Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 21



Hoắc Nhiên rơi vào trạng thái cứng đờ.


Nội dung tin nhắn của bác sĩ Đào quá chấn động rồi, trong lúc nhất thời hắn không thể tiêu hóa nổi.


Hằn nhìn chằm chằm vào mười mấy ký tự này, trong lòng đều là nỗi hoang mang và khó hiểu.


Hoắc Nhiên khó có thể tưởng tượng được rằng trong cuộc đời của mình lại xuất hiện cái chuyện như "Yêu từ cái nhìn đầu tiên" này, đặc biệt là khi đối phương lại là người cùng giới tính.


Chính là khi nhìn thấy biểu tượng ^-^ quen thuộc kia, trong đầu Hoắc Nhiên lại bất giác xuất hiện những điểm nổi bật diễn ra trong ngày......


Quên đi, hắn đã từ bỏ việc giành lại quyền kiểm soát từ bộ não rồi.


Khuôn mặt Hoắc Nhiên không biểu hiện cảm xúc, sau khi xem lại những lời này, cuối cùng hắn đã tìm ra lỗi quan trọng nhất.


Bác sĩ Đào nói chính là "Cô ấy".


HR: Không phải cô ấy, là một người đàn ông.


Hắn soạn tin, nhưng còn chưa gửi đi thì trong lòng lại bắt đầu do dự.


Hoắc Nhiên vô cùng nhớ rõ, bác sĩ Đào nói anh ấy thích người đồng tính, vậy cho nên anh ấy mới giúp mình phân tích tâm lý của người theo đuổi.


Mà trước đó hắn đã vô cùng cứng cựa nói rằng mình là một thẳng nam, tuyệt đối không hề có hứng thú với người đồng tính, thế như bây giờ hắn lại đột nhiên nói thế, liệu bác sĩ Đào có thể cảm thấy không thoải mái trong lòng hay không? Hay là cảm thấy mình bị đùa bỡn không?3


Hoắc Nhiên vô cùng mẫn cảm và tinh tế trong việc cảm nhận cảm xúc của người khác, một phần là bởi vì có thể từ nhỏ hắn đã mang mong được cha mình thấu hiểu, một phần có lẽ là từ thiên tính của hắn.


Nếu không phải như vậy thì hắn cũng sẽ không vì bốn người đồng tính thể hiện sự yêu thích mình mà tỏ ra bối rối.


Mặc dù đôi khi có vẻ mềm yếu, nhưng hắn sẽ không vì vô tình hay cố ý mà sẵn sàng làm tổn thương bất cứ ai về mặt tình cảm.6


Do dự một chập, Hoắc Nhiên quyết định không giải thích sự hiểu lầm đẹp đẽ này.


Chi tiết nhỏ này, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đâu...... Đúng không nhỉ?4


[ HR: Thật vậy chăng? Tôi không chắc về điều này nữa, đó mới là lần đầu tiên gặp nhau thôi. ]


[ HR: Tôi cảm thấy, có thể là cô ấy rất giống với một người bạn của tôi mà tôi chưa từng gặp, tôi có phải là di tình không? ]


[ HR: Bác sĩ Đào, khi anh yêu ai đó từ cái nhìn đầu tiên thì cũng sẽ như vậy sao? ]


Sau khi nói ra những lời này, Hoắc Nhiên thậm chí có hơi bị thấp thỏm bất an.


Rõ ràng là hắn hy vọng là bác sĩ Đào sẽ trải qua chuyện này để hắn có thể làm tài liệu tham khảo, nhưng hình như hắn lại không hy vọng bác sĩ Đào trả lời "Đúng vậy".


Hoắc Nhiên đang giãy dụa trong sự rối rắm, Tưởng Nam Thanh ở bên kia quan sát hắn nửa ngày không nhịn được mà phá vỡ bầu không khí yên lặng này.


"Hoắc tổng, sắc mặt ngài không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao? Có cần tôi làm gì không?"


Đại não của Hoắc Nhiên mới dừng lại, không hề nghĩ ngợi gì, rất tự nhiên buột miệng thốt ra: "Lúc cậu phát hiện bản thân mình thích một người thì sẽ có trạng thái như thế nào?"


Tưởng Nam Thanh:!!!


Trong nháy mắt da dẻ hắn đỏ rần từ trán cho đến cổ, giống như một con cua đã nấu chín.


Bầu không khí trên xe lập tức trở nên thật quỷ dị.


Tài xế đang lái xe bên cạnh cũng không dám hó hé, cong bả vai xuống cố gắng hạ thấp độ tồn tại của mình.


