Dưới trần nhà được chạm khắc kim sắc sáng rọi rạng rỡ là một bức tranh phong cách phương tây chiếm cả một bức tường, toàn bộ bức tranh ngập tràn màu sắc, miêu tả cảnh tượng thiên đường linh hoạt kỳ ảo tĩnh lặng với những đám mây trắng.
Trên lưng chiếc ghế da sang trọng màu đen nặng nề, giờ phút này đã hãm xuống thật sâu, bám vào sống lưng của người đàn ông trẻ tuổi.
Ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn xuyên qua đôi bông tai đen.
Cận Thiếu Viễn vẫn duy trì dáng ngồi yên lặng, trầm mặc nhìn về hướng cửa.
Vốn dĩ Cận Thiếu Viễn cho rằng, hôm nay Hoắc Nhiên tới tìm hắn sẽ lộ ra biểu tình phẫn nộ không thôi, cãi to với hắn một trận, nói không chừng còn cầm bó hoa hồng nhận được hồi tối hôm qua đến đây rồi ném thẳng vào mặt hắn.
Thật ra hắn cũng không thích Hoắc Nhiên, chỉ là cảm thấy chơi rất vui, rõ ràng là có bối cảnh gia đình cao cao tại thượng cùng với điều kiện của bản thân, nhưng lại không bước chân vào chốn phong nguyệt, đối với công việc kinh doanh của Hoắc Chấn Đông cũng không hề hứng thú, cho dù sau khi anh ta về nước thì luôn bảo trì khoảng cách, nhưng tất cả bạn bè đồng trang lứa đều bàn luận về anh ta, ai ai cũng tò mò là Hoắc Nhiên đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, rốt cuộc anh ta thích cái gi.
Lúc đầu việc gửi hoa đến công ty của Hoắc Nhiên là hoàn toàn ngoài ý muốn, Cận Thiếu Viễn vốn là muốn tặng hoa cho một nhân viên mới tới Hoắc thị, kết quả không biết xảy ra sai lầm ở đâu mà lại đến chỗ Hoắc Nhiên.
Tối hôm đó Hoắc Nhiên đã gửi cho hắn một tin nhắn, dùng từ ngữ uyển chuyển hỏi hắn có phải lầm ở đâu rồi không.
Khi đó Cận Thiếu Viễn đang tham gia một bữa tiệc bên bể bơi, nước bắn tung tóe làm ướt lớp vải mỏng của cả nam lẫn nữ, những ly Cocktail đầy màu sắc chiếu ra từng gương mặt tươi cười hoa lê.
Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh thuần thục cởi cúc áo sơ mi của hắn, dụi vào tai hắn, mùi nước hoa bám vào hầu kết đang chuyển động.
Hắn biết giây tiếp theo môi của đối phương sẽ đặt ở nơi nào.
Trăm lần như một.
Một cảm giác trống rỗng không giải thích được dần dần phủ qua âm lãng không ngừng nghỉ.
Cận Thiếu Viễn bỗng nhiên cảm thấy thật nhàm chán.
Cho nên hắn đẩy người phụ nữ đang quấn tới kia ra, xóa bỏ lời xin lỗi ban đầu, trả lời Hoắc Nhiên: Không lầm.
Sau đó hắn tặng hoa hồng cho Hoắc Nhiên trong một tháng, mỗi ngày đều tự mình chọn hoa, ngắt xuống những cánh hoa không hoàn mỹ, lại tự mình đưa đến Hoắc thị, sau đó ở phòng nghỉ chờ đợi Hoắc Nhiên đại khái sẽ không xuất hiện.
Không có nguyên nhân đặc biệt nào, có lẽ là ở trong văn phòng của mình hoài nên nhàm chán.
Biến một sai lầm phát sinh ngẫu nhiên trở thành kiên trì theo một chuyện chinh xác, cũng rất thú vị.
Đáng tiếc là Hoắc Nhiên tự xưng thẳng nam vẫn luôn không dao động.
Nhiều ngày trôi qua, Cận Thiếu Viễn đã cảm thấy không thú vị, thời điểm đang muốn từ bỏ thì thuận tay kiểm tra động tĩnh gần đây của Hoắc Nhiên, mới phát hiện một tên đồ cổ luôn tranh xa vòng vây giữ mình trong sạch, đột nhiên tìm được bạn trai.
Vì thế liền có một bó hoa hồng gửi đến tư gia của Hoắc Nhiên vào tối hôm qua, cũng có cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người.
Hoắc Nhiên thế nhưng nói anh ta đến siêu thị để mua đồ ăn, nấu một bữa tối giống như người yêu của mình.
Cận Thiếu Viễn cảm thấy loại hành vi này quả nhiên không thể tưởng tượng được.
