Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 11



Tại siêu thị lớn có vô vàn chủng loại phong phú, rực rỡ muôn màu, Đào Tri Việt xem đến hoa cả mắt, có loại cảm giác đã trôi qua rất lâu rồi.


Kiếp trước cậu rất thích đi dạo ở siêu thị lớn, lần này một bên vừa đối chiếu với danh sách các nguyên liệu cần mua, một bên mắt tham lam tay nhanh nhẹn ném hết các món đồ ăn vặt vào trong xe đẩy.


Cuối cùng Đào Tri Việt mới lơ đãng có chút thôi mà đã mua một đống lớn, nếu như phải chen chúc trên chiếc xe buýt thì rất là mệt nên đành phải xa xỉ một lần bắt taxi về nhà.1


Ngồi trên xe taxi, nhìn ba túi đồ ăn lớn chất đầy đồ để xung quanh, Đào Tri Việt yên lặng sám hối cho hành vi tiêu sài hoang phí của bản thân mình.1


Sám hối thật nhiều, thỏa mãn cũng thật nhiều.10


Cậu mơ hồ cảm thấy, sự xuất hiện ngoài ý muốn của HR dường như đã mang đến một chuỗi phản ứng dây chuyền không thể nào lường trước được trong cuộc đời cậu.


Khi Đào Tri Việt về đến nhà, sắc trời đã tối, bò kho cần ít nhất hai ba tiếng đồng hồ, rõ ràng là đã quá muộn để làm cơm tối.


Nhưng lúc này Đào Tri Việt cảm thấy rất hứng thú, tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt để lót dạ, rồi đối chiếu với công thức, xắn tay áo lên bắt đầu chiến đấu.


Thịt bò rửa sạch, dùng dao cắt miếng, xối qua ngâm nước lạnh nửa tiếng, sau đó đổ vào một nồi nước sôi lớn, thêm gia vị vào và nấu ở lửa lớn.


Thịt bò màu đỏ dần dần ngả sang màu nâu, sôi sùng sùng trong nồi, hương thơm cứ xộc thẳng vào mũi.


Đào Tri Việt nuốt nuốt nước miếng, điều chỉnh lửa nhỏ và đun từ từ cho đến khi thịt bò chín kỹ cho đến khi có thể dễ dàng cắm một chiếc đũa qua.


Cậu gắp một miếng thịt nhỏ nếm thử, rất thơm, đáng tiếc là bên trong còn chưa được trọn vẹn hương vị, có chút chưa thấm.


Dựa theo hướng dẫn của công thức, thịt bò nên được ngâm với nước sốt qua một đêm, như vậy thì sẽ càng ngon miệng.


Vì thế, buổi tối ngày hôm đó, Đào Tri Việt chìm vào giấc ngủ với tâm tình tràn ngập sự chờ mong.


Đã lâu lắm rồi cậu không hề háo hức trông chờ ngày mai đến như vậy.


Ngày hôm sau, Đào Tri Việt nguyên một đêm nằm mơ thấy mình chăn gia súc trên đồng cỏ đã sớm tỉnh lại, trịnh trọng tháo miếng màng thực phẩm trên nồi, lấy ra một miếng bò kho lớn rồi cắt miếng, sau đó rưới nước sốt thơm nức mũi vào tô mì, bỏ thật nhiều thịt bò vào, lại rắc lên một ít hành lá để điểm xuyến.1


Khi bò kho hòa quyện với sợi mì được cho vào miệng, Đào Tri Việt hạnh phúc đến mức híp cả mắt.


Ăn ngon thật, cậu cảm thấy nó còn ngon hơn so với những gì mà cậu ăn trong tiệm mì trước đó, có lẽ là bởi vì tự tay cậu làm.


Hôm qua cậu đã mua ba cân thịt bò (1.5kg), trọng lượng mười phần, món kho ăn lại rất hao cơm, nếu là ăn một mình thì có thể ăn được rất nhiều bữa.1


Nếu có thể cùng nhau chia sẻ với bạn bè thì tốt rồi.


Căn phòng yên lặng thoang thoảng hương thơm mê người, Đào Tri Việt hít sâu, nhắm mắt lại, không nghĩ về nó nữa.


Vẫn là một ngày ăn không ngồi rồi, sau khi Đào Tri Việt tỉ mỉ tuần tra khắp cả căn nhà thì quyết định tổng vệ sinh, nghênh đón mùa hè đã đến.


Quét nhà, lau nhà, sửa sang lại tủ quần áo, thu dọn những đồ bừa bãi, thay ga nệm, lau chùi dầu mỡ bám dính trong nhà bếp......


