Ăn xong cháo của mình đến khi trong bát không còn lại gì, tôi vẫn cảm
thấy chưa no. Hai ngày nay tôi chưa ăn cơm, dạ dày trống rỗng đến thảm
thương khiến cả người lờ đờ.
Sau khi thấy tôi cầm cái bát không
mà mắt lại nhìn sang thịt bò, thịt băm, rau dưa trong bát của anh ta,
Khang Tử Huyền lên tiếng: “Đừng nhìn nữa, mấy thứ này cô không tiêu hóa
được đâu!”
Mấy lời anh ta nói đều là sự thật nhưng tôi vẫn muốn
làm trái ý anh ta. Tôi hất đầu đầy kiêu ngạo, dối lòng nói: “Mấy món của anh nhìn qua chẳng ngon lành gì cả!”
“Phải, kẻ không ăn được nho thì nói nho vẫn còn xanh.”
Tôi trợn mắt nghiến răng nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng tôi
cũng không chịu nổi một gã đàn ông như vậy. Lúc trước mặc dù Phó Thần
thích thuyết giáo nhưng mỗi khi tôi khóc lóc om sòm ăn vạ, anh ấy chẳng
có cách nào để đối phó, đành cưng chiều nhìn tôi cười cười, cùng lắm thì vỗ đầu tôi coi như là dạy dỗ, đến phút cuối vẫn là bị tôi bắt nạt.
Nhưng gã Khang Tử Huyền này rõ ràng có chỉ số thông minh quá cao nên coi như
tôi đã được trải nghiệm cảm giác bị người khác bắt nạt mà chỉ biết
giương mắt nhìn.
Tôi quệt miệng một cái: “Đêm nay coi như anh đã lấy công chuộc tội, ăn xong anh có thể đi được rồi đấy!”
“Lấy công chuộc tội?” Khang Tử Huyền hỏi lại. Anh ta ăn xong cũng đặt cặp
lồng cơm xuống, rút giấy ăn lau miệng, còn rút cả một cái đưa cho tôi.
Cử chỉ ấy đúng là anh ta đã coi nhà tôi là nhà anh ta rồi.
“Tôi đang rất muốn biết, tôi sai ở đâu?” Anh ta lại vắt chéo chân, hai tay chụm lại, thích thú chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Cái đấy còn phải nói nữa à? Tôi bị anh chọc tức nên sinh bệnh. Năm năm nay
tôi không đau ốm gì, gặp phải anh một cái là bị bệnh nặng, không phải do anh thì do ai?”
“Vậy cô rời khỏi Mỵ Sắc là do tôi?”
“Anh đừng có tự mình đa tình!”
“Vậy thì vì sao?”
“Bởi vì… Vì tôi chán, hơn nữa ở đấy tôi cũng không được làm đầu bảng, có chỗ ra giá cao mời tôi về làm đầu bảng.”
“Cô mới làm ở Mỵ Sắc được hai tuần.”
Tôi giật mình, gã đàn ông này thật không thể coi thường. Anh ta đã hỏi thăm về tôi ở Mỵ Sắc, tôi càng nói càng bị hớ, nhất định là không lừa được
anh ta. Đúng là tôi bị sốt nên hồ đồ rồi, sao lại lằng nhằng với anh ta
nhiều như vậy làm gì.
Tôi phất phất tay, mất hết kiên nhẫn nói:
“Anh muốn điều tra hộ khẩu thì tìm người khác đi, tôi ghét nhất là bị
tra hỏi. Ăn xong thì mau đi đi, tôi muốn ngủ! Nhớ đóng cửa vào!”
Tôi lười biếng ưỡn người, kết quả là thấy hơi choáng váng.
Khang Tử Huyền ngồi bất động: “Không được, cô còn phải đến bệnh viện!”
“Không đi đâu, tôi ghét tiêm!”
Khang Tử Huyền mím môi không nói gì.
“Reng… reng… reng…” Điện thoại kêu lớn. Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới tám
giờ, mẹ với dượng ở Mỹ sao lại “thăm hỏi” sớm vậy, tôi cảm động chết
mất.
Nhưng hóa ra là Phi Ca gọi về từ Osaka.