Nhưng biểu tình của đối phương khi nói lời này, nó giống hệt như trong tấm ảnh chụp khi anh ta đi chơi với bạn trai ở Yến Bình, tràn ngập một loại cảm giác thoạt nhìn như rất hạnh phúc.
Cho nên Cận Thiếu Viễn đã hỏi một câu mà hắn cho rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ thốt ra khỏi miệng.
"Yêu đương thật sự rất hạnh phúc sao?"
Mà câu trả lời của Hoắc Nhiên trước khi rời đi vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Không phải yêu đương là hạnh phúc, mà là nếu đối xử chân thành với ai đó, cậu sẽ rất hạnh phúc."
Đối xử chân thành.
Trường hợp xinh đẹp rồi hãy nói.1
Hắn đã nói rất nhiều lần, với những con người đã sớm quên mặt từ lâu.
Trong đầu Cận Thiếu Viễn cuồn cuộn nhiều chuyện mơ hồ trong quá khứ, hô hấp gần như đình trệ, mãi đến khi bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên đánh gãy.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, là Đỗ Liệt, một người bạn thường đi chơi với nhau.
Cận Thiếu Viễn không có hứng thú: "Không tới."
"Đừng mà Viễn ca, sao thế, tâm trạng không tốt à?" Đỗ Liệt cười nói, "Tôi nghe bạn của một người bạn nói rằng, tối nay có đại mỹ nhân đến đây đó, lần đầu tiên tới, anh chưa gặp bao giờ đâu."
Cận Thiếu Viễn giật giật khóe miệng: "Bạn của cậu là qua mấy đời thế?"
"Ha ha, không quan trọng, thôi nào, tôi mở màn mà, coi như giải sầu. Lần này anh em không lừa anh đâu, người bạn kia của tôi có ánh mắt rất cao, không phải tùy tiện nói bậy......"
Trong mấy lời lải nhải của Đỗ Liệt, Cận Thiếu Viễn cũng không nhớ mình đã đáp lại những gì.
Dường như không có sự khác biệt nào so với cuộc nói chuyện diễn ra vào hôm trước, tuần trước, hay là thật lâu trước kia.
Mỗi một ngày đều giống nhau.
Đường thể thao về đêm, nơi nơi đều là ánh đèn mờ ảo và tiếng người ồn ào.
Cận Thiếu Viễn xuất hiện ở cửa hộp đêm, lập tức được tiêu thụ đứng ở cửa đón vào.
Quả thực hắn không có tâm tình vui chơi.
Nhưng ngoại trừ nơi này, cũng không có nơi nào để đi.
Ngay khi tiến vào, bên tai đã vang lên những âm thanh đánh trống reo hò ầm ĩ, khiến trái tim ầm ầm rung động, mùi khói và nước hoa hòa quyện vào nhau, đúng là một thiên đường náo nhiệt trong đêm tối.
Đỗ Liệt nhìn thấy biểu tình trầm mặt của hắn, hiếm lạ nói: "Hôm nay gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?"
Cận Thiếu Viễn vốn định nói cái gì đó, nhưng lại cảm giác không có gì để nói, cuối cùng chỉ là tùy tay cầm lấy một ly Cocktail hình ống nghiệm ở trong thùng đá, uống một hơi cạn sạch.
Hắn uống một ly màu đỏ, còn lại sáu màu khác, tạo thành một chiếc cầu vồng.
Cả đêm, Cận Thiếu Viễn đều lười động đến những loại rượu đắt tiền trên bàn, chuyên tâm rót cho minh loại rượu trong ống nghiệm mà hắn thường dùng để dỗ dành các cô gái nhỏ.
Một đám hồ bằng cẩu hữu cũng nhìn ra sự khác thường của hắn, cũng không khuyên hắn, đồng thời giúp hắn tìm vui, mặc hắn một mình phát tiết cảm xúc.
Sau khi uống không biết bao nhiêu ly cầu vồng, chất lỏng sặc sỡ trước mặt rốt cuộc nổi lên một vầng sáng mơ hồ, những người vặn vẹo nhảy trên sân cũng thành từng đạo ảo ảnh, đầu óc bắt đầu cảm nhận được sự choáng váng, ý thức bắt đầu biến mất.
Cận Thiếu Viễn hoàn toàn uống say cuối cùng cũng cảm thấy vừa lòng.
Bây giờ hắn chỉ muốn ngủ.
Chỉ cần nghĩ tới việc này là cảm thấy thật tốt.
"Đi đây."
Hắn đứng dậy, tám biệt với đám Đỗ Liệt, Đỗ Liệt vội vàng phất tay với người tiêu thụ quen biết: "Anh đợi chút, đừng vội rời đi, để tôi kêu lão Kim lái xe chở anh về."