Thời gian luôn trôi nhanh khi ta bận rộn, nháy mắt lại đến lúc ăn cơm tối rồi.


Đào Tri Việt nấu thiệt nhiều cơm trắng, xào một đĩa rau xanh, cơm chan với nước thịt bò phải nói là số zách.


Sau khi ăn xong, Đào Tri Việt vô cùng mãn nguyện ngồi trước máy tính, vẫn như mọi khi mà bắt đầu lướt web.


Nhìn diễn đàn một lát, xem qua mấy video hài hước, sau đó có động thái mới xuất hiện trong không gian pp.


Khoảng thời gian này phỏng chừng là huấn luyện viên mãnh nam trong phòng tập thể thao phát canh gà, khuyến khích thúc giục các thành viên hãy đặt lịch hẹn với hắn trong tuần tới.


Đào Tri Việt tùy tay click mở, quả nhiên là huấn luyện viên mãnh nam.


Cậu vừa xem vừa lướt xuống, phía dưới xuất hiện một tấm hình đại diện phong cảnh vô cùng quen thuộc.


[ động thái ] HR: Tôi không làm kiến trúc sư thật là một tổn thất lớn trong ngành sản xuất mà / đáng yêu [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]1


Nhìn nội dung của tấm ảnh chụp màn hình, Đào Tri Việt hơi run run, không ngờ rằng đại ca HR cổ hủ này cũng chơi game online hot nhất hiện nay.


Đảo động vật là một trò chơi thuộc thể loại sandbox, sự sáng tạo của người chơi là điều đặc sắc nhất, nhưng mức độ tự do cao cũng là một ngưỡng cửa, người chơi sẽ thiếu cảm giác hoàn thành mục tiêu, vào game rồi sẽ không biết nên làm gì, rất dễ đánh mất hứng thú.


Cho nên mấy năm qua Đảo động vật vẫn cứ không hề hot, mãi đến lúc này ngoài ý muốn nó đã lọt khỏi vòng vây.


Không bao lâu sau khi Đào Tri Việt đến thế giới này thì đã phát hiện ra trò chơi nọ, nó xuất sắc hơn nhiều so với những trò chơi trong thế giới ban đầu, người chơi có thể thực hiện rất nhiều thao tác tinh tế mà Đào Tri Việt đã từng cho rằng rất khó chống đỡ với kỹ thuật hiện có.


Cậu vừa chơi vừa nghiên cứu, dành phần lớn thời gian trong nửa năm nhàn hạ vào Đảo động vật.


Bởi vì ngay từ đầu Đào Tri Việt đã chọn một chú nhím nhỏ làm hình tượng của mình, cho nên sau này, cậu rất khó khăn trong việc chế tạo một số đồ vật tương đối lớn một mình.


Cậu không muốn tìm người chơi khác để cùng nhau kinh doanh hợp tác, lại càng không muốn vứt bỏ tài khoản hơn nửa năm tâm huyết, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cậu dứt khoát bỏ game không chơi nữa.


HR gửi tin nhắn tới hỏi thăm về việc cải tạo căn nhà nhỏ, Đào Tri Việt lấy ra những tấm ảnh chụp màn hình trước đó gửi qua cho hắn.


Trong thư mục chứa đầy hình ảnh với đủ loại khoảnh khắc khác nhau, lần đầu tiên trang trại của chú nhím nhỏ được thu hoạch, từng căn nhà mang phong cách khác nhau mà chú nhím nhỏ sở hữu, chú nhím nhỏ và giàn nhỏ đầy trái vào mùa hè......



Đào Tri Việt bất giác đắm chìm trong ký ức vẫn còn sống, rồi thì âm báo của tin nhắn vang lên.


[ HR: Bác sĩ Đào luôn sống một mình sao? ]


Cậu còn chưa kịp suy nghĩ xem vì sao HR lại hỏi như vậy, cậu theo phản xạ quay đầu lại, ánh mắt xẹt qua món bò kho với màu sắc rất đẹp, hương vị rất thơm ở trên bàn.


[ Đào: Phải chăng thuộc tính sợ xã hội của tôi bị phát hiện nhanh vậy sao 0.0]


Trong những tháng ngày ở tại thế giới này, thỉnh thoảng có người tò mò hỏi cậu, tại sao cậu không tham gia và một nhóm đồng nghiệp, cũng không tham dự bất cứ hoạt động tụ tập nào.


Đào Tri Việt lần nào cũng dùng thuộc tính sợ xã hội qua loa lấy lệ, hễ nhắc tới cụm từ này thì những người khác sẽ không tiếp tục hỏi nữa, một bộ biểu tình đã hiểu đã hiểu, nhiều nhất khuyên hắn hãy tham gia vào các hoạt động nhóm càng nhiều càng tốt.