Tôi vừa cầm điện thoại nhẹ nhàng “alô” một tiếng, tiếng thét chói tai có thể so
sánh với ba trăm con vịt ở đầu bên kia giống như ba trăm tấn thuốc nổ
đẩy ngã tôi xuống sô pha.
“A… a… a… Lượng Lượng, Lượng Lượng,
Lượng Lượng… bọn mình thắng rồi! Trời cao ơi, A Phi con cuối cùng cũng
không phải “sao chổi” của trận đấu nữa rồi!”
“Phi Ca, chúc…” Tôi hiểu được niềm hạnh phúc của Phi Ca lúc này, vừa định chúc mừng thì cô
nàng đã chìm vào thế giới của riêng mình, không cho tôi một cơ hội chen
lời.
“Lượng Lượng… mẹ nó chứ, bây giờ cậu đừng nói xen vào, gọi
điện thoại quốc tế đắt lắm đấy! Không thể để Nhật Bản bé nhỏ này kiếm
tiền của chúng ta được, nếu không mình sẽ đau lòng không ngủ được mất!
Lượng Lượng, bọn mình đừng nói nhảm nữa được không? Nói nhảm nhiều thì
tốn nhiều tiền điện thoại. Lượng Lượng cậu nói xem có đúng không?”
Tôi nghẹn lại không nói được gì, từ đầu tới cuối mới hé môi được ba chữ
thôi mà, tôi nói nhảm lúc nào? Kẻ nói nhảm không phải là cậu thì là ai?
Cuộc đời này có một người chị em ngốc cực đại thế này khiến tôi rất đau đầu.
Chất lượng truyền âm thanh của điện thoại đúng là rất ghê gớm, đầu bên kia
truyền đến tiếng rống vang khắp biển Đông của một con lừa ngốc nghếch
làm tôi xấu hổ muốn chết, còn Khang Tử Huyền đang thích thú mỉm cười.
Tôi quyết định vào trong phòng nói chuyện.
“Phi Ca, cậu đợi mình một chút, mình vào phòng…”
“Lượng Lượng, mẹ kiếp, cậu không hiểu tiếng Trung à? Vậy mình nói tiếng Anh.
Listen, listen to me! “No” ngắt lời, ngắt lời không “happy”! Được rồi
mình chỉ biết nói câu này thôi, còn lại mình chuyển sang nói tiếng Trung vậy. Lượng Lượng bọn mình thắng rồi, quán quân. Đấy là một chặng đường
đầy ly kỳ, kinh thiên động địa. Mọi việc là như thế này, mở màn bọn mình thua liên tục hai trận, mấy con bé Liên bang Nga kia vênh váo lắm, mới
bắt đầu đã bàn nhau lúc về ăn cá sống chúc mừng rồi…”
Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, thật sự không nhịn được nữa: “Phi Ca cậu hiểu được tiếng Nga à?”
“Lượng Lượng, hôm nay cậu rất không nghe lời, có biết là điện thoại xuyên đại
dương rất đắt không? Chúng ta không thể để cho bọn Nhật Bản kiếm tiền
của chúng ta được, nếu không mình sẽ đau lòng không ngủ được mất! Lượng
Lượng, bọn mình đừng nói linh tinh nữa được không?”
“Được.” Tôi nghẹn ngào: “Mình không nói linh tinh nữa.”
“Ừ, không nhiều lời nữa. Mình vừa nói đến đâu rồi? À, nói đến chỗ mấy con
bé Liên bang Nga chưa thắng đã nghĩ đến chuyện ăn cá sống. Ôi! Lượng
Lượng, cậu không biết đâu, mẹ kiếp, huấn luyện viên của mình nghĩ rằng
mình sẽ lại thành “sao chổi” của trận đấu nữa chứ, sợ xanh cả mặt, lão
còn muốn đổi mình ở trận tiếp theo. Lượng Lượng, mình đâu có dễ dãi như
vậy chứ, mình đã nói với gã huấn luyện viên ấy là, hôm nay nếu anh thay
Khương Cát Phi tôi, sau này về tôi sẽ chuyển sang bán rau. Hôm nay anh
không để cho tôi đánh xong trận này, hừ, lão nương không chơi với anh
nữa, lão nương đi bán rau đền đáp Tổ quốc là được chứ gì!”