Cận Thiếu Viễn cái hiểu cái không mà lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, tùy tay về ném về phía sau.
"Nè!" Đỗ Liệt chính xác nhận lấy, "Tổ tông ơi đừng có chạy loạn!"
Cận Thiếu Viễn không có chạy loạn, hắn chỉ là muốn đi tìm xe của mình trước, đi vào để yên tĩnh chốc lát.
Bãi đậu xe phía sau hộp đêm chất đầy siêu xe, Cận Thiếu Viễn bị ánh sáng bảy màu xán lạn lấp đầy đại não, không nhớ nổi xe của mình là màu gì.
Hình như là màu đỏ, lại hình như là màu xanh.
Cuối cùng hắn dừng lại bên một chiếc xe thể thao màu trắng ưu nhã thanh lịch, thử duỗi tay mở cửa xe.
Đã mở.
Hóa ra hôm nay hắn lái xe màu trắng.
Cận Thiếu Viễn loạng choạng ngồi vào ghế sau, an tĩnh chờ người lái thay tới.
Trong làn gió đêm, Phương Tư Bạch gọi điện thoại được một nửa, trong giọng nói của bạn tốt, cậu bắt đầu nghĩ về một vấn đề khác.
"Hình như tôi không có chìa khoá xe." Giọng nói của cậu tuyệt đẹp mà trung tính, "Không nói nữa, tôi về xe nhìn xem."
"Không phải đâu, lý do cúp máy của tôi đã trở nên có lệ như vậy sao?"
Phương Tư Bạch cầm điện thoại đi về, gió thổi qua khiến đầu óc trở nên tỉnh táo hơn: "Tôi nghiêm túc, hình như tớ chưa lấy chìa khoá xe, nếu như chút nữa nó bị người ta lái đi thì cậu bồi thường cho tôi đó?"
"Cậu còn chưa ra khỏi bãi đậu xe, sao có thể, chỗ này không có những tên trộm to gan như vậy đâu, yên tâm."
"Lúc cậu khuyến khích tôi đến chơi, còn nói ở hộp đêm không có những vị khách có tố chất thấp hở cái là động tay động chân."
"...... Em sai rồi anh à, lẽ ra em phải tới đây hộ giá, hôm nay quả thực là có chuyện đột xuất." Người ở đầu dây bên kia quả nhiên quyết đoán nói sang chuyện khác, "Tớ đã kể cho cậu nghe hết tất cả những chuyện mà tớ biết, thế nào, có chọn được ai chưa?"
"Tôi không nghĩ vậy, phẩm vị không có cái nào ra hồn, ngày mai tôi muốn bay về."
Thuận miệng oán giận, Phương Tư Bạch đi đến gần chiếc xe, nhìn thấy cửa sổ ở hàng ghế sau bị kéo xuống một nửa.
Sau khi suy nghĩ một giây đồng hồ, Phương Tư Bạch ném xuống một câu "Chuẩn bị tiền mua xe đi", rồi cúp điện thoại.
Tên trộm này có vẻ không được thông minh cho lắm, vẫn luôn dừng tại chỗ không có động tĩnh gì.
Cũng có thể là một kẻ say rượu đã lên nhầm xe.
Phương Tư Bạch quan sát một lát, sau đó chậm rãi đi đến chỗ cửa xe kéo xuống, nhìn vào trong.
Bên trong là một người đàn ông xa lạ yên lặng ngồi đó, đầu tựa vào khung cửa sổ bên kia, hình như ngủ rồi.
Thật đúng là một kẻ say rượu.
Phương Tư Bạch nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó dùng sức mở cửa xe, chuẩn bị ném người này xuống đất tự sinh tự diệt.
Người nọ bừng tỉnh vì động tác của cậu, thân thể hơi hơi đứng thẳng, mờ mịt nhìn cậu.
Hắn hiển nhiên uống rất say, mùi rượu nồng nặc, bông tai đen bên tai cùng sắc với màn đêm, trong đôi mắt buồn ngủ ướt át là một mảnh cánh đồng bát ngát, không thấy phương hướng.
Trong không gian u ám trong xe, hai người nhìn nhau vài giây, mãi đến khi Phương Tư Bạch phá vỡ yên tĩnh.
Cậu lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì?"
Người nọ nghe được lời cậu nói, như là nghiêm túc mà suy nghĩ thật lâu, mới ra tiếng trả lời.
"Cầu vồng."
Đáp án kỳ quái này lọt vào hàng ghế sau tối đen của xe hơi.