Mà HR lại rất chấp nhất muốn biết nguyên nhân.


[HR: Là bởi vì anh cảm thấy mình không có đề tài chung với những người xung quanh, cho nên mới không thể làm bạn được đúng không?]


Đào Tri Việt lại muốn tiếp tục qua loa lấy lệ, nhưng ngón tay lại cứng đờ, trong một lúc không thể đánh ra một chữ nào.


Một câu hỏi chân thành như vậy, cậu không thể viết bất cứ lời nào trái với lương tâm được.


Trong đầu Đào Tri Việt chợt lóe lên những mảnh vụn trôi qua từng năm tháng, những ngày bình đạm có quy luật, những ngày không hề có sự thay đổi, những mảnh vụn bị nhét đầy trong kẽ hở cuộc sống, bị cậu cố tính dùng cảm xúc ép xuống, chúng nó trong nháy mắt như một cơn lũ vỡ đê.


Không.


Cậu không muốn nói cho có lệ nữa.


Cậu không muốn nói cho có lệ với một người nghiêm túc quan tâm cậu, cũng không muốn nói có lệ cho chính bản thân mình.1


Đào Tri Việt cũng không cảm thấy giữa mình và những người xung quanh không có đề tài chung, cậu có lập trình viên Gua cùng nhau say mê tranh luận các vấn đề kỹ thuật, cậu có đồng nghiệp Vương Hằng muốn mời cậu cùng nhau chiến đấu cho ước mơ, cho dù là một CEO thoạt nhìn có hơi suy nghĩ không bình thường, nhưng cũng nỗ lực bày ra sự thiện ý dành cho cậu.


Thậm chí ngay cả một bé gái ngẫu nhiên gặp được trong một buổi sáng chạy bộ ở công viên cũng đã nói với cậu rằng ngày mai gặp lại.


Kể từ ngày bắt đầu sống lại, Đào Tri Việt đã gặp qua rất nhiều người vươn tay về phía mình, là cậu vẫn luôn không đáp lại.


Vì sao lại không thể trở thành bạn bè của mọi người chứ?


Cho dù muốn chạy trốn khỏi cốt truyện đáng sợ của cuốn tiểu thuyết thì cũng không cần thiết phải đóng cửa với tất cả những người mà bạn biết trong cuộc sống này.


Cửa sổ trò chuyện vẫn còn đó, HR còn đang chờ câu trả lời của cậu, danh sách bạn bè bên cạnh trống không, không có bất cứ một người bạn nào ngoài đời thực.


Vạn vật lặng im, chỉ có chiếc đồng hồ trên tường là tích tắc vang nhẹ.


Kim giây ấn theo quy luật mà không ngừng chuyển động, nó là đồ vật duy nhất lưu động trong toàn bộ căn phòng.


Tựa như là cậu đi trong một mảnh chân không.


Đào Tri Việt cuối cùng cũng phải ứng lại, từ khi cự tuyệt lời mời gặp mặt của HR, cậu không phải là không muốn có mối liên hệ với đối phương trong đời thực.


Cậu là không muốn có bất cứ mối liên hệ tình cảm rõ ràng với bất cứ ai trong thế giới tiểu thuyết này.


Đây là một thế giới hư ảo, là một cuốn tiểu thuyết được cốt truyện giả định, những người mà cậu gặp có phải đã có số mệnh rồi hay chưa? Liệu sự xuất hiện và kết giao của cậu có trở nên uổng phí không? Liệu cảm xúc mà cậu đặt ở chỗ này sẽ có ý nghĩa sao?


Những người này, những khoảng thời gian trôi qua, là thật sự tồn tại sao?


Đào Tri Việt nhẹ nhàng gõ ra đáp án.


[ Đào: Không. ]


[ Đào: Tôi chỉ là...... Không có cảm giác chân thật. ]


Đây là một câu trả lời hư vô mờ mịt, không đầu không đuôi, rất khó khiến người khác đáp lại.


Những ngoài dự liệu của cậu, HR đã nhanh chóng trả lời, tựa như cái đêm bọn họ quen biết nhau vậy.


Những vấn đề khiến cậu bối rối vô cùng, nhưng đối với HR, dường như không cần phải chần chừ gì cả.


[ HR: Anh đang thở, anh là tồn tại chân thực, anh có thể nhìn thấy màn hình và tin nhắn mà tôi đã gửi. ]


[ HR: Đó chính là cảm giác chân thật. ]


[ HR: Bác sĩ Đào, chú nhím cũng có thể được ôm. ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.