Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 100: 100: Rồi! Quay Lại Nơi Câu Chuyện Bắt Đầu Thôi ^▽^





Cuốn lịch trên bàn cà phê lặng lẽ đứng đó, trang tháng ba bị gió thổi nhẹ từ ban công vào.

Bên trong số 5 đỏ thẫm, lấp đầy chữ viết với màu sắc khác nhau, gần như lấp đầy 12 ô vuông ở phía dưới.

Đầu tiên là một nét bút sinh động về chiếc bánh nhỏ, dùng sắc cam ấm áp.

Sau đó là một hàng chữ nhỏ màu nâu cà phê: Muốn ăn cái gì?
Kế tiếp là một nhân vật nhỏ màu hồng phấn, vẻ mặt mờ mịt, đánh một dấu chấm hỏi bên cạnh.

Vì thế dòng chữ nhỏ xanh lam đáp lại: Bánh kem!
Cuối cùng là một dấu tích màu đỏ, cộng thêm một khuôn mặt tươi cười với mí mắt cong cong.

Mùa xuân đến rồi, gió thoảng hương cỏ thôi những mảng màu sắc sặc sỡ trên trang giấy, tạo ra âm thanh phần phật.

Cửa phòng ngủ được đóng lại, tấm rèm cũng được kéo đến kín mít, trong phòng một mảnh tối tăm, che đi chút u sầu ấm áp của đầu xuân.

Đồng hồ trên tưởng đã điểm một giờ chiều, cửa phòng cuối cùng cũng bị đẩy ra.

Đào Tri Việt xoa đầu tóc rối tung, mơ mơ màng màng đi ra, dép lê chà xát sàn nhà một cách uể oải.

Đôi mắt mông lung buồn ngủ liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy chắc chắn là nó hỏng rồi.

Trong không khí nổi lên hơi thở mùa xuân ẩm ướt, trong nhà vô cùng an tĩnh, không có thanh âm người thứ hai.

Trên bàn ăn có một nồi cơm điện, mặt trên dán một tờ giấy nhắn, bên trong là cháo ấm.

Đào Tri Việt phát ngốc đứng ở cửa phòng ngủ, trì độn nhìn xung quanh, đang suy nghĩ xem Hoắc Nhiên đã chạy đi đầu rồi thì đóng mở thang máy từ ngoài cửa truyền đến.

Chìa khóa tra vào ổ khóa, động tác của người về nhà nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, mở cửa tiến vào.

Một tay Hoắc Nhiên đang cầm một bình thủy tinh mới tinh, màu lục lam gần như trong suốt, tay kia cầm một bó hoa lộng lẫy và trang nhã, hoa hướng dương, hoa hồng champagne, hoa cát tường, hoa kim ngư thảo, hoa baby! !
Ánh mắt hai người vừa lúc va vào nhau.

Thật ngoài ý muốn, lại cùng nhau cười rộ lên.

Hoắc Nhiên nói: "Trên đường về nhà gặp bình hoa này, rất đẹp, cho nên lại mua một bó hoa để cắm nó.

"
Đào Tri Việt nhìn mùa xuân xán lạn trong lồng ngực hắn, cơn buồn ngủ mê mang đột nhiên biến mất, tiếng chim hót xa xôi lập tức ùa vào tai.

Vào một buổi chiều cuối tuần bình thường này, cậu giống như đi vào cõi vĩnh hằng.

"Không nhận được tin nhắn của em, tôi cho rằng em còn đang ngủ.

"
Hoắc Nhiên đặt bó hoa trong tay xuống, mỉm cười chăm chú nhìn dáng vẻ mới tỉnh ngủ của cậu: "Mau đi rửa mặt ăn cơm đi.

"
"Thật sự một chút sao? Em tưởng đồng hồ bị hỏng.

"
Đào Tri Việt rất ngạc nhiên: "Sao em có thể ngủ dậy trễ như vậy chứ.

"
"Ngủ nướng mới là chân lý cuối tuần.

" Hoắc Nhiên nghiêm túc nói, "Hơn nữa hôm nay em có quyền lợi làm bất cứ chuyện gì, sinh nhật là lớn nhất.

"
"Vậy thì hôm nay ai trong chúng ta lớn hơn?"
Đây là một vấn đề hay.

Hoắc Nhiên suy nghĩ một chút, quyết đoán nói: "Cùng đứng hạng nhất luôn.

