Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 110: Phiên ngoại 10: Cuộc kỳ ngộ của Thẩm Niệm (Hướng BL)



Ngày thứ 15 với tư cách là giáo viên sinh học ở trung học Lễ Gia.

Thẩm Niệm bước vào phòng học với giáo án trên tay, hắn mặc một chiếc áo len rộng không quá dày và một chiếc áo sơ mi mới tinh có viền cổ màu trắng sạch sẽ, nhiệt độ không khí mười mấy độ ở Vân Thành vừa vặn tốt, không hề có cái lạnh thấu xương trong tháng mười hai.

Thế nhưng nhìn thấy một đống kẹo trái cây nằm rải rác trên bục giảng, Thẩm Niệm lập tức cảm thấy thật đau đầu.

Nhìn thấy hắn tiến vào, phòng học vẫn cứ ồn ào cãi cọ như cũ, mấy nam sinh ở hàng ghế sau tụ tập chơi game, trong đó có một học sinh với nước da ngăm đen chủ động chào hỏi hắn.

"Thầy Thẩm tới rồi." Da đen vui cười nói, "Ăn chút kẹo rồi nghỉ ngơi đi, để tụi em chơi một lát, trận này vẫn chưa đánh xong đâu."

Một đợt âm thanh giết chóc lại quanh quẩn trong phòng học.

Thẩm Niệm nhíu mày, dùng giáo án gõ vào bàn: "Lên lớp thôi, cất hết những thứ không liên quan đến việc học đi."

Chỉ có một bộ phận học sinh làm theo, còn các nam sinh ở hàng phía sau làm như hoàn toàn không thấy.

Thẩm Niệm yên lặng thở dài một hơi trong lòng, mở sách giáo khoa ra, bắt đầu vào tiết sinh học với cái lớp vẫn luôn đầy tạp âm này.

Trường trung học Lễ Gia là một trường sơ trung tư lập, có môi trường và cơ sở vật chất vô cùng tốt, nhưng thành tích giữa các học sinh có sự chênh lệch rất nhiều, có những học bá đứng đầu thành phố, cũng có một nhóm học sinh rắc rối khiến người ta đau đầu.

Là một giáo viên sinh học tương đối ngoài lề, Thẩm Niệm phải dạy rất nhiều lớp, lớp thứ năm hôm nay chính là lớp có kỷ luật tồi tệ nhất, trải nghiệm khi đứng lớp thật quá khủng khiếp, nhưng lại không đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Bởi vì đám học sinh này luôn đặt một số thứ linh ta linh tinh lên bục giảng, như một con bài để không tham gia nghe giảng bài, rất là có hương vị trao đổi bình đẳng.

Đúng là trẻ con.

Cho nên tâm tình của Thẩm Niệm hết sức phức tạp, từ trước đến nay hắn luôn mang thái độ khoan dung vô hạn với trẻ con, cho dù là đối với người trưởng thành, hắn cũng không nổi nóng, nếu không cũng đã không im lặng suốt bao nhiêu năm vì chịu đựng phê bình của bạn học và đồng nghiệp.

Mà trẻ con ở độ tuổi này, cố tình ăn cứng không ăn mềm.

Đối với tình huống nghẹn khuất của bản thân, người đam mê lướt internet Đào Tri Việt đã đưa ra một định nghĩa rất chính xác: Bánh bao.

[ (T▽T): Ngày thứ 15, hôm nay học sinh không nghe giảng lại nhiều thêm hai đứa. ]

[ (T▽T): Có phải công việc của tôi sắp kết thúc rồi không, nhà thì mới thuê, đường sá cũng chưa rành......]

[ Đào:...... Chuyển nhà rất mệt, vì để không chuyển nhà cũng phải kiên trì. ]

[ Đào: Nếu như cậu thực sự không thể tức giận, thì sao không thử bắt đầu từ những khía cạnh khác để có mối quan hệ tốt hơn với bọn nó? ]

[ Đào: Tôi nhớ trước kia khi còn đi học, cũng có kiểu giáo viên rất là hòa đồng với học sinh. ]

[ Đào: Thường đó là những môn học ít quan trọng, nhưng bởi vì quan hệ tốt, cho nên học sinh cũng sẽ không quá phận trong lớp của thầy ấy. ]

[ (T▽T): Có lý, nhưng tôi nên bắt đầu từ phương diện nào đây? ]

[ (T▽T): Nhân cách của tôi không có mị lực gì, cũng không hiểu là mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi sẽ thích cái gì...... Hay là tôi giảng cho bọn chúng biết thế nào là giải phẫu cơ thể con người? Bọn nó hình như rất thích thú với điều này, nghe nói trước kia tôi là bác sĩ, bọn chúng đều theo hỏi suốt. ]1

[ Đào: Bé mèo khiếp sợ.jpg]

[ Đào:...... Quên ý tưởng này đi!! ]

[ Đào: Tôi nghĩ, hay là cùng nhau chơi game? ]

[ Đào: Nếu như cậu có thể chơi tốt, bọn chúng cũng có thể nghe giảng cẩn thận, lúc giờ giải lao cũng có thể kéo bọn chúng đánh, hẳn là rất có lực hấp dẫn đi. ]

Sau khi Thẩm Niệm suy nghĩ một chút, cảm thấy Đào Tri Việt quả thực là thiên tài.

