đầu là bờ,mẹ anh còn đang nằm viện chờ anh kìa.”

Tề Ninh lập tức sửng sốt, Ngô Càng?!

_”Mẹ tao nằm viện còn không phải do đám vô lương tâm chúng mày làm hại,bây giờ lũ khốn chúng mày còn dám nói với tao như vậy,lập tức chuẩn bị một chiếc xe đậu ngay cửa cho tao,trong vòng mười phút không đến,cứ một phút tao lại giết một người!” Ngô Càng nghe qua có vẻ vô cùng phẫn nộ, giọng nói ồ ồ vang vọng khắp ngân hàng.

Cảnh cục cao tầng đương nhiên chỉ có thể làm theo,dù sao con tin bên trong còn lẫn vài vị phu nhân,nếu chết, bản thân hoặc bị đình chức hoặc bị lưu đày,vô luận con đường nào đều không ai muốn gặp.

_Đại ca, chân mẹ ông nhất định sẽ lành.

Bên trong đại sảnh im lắng bỗng vang lên một thanh âm,tiếng nói kia thanh thanh tĩnh tĩnh, bình đạm như nước.

Biểu tình giấu sau chiếc mặt nạ của Ngô Càng miễn bàn có bao nhiêu kinh ngạc,lập tức cảnh giác hỏi “Sao mày biết chân mẹ tao có vấn đề?” Nhìn xuống lại không tìm thấy nơi phía ra giọng nói thanh thúy kia.

Chờ trong chốc lát, một thiếu niên thon gầy từ sau bồn hoa đi ra,trên gương mặt thanh tú mang theo biểu tình thản nhiên,đôi mắt sáng như ánh sao trời,nhìn gã nhẹ nhàng nói “Thời điểm bác gái bán đồ ăn bị người đẩy ngã,không cứu chữa kịp thời nên dẫn đến tê liệt hai chân,nhưng tôi biết có một vị bác sĩ khoa chỉnh hình tên là Dương Chiêu có thể trị dứt cho bác gái.”

Ngữ khí cậu thật rõ ràng,ánh mắt trong suốt,không giống như đang nói dối, chính là, “Hiện tại mẹ tao còn đang nằm trên giường,mày dựa vào cái gì khẳng định như vậy!”

_”Bởi vì chúng ta có một vị thị trưởng tốt,Âu Dương Duệ ngài ấy nhất định sẽ tìm đến vị bác sĩ kia chữa chân cho bác gái.” Tề Ninh từng bước đi qua, nhẹ giọng nói

Âu Dương Duệ tuy tiền nhiệm chưa lâu, nhưng trong thời gian ngắn đã giải quyết được vài vấn đề lớn của Kiến Ninh,cho nên rất được lòng dân. Vừa nghe qua cái tên Âu Dương Duệ, sát khí trên mặt Ngôn Càng tán đi không ít,chính là vẫn không yên lòng “Mày là ai? Như thế nào chắc chắn thị trưởng sẽ tìm bác sĩ chữa bệnh cho mẹ tao?”

Tề Ninh cười,chậm rãi lấy ra một vạn nóng hôi hổi thả xuống, “Nếu ông không tin tôi,ông cùng đồng bọn chỉ có một con đường để đi.”

_Đường gì?

_Cơm tù.

Ngô Càng nhếch miệng cười: “Thằng nhóc, tao sẽ không bị bắt dễ dàng như vậy.”

Tề Ninh lại đến gần một bước, nhìn vào mắt gã,đây là ánh mắt mà cậu từng quen thuộc,nếu không phải không cam lòng, có lẽ cậu đã sớm hóa thành luồng khói nhẹ biết mất trên trần thế này,sẽ không có được cơ hội trùng sinh tận hưởng cuộc sống hạnh phúc. Mà những kẻ lăng ngược cậu dường như không biết mệt mỏi,ngày đêm không nghỉ. Nếu không phải Ngô Càng cách vách tù nhìn không được phản ảnh lên trên, Tề Ninh cậu làm thế nào có được một cuộc sống mới?