"
Trước bồn rửa tay, dòng nước phất quá gương mặt, mang đến sự mát lạnh và sạch sẽ, Đào Tri Việt ngẩng đầu nhìn mình trong gương, giống muốn muốn xác nhân lại dấu vết của thời gian.


"Vừa rồi khi tôi đến cửa hàng bánh lem, lại xác nhận hương vị và hình dáng, buổi tối sẽ đưa tới đây.

"
Giọng nói của Hoắc Nhiên vọng ra từ phòng khách, hắn đang kiểm tra xem cháo trong nồi cơm điện còn nóng không, sau đó múc một chén ra.

"Không phải tuần trước đã quyết định rồi sao?"
"Nhưng trong một tuần xem xét lại, tôi phát hiện rất nhiều hương vị mới, luôn cảm thấy nó sẽ ngon hơn, không yên tâm, đến nếm một chút mới được.

"
"Cho nên sáng nay anh trộm chạy ra ngoài ăn bánh kem.

" Đào Tri Việt bắt được trọng điểm, "Bây giờ đổi sang vị gì?"
"Đó chỉ là kết quả ăn theo thôi.

" Hoắc Nhiên cố gắng biện hộ, "Đến tối sẽ biết.

"
Trên bàn cơm dọn xong một chén nhiệt cháo cùng một phen sứ muỗng.

"Tôi nghĩ kỹ rồi, trưa nay ăn thanh đạm một chút, buổi tối ở nhà ăn lẩu.

" Hoắc Nhiên cường điệu nói, "Tự mình nấu một nồi lẩu uyên ương, tôi rửa nồi.

"
Đây là những gì được viết trên trang nhất ký của hắn vào ngày đó.

Đào Tri Việt rửa mặt xong ngồi trước bàn ăn, đồng ý nói: "Được, chờ chút đi mua nguyên liệu.

"
"Vậy để tôi lên danh sách các nguyên liệu cần mua.

"
Điện thoại của Hoắc Nhiên đầy ắp những tin nhắn chúc mừng sinh nhật, hắn chỉ chọn một vài người để trả lời.

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của hắn, Hoắc Tư Hàm lập tức gọi điện tới.

"Anh thật sự không về à? Em tưởng hai anh sẽ về Yến Bình ăn sinh nhật chứ.

"
Mỗi lần Đào Tri Việt nghe thấy giọng nói năng động tràn đầy sức sống này, đều sẽ bất giác mỉm cười.

Hoắc Nhiên thuận tay mở loa ngoài, để tiện cho Đào Tri Việt gia nhập cuộc nói chuyện bất cứ lúc nào, "Không về, bay tới bay lui mệt mỏi quá.

"
"Vậy hai anh hôm nay chuẩn bị như thế nào?" Hoắc Tư Hàm cố ý hạ giọng xuống, "Anh Tri Tri không có ở đây đúng không? Anh có thể nói cho em biết hôm nay dự định làm gì bất ngờ không, em sẽ không nói ra ngoài đâu! Cùng nhau ăn sinh nhật, nhất định sẽ rất hoành tráng! Có phải còn lãng mạn hơn cả pháo hoa lần trước không?"
Đào Tri Việt nhịn không được cười nói: "Anh ở đây.

"
"! ! A, anh Tri Tri buổi trưa tốt lành!" Hoắc Tư Hàm xấu hổ nói, "Vậy coi như em không hỏi gì, hehe.

"
Hoắc Nhiên cố ý chọc cô: "Cũng không phải không thể nói cho em.

"
"Mau nói mau nói!"
Hoắc Nhiên nghiêm túc nói: "Ngủ thẳng một giấc không buồn không lo, rồi ăn cơm trưa, buổi tối muốn ăn lẩu ở nhà, cùng đi mua nguyên liệu, sau đó trở về chuẩn bị, sau khi trời tối, vừa ăn lẩu vừa xem phim, cuối cùng ăn kem bánh kem, đổi quà cho nhau.

"
"Không có sự sắp xếp đặc biệt gì, là một ngày bình thường.

Thế nhưng có thể cùng một người khác chia sẻ sinh nhật của mình, dường như là một bất ngờ lớn nhất.

"
Quả nhiên Hoắc Tư Hàm ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó rưng rưng mỉm cười: "Thực sự rất bình thường nha, như mà tại sao hình như em bị thương nữa rồi?! Hơn nữa bị thương rất nghiêm trọng! ! "
"A a a mặc kệ nói như thế nào, chúc anh trai thúi sinh nhật vui vẻ! Chúc anh Tri Tri sinh nhật vui vẻ!"
Đào Tri Việt muốn một ngày mà mình được tổ chức sinh nhật.