Hắn đã xem qua đại khái game mà các học sinh chơi, chủ yếu là xem tốc độ phản ứng và độ chính xác của thao tác, đối với Thẩm Niệm là một người đã quen cầm dao mổ mà nói, quả thực chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.

Giữa trưa hôm nay hãy tập thử xem.

Thẩm Niệm dùng emo đáng yêu để biểu đạt lòng biết ơn với Đào Tri Việt, tâm trạng đã tốt lên không ít.

Mà khi hắn quỳ tam, bị đối phương giết, trong kênh trò chuyện tràn ngập tiếng rít gào của đồng đội, đồ ăn trước mặt hắn quả thực không thơm chút nào.

Nhà ăn giáo viên to như vậy, mọi người đều đang thả lỏng ăn cơm trưa, chỉ có hắn là chết thê thảm trong thế giới trò chơi.

Thẩm Niệm phát ngốc nhìn chằm chằm hai chữ "Thất bại" thật lớn trên màn hình, hoàn toàn không chú ý tới vẫn luôn có người đang nhìn hắn.

Người đàn ông ở bàn bên cạnh mặc một chiếc hoodie màu đen, quả đầu gọn gàng sạch sẽ, khiến cho ngũ quan của anh ta vô cùng lập thể, sắc nét vô cùng.

Lúc này đôi lông màu rậm của anh ta đang nhíu lại, giống như đang cố gắng nhẫn nại cái gì đó.

Đứng dậy đặt mâm thức ăn ở chỗ thu dọn, người đàn ông vốn dĩ xoay người rời khỏi nhà ăn, nghĩ nghĩ, vẫn là dừng bước.

Không được, anh nhịn không nổi.

Sao có thể chơi tệ đến vậy được chứ.

Anh bước đi đến bên cạnh Thẩm Niệm ngồi xuống.

"Lần đầu tiên chơi sao?"

Thẩm Niệm giật mình vì âm thanh đột nhiên vang lên bên cạnh, đáp lại theo phản xạ.

"Đúng......"

Sau khi hắn trả lời, người đàn ông đi đến đã hung hăng giật lấy điện thoại, một lần nữa khởi động trò chơi.

Thẩm Niệm ngỡ ngàng nhìn cái điện thoại đột nhiên rời khỏi tay, còn có những hình ảnh không ngừng biến đổi trên màn hình.

Anh mời lại những đồng đội điên cuồng đánh chữ rít gào lúc trước.

Đồng đội thế mà lại đồng ý.

Một ván mới bắt đầu.

"Vừa rồi có phải bọn họ mắng chửi cậu không?"

Thẩm Niệm máy móc trả lời: "Đúng vậy."

"Này đáp trả lại đi." Người đàn ông nói một cách chắc chắn, ngay sau đó bắt đầu trò chơi với sự tập trung cao độ, "Cậu quan sát cẩn thận."

"Sẵn tiện ăn cơm đi, nguội rồi."

Với cái khí chất đáng tin khiến người ta không thể nghi ngờ này, Thẩm Niệm nghe lời ăn cơm xong, đồng thời chuyên tâm nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu xuất sắc trên màn hình, thậm chí không dám quang minh chính đại mà ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ có thể nhìn thấy đường cong quai hàm rõ ràng của người đàn ông.

Sau đó Thẩm Niệm cắn đùi gà, khiếp sợ nhìn nhân vật của mình một đường siêu thần, mang theo hai mươi con người kết thúc ván game trong vòng mười phút.

Trước khi kết thúc trận đấu, trong tiếng hoảng hốt ôi má ơi của các đồng đội, đối phương còn rất là thiếu đánh mà trả lời lại một câu.

[ (T▽T): Vừa rồi chơi bằng chân. ]

Lời thoại kiêu ngạo kết hợp với biểu tượng cảm xúc này, hương vị lập tức thay đổi.

Người đàn ông cau mày: "Nick name của cậu sao lại ngốc như vậy."