Hoắc Nhiên lúc này mới phản ứng lại, chưa kịp ảo não vì mình lanh mồm lanh miệng thì đã thấy Tưởng Nam Thanh hoàn toàn cứng đờ ngồi ở ghế trước, hắn vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng vậy.


...... Sao mà trông giống hắn mười phút trước quá vậy.


Trong phút chốc, hàng loạt vấn đề mà hắn nhìn thấy cách đây không lâu đột nhiên xuất hiện.


"Làm sao để biết mình có phải người đồng tính luyến ái không", "Nguồn gốc tâm lý và các dạng của đồng tính luyến ái", "Bạn có thực sự yêu cậu ấy không?" "Đây là một con đường tràn ngập gian khó, bạn đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"......


Hoắc Nhiên tuyệt vọng xoa xoa huyệt Thái Dương, gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Hàm.


[ HR: Sau này không được gửi cho anh mấy cái loại văn chương kỳ quái đó nữa. ]


[ HR: Anh đây bị em làm cho lệch não rồi. ]


Hoắc Tư Hàm không muốn đội nồi không nói hai lời, lập tức ném ra một tấm ảnh chụp màn hình.


[ RT – Mart giết cá mười năm: 【 Đại ngu xuẩn: Đừng suy nghĩ tầm phào, anh sao có thể nghe những lời vớ vẩn đó của em được. 】]


[ RT – Mart giết cá mười năm:? ]


[ HR:............]


[ HR: Em dám đặt biệt danh cho anh là đại ngu xuẩn hả?! ]


[ HR: Đầu mèo rơi lệ.jpg]


Xung đột hằng ngày của hai anh em thiếu chút nữa là bắt đầu trở lại.


Cùng lúc đó, câu trả lời của bác sĩ Đào khoan thai tới muộn.


[ Đào: Tôi cũng...... Không chắc chắn nữa. ]


[ Đào: Thực ra mới nãy, tôi cũng có tâm trạng giống như anh. ]


[ Đào: Tôi rất là mê mang khi đặt nó trên người mình, không biết tất cả những điều này là có nghĩa gì, nhưng khi anh hỏi tôi như vậy, điều đầu tiên tôi phản ứng chính là, anh thích cô ấy. ]


[ Đào: Có lẽ, tôi cũng thích người kia đi. ]


[ Đào: Với tôi mà nói, đáng yêu hẳn là từ ca ngợi tốt nhất dành cho người khác phái, nó không chỉ đơn giản là xinh đẹp, thông minh, dịu dàng, mà là cho dù đối phương làm bất cứ điều gì thì cũng sẽ hấp dẫn anh sâu sắc, anh vẫn luôn muốn nhìn cô ấy, cô ấy thật đáng yêu khi cô ấy chói lóa, nhưng dáng vẻ cô ấy vụng về cũng rất đáng yêu. ]9



[ Đào: Hay là anh thử gặp mặt người bạn kia một lần xem? Như vậy thì anh sẽ biết người mà anh động tâm là ai. ]


Nhìn cách trả lời kiên nhẫn và tinh tế toàn màn hình, Hoắc Nhiên cảm thấy dường như trái tim mình lỡ mất một nhịp.


Hắn vì bác sĩ Đào mà không thể dời tầm mắt khỏi người xa lạ kia, biểu tình của người lạ đó, đối với hắn mà nói thì thật giống như bác sĩ Đào..


Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai đeo khẩu trang trong đám đông, vào mỗi thời mỗi khắc hắn luôn hoàn thiện trí tưởng tượng của mình về bác sĩ Đào.


Nhưng tâm tình rung động lại hỗn loạn ấy, hình như không đơn giản chỉ là "Ý nghĩa đặc biệt khi lần đầu kết bạn trên mạng".


Nhưng mà bác sĩ Đào nói, hắn đã thích một người.


*


Sau khi nhấn gửi một tin nhắn dài, Đào Tri Việt ngồi trên ghế bên cạnh bồn hoa, tóc mái trên trán rũ xuống đã che mất vẻ mặt của cậu.


Màn đêm hoàn toàn buông xuống, những vì sao như ánh sáng đom đóm lập lòe, ánh sáng đèn đường mờ ảo, tiếng gió yên tĩnh, sau lưng cậu là những bông hoa nhỏ đang nở rộ.


Hộp Loratadine kia được đặt trên đầu gối, mặt ngoài hơi ướt vì mồ hôi từ lòng bàn tay, Đào Tri Việt cứ nhìn qua nhìn lại giữa hộp thuốc và màn hình điện thoại nhiều lần.


Phần mô tả thuốc trên hộp đã được cậu đọc hơn mười lần, trong lòng đã nhớ kỹ.