Tôi
vội vàng ậm ừ gật đầu, trong lòng kêu khổ. Cô nàng đáng xấu hổ này chui
từ đâu ra vậy, rõ ràng là một vận động viên cấp Quốc gia, vừa đổi nghề
đã nghĩ đến làm bà bán rau rồi, tốt xấu gì cũng phải có chí hướng mà đi
bán thịt lợn chứ, không chừng còn có thể tạo cơn sốt trên trang chủ QQ.
Tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khang Tử Huyền, anh ta đang cười như cảm thấy có gì thú vị lắm.
Tôi cười “ha ha” với anh ta, một tay ôm điện thoại, một tay chỉ vào ống
nghe rồi chỉ vào huyệt thái dương của mình, ý nói là cô nàng trong điện
thoại đầu óc không ổn lắm, anh đừng cười hay kỳ thị vì bệnh của cô nàng
quá nặng, lại không có cách nào trị khỏi được.
Khang Tử Huyền
cười như cũ mà Phi Ca lại vẫn kêu gào: “Lượng Lượng này, cậu nói xem,
đây không phải là mình quyết sống mái một trận sao? Thua thì mình phải
về nhà bán rau, mẹ mình không nổi điên lên với mình mới là lạ đấy? Lúc
nghỉ giữa hiệp, mình đã nói chuyện với mấy con bé Liên bang Nga, nếu
thua thì rau xanh nhà mấy cô là do tôi bao hết, không ngờ A Phi tôi lại
sa sút đến mức đi bán rau, mẹ kiếp, phải liều mạng, trận này chỉ được
phép thua, không được thắng…”
“Chỉ được phép thua, không được thắng?” Tôi nuốt nước bọt, khó khăn hỏi: “Phi Ca, cậu muốn đi bán rau thế à?”
“Hả? À, mình vui quá nên nói nhầm, cậu thấy chưa, mẹ kiếp, cậu lại ngắt lời
rồi kìa? Không phải mình đã nói rồi sao, gọi điện đường dài đắt lắm,
mình không thể để Nhật Bản kiếm được tiền…”
“Ca, Ca…” Tôi cũng
tiết kiệm tiền cho cô ấy, tiết kiệm cả chữ “Phi”: “Nói mau sau đó thế
nào? Mình không xem truyền hình trực tiếp.”
“Sau đó như thế nào à? Thắng rồi, đánh cho mấy con bé Liên bang Nga mông to kia khóc chảy nước mắt…”
“Ca, thật ra thì mông cậu cũng không nhỏ…” Tôi không nhịn được nữa, thấp
giọng lẩm bẩm nhưng Phi Ca đang bay trên chín tầng mây nên chắc cũng
không nghe thấy.
Khang Tử Huyền ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay ôm lấy quai hàm, miệng nhếch lên giống như đang nín cười.
Tôi trợn mắt lườm anh ta một cái.
“Lượng Lượng, Lượng Lượng, không nói nữa, lãnh đạo tổ chức cho bọn mình đi ăn
mừng. Mình sẽ ăn món cá sống của mấy con bé người Nga. Nào, hô một tiếng cuối cùng với chị nào: Sao chổi của trận đấu biến đi!”
Tôi bị
cảm xúc của cô ấy cuốn theo, cũng chẳng bận tâm đến việc Khang Tử Huyền ở đây, giọng khàn khàn vui vẻ kêu to vào điện thoại cùng với Phi Ca: “Sao chổi của trận đấu biến đi!”
Sau khi dập điện thoại, thế giới
cuối cùng cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có. Tôi cầm điện thoại
lặng lẽ ngồi xuống, im lặng vài giây rất ăn ý với Khang Tử Huyền, sau đó hắng giọng chỉ vào bức ảnh chụp trên tường nhăn nhó nói: “Người… người
yêu tôi. Người nổi tiếng đấy, người yêu tôi là người nổi tiếng.”
Nếu Phi Ca ở Nhật Bản xa xôi mà nghe được tôi nói về thân phận của mình như vậy, không biết cô ấy còn ăn được cá sống không đây!
Khang Tử Huyền híp mắt nhìn khiến tôi đâm ra chột dạ, không dám nhìn lại.
“Sao chổi của trận đấu?” Anh ta mỉm cười giống như những thứ khác chỉ là phụ, chỉ có việc ấy mới thú vị nhất.