Thẩm Niệm thành thật xin lỗi: "...... Tôi xin lỗi."

Nghe vậy, người đàn ông dường như càng thêm khó chịu: "Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, có cái gì mà phải xin lỗi?"

Thẩm Niệm lúc này mới nhớ tới hẳn là nên nói lời cảm ơn với anh ta.

Tầm mắt hắn di chuyển lên trên, muốn nhìn xem là thầy giáo nào mà chơi game giỏi như vậy, kết quả liếc mắt một cái đã cứng người rồi.

...... Thế mà là giáo viên trong phòng y tế của trường.

Thẩm Niệm đã gặp anh ta vào ngày nhậm chức, cảm thấy đối phương có vẻ mặt rất hung tướng, thoạt nhìn rất khó hòa nhập, lập tức gạt bỏ ý định tiếp xúc với anh ta, bản thân cũng không có giao lưu trong giảng dạy, cho nên vẫn luôn chưa từng nói chuyện, kết quả hôm nay lại đụng phải ở nhà ăn.

Không thể không nói, trực giác lúc đó của hắn quả thực chính xác.

Quả nhiên rất hung.

"Tôi tên Thịnh Huống, phòng y tế."

Thịnh Huống nới lỏng ngón tay, liếc nhìn hắn một cách không rõ ý vị: "Cậu là thầy Thẩm?"

Thẩm Niệm không ngờ đối phương lại thực sự biết mình.

"Đúng vậy, Thẩm Niệm, dạy môn sinh học cho năm nhất và năm hai." Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, "Vừa rồi cảm ơn anh."

"Cậu tốt nghiệp ngành y ở Yến đại?" Thịnh Huống đánh giá hắn, "Tôi nghe mấy ông già kia kể lại rồi, lý lịch của cậu hình như rất lợi hại."

Đối mặt với vị bác sĩ của trường có quả đầu húi cua có khí tràng đáng sợ này, Thẩm Niệm cẩn thận giấu đi ý niệm đoạt chén cơm "Không làm giáo viên nổi thì đi làm bác sĩ của trường" của mình.

"Ừm, nhưng mà không quan trọng, bởi vì hiện tại tôi không định trở thành bác sĩ." Hắn còn cố ý bổ sung, "Không muốn trở thành bác sĩ dưới bất kỳ hình thức nào."

"Sẽ không hối hận sao? Trở thành bác sĩ không dễ chút nào." Thịnh Huống giống như tò mò sự lựa chọn của hắn, "Hơn nữa dẫn dắt đám học sinh còn khó hơn."

Thẩm Niệm vô cùng sâu sắc: "Là rất khó, tôi vẫn đang cố gắng thích nghi. Nếu như thật sự không được...... Thì tìm con đường khác."

Thịnh Huống cười cười: "Xem ra cậu đã bị đám nhóc kia làm cho đau đầu rồi."

Thẩm Niệm xấu hổ gật đầu thừa nhận: "Tôi không quản được bọn nó, thầy Thịnh có phương pháp gì hay không?"

Trong lúc nói chuyện phiếm với Thịnh Huống, trong đầu Thẩm Niệm nhanh chóng nhảy ra những câu chuyện mà hắn đã nghe có liên quan đến anh.

Trí nhớ của hắn rất tốt, gần như đã gặp qua là không quên được.

Hóa ra Thịnh Huống là học sinh của trung học Lễ Gia, nghe nói là một giáo bá oai phong trong cõi vườn trường, kết quả lúc thi đại học lại đăng ký vào ngành điều dưỡng, khác biệt một trời một vực với tính cách của anh ta, khi tin tức này truyền về đã khiến cho một đống giáo viên phải rớt cằm.

Sau đó, khi anh ta tốt nghiệp đại học và đi làm một thời gian, anh lại trở về trường cũ làm bác sĩ của trường, trở thành đồng nghiệp với những người thầy cũ của mình.

Lại nói tiếp cũng là một đoạn truyền kỳ.

Nhưng càng truyền kỳ hơn chính là, là một bác sĩ vườn trường không dạy bất cứ một môn nào, Thịnh Huống là giáo viên được học sinh hoan nghênh nhất trong trường trung học Lễ Gia, nghe nói cũng là có uy vọng nhất, còn khiến người ta sợ hãi hơn cả chủ nhiệm giáo dục.

Một phần nguyên nhân có thể nằm trong tin đồn là anh ta một chọi năm cũng không rơi xuống thế hạ phong.

"Đối với cậu mà nói, không có phương pháp gì hay hết." Thịnh Huống nói huỵt tẹt, "Bởi vì cậu thoạt nhìn rất dễ bị bắt nạt."

"......"