Cho đến giờ phút này, Đào Tri Việt không thể không thừa nhận, loại tâm tình kia chính là thích, hơn nữa đó là kiểu thích từ cái nhìn đầu tiên rất khoa trương mà trong tiểu thuyết thường hay viết.


Mà sau sự hoảng loạn và tâm trí bất định giằng co suốt một thời gian dài, thì hiện giờ trong lòng chỉ còn lại một sự chua xót mất mát.


Khi cậu mô tả về sự đáng yêu của mình với HR, hình mẫu trong đầu cậu hóa ra là sự kết hớp giữa HR và chàng trai áo thun trắng.


Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai áo thun trắng, Đào Tri Việt chỉ cảm thấy ngoại hình hắn thật kinh diễm, cho đến khi anh ấy ngượng ngùng cúi thấp đầu nói cậu là khán giả may mắn đầu tiên được chọn, lại lộ ra nụ cười thẹn thùng, Đào Tri Việt mới đột nhiên động tâm.


Sau đó đối phương ngốc nghếch cho rằng cậu đỏ mặt là do nóng, đem cam trong cam khí trở thành màu sắc, còn nhớ đến cái cớ sứt sẹo của cậu, cẩn thận mua thuốc chống dị ứng.


Từng việc từng việc đều giống như những thứ mà HR sẽ làm.


Mà việc nào cũng như đánh trúng trái tim cậu.


Đã từng có người hỏi Đào Tri Việt, cậu thích kiểu con gái nào. Cậu không hề phản bác cái lỗi sai nho nhỏ về giới tính, tưởng tượng một cách nghiêm túc dựa trên trải nghiệm trống rỗng của mình về mặt tình cảm, cuối cùng chỉ đưa ra một câu trả lời khô khan: Thích người rất tốt.


Nhưng bây giờ cậu đã có thể trả lời câu hỏi này.


Đào Tri Việt thích người chân thành tha thiết, thuần túy và nhiệt tình, không quan tâm đến ngoại hình, không kể đến những mặt khác.


Một người như vậy có thể rất dịu dàng để có thể cảm nhận được những cảm xúc tinh tế nhất của cậu, cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện về lời cậu nói, cũng sẽ vì một khía cạnh mà mình không am hiểu tỏ ra ngốc nghếch thản nhiên, anh ấy thuần túy mà chân thật, có thể tin tưởng mà không cần lý do, vì thế nên trông anh ấy rất đáng yêu.


Trong mắt Đào Tri Việt, đó chính là người rất tốt.


Vào cái đêm mà HR tinh ý phát hiện ra cậu sống một mình, Đào Tri Việt đã nghĩ, nếu như cậu quen biết HR ngoài đời thì hẳn là cậu sẽ khó mà khống chế tâm trạng của của mình, cậu cảm thấy nhất định cậu sẽ thích đối phương.


Một lời tiên tri.


Cậu đem tất cả những cảm giác khi tiếp xúc với HR, di tình đến chàng trai áo thun trắng mà không hiểu sao cậu lại cảm thấy quen thuộc kia, nhưng nhờ vậy mà cậu đã hiểu rõ trái tim mình.


Vào một đêm đầu hè hơi khô nóng này, Đào Tri Việt thậm chí càng nghĩ đến một nơi xa hơn.


Mặc dù HR đã đến tuổi trung niên, giữa bọn họ có sự khác nhau quá rõ ràng, họ có cuộc sống hoàn toàn khác nhau.2


Nếu như HR cũng thích đồng tính, hoặc là, nếu như cũng thích cậu, Đào Tri Việt nguyện ý vươn tay thử một lần.


Bởi vì tình yêu không nên đóng khung trong bất cứ điều kiện ngoại cảnh nào.1


Nhưng HR là một thẳng nam, hơn nữa, hôm anh anh ấy đã gặp một người mà mình thích.


Đây là một điều không có cách nào vượt qua.


Cho nên Đào Tri Việt không thể nói ra được cảm xúc đang trào dâng trong lòng, chỉ có thể giống như chưa có gì xảy ra lướt qua dòng suy nghĩ.


[ Đào: Có lẽ, tôi cũng thích người kia đi. ]


Nhưng ngay tại khoảnh khắc thích người nọ, cậu đã thất tình.


Đào Tri Việt trầm mặc ngồi đó một lúc, sau đó dụng tâm bỏ hộp thuốc vào ba lô, cậu cúi đầu, phía trước băng ghế có một cây bạch quả rậm rạp, che khuất tầm nhìn của cậu.


Một chiếc siêu xe màu đen vừa rời đi không lâu, lại trở về từ con đường cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.