“Việc ấy nói ra hơi dài.” Tôi hơi nghiêng về phía anh ta, quyết định cố gắng
rửa sạch nỗi oan của Phi Ca. Tôi nói: “Người… người yêu tôi, cái người
tên là Phi Ca ấy, cũng có một quãng thời gian đặc biệt kỳ lạ, chắc là
bắt đầu từ mùa xuân năm ngoái. Chỉ cần cô ấy vào sân thi đấu, dù là trận lớn hay trận nhỏ, kết quả đều thua. Ví dụ như một trận đấu bình thường
khi bọn họ thắng chắc rồi, chỉ cần cô ấy vào sân một cái là đội đối
phương sẽ cải tử hoàn sinh. Phi Ca thê thảm lắm, quãng thời gian đó huấn luyện viên nhìn cô ấy giống như là thấy Osama bin Laden[1] vậy, chỉ
thiếu nước quỳ xuống với cô ấy thôi. Lãnh đạo của cô ấy còn lo lắng hơn. Đội Brasil đã đoạt cúp vô địch hai lần liên tiếp, lãnh đạo đội ngày nào cũng nằm mơ phẫu thuật rồi gửi cô ấy đến đội Brasil. Nhưng trời không
chiều lòng người, dạo gần đây đây vẫn chưa nghe nói người châu Á có thể
phẫu thuật thành người Nam Mỹ. Phi Ca buồn bực đến mức… tự kỷ.”
[1] Tên đầy đủ là Osama bin Mohammed bin Awad bin Laden, là một người theo
đạo Hồi chính thống và là người sáng lập ra tổ chức vũ trang al-Qaeda,
là một trong 10 đối tượng bị FBI truy nã toàn cầu. Ngày 1 tháng 5 năm
2011, Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama tuyên bố trên truyền hình toàn nước Mỹ rằng cùng ngày đó bin Laden đã bị quân Hoa Kỳ giết chết tại
Abbottabad, Pakistan, và rằng Hoa Kỳ đang giữ xác của ông ta.
Khang Tử Huyền nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, không hề có vẻ cao ngạo lạnh lùng
trước đó. Lúc này đây, thái độ hiền hòa trên khuôn mặt kia nhắc nhở tôi
rằng anh ta là một người biết lắng nghe.
“Lần này xem như Phi Ca cá chép vượt vũ môn.” Tôi sung sướng dựa người vào ghế sô pha, ngẩng
đầu nhìn trần nhà, mơ mộng: “Thật ra Phi Ca về nhà bán rau cũng tốt,
thật sự tôi đã ăn đủ đồ hộp rồi!”
“Bình thường cô vẫn thường xuyên ăn đồ hộp sao?” Khang Tử Huyền nhẹ nhàng hỏi.
“Đúng vậy, làm gì có thời gian mà đi mua đồ ăn, hơn nữa tôi cũng không biết làm.”
“Phương Lượng Lượng!”
“Hả?”
“Tôi muốn hỏi một chút, không biết có phải là tôi hoa mắt không. Vừa rồi lúc đi tìm bát, tôi nhìn thấy trong khe hở của tủ bát nhà cô có một “bé”
nấm đang mỉm cười với tôi.”
Mất mặt quá, sao lại mất mặt như thế này chứ?
Tôi chán nản nhìn trần nhà, máu nóng dâng trào trong cơ thể khiến trán càng thêm nóng. Tôi im lặng đứng dậy giả vờ ngáp nói: “Muộn rồi, tôi đi ngủ
đây, mệt lắm!”
Khang Tử Huyền không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ mỉm cười chế giễu tôi: “Đi đi, ngủ dậy cô còn có cháo nấm mà ăn.”
Tôi vỗ vỗ trán, nhe răng trợn mắt lườm anh ta.
Anh ta làm như vô tội mà cười tươi rói: “Tự sinh tự diệt thôi.”
“A! Khang Tử Huyền, tôi hận anh, tôi hận anh đến chết! Anh, anh biến mất
khỏi mắt tôi nhanh lên. Nếu không, nếu không… Tôi đúng là không biết làm thế nào với anh nữa… A… a… a…tức chết mất thôi! Tôi không bao giờ muốn
nhìn thấy mặt anh nữa!”