Thẩm Niệm muốn phản bác, nhưng thật sự không có lời nào để nói, chỉ có thể yên lặng mà trừng mắt nhìn mâm đồ ăn.

Thịnh Huống nói thẳng: "Tại sao lại chơi game? Là muốn cho học sinh sùng bái cậu, sau lập một mối quan hệ tốt sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Niệm thở dài nói, "Có phải rất vô dụng không?"

"Vẫn là câu nói kia, đối với cậu thì vô dụng." Thịnh Huống không chút khách khí nói, "Thời đại học cậu học rất tốt đúng không, nhưng tất cả mọi người tôn trọng cậu sao?"

...... Thật bén nhọn, nhưng lại không thể phản bác.

Thẩm Niệm cảm thấy quả tim mình bị đâm tới nát.

Sau cuộc nói chuyện với Đào Tri Việt ngày hôm đó, không hiểu tại sao hắn lại cảm giác như được thoát khỏi gông xiềng, chủ động lựa chọn thành phố mà mình thích, cũng lựa chọn ngành nghề mà mình ưng, mặc dù học sinh ở đây lớn hơn một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là mấy đứa nhỏ mà hắn thích ở cùng.

Chính là tính cách mà hắn đã vun đắp từ nhỏ, không phải cứ một sớm một chiều là có thể thay đổi.

Hắn hy vọng bản thân mình có một trái tim mạnh mẽ, hy vọng bản thân có thể được học sinh hoan nghênh, cũng hy vọng bản thân có tính cách đặc biệt và hấp dẫn như người bạn mới Đào Tri Việt, hoặc là đồng nghiệp mới Thịnh Huống.

Nhưng Thẩm Niệm không biết nên làm thế nào để hiện thực hóa những hy vọng này.

Không ai dạy hắn cách trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

Nhìn biểu tình như đang tự hỏi nhân sinh của hắn, Thịnh Huống nhướn mày: "Cậu nên mừng vì chúng ta không phải là bạn học, nếu không thì cậu có thể sẽ phải làm bài tập cho tôi suốt ba năm."

Thẩm Niệm nhất thời nghẹn lời, lại cảm thấy không thể rơi xuống thế hạ phong, nghiêm mặt nói: "Bạo lực học đường là không đúng, anh không thể dùng phương thức bức bách để người khác làm việc cho anh."

Thịnh Huống khịt mũi coi thường nói: "Tôi mói không cần làm mấy chuyện đó, người thay tôi làm bài tập đều là tự nguyện."

"Tự nguyện?" Thẩm Niệm không thể hiểu nổi, "Tại sao lại có người tình nguyện giúp người khác làm bài tập?"

Thịnh Huống nghĩ nghĩ, cảm thấy hôm nay mình đã nói đủ nhiều, mệt rồi, vì thế lười nhác nói: "Sau này cậu sẽ biết."

"Đi đây, hẹn gặp lại."

Anh ta tùy ý đứng dậy bước đi, Thẩm Niệm nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, thật lâu không có hoàn hồn.

Vài ngày sau, hắn mới thực sự hiểu những hàm ý trong lời này.

Lần này có một hộp bánh hoa trên bục giảng, các học sinh bên dưới vẫn đang chơi bời như cũ.

Ngửi thấy hương thơm thơm phức truyền ra từ hộp giấy hồng nhạt, Thẩm Niệm vừa tức giận vừa buồn cười.

Không có biện pháp, vẫn phải giảng bài.

Khi giải thích nguyên lý quang hợp cho một số ít học sinh muốn tham gia lớp học, đột nhiên phát hiện toàn bộ phòng học bỗng nhiên thật yên lặng.

Thẩm Niệm đang cầm phấn viết phản ứng lên bảng đen, bên tai chợt một mảnh yên tĩnh, khiến hắn cứ tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Phần lớn học sinh bên dưới đều đặt đồ trong tay xuống, vô cùng thành thật nhìn bảng đen, còn một số người thì lén lút liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Niệm cũng nhìn sang đó.

Trên hành lang có một thân ảnh cao lớn, mái đầu cắt ngắn được chiếu sáng, ngũ quan như đao tước sắc bén, chậm rãi đi ngang qua lớp học.

Là Thịnh Huống.

Trong tiếng bước chân thong thả lại rõ ràng, Thịnh Huống ý vị thâm trường quét mắt nhìn toàn bộ lớp học, cho dù anh ta không nói gì, nhưng trong ánh mắt rõ ràng truyền đạt ra ba chữ to.

"Thành thật đi."

Dưới khí thế uy hiếp của anh ta, da đen ngày thường tăng động nhất cũng thiếu điều dúi đầu vào trong hộc bàn.