_”Hiện tại bên ngoài ít nhất hơn mấy trăm cảnh sát đang đợi ông,kết hợp với các tay súng bắn tỉa bốn phía,tuy rằng trong tay ông có con tin,nhưng ông không biết đội súng Phi Hổ vô cùng tinh nhuệ,tài bắn súng của bọn họ lợi hại đến mức ông không thể tưởng tượng đâu.” Tề Ninh vẫn thản nhiên cười,ngữ khí phi thường chắc chắn,Ngô Càng vừa nghe có chút dao động.

Gã hiểu được bản thân không nên nghe thiếu niên bịa chuyện,nhưng vừa nhìn vào đôi mắt sáng trong suốt kia, lại không tự chủ được.

Tề Ninh bắt gặp thần sắc lóe lên trong mắt gã, nội tâm thầm vui vẻ “Anh Ngô,để tôi nói chuyện với cảnh sát đi,hiện tại không người thương vong,như vậy cơ hội thoát thân của các anh sẽ lớn hơn. Tương lai nếu pháp viện vẫn muốn xử án,cũng sẽ suy xét đến nhân tố này giảm tội. Huống chi,tôi nghĩ anh không sai,nếu thị trưởng biết được chuyện này,ngài ấy nhất định sẽ điều tra đến cùng. Tới lúc đó, oan khuất của bác gái sẽ được làm sáng tỏ,anh nói có đúng không?”

Ngô Càng nhìn nụ cười trên mặt Tề Ninh, nghi hoặc hỏi “Cậu không sợ tôi?”

_”Tôi biết anh là người tốt,anh làm chuyện này chỉ vì bất đắc dĩ,tôi tin tưởng anh.” Tề Ninh lại nhìn vào mắt gã,nghiêm túc như bản khắc.

Cậu biết rõ tại sao Ngôn Càng đi cướp ngân hàng,bởi vì mẹ gã bị người đẩy ngã phải vào bệnh viện. Kẻ gây tai nạn không những không muốn bồi thường mà còn kiện mẹ Ngô tự mình té bị thương. Bệnh viện lại vì tiền thuốc men chậm trễ mà đình chỉ trị liệu. Ngô Càng không còn cách nào khác chỉ có thể đưa ra hạ sách này,gã ngồi tù đại khái cũng vì nguyên nhân trên.

Người này có ân với cậu, vô luận như thế nào cũng phải hỗ trợ.

Tề Ninh một khi  đã hạ quyết tâm,tự nhiên hết sức tận lực “Anh Ngôn,nếu anh tin tôi thì hãy để tôi đi ra nói chuyện với bọn họ,đến lúc đó anh cứ đứng sau lưng tôi đừng để cảnh sát có cơ hội nhắm vào anh.”

Ngô Càng nhìn vẻ mặt bình đạm như nước không hề có chút nao núng của thiếu niên trước mặt, ngữ khí thập phần chân thành có thể tin,đều đã nói tới nước này,cũng chỉ có thể buông tay thử một lần.

Trong văn phòng khang trang rộng lớn,một người đàn ông đang vùi đầu phê duyệt công văn. Tại sôpha  cách anh không xa, một người khác đang miễn cưỡng nằm trên đó,áo khoác tùy ý vứt một bên,trên mặt duy trì nụ cười lười nhác.

_”Duệ, anh nói, nếu lần này xảy ra chuyện,mặt trên có thể lấy cớ xử anh không?”

Âu Dương Duệ nghe vậy ngẩng đầu lên,gương mặt anh tuấn không có biểu tình dư thừa “Sẽ không có chuyện không may.”

_”Khẳng định như vậy?” Tiêu Ngôn ngồi dậy,cầm tách cà phê nhấp một ngụm

_Bạch Vũ làm việc anh thật yên tâm.