Hắn ngồi tịch liêu trong đêm tối, chăm chú nhìn Phương Tư Bạch ở ngoài xe, lại lặp một lần: "Đang nhìn cầu vồng."
Trong âm cuối đan xen của sự mơ màng và tỉnh táo, thời gian phảng phất như yên lặng, ngắn ngủi mà nhập vào một quỹ đạo khác, chân trời buông xuống cầu vồng hư ảo.
Phương Tư Bạch dừng lại tất cả các động tác, lẳng lặng nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong xe của mình.
Trong thế giới cách đó không xa, những con người không biết mệt mỏi vẫn mê đắm trong nhục dục, chìm vào ồn ào náo động.
Cách đó mấy chục km, một người bạn không hiểu sao mình lại bị cúp điện thoại, lại nhận được một bức ảnh khó giải thích khác.
[ Phương Tư Bạch: Biết người này là ai không? ]
Người bạn tập trung nhìn vào, không khỏi phát ra âm thanh kinh ngạc.
Hắn đúng là có biết.
Bóng đêm sặc sỡ dần mờ đi, nắng sớm mờ ảo.
Khi Cận Thiếu Viễn tỉnh lại, hắn ấn cái đầu đau nhức của mình sau cơn say, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khách sạn xa hoa.
Hắn gần như vào phòng là ngã đầu ngủ ngay, thậm chí ngay cả chăn cũng không đắp, mùi rượu khó chịu bám trên bộ quần áo nhăn nhúm, điện thoại và ví tiền thì để trên tủ đầu giường bên cạnh.
Cận Thiếu Viễn hoảng hốt một hồi, xác nhận bản thân mình hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì sau khi uống rượu, ngoại trừ đau đầu ra thì cũng không có gì khác thường, đơn giản không nghĩ nữa, kêu quản gia khách sạn mang cho hắn một bộ quần áo mới, sau đó tắm rửa, ăn sáng, xuống lầu.
Khi trả phòng, Cận Thiếu Viễn cũng chẳng thèm hỏi là ai giúp hắn thuê phòng.
Dù sao sau khi uống say cũng có người đưa hắn vào khách sạn, mà hắn cũng không gặp chuyện gì quá lớn.
Đến nỗi là ai đưa, cũng không quan trọng.
Hắn nhanh chóng quên mất khúc nhạc đệm này, tâm trạng kích động do những lời nói của Hoắc Nhiên ngày hôm đó cũng biến mất không chút gợn sóng.
Gần đây trong công ty có hai dự án trọng điểm.
Một là dự án TOD do Hoắc thị chủ đạo, sắp bắt đầu khảo sát thực địa ở Tấn Bắc, là đối tác từ xưa đến nay, công ty của nhà Cận Thiếu Viễn cũng tham gia vào đó.
Hai là tham dự tuần lễ thời trang của một thương hiệu quần áo từ trung cấp đến cao cấp có tên là VIE, VIE cùng với mấy nhãn hiệu cùng cấp bậc đang tham gia một cuộc chơi sôi nổi để giành thị phần trong nước, tuần lễ thời trang lần này là một nền tảng trưng bày quan trọng, không thể bỏ lại phía sau.
Vì thế từ những khái niệm thiết kế trang phục nghe có vẻ bí ẩn và huyền bí, đến những người mẫu catwalk, thậm chí là những phụ kiện trang sức, mỗi người đều muốn áp đảo đối thủ của mình.
Đặc biệt là những phụ kiện trang sức rất bắt mắt, nhóm đối thủ cạnh tranh này gần như đồng thời theo dõi một nhà thiết kế trẻ vừa thành danh, mới vừa cầm giải thưởng lớn trên đấu trường quốc tế, cho dù là thực lực hay là thanh danh, đều là lựa chọn tốt nhất.
Một số công ty đã thay phiên oanh tạc từ các cuộc gọi đến bưu kiện, cuối cùng cũng dỗ dành được nhà thiết kế rất có cá tính này trở về nước, nhưng không biết cuối cùng sẽ hoa lạc nhà ai.
Cận Thiếu Viễn từ chỗ của ba mình mà biết được, ông có sự hứng thú rất rõ ràng đối với VIE, hôm nay sẽ đến công ty trò chuyện.
Bởi vì không thể chịu nổi sự cáo trạng của Hoắc Nhiên thông qua Hoắc Chấn Đông với ba hắn, Cận Thiếu Viễn bị mắng một trân, khóa một tấm thẻ, còn bị lệnh cưỡng chế gần đây phải lo ở công ty, không được xằng bậy.
Cho nên hôm nay Cận Thiếu Viễn cũng đi bàng thính, mặc dù hắn chẳng hề có một chút hứng thú với trang sức và trang phục, hắn đã sớm nhìn chán rồi.