Tôi ôm đầu liên tục hét lên rồi nhảy lên giường bịt kín chăn an ủi trái tim bị tổn thương sâu sắc.
Tôi nằm trên giường tức giận đến mức muốn bẻ cong tường. Kết quả là Khang
Tử Huyền đẩy cửa đi vào, tay cầm cốc nước và thuốc, dịu dàng nói với một kẻ đang sắp phát điên như tôi: “Được rồi, tức giận một chút có phải cảm thấy tinh thần thoải mái lên không? Không muốn đến bệnh viện thì mau
ngồi dậy uống thuốc đi!”
Tôi liếc mắt nhìn cái vẻ giả tạo của
anh ta, phổi tức sắp nổ tung rồi, tôi ôm chăn cúi gập người: “Đây đúng
là kiểu đánh cho người ta một gậy rồi lại thưởng cho người ta một xiên
kẹo đường.”
“Thứ tôi cho cô ăn là thuốc, không phải kẹo đường.”
Anh ta đưa cốc nước tới trước mặt tôi, trong tay cầm mấy viên thuốc.
“Uống đi rồi ngủ tiếp!”
Tôi không nhận, lạnh lùng nhìn anh ta:
“Tôi nói này Khang Tử Huyền, xem như tôi cầu xin anh đi, anh có thể giữ
bộ mặt xấu xa vốn có của mình được không, đừng tự nhiên đối xử tốt với
tôi nữa nhé!”
Khang Tử Huyền mỉm cười: “Thỉnh thoảng cũng có lúc muốn làm người tốt.” Giọng nói của anh ta tỏ vẻ sung sướng: “Cô may mắn đấy, gặp đúng lúc tôi tốt. Nhanh nào, uống đi!”
“Điên rồi, tôi
thấy anh mới cần phải uống thuốc!” Tôi lườm anh ta rồi cầm lấy viên
thuốc nuốt ừng ực vào bụng, sau đó nhanh chóng nằm xuống che kín chăn
như không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh ta nữa.
“Tôi ở ngay bên ngoài, nếu thấy khó chịu thì gọi tôi!”
Tôi nhíu mắt im lặng vài giây, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng nên vụt ngồi dậy, run run nói: “Anh, anh nói cái gì? Đêm nay anh ở đâu?”
Anh ta đã đi đến cửa: “Tôi ở trong phòng khách.”
Đầu óc tôi đờ đẫn: “Phòng khách nhà anh hả?”
Anh ta chỉ ra bên ngoài trả lời rất tự nhiên: “Phòng khách nhà cô.”
“Trai chưa vợ, gái chưa chồng, anh muốn làm gì?” Khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng,
tôi lập tức lấy chăn che ngực như mấy cô nữ sinh yếu đuối trong phim
điện ảnh rồi lùi về phía sau.
“Cô yên tâm, tôi cũng không đến
mức đói bụng ăn quàng đâu!” Khang Tử Huyền lạnh nhạt nói rồi nhìn tôi:
“Giúp người lấy vui thôi.”
“Mặc dù cô vẫn không biết hai chữ
“cảm ơn” viết như thế nào.” Anh ta quay lưng lại phía tôi thản nhiên nói thêm một câu. Tôi tức giận ngồi trên giường vừa thở phì phì vừa lườm
anh ta, không biết nên nói gì.
Sau một hồi giao chiến, tôi lựa
chọn tin tưởng Khang Tử Huyền, không phải vì anh ta làm tôi cảm động,
chẳng qua là vì nỗi cô đơn đến tuyệt vọng hai ngày trước vẫn còn đọng
lại trong lòng, có một người ở ngoài cửa, ít nhất cuộc sống lẻ loi hiu
quạnh của tôi cũng ấm áp hơn một chút.
Ngủ một mạch đến nửa đêm
thì tỉnh, tôi nhón chân xuống giường len lén đi ra cửa phòng ngủ nhìn
trộm Khang Tử Huyền đang nằm trên sô pha, áo vest đắp lên người, đôi
lông mi đẹp hơi nhíu lại. Chắc chắn anh ta phải vất vả lắm mới ngủ được.
Đêm mùa xuân vẫn hơi lạnh, tôi không đành lòng nên rón rén lấy một cái chăn từ trong tủ đắp lên người anh ta, coi như đã lặng lẽ nói cảm ơn, sau đó tôi lại ngủ không biết gì hết. Đến lúc tôi có chút ý thức thì trời hình như đã tờ mờ sáng, cảm giác có người nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi.