Thẩm Niệm ngơ ngác nhìn Thịnh Huống đột nhiên đi ngang qua, động tác viết trên bảng đen vẫn chưa dừng lại.

CO2 + H2O —— ( năng lượng ánh sáng diệp lục) →

Bên cạnh mũi tên, thiếu chút nữa là hắn viết xuống chữ thịnh theo phản xạ, ngẩn người, mới vội vàng kéo dài nét viết.

Chất hữu cơ + O2.

Khi đi ngang qua cửa lớp học, Thịnh Huống nhàn nhạt nhìn hắn một cái, biểu tình cười như không cười.

Trong quá trình quang hợp phổ biến, lượng oxy hình như vượt quá giới hạn.

Không biết vì cái gì, đại não của Thẩm Niệm trở nên trống rỗng, chỉ có thể mơ hồ nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người hôm đó.

Thịnh Huống nói đúng.

...... Hiện tại hắn rất muốn giúp Thịnh Huống làm bài tập.

Đáng tiếc là buổi trưa hôm nay, Thịnh Huống không đến nhà ăn giáo viên để ăn cơm.

Sau khi ở nhà ăn nửa tiếng đồng hồ, thậm chí còn chơi game với ý đồ ôm cây đợi thỏ, cuối cùng Thẩm Niệm vẫn không đợi được người mình muốn gặp.

Buổi chiều không có tiết học, Thẩm Niệm ở trong phòng làm việc vừa soạn giáo án vừa lười biếng, nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định đến phòng y tế tìm thầy Thịnh để nói lời cảm ơn.

Dọc theo đường đi hắn đều rất khẩn trương, tâm tình quả thực còn thấp thỏm hơn so với cái lần tham gia giải phẫu ngày đầu tiên.

Hắn cũng không biết bản thân mình đang khẩn trương vì cái gì.

Thẩm Niệm đang chậm rãi đi ngoài phòng y tế, dần dần nghe thấy thanh âm nói chuyện của Thịnh Huống.

Khung cửa nhôm kính trong suốt, hiện tại đang là giờ học, không có học sinh nào tới đây, Thịnh Huống ngồi đối diện trước bàn làm việc đang nói chuyện điện thoại.

Giọng điệu của anh ta vẫn cường ngạnh như mọi khi, lộ ra một chút nhu hòa hiếm có.

"Hôm nay có một chút tư liệu phải làm, con phải về nhà muộn hơn nửa tiếng, cái đầu như to ra vậy, bận rộn cả một buổi trưa."

"Đến nhà ăn ăn cơm trưa, yên tâm."

"...... Sao mẹ ăn món mì udon đó mà không chán vậy, biết rồi, tan làm con mua về cho, chỉ mua phần của mẹ thôi, con không ăn đâu."

Thẩm Niệm có hơi khiếp sợ.

Thịnh Huống thế mà đã kết hôn thành gia sớm như vậy rồi.

*Tiếng Trung chỉ có ta với ngươi thôi nên Thẩm Niệm mới hiểu lầm.

Trong tâm tình phức tạp vi diệu, Thẩm Niệm đột nhiên ý thức được hiện tại mình xem như là đang nghe lén cuộc điện thoại của người ta, vội vàng gõ cửa.

"Mời vào."

Thịnh Huống vừa lúc cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ cũng không ngoài ý muốn.

"Tới giúp tôi làm bài tập?"

Không thể không nói, Thẩm Niệm gần như đã thích ứng với phong cách nói chuyện của người này.

Hắn đơn giản gật đầu: "Thầy Thịnh, sáng nay cảm ơn anh."

Thịnh Huống cười cười, không nói gì.

Trên bàn làm việc của anh ta là một mớ tài liệu và văn kiện, rất lộn xộn, bên cạnh còn có một ổ bánh mì vẫn chưa mở.

Thẩm Niệm trước kia đã hiểu biết về cương vị của một bác sĩ trường, thoạt nhìn cũng không nhàn nhã như vậy, phảng phất như chỉ cần ngồi ở phòng y tế thỉnh thoảng giúp học sinh xem bệnh là được, thật ra có rất nhiều chuyện vụn vặt phải làm.

Thẩm Niệm nhìn đống văn kiện này, lấy hết can đảm nói: "Thầy Thịnh, anh có cần giúp không?"

Hắn thường nói điều này với mọi người, nhưng lần này lại càng thêm thiệt tình.

"Đây là tư liệu tuyên truyền phòng chống cảm cúm mùa đông sao? Chiều nay tôi không có tiết, có thể giúp anh làm...... Anh vẫn chưa ăn trưa đúng không, lúc ở nhà ăn không nhìn thấy anh đâu."