Trong phòng họp rộng rãi, mọi người từ các bộ phận khác nhau đã ngồi vào chỗ, chờ đợi nhà thiết kế kia đến.
Cận Thiếu Viễn ngồi nghiêm chỉnh, hiếm khi có vẻ rất đứng đắn, nhưng trong đầu lại là một bãi sa mạc, cái gì cũng không có.
Hắn đang ngẩn người.
Tiếng nói chuyện trầm thấp bên tai dần dần đi xa, ánh mắt hắn không có tiêu điểm, vô định mà trống rỗng.
Mãi đến khi một bóng người xuất hiện nơi cuối tầm mắt.
Cận Thiếu Viễn liếc mắt một cái đã nhìn thấy dung mạo cực kỳ xuất sắc của người đó, sống mũi cao, đôi lông mày xinh đẹp, phảng phất trời sinh đã có ánh đèn chiếu rọi, có thể cướp đi sự chú ý của mọi người.
Không khí trong phòng họp nhất thời trở nên yên tĩnh, anh không chút để ý mà đánh giá mọi thứ trước mặt, khi ánh mắt xẹt qua Cận Thiếu Viễn, phảng phất như đang cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, nhiễm tầng ánh sáng.
Ngay sau đó anh giơ tay nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: "10 giờ kém một phút, rất đúng giờ."
"Xin tự giới thiệu, tôi tên là Phương Tư Bạch."
Giọng nói của anh như nước suối mát lạnh nhất.
Trong suốt cuộc họp, Cận Thiếu Viễn không nghe được cái gì vào tai, trí nhớ của hắn vẫn luôn dừng lại ở khoảnh khắc sa mạc tan biến.
Phương Tư Bạch.
Từ trước tới nay hắn chưa từng nghe qua cái tên này, cũng chưa từng gặp người này.
Nhưng trong lồng ngực hắn lại dâng lên sự lo sợ không yên và rung động mà xưa nay chưa từng có.
Cận Thiếu Viễn cảm thấy thật xa lạ đối với cảm giác này.
Có lẽ bởi vì người này trông rất đẹp trai.
Không người nào là không yêu cái đẹp.
Nhưng so sánh với đơn thuần bị sắc đẹp thu hút như trước đây, dường như đã có cái gì đó khang khác.
Cận Thiếu Viễn vô thức nhìn chằm chằm vào cái người xa lạ lần đầu tiên gặp nhau này.
Lúc tan họp, mặc dù Phương Tư Bạch bắt bẻ rất nhiều, nhưng nhìn chung cũng xem như là trò chuyện với nhau vui vẻ, chốt hạ lần hợp tác với VIE lần này.
Người phụ trách VIE bắt tay Phương Tư Bạch, tiếp tục bắt chuyện gì đó, chờ đến khi nói gần xong, Cận Thiếu Viễn đứng dậy khỏi vị trí của mình, do dự một lát, cảm thấy mình nên nói lời xã giao, vì thế chủ động vươn tay.
Nhưng Phương Tư Bạch không có đáp lại.
"Anh nhìn tôi rất lâu." Thần sắc anh lãnh đạm, "Anh đang nhìn cái gì?"
Cận Thiếu Viễn ngơ ngẩn.
Hắn không có câu trả lời.
Phương Tư Bạch chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, trong đôi mắt phiếm màu hổ phách lộ ra một tia khinh miệt, bén nhọn đâm vào trái tim hắn.
Sau đó anh xoay người rời đi.
Cận Thiếu Viễn vẫn luôn không quên ánh mắt này.
Vài ngày sau, Phương Tư Bạch rất mau lẹ giao bản phát thảo concept đầu tiên, người phụ trách VIE sau khi xem xong thì vui mừng hứa sẽ cho nhân viên liên hệ Phương Tư Bạch một bút tiền thưởng.
Trong mùa này, VIE tập trung vào phong cách tối giản, để phục vụ cho cái gọi là thẩm mỹ lãnh đạm của tầng lớp trung lưu ngày nay, về trang sức, vốn dĩ ban đầu là dự định chọn một cách đơn giản và tiết chế, cố gắng thắp sáng cảm giác trang phục tràn ngập không gian.
Nhưng Phương Tư Bạch lại làm ngược lại, trong bản phác thảo mà anh vẽ qua loa, trang sức trên người mẫu hết sức phức tạp và hoa lệ, nhưng gãi đúng chỗ ngứa, giống như đại dương xanh thẳm phủ đầy ngọc trai trắng, rực rỡ lung linh rất nhiều, tầm mắt bất giác rơi xuống mặt biển đầy uy lực.