Tôi mơ màng mở mắt nhìn khuôn mặt dịu dàng thân thiết trong ánh bình
minh. Ngày mới tốt lành, tôi nghĩ đây chỉ là một giấc mộng đẹp buổi
sáng. Một cảm giác an toàn từ từ dâng lên trong lòng, tôi lại nhắm mắt
từ từ ngủ tiếp.
Lúc đầu tóc rối bời rời khỏi giường, tôi cảm
thấy khá hơn rất nhiều, lấy nhiệt kế đo được ba mươi tám độ, sức lực
hình như cũng hồi phục được bảy tám phần.
Sau khi đánh răng rửa
mặt, lúc mở cửa phòng ngủ tôi nghe thấy hình như Khang Tử Huyền đang nói chuyện điện thoại ở ngoài cửa. Anh ta vẫn chưa đi.
“… Vậy lại
làm phiền dì Liên rồi, vâng, cháo nhẹ là được rồi ạ, món tối hôm qua
cũng rất ngon. Dì có thể làm thêm chút đồ ăn không?”
“Không phải, chỉ là một người bạn thôi.”
“Gặp ai?… Không không, bà ngoại à, cháu không muốn gặp đâu, lãng phí thời gian lắm! Cháu cũng cảm thấy không thoải mái.”
“Hai việc này hoàn toàn khác nhau… À, cháu có điện thoại gọi đến rồi. Được, cháu sẽ về ăn cơm với bà, trưa gặp lại dì nhé!”
Dĩ nhiên là Khang Tử Huyền không có điện thoại gọi đến, chắc là không muốn nói mấy chuyện tào lao với người bà ngoại đang dốc sức sắp xếp việc xem mặt cho mình nên anh ta gác máy. Vẻ mặt không hài lòng, anh ta quay
người lại đúng lúc nhìn thấy tôi đang dựa vào khung cửa, dỏng tai nghe
lén anh ta nói chuyện điện thoại.
Anh ta nhìn tôi, không thấy cái vẻ khiêm tốn lúc vừa rồi nữa. Khôi phục lại vẻ bình thản, anh ta xoa cằm nói: “Chào buổi sáng!”
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đúng là sớm thật, mới tám giờ, tôi vẫy tay cười ha ha: “Chào buổi sáng, cũng không sớm nữa, anh đi làm nhanh đi!”
“Cô cảm thấy thế nào? Cần đến bệnh viện không?” Anh ta nói ngay.
Tôi lắc đầu, sung sướng phát hiện cảm giác chóng mặt cũng không còn:
“Không, tôi khỏe lắm rồi, cơ thể rất khỏe, ăn cơm rất ngon.”
Anh ta không tỏ thái độ, chỉnh lại tôi: “Cô vẫn chưa ăn cơm.”
“Tối hôm qua ăn rồi còn gì. Tôi khỏe rồi, hoàn toàn khỏe rồi.” Tôi củng cố
tinh thần, cố gắng nhấn mạnh, quyết tâm dùng hết sức để tống tiễn cái gã đàn ông phiền phức này đi.
Tôi cười hì hì tiến lại gần, dũng
cảm dùng sức vỗ vỗ vai anh ta: “Anh cũng không tồi đâu, khó có được một
lần giúp người làm vui như thế này, cuối cùng cũng có một chút giống
người tốt, chúc mừng chúc mừng!”
Ánh mắt sắc bén như mũi tên của Khang Tử Huyền nhìn tôi vụng về diễn trò, tôi làm ngơ, tiếp tục phô
trương tài diễn xuất của mình: “Bà ngoại anh nhớ cháu rồi hả? Chậc chậc, tình cảm bà cháu sâu sắc đúng là làm cho người ta cảm động. Bà ngoại
đợi cậu bé quàng khăn đỏ đây mà, mau về đi thôi.” Tôi đẩy đẩy anh ta.
“Tôi kêu bọn họ nấu chút cháo.” Anh ta chỉ chỉ một túi nóng hổi trên bàn
trà: “Ở kia có bánh mì và sữa đậu nành, trước khi tôi đi, cô phải ăn cho no.”