Nói, Thẩm Niệm lại hậu tri hậu giác mà bổ sung: "Thực xin lỗi, không phải tôi có ý nghe lén điện thoại của anh."

Thịnh Huống nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Hình như cậu rất thích nói xin lỗi."

Thẩm Niệm theo bản năng lại muốn nói xin lỗi, nhưng đột nhiên thu hồi thanh âm.

Thịnh Huống đã nhận ra phản ứng của hắn, cúi đầu cười, tùy tay kéo tới một chiếc ghế dựa.

"Vậy tới thay tôi làm bài tập đi."

Suốt một buổi chiều dài, Thẩm Niệm nghiêm túc giúp Thịnh Huống làm tư liệu, thỉnh thoảng nhìn lén anh ta đang giao lưu với học sinh đến xem bệnh.

Bất kể là nói chuyện với ai, Thịnh Huống đều dùng một thái độ giống nhau, khiến người ta dễ dàng tưởng tượng ra dáng vẻ thời niên thiếu của anh ta, trong số một đống học sinh loai choai, anh ta nhất định là người thu hút sự chú ý nhất.

Một trái tim mạnh mẽ, một trạng thái cuộc sống tự do, giống như không có bất cứ thứ gì bên ngoài có thể lay chuyển được anh ta.

Thẩm Niệm rất hâm mộ anh, cũng hâm mộ bạn đời của anh.

Gần tới lúc tan học, công việc đã được hoàn thành trước thời hạn, Thịnh Huống nhẹ nhàng thở ra, lập tức gọi điện thoại.

"Có đồng nghiệp giúp đỡ, không cần tăng ca, con sẽ về nhà đúng giờ."

"Biết rồi, thêm chút thịt, sẽ không quên."

Chờ anh ta gọi xong cuộc điện thoại ngắn này, Thẩm Niệm không nhịn được cảm thán nói: "Tình cảm của hai người thật tốt."

"Ừm, vẫn tốt."

Giọng nói rơi xuống, Thịnh Huống phản ứng lại: "Cậu cho rằng tôi đang gọi điện thoại với ai?"

Thẩm Niệm không xác định nói: "Là v...... nửa kia?"

Thịnh Huống bị hắn lâm thời sửa miệng chọc cười: "Cậu còn rất nghiêm cẩn."

Không chờ Thẩm Niệm tiếp tục nói, anh ta đã nói gọn gàng dứt khoát: "Tôi độc thân, đó là mẹ tôi, bà ấy rời giường bất tiện, cho nên hàng ngày tôi phải mang bữa tối cho bà."

Trong câu nói ít ỏi bình tĩnh của Thịnh Huống, Thẩm Niệm mơ hồ hiểu ra tại sao anh lai học điều dưỡng ở đại học.

"Vốn dĩ muốn học y, nhưng thành tích không tốt lắm." Giọng điệu của Thịnh Huống rất tùy ý, "Cho nên khi tôi nghe nói một giáo viên sinh học tốt nghiệp ngành y ở Yến đại đến đây, tôi rất tò mò về cậu."

"Nhưng mà hình như cậu vẫn luôn sợ tôi, rất nhiều lần đều cố ý đi vòng qua tôi."

Giờ khắc này, Thịnh Huống yên lặng nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh chiếu ra ảnh ngược rõ ràng của hắn.

Thời điểm hắn lặng lẽ trốn vị bác sĩ của trường thoạt nhìn hung dữ kia, đối phương đã sớm phát hiện ra bóng dáng của hắn.

Thẩm Niệm chỉ cảm thấy nhịp tim mình đột ngột tăng nhanh.

Người thường thường sẽ bị thu hút bởi những người khác biệt với họ.

Có đôi khi là bởi vì đối phương có được thứ mà mình không thể có được, sau đó dẫn tới lòng hiếu kỳ cùng dục vọng tìm tòi nghiên cứu.

Mà điểm chung của tò mò thường là luân hãm.

Trước đây, Thịnh Huống chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị thu hút bởi những người có vẻ ngoài yếu đuối và dễ bắt nạt.

Trên người vị giáo viên mới tới này tràn đầy mâu thuẫn.

Từ tuổi tác và lý lịch của cậu ấy là có thể nhìn ra, nếu như tiếp tục làm bác sĩ, nhất định là tiền đồ vô lượng.

Trường học cho rằng Thẩm Niệm có thể là gây ra sự cố y tế gì mới muốn đi xa tha hương, tới khi biết được tình huống ở chỗ làm việc ban đầu, mới biết là hoàn toàn ngược lại.