Là ngày mà trận mưa sao băng rơi xuống thế giới này.

Vận mệnh của cậu và Hoắc Nhiên đã đan xen kỳ diệu kể từ lúc đó, trong những năm tháng bình thường, họ đã thay đổi sâu sắc vận mệnh của nhau.

Đây là cuộc sống mới của cậu.

Buổi chiều, sau khi thay quần áo xuống lầu, Hoắc Nhiên yêu cầu đội thêm một chiếc mũ.

Khu vườn trung tâm được hồi sinh với cây cối xanh tươi, một mùi thơm ấm áp đã mất từ lầu tỏa ra từ những tán cây tươi tốt.

Những nụ hoa sơn chi trắng ẩn hiện sau lớp lá xanh, hương thơm ngọt đến nồng nàn.

Đào Tri Việt ngoài ý muốn nói: "Năm nay hoa nở sớm thật.

"
Giờ phút này tâm trạng của Hoắc Nhiên dù nhìn thấy cái gì cũng rất tốt: "Đây là món quà sinh nhật mà hoa sơn chi tặng cho em.

"
"Vậy anh chuẩn bị tặng em cái gì?"
"Là —— không đúng.

" Hoắc Nhiên cảnh giác nói, "Tôi sẽ không nói trước.

"
Đào Tri Việt buồn cười nói: "Tính cảnh giác càng ngày càng cao.

"
"Bởi vì em cũng đâu có nói với tôi.

" Hoắc Nhiên nói, "Đi chợ sát bên đây mua nguyên liệu sao? Hay là đi siêu thị lớn xa hơn một chút?"
Trong hương thơm đầy trời của hoa sơn chi, Đào Tri Việt nghĩ nghĩ: "Em muốn đi siêu thị ở một nơi khác.

"
Hoắc Nhiên nhìn cậu, dần phản ứng lại: "Tôi cũng nghĩ tới, lần này nhất định tôi đoán đúng rồi.

"
Hôm nay bọn họ không lái xe, ngồi xe buýt ồn ào náo nhiệt.

Trong thành phố tràn ngập sức sống của mùa xuân, bọn họ chậm rãi đi qua chúng.

Một khung cảnh quen thuộc dần hiện ra từ khung cửa sổ.

Hàng quán hai bên đường phố san sát, vào một buổi chiều xuân lười biếng, không còn bao lâu nữa là tới một buổi tối bận rộn, hầu hết nhân viên của các quán đều nằm lên bàn ngủ gà ngủ gật, chơi điện thoại.

Xe buýt đi ngang qua một tiệm mì.

Ánh mắt Đào Tri Việt sáng lên, chỉ cho Hoắc Nhiên xem: "Tiệm này vẫn còn ở đó, em đã ăn mì thịt bò ở đó, thịt bò ăn rất ngon, cho nên đó em đã học làm nấu bò kho.

"
"Bò kho em làm là ngon nhất.

" Hoắc Nhiên chú ý đến màn hình điện tử trong xe, "Có phải mình xuống ở trạm dừng tiếp theo không?"
"Đúng vậy.

"
Đào Tri Việt liếc mắt nhìn tiểu khu cũ đã trôi về phía sau không còn nhìn thấy nữa: "Căn hộ kia hẳn là đã có khách thuê rồi.

"
Không biết khách thuê mới có sử dụng chiếc bình hoa giả bằng nhựa kia không.

Cũng đi ngang qua công viên, nơi đó luôn có một cô bé luôn theo ông mình dắt chó đi dạo, đã lớn thêm hai tuổi rồi, nhưng vẫn còn là một đứa trẻ, có lẽ vẫn sẽ cười tủm tỉm đuổi theo con bướm.


Xe buýt đến trạm, hai người cùng nhau xuống xe, phía trước chính là siêu thị.

Hoắc Nhiên đến đây một lần cảm thán nói: "Hình như không có gì thay đổi.

"
"Hầu như không thay đổi gì.

" Đào Tri Việt tràn ngập cảm khái đánh giá bốn phía, "Nhưng nhân viên bán hàng trong siêu thị đã thay đổi.