Anh đã nghĩ ra một cái tên rất đơn giản cho bộ sưu tập trang sức này.
Mất tích.
Kiểu chữ thanh tuyển tự nghiêng nghiêng dừng trên mặt giấy.
Cận Thiếu Viễn nhìn chằm chằm thật lâu, dần dần cảm thấy cả người cũng trở nên an tĩnh.
Hắn muốn gặp Phương Tư Bạch.
Trước đây vào loại thời điểm này, sẽ có người làm thay hắn, sau đó đem người hắn muốn gặp đến trước mắt, tất cả đều rất dễ dàng.
Nhưng lúc này đây, hắn mơ hồ cảm thấy, như vậy là sai.1
Vết mực khô trên giấy lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn.
Lần thứ hai Cận Thiếu Viễn và Phương Tư Bạch gặp nhau là ở văn phòng hoa lệ và lộng lẫy của hắn.
Hắn và ba mình cọ xát nửa ngày, mới miễn cưỡng chen vào dự án VIE.
Cha Cận không quá tin tưởng hắn, đương nhiên, người bình thường đều sẽ không tin tưởng hắn là thực sự đến vì công việc.
"Tôi muốn nghe linh cảm thiết kế của cậu."
Cận Thiếu Viễn nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng vô cớ mà hiện ra một tia khẩn trương.
Phương Tư Bạch có hẹn mà đến, ánh mắt lướt qua ghế dựa xa hoa của hắn, đánh giá bức bích họa phù hoa trên tường.
Thật lâu sau, anh hơi mang ý chế nhạo nói: "Anh là người có thẩm mỹ tệ nhất mà tôi từng thấy."
Cận Thiếu Viễn không phủ nhận: "Nhưng là cậu đã đến rồi."
Phương Tư Bạch nhàn nhạt nói: "Thỉnh thoảng tôi cũng có một chút lòng hiếu kỳ hơi không lý trí."
"Hiếu kỳ điều gì?"
Đôi mắt xinh đẹp của đối phương nhìn hắn chốc lát, thay đổi đề tài.
"Cảm hứng từ một người xa lạ lạc đường."
Phương Tư Bạch bắt đầu quay ngược lại trả lời vấn đề của hắn.
"Lúc mà hắn tỉnh táo thì không biết thứ mình muốn là gì, bị phồn hoa bao phủ. Tới khi mất đi cái gọi là tỉnh táo, trong lòng mới nhớ tới đại dương mà mình muốn."
Câu trả lời này thật trừu tượng, nhưng Cận Thiếu Viễn dường như nghe hiểu.
"Hắn là ai?"
So với nguyên lý thiết kế, hắn càng quan tâm đến người được nhắc tới trong miệng Phương Tư Bạch hơn.
Nhà thiết kế cao ngạo lại bắt bẻ này, dường như sẽ không quan tâm đến dáng vẻ của một người qua đường xa lạ.
Khuôn mặt Phương Tư Bạch lạnh lẽo, lặp lại một lần: "Một người lạc đường xa lạ."
Bọn họ dường như đang đàm luận công việc, nhưng trong một bầu không khí đình trệ không giải thích được, tất cả những thứ mà họ đang nói dường như chẳng liên quan gì đến công việc.
"Tại sao lai gọi tôi tới đây?"
Phương Tư Bạch đứng đối diện với bàn làm việc, cao hơn so với người đang ngồi trên ghế.
Người đàn ông trước mặt chiếm cứ hết tầm nhìn của hắn, cao cao tại thượng nhìn hán từ trên xuống, giống một vực sâu cao, chiếu ra ảnh ngược nhỏ bé của hắn.
"Bởi vì lòng hiếu kỳ hơi không lý trí."
Trong khí tràng cường đại của đối phương, Cận Thiếu Viễn theo bản năng trích dẫn đáp án của anh.
Phương Tư Bạch nghe vậy, tạm dừng vài giây, một ý cười nhàn nhạt hiện ra từ đôi mắt hơi nhếch lên của anh.
"Đây là khoảnh khắc mà thẩm mỹ của anh tốt nhất."
Anh nói.
Sau khi gặp Phương Tư Bạch, tất cả các sắc thái đều trở nên ảm đạm.
Sự hiếu kỳ trong lòng càng ngày càng tăng, Cận Thiếu Viễn đã từng có ý định sử dụng thủ đoạn mà hắn từng dùng để làm quen với người này.
Thế nhưng trước khi bấm điện thoại để người khác kiểm tra, hắn đã kịp thời dừng lại.
Điều này hình như có vẻ sai.
Lần đầu tiên hắn chân chính cảm nhận được, hóa ra hắn đã làm rất nhiều việc, đều là sai.