Cậu ấy là một thiên tài thực sự sinh ra để dành cho y học, từ trường đại học cho đến bệnh viện, tất cả đều rất kinh ngạc cảm thán.

Nhưng cậu ấy cố tình lựa chọn rời khỏi quê nhà, đến một vùng đất xa lạ xa xôi, tại một ngôi trường sơ trung tư lập vô cùng bình thường, làm một giáo viên dạy môn sinh học.

Thoạt nhìn giống như một người rất có dũng khí, kiên định lại chấp nhất, có gan theo đuổi cuộc sống mà mình muốn.

Nhưng vào thời điểm Thịnh Huống lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Niệm, nguyên nhân khiến hắn sợ tái mét cả mặt chính là vì một con sâu róm từ trên cây rơi xuống.

Sau lại anh còn nghe học sinh nói qua, là tính tính của giáo viên sinh học mới tới rất tốt, ở trong tiết của thầy đó có thể tùy tiện chơi bời.

Thịnh Huống thật khó hiểu.

Ở trong bất tri bất giác, Thịnh Huống đã bắt đầu quan sát con người hoàn toàn khác biệt với mình này.

Thẩm Niệm có được năng lực và thiên phú mà anh hâm mộ, cũng có tất cả những tính cách mà anh không thích: Nhát gan, mềm yếu, không tự tin......

Mà khi đối mặt với những đứa trẻ không nghe lời này, cậu ấy lại có được sự bao dung vô tận và nhân hậu.

Vẫn là nghe học sinh nói, thầy giáo dạy sinh thường nhận lấy kẹo của da đen và mấy đứa khác đưa, sau đó chia cho mỗi học sinh một miếng chocolate, nói dùng cái này để trao đổi với bọn nhỏ lần sau phải nghe giảng bài.

Mặc dù nhóm quỷ gây sự ở độ tuổi này rất khó để lĩnh hội dụng tâm trong đó, ngược lại sẽ nói cái chiêu của thầy giáo này thật khôi hài.

Nhưng đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho Thịnh Huống.

Cậu ấy thực sự đang cố gắng giao tiếp với bọn nhỏ theo cách của một đứa trẻ.

Không thể không nói, cậu ấy rất thích hợp để trở thành một giáo viên.

"Bọn nó hẳn là sẽ thành thật mấy ngày." Phục hồi tinh thần lại, Thịnh Huống nhắc tới chuyện ban ngày, "Lúc rảnh rỗi tôi sẽ đến tuần tra."

Thẩm Niệm tận lực áp xuống những suy nghĩ miên man trong đầu, nhỏ giọng nói: "Có làm phiền đến anh không?"

"Sẽ không, ngồi mệt đi tản bộ mà thôi."

Thịnh Huống thu dọn bàn làm việc, đứng lên.

"Tan làm thôi."

Thẩm Niệm cũng đứng dậy theo, vốn dĩ muốn xin lỗi Thịnh Huống vì hắn đã trốn tránh anh, lại nghĩ tới anh không thích nghe hắn nói lời xin lỗi.

Do dự một lát, hắn quyết định nói lời cảm ơn.

Thịnh Huống đoán được ý đồ của hắn một cách chính xác: "Không cần phải nói cảm ơn, đây là trao đổi đồng giá."

"Dựa theo tính cách của cậu, chỉ dựa vào chính cậu, có khả năng vĩnh viễn sẽ không quản được học sinh, cho nên cậu có thể dựa vào tôi, có thể chậm rãi học được một chút."

"Có tôi ở đây, cậu chuyên tâm giảng bài là được."

"Đổi lại, cậu có thể tới đây giúp tôi làm bài tập."

Ánh hoàng hôn chiếu qua bả vai rộng lớn của Thịnh Huống, các góc của chiếc áo blouse trắng được chiếu sáng gần như trong suốt, sau đó bị anh tùy tay cởi ra.

Trong lời nói có chút ái muội, tim đập đang mất tốc độ khiến Thẩm Niệm hoàn toàn không biết bản thân mình đã trả lời cái gì, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, chạy trối chết.

Trong rất nhiều ngày tiếp theo, hắn cũng chưa ngủ ngon giác.

Bởi vì luôn không thể hiểu sao mà cứ nhớ tới vị bác sĩ của trường đặc biệt đó.

Có tôi ở đây.

Cho tới nay đây là lần đầu tiên trong đời mà hắn nghe được có người nói với hắn những lời này.

Trên đường về nhà, Thẩm Niệm vẫn cứ không ngừng nhớ tới mấy câu nói cuối cùng của Thịnh Huống, cái mũi hơi lên men, nhưng vẫn nở nụ cười.

