Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 30: Chương 30





[ Đào: Không muốn!! ]
Đào Tri Việt trả lời vô cùng dứt khoát, chỉ là khi nhắn gửi tin nhắn đi thì hối hận rồi, sau đó luống cuống tay chân vội vàng bấm thu hồi.

Cho dù muốn cự tuyệt thì cũng không nên cự tuyệt trực tiếp như vậy.

Trong tiềm thức của Đào Tri Việt vẫn còn đó sự quan tâm chăm sóc dành cho người mang lứa tuổi trung niên.

HR phía bên kia dường như đình trệ chốc lát, sau đó cẩn thận nhắn lại.

[ HR: Tôi thấy rồi.

]
[ HR: Tôi có nên giả vờ là không nhìn thấy không? ]
[ HR: Tôi quấn chặt chăn nhỏ.jpg]
Cảm xúc phức tạp và khó hiểu lại bị HR đánh gãy bằng một cách không theo lẽ thường, Đào Tri Việt tức khắc dở khóc dở cười.

[ Đào:......]
[ Đào: Tôi không phải là có ý đó.

]
[ Đào: Chính là......!Quá đột ngột, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt nữa _(:з" ∠)_]
[ HR: Được nha, vậy mai tôi lại hỏi lại.

]
[ HR: Tôi có thể thay đổi hành trình của mình sang ngày mốt không.

]
[ HR: Thực ra ngày kia cũng không phải là không được.

]
Hiện tại Đào Tri Việt nhìn thấy hai từ này thì cả người sẽ chấn động, cậu phản xạ có điều kiện nói.

[ Đào: Không được nói được nha! ]
[ HR: Được nha.

]
[ HR: Không phải, được! ]
[ HR đã thu hồi tin nhắn.

]
[ HR: Ngày mai tôi có thể hỏi lại không? ]
[ HR: Bán manh để qua ải.jpg]
Sau khi quay ngựa một cách thình lình, Đào Tri Việt lại nhìn tin nhắn của HR, cậu cứ luôn nhớ tới biểu tình của chàng trai áo thun trắng đưa cho cậu hộp Loratadine, chân thành tha thiết lại thành khẩn.

Lại xứng với giọng điệu luyên thuyên của hắn, phảng phất như một chú chó lớn phe phẩy đuôi, khiến người ta không thể nào cự tuyệt.

Đào Tri Việt nắm chặt tay, cố kìm lại gợn sóng trong lòng, rối rắm nửa ngày, chỉ không đau không ngứa mà nghẹn ra một câu.

[ Đào: Sao anh cứ luôn trộm biểu tượng cảm xúc của tôi......]
[ HR: Bởi vì rất đáng yêu ^-^]
[ HR: Sau này tôi có thể tiếp tục trộm không? ]
Đào Tri Việt rất muốn trả lời là không thể, nhưng ngón tay cậu lại thành thật hơn cả đại não.

[ Đào: Tùy anh _(:з" ∠)_]
[ HR: Được nha! ]
[ HR đã thu hồi tin nhắn.

]
[ HR: Không cẩn thận quên mất / đáng yêu ]
Đào Tri Việt bị moe moe mà xấu hổ quá chời.

Dùng sức gõ mạnh vào đầu, Đào Tri Việt từ bỏ việc chống cự, đối mặt với một người đàn ông mà từ