Cận Thiếu Viễn một lần nữa nhớ tới những gì mà Hoắc Nhiên nói, những lời mà đã bị hắn tùy ý phong ấn trong sâu thẳm ký ức.
Đối xử chân thành.
Hắn không rõ cái gì gọi là chân thành.
Có lẽ hắn nên cố gắng hiểu.
Cận Thiếu Viễn đã nhìn thấy tác phẩm thiết kế đoạt giải thưởng của Phương Tư Bạch, hắn chỉ biết dùng vẻ đẹp để mô tả cảm xúc của mình.
Cho nên hắn đã tìm rất nhiều báo cáo và tài liệu liên quan đến nó, muốn biết rõ vẻ đẹp từ đâu mà đến.
Sau khi xem thật nhiều, hắn dần dần cảm thấy, thẩm mỹ của mình thật là quá tệ.
Thế nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Cận Thiếu Viễn cũng không hề trang trí lại phòng làm việc của mình.
Có một thời có thể thời khắc nhắc nhở sự hồ đồ tồi tệ của mình trong quá khứ, cũng không phải là một điều chuyện xấu.
Hắn cũng không tiếp xúc nhiều với Phương Tư Bạch nữa, cho dù chỉ nói qua mấy câu, hắn cũng biết Phương Tư Bạch tạm thời không phải là người cùng một thế giới với mình.
Một bao cỏ* kim quang xán lạn cùng với một nghệ thuật gia quang mang lóa mắt.
*Nguyên văn (草包): Ẩn dụ cho kẻ bất tài
Khi Phương Tư Bạch lại một lần nữa đến công ty để mở họp, Cận Thiếu Viễn cũng không hề phân tâm, hắn chuyên tâm nghe mọi người nói, mặc dù có rất nhiều thứ hắn nghe không hiểu.
Nhưng hắn cảm thấy thỏa mãn.
Lần đầu tiên hắn ngồi ở bàn hội nghị, cầm bút, nghiêm túc viết cái gì đó xuống sổ tay.
Khi hắn cúi đầu ghi chép, tầm mắt của Phương Tư Bạch lặng lẽ xẹt qua người hắn, giống như ngọn lửa nóng rực, uyển chuyển nhẹ nhàng.
Ngay khi Cận Thiếu Viễn cảm thấy cuộc sống của mình bớt đi sự nhàm chán, thì một sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra trong cuộc sống của hắn.
Cha Cận khi nghe cấp dưới báo cáo công việc không yên tâm về hắn, cảm thấy con trai và Phương Tư Bạch khi tiếp xúc nói không chừng sẽ có chuyện gì xảy ra, nếu chọc phải người phải vất vả lắm mới mời tới được thì rất phiền toái, cho nên yêu cầu hắn ngày mốt đến Tấn Bắc, trước tiên bắt đầu khảo sát dự án TOD.
Cận Thiếu Viễn mới đầu muốn nói gì đó, chẳng hạn như lần này không phải như thế, hắn không có xằng bậy, chẳng hạn như hắn thật sự cảm thấy thiết kế của Phương Tư Bạch rất tuyệt vời.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, cha hắn không kiên nhẫn nói: "Đừng có ấu trĩ nữa, một vừa hai phải, đừng có khiến ba mất mặt."
Cho nên hắn không nói gì cả, lựa chọn im lặng chấp nhận.
Tất cả tâm tình đang tăng vọt, giống như bọt biển tiêu tán ảo ảnh, vỡ vụn trong không khí trong suốt.
Không biết lần công tác này phải ở lại đó bao lâu, tới lúc trở về, có lẽ Phương Tư Bạch đã kết thúc công việc rời đi rồi.
Hắn không có quá nhiều thời gian, hắn không có một quá khứ không tỳ vết, không có một linh hồn nặng trĩu, cho nên thật ra hắn không có tư cách hy vọng một thứ tình cảm thâm thúy thong thả mà xa vời nào đó.
Phương Tư Bạch thật tốt, mà hắn thì lại không xứng.
Điều duy nhất không cam lòng, có lẽ là giữa hai người không có nói với nhau quá nhiều, sau này lúc muốn nhớ lại, thậm chí cũng không có tư liệu sống rõ ràng nào.
Làm ổ trong căn phòng xa hoa trống vắng, Cận Thiếu Viễn suy nghĩ thật lâu, quyết định dùng phương thức nói thẳng, cũng là kỷ xảo nhất quán của hắn trong mắt mọi người.
Hoa hồng thật tươi, quà tặng quý giá, ám chỉ ái muội.
Đối với người trưởng thành bèo nước gặp nhau mà nói, đây là cái kết tiếp cận lại xa cách nhất đối với nhau.