Trong dư quang, đi ngang qua chợ hoa vĩnh viễn chất đầy những bó hoa rực rỡ.

Ánh tà dương chiếu rọi xuống, hương thơm xán lạn.

Thẩm Niệm lại bắt đầu trốn tránh Thịnh Huống một cách vô thức.

Lần này không phải bởi vì nhát gan sợ hãi, mà là nguyên nhân khác.

Thậm chí ngay cả hắn cũng không nói lên được.

Từ những lời nói của Thịnh Huống, hắn đã bắt được thứ mà mình khát vọng đã lâu.

Nhưng hắn sợ sau khi đến gần, bong bóng mỹ lệ sẽ tan biến, lộ ra những ảo giác khiến người ta tự mình đa tình.

Mặc kệ thế nào, học sinh năm lớp quả thực đã tôn trọng hắn hơn rất nhiều, ít nhất không ai dám đi học chơi game.

Có lẽ là bởi vì bác sĩ của trường thường xuyên xuất hiện ở ngoài phòng học có vẻ rất quen thuộc với giáo viên sinh học, hoặc cũng có lẽ là bởi vì câu nói "Có tôi ở đây" lặp đi lặp lại xâm nhập đại não Thẩm Niệm, khiến hắn thật sự trở nên tự tin một chút.

Mọi thứ đang dần chuyển biến tốt đẹp, mùa đông ở Vân Thành cũng ấm áp như mùa xuân.

Vào ngày thứ chín khi giáo viên sinh học âm thầm trốn tránh bác sĩ của trường.

Tiếng chuông hết tiết bốn buổi sáng vang lên.

Lần này chỉ có khoảng mười học sinh là thất thần rõ ràng.

Thẩm Niệm rất vừa lòng với sự tiến bộ này, nhìn bọn học sinh hí hửng chạy ra khỏi phòng học, lao về phía nhà ăn, tâm tình của hắn cũng cũng theo đó mà nhảy nhót.

Sau khi sửa sang lại giáo án và sách giáo khoa, Thẩm Niệm xoay người về phía cửa, lại thấy Thịnh Huống đến đây tựa vào cửa.

Đôi tay Thịnh Huống ôm ngực, thân ảnh hắt xuống mặt đất bị ánh sáng mặt trời kéo dài.

"Tâm trạng cậu đang rất tốt."

Đây là câu trần thuật.

Tuy nhiên Thẩm Niệm đang chột dạ tự động phiên dịch thành câu nghi vấn.

"Mấy ngày nay có hơi bận, cho nên không tới phòng y tế...... Hôm nay có tài liệu cần xử lý sao?"

Thịnh Huống không tỏ ý kiến: "Chờ ở nhà ăn giáo viên sao?"

Thẩm Niệm gần đây đều thu dọn đồ đạc trở về văn phòng để ăn, hoặc là đã kêu cơm hộp, cho nên hắn đã khéo léo tránh gặp anh ở nhà ăn.

Bị bắt được, Thẩm Niệm chỉ có thể hàm hồ nói: "Tôi về văn phòng cất sách một chút."

Hắn ôm giáo án, cúi đầu đi đến cạnh cửa, nhưng Thịnh Huống chặn cửa lại không tránh ra.

Lướt qua mái tóc của Thẩm Niệm, anh nhìn thấy trên bục giảng rất sạch sẽ.

"Hôm nay không có đồ ăn vặt? Cậu đã cất đi rồi à?"

Thẩm Niệm lắc đầu: "Hôm nay không có, bọn nhỏ đều rất thành thật."

Thịnh Huống nhìn thầy giáo dạy sinh gần trong, không hề có ý định nhường đường.

"Cậu có biết bọn nó học được chiêu này từ ai không?"

"Cái gì?"

"Dùng kẹo và bánh hoa tươi, đổi thành một tiết không cần học."

Nghe anh nói như vậy, Thẩm Niệm dường như đã hiểu được đáp án.

"Là......"

Thịnh Huống tiếp nhận lời nói còn chưa hoàn thành của hắn: "Là tôi."

"Đây là chiêu mà tôi đã sự dụng khi còn đi học, nhưng mà hiện tại xem ra nó vẫn còn rất hiệu quả đó chứ."

Khi nói chuyện, đôi mắt Thịnh Huống mơ hồ hiện lên ý cười.

Anh lấy thứ gì đó từ trong túi quần, sau đó không phân trần mà nhét vào trong tay Thẩm Niệm.

Một viên kẹo trái cây rơi xuống lòng bàn tay của Thẩm Niệm, giấy gói kẹo trong suốt phản chiếu ra ánh mặt trời rực rỡ.

"Tan học rồi, cùng tôi đi ăn cơm thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.