"
Siêu thị lúc nào cũng đông nghịt người, trước mắt là đủ loại rau củ trái cây gia cầm đủ màu sắc.

Đã từng là mỗi ngày sau khi tan làm, cậu đều xách theo túi mua hàng, một mình tới nơi này mua nguyên liệu.

"Tủ đồ uống đã được thay mới rồi.

"
Hoắc Nhiên đi đẩy xe mua sắm: "Cái này cũng nhớ rõ sao?"
"Ừm, bởi vì em thường do dự đứng trước tủ đồ uống, lưỡng lự không biết có nên uống hay không.

"
"Cuối cùng có mua không?"
"Không.

"
Hoắc Nhiên nghe vậy lập tức quét một đống loại đổ uống vào xe mua sắm: "Thỉnh thoảng uống đi, không sao đâu.

"
Đào Tri Việt cười rộ lên: "Chờ một chút, rất năng.

"
Những con tôm sống màu xám xanh bơi trong bể nước, Hoắc Nhiên lấy lưới vớt tôm, chúng nhảy nhót lên làm tung tóe nước.

Người đàn ông trung niên đi ngang qua a một tiếng, giọng nói có chút quen thuộc, Đào Tri Việt quay đầu lại nhìn.

Hóa ra là CEO Quách tổng của công ty trước đây, thích đi trễ về sớm, còn thích sau khi uống say biểu diễn Tuý Quyền.

Quách tổng hiển nhiên cũng rất ngạc nhiên, đẩy một xe chứa đầy đồ ăn, mở to hai mắt nhìn cậu, giống như không nghĩ tới sẽ có cơ hội gặp lại.

Đào Tri Việt ngẩn ra trong chốc lát, chủ động nói: "Đã lâu không gặp.

"
Hóa ra nhà của Quách tổng ở gần đây, trách không được thời gian đi trễ về sớm mỗi ngày có thể được chèn ép một cách chính xác.

"Chà! Đã lâu không gặp!" Quách tổng cười ha hả nói, "Cậu lại sống ở gần đây sao?"
"Dạ không, bỗng nhiên nhớ nên tới nhìn xem.

"
Hoắc Nhiên cầm lấy túi tôm đã cân, yên lặng nhìn Đào Tri Việt nói chuyện với người quen tình cờ gặp được.

"Đây là ông chủ của công ty trước của em, Quách tổng.

" Đào Tri Việt giới thiệu với hắn.

"Đừng gọi tôi như vậy, kêu tôi lão Quách là được, xin chào xin chào.

"
Nhìn thấy Quách tổng tò mò đánh giá Hoắc Nhiên đè thấp vành mũ ở bên cạnh cậu, Đào Tri Việt thoải mái hào phóng nói: "Đây là bạn trai tôi.

"
Quách tổng như là kinh ngạc một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thảo nào lúc đó, một đống cô gái ở office building mà cậu cũng không để ý tới!"
Đào Tri Việt cười: "Không có khoa trương như vậy đâu.

"
"Có có, bây giờ vẫn có nhân viên cũ nhắc tới cậu.

" Nhớ lại chuyện cũ một lát, Quách tổng vô cùng tự giác nói, "Tôi đây không làm bóng đèn nữa, hai cậu cứ từ từ đi dạo.

"
Ông đang muốn đẩy xe rời đi, lại nghĩ tới cái gì, nhịn không được nói: "Triển lãm trò chơi năm nay ở Tấn Bắc, công ty cuối cùng cũng có dự án tham gia.

Nhất Khỏa Thụ của cậu cũng tới đi?"
"Đây là một dự án nghiên cứu và phát triển độc lập, có rất nhiều vấn đề mà tôi chưa từng gặp phải trước đây, khiến cho tôi bó tay toàn tập, ít nhiều cũng nhờ phần tư liệu mà cậu để lại lúc đó.

"
CEO trung niên đang muốn trở về nguyện vọng ban đầu của mình, chân thành vươn tay về phía cậu: "Cảm ơn cậu.


"
Tâm nguyện mà cậu muốn chứng kiến khi từ chức, Quách tổng thật sự đã làm được.

Đào Tri Việt mỉm cười bắt tay với ông.

"Thật tốt quá, trò hẹn gặp lại ở triển lãm trò chơi.

"
Sau khi Quách tổng rời đi, Đào Tri Việt đứng tại chỗ xuất thần thật lâu.