Chỗ ở trong nước của Phương Tư Bạch cũng không ở Yến Bình, vì thế anh đã đặt một phòng trong khách sạn để tạm trú dài ngày.
Thực trùng hợp, đó chính lại khách sạn mà Cận Thiếu Viễn thức dậy sau cơn say lần trước.
Sau khi biết Phương Tư Bạch đã ký nhận hoa, Cận Thiếu Viễn đang có tâm tình rất phức tạp bước vào sảnh khách sạn, mơ hồ cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.
Không biết đã tới đây lúc nào.
Hắn không nghĩ nhiều, bước lên tấm thảm mềm, gõ vang cánh cửa một căn phòng.
Khi cánh cửa mở ra từ bên trong, không khí yên tĩnh kèm theo hương hoa hồng thoang thoảng từ từ chiếm lấy hơi thở của hắn.
Sau khi Phương Tư Bạch mở cửa dường như cũng lười nhìn thấy hắn, lập tức đi thẳng về phòng làm việc, trên chiếc bàn lớn có rất nhiều bản thảo và tập tranh rải rác.
Anh ngồi xuống, tiếp tục vẽ cái gì đó trên giấy.
Không hề nói một lời nào.
Bản thảo vốn dĩ đã được Cận Thiếu Viễn chuẩn bị sẵn trong đầu, lập tức đã quên sạch sành sanh.
Hắn ngồi xuống chỗ sô pha đối diện, cũng không nói một lời nào mà nhìn Phương Tư Bạch đang thiết kế bản thảo, thần thái yên lặng không coi ai ra gì, lại sặc sỡ lóa mắt như thế.
Hắn bỗng nhiên quên mất mình tới đây để làm gì.
Cứ như vậy mà nhìn Phương Tư Bạch vẽ tranh, hình như hắn cũng cảm nhận được sự thỏa mãn tột cùng.
Những bông hoa hồng được giao trước đó nằm trên bàn cà phê, giấy gói màu đèn mờ đục không phát ra ánh sáng.
Không biết qua bao lâu, Cận Thiếu Viễn cảm thấy mình đã đến lúc phải rời đi rồi nhỏ giọng nói: "Ngày mai tôi phải đi công tác, sẽ không tham gia vào dự án này nữa."
Lúc này Phương Tư Bạch mới ngẩng đầu từ trang giấy lên nhìn hắn.
"Cho nên hôm nay tới tìm tôi?" Giọng điệu của anh thật bình đạm.
Trong sự yên lặng giằng co hồi lâu, Cận Thiếu Viễn rốt cuộc nói: "Thật xin lỗi."
Điều này cũng đã sai.
Lần đầu tiên hắn thừa nhận cái sai của mình với người khác.
Phương Tư Bạch bật cười, đặt cây bút chì thon dài trong tay xuống, tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống, giống như viên đá rơi xuống nước, tạo nên từng trận gợn sóng.
Anh đi tới trước mặt Cận Thiếu Viễn, tùy ý cầm bó hoa trên bàn cà phê lên.
Sau đó bó hoa hồng dính sương sớm bị ném thẳng vào thùng rác.
Trong tâm tình kinh ngạc, Cận Thiếu Viễn nghe thấy giọng nói của đối phương.
"Anh có một cơ hội để trở lại."
Một cơ hội để trở lại.
Chỗ tựa lưng mềm mại của ghế sô pha hãm xuống, Phương Tư Bạch gần trong gang tấc rũ mắt nhìn hắn, hơi thở ấm áp quyện vào nhau trong không khí mát mẻ.
"Anh nhớ rõ tên của tôi sao?"
Đương nhiên là nhớ rõ.
Đôi mắt xinh đẹp của anh chiếu ra dáng vẻ của hắn, ảnh ngược lần này không hề nhỏ bé, anh chiếm trọn thế giới trước mặt của hắn.
Căn phòng long trọng lại tịch mịch, tất cả sức nóng được hội tụ bên nhau.
Ngọn tóc ánh sáng phân trạch, gương mặt điệt lệ tự phụ, bóng đêm mông lung, vạn vật ngoài cửa sổ như trong mơ, bó hoa hồng bị vứt bỏ trong phòng.
Hắn dường như bị mê hoặc, thì thầm gọi tên của đối phương.
"Phương Tư Bạch......"
Người đàn ông ghé vào tai hắn, giọng nói tuyệt mỹ như nước chảy mây trôi, làm hắn nhớ tới bức bích họa linh hoạt kỳ ảo mà hẳn từng vô số lần đặt mình trong đó.
"Đừng quên nữa."
Thiên đường màu trắng yên tĩnh, chứa đầy tất cả ánh sáng sắp tràn vào thế giới.