Ý cười trên mặt Tiêu Ngôn càng sâu,ngữ khí ngả ngớn “U, chừng nào thì anh thông đồng với Bạch Vũ nhà tôi? Mau khai thật đi.”

Âu Dương Duệ lườm hắn một cái,tiếp tục vùi đầu phê duyệt văn kiện.

Gặp đối phương không có ý định mở miệng nói chuyện,Tiêu Ngôn đành lấy remote bật TV, tìm tin tường thuật trực tiếp mới nhất về vụ cướp ngân hàng.

_”Trước mắt có thể khẳng định băng cướp tổng cộng có sáu người,bên trong có hơn mười mấy con tin,hiện chưa có tình huống thương vong. Cảnh sát đang bao vây chặt chẽ chờ đợi thời cơ tác chiến,tin tưởng lần này có thể cứu con ra một cách an toàn đồng  thời một lưới bắt hết băng cướp….” Nữ phóng viên cầm micro khẳng khái hùng hồn, hận không thể tự mình đi bắt bọn cướp.

Tiêu Ngôn tiếp tục nằm, híp mắt xem TV.

Trên màn hình TV,con tin đều đang đứng trước đại sảnh, bao lấy cửa thủy tinh,dùng thân thể làm thành một bức tường không thể vượt qua: “Băng cướp này thật thông minh a.”

Âu Dương Duê dường như không nghe thấy lời cảm thán của hắn, mày cũng không nhăn một chút.

_”Song phương vẫn đang giằng co,cục diện bế tắc đã hơn nửa giờ,rốt cuộc đã có tiến triển mới,băng cướp đồng ý cử một kẻ đi ra đàm phán. Kỳ quái người đại diện của chúng lại là một thiếu niên…” Thanh âm của nữ phóng viên tiếp tục vang lên,Âu Dương Duệ bị tiếng ồn quấy rầy,ngẩng đầu nhìn thoáng qua TV,sau đó, tầm mắt vẫn luôn cố định trên màn hình.

Một thiếu niên mặc áo thun trắng, quần bò bị tẩy bạc màu mở cửa đi ra,theo sau cậu là một người đàn ông bịt mặt,hai người thân cao bằng nhau,cảnh sát rất khó tìm điểm công kích.

Thiếu niên kia vô cùng bình tĩnh,cho dù cách thật xa,Âu Dương Duệ vẫn thấy rõ nụ cười bên môi cậu.

_”Gọi điện cho Bạch Vũ.” Hai mắt Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm màn hình TV, thanh âm trầm thấp nói không nên lời nguy hiểm.

Tiên Ngôn lãnh mặt bắt đầu bấm số,sau đó đưa điện thoại cho người đàn ông đi tới.

Điện thoại rất nhanh chuyển được,hoàn cảnh bên phía Bạch Vũ vô cùng táo bạo,có thể nghe thấy tiếng còi hụ inh ỏi cùng tiếng người nói chuyện xầm xì.

Âu Dương Duệ cầm di động, tương đương bình tĩnh: “Bạch Vũ, cậu thấy Tề Ninh rồi đúng không?”

_Mang cậu ấy lông tóc vô thương về đây cho tôi, bằng bất cứ giá nào.

Tiêu Ngôn một bên bắt gặp biểu tình trên mặt anh,lập tức cảm thấy đại sự không ổn,thị trưởng đại nhân chỉ sợ lần này thật sự tức giận.

Ngân hàng Trung Quốc nằm trên con đường mậu dịch phồn hoa nhất Kiến Ninh, bốn phía đều kiến trúc cao tầng như sóng,phảng phất như muốn giấu đi hết một nửa bầu trời. Kiến trúc cùng kiến trúc chặt che nối đuôi nhau,chen chúc trên con đường cái chật chội,người cùng xe tấp nập như kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.