Xung quanh cậu là hơi thở cuộc sống lâu dài và cứng cỏi vây quanh, trong lòng tràn đầy cảm động khó có thể miêu tả.

Hoắc Nhiên hỏi cậu: "Suy nghĩ gì thế?"
"Không có gì.

" Đào Tri Việt lắc đầu, "Chính là cảm thấy thật tốt.

"
Được sống thật tốt.

Chỉ cần giành lấy một chút dũng khí, là có thể thay đổi hết tất cả.

Vạn vật tươi sống, thời gian như nước, cậu từ một hướng khác, lại trở về nơi này, mang tâm trạng hoàn toàn khác và một hoàn cảnh sống hoàn toàn khác.

Chiếc nhẫn ở ngón áp út tỏa sáng hơn bao giờ hết, dải Mobius mỹ lệ nhất.

Trong xe mua sắm càng ngày chứa càng nhiều nguyên liệu nấu ăn, Đào Tri Việt nhìn Hoắc Nhiên cái gì cũng muốn nếm thử, trong mắt tràn đầy ý cười.

Khi đẩy xe hàng đi thanh toán, ánh nắng chiếu vào từ cửa siêu thị đã trở nên mờ nhạt.

Đào Tri Việt theo bản năng nhìn đồng hồ của Hoắc Nhiên.

Sắp 6 giờ rồi.

Đây là đã từng là thời gian mà cậu mong chờ nhất.

Đào Tri Việt vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó, hai phút sau, cậu thu dọn đồ đạc, tắt máy tan làm, đi siêu thị mua đồ ăn, về nhà cơm nước xong xuôi thì lên mang, sau đó gặp Hoắc Nhiên đăng một topic với username mặc định.

Thời gian trôi nhanh nhưng cũng chậm như vậy, rõ ràng hai năm đã trôi qua, nhưng lại giống như chỉ trôi đi hai phút.

Bây giờ cậu sắp sửa cùng Hoắc Nhiên về nhà, trong màn đêm nấu một nồi lẩu, có lẽ cậu sẽ vừa ăn, vừa nghĩ không biết bánh kem trong tủ lạnh là hương vị gì.

Hoàng hôn chìm xuống chiếu rọi những chiếc lá xanh trên cành, ánh nắng chiều hôm nay tựa như một màu tím hồng mộng mơ.

Ánh sáng rơi xuống một bên mặt của Hoắc Nhiên, vẽ nên một nét ưa nhìn.

Xách theo một túi đồ uống thật nặng, nhìn chân trời rực rỡ ráng màu, chắc chắn nói: "Ngày mai nhất định là một ngày nắng đẹp.

"
Đào Tri Việt cũng đột nhiên nhìn qua: "Nhất định là thế.

"
Trong hai phút ngắn ngủi lại lâu dài này, bọn họ phảng phất như bị gió thổi vào nhau, biến thành một đám mây nhỏ vụn.

Những cánh chim bay uyển chuyển lướt qua, bọn họ liền theo lông đuôi chim, rong chơi trên bầu trời vô biên.

Vô số mảnh nhỏ cuộc sống lập loè ánh sáng nhạt của đom đóm, chiếu sáng lên hơi thở gần kề trong gang tất.

Cho đến khi tất cả đều chìm vào hoàng hôn dịu dàng vĩnh viễn.

Những giây không bao giờ ngừng nghỉ len lỏi qua điểm gốc.

6 giờ rồi, nên về nhà thôi.

—— chính văn hoàn ——
Tác giả có lời muốn nói:
Chương 100 rồi! Quay lại nơi câu chuyện bắt đầu thôi (*^▽^*)
Thực sự thì mình chưa bao giờ nghĩ mình có thể viết được một truyện dài như vậy, trên con đường này mình đã gặt hái được rất nhiều, giờ khắc này thật có nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết diễn tả từ đâu, cho nên chỉ có thể nói cảm ơn, cảm ơn mỗi một người đã đăng lý, bình luận, đầu lôi, tưới tiểu thiên sứ, cũng cảm ơn vì bản thân mình đã kiên trì viết xuống.

Đây là bức thư tình tôi gửi cho chính mình, cũng viết cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy nơi này.

Yêu bản thân, là tình yêu đẹp nhất, để những ngày bình thường cũng có thể tràn ngập vui sướng.

Mỗi người đều là linh hồn vũ trụ của riêng mình, vĩnh viễn là ngôi sao sáng ngời nhất.

28/3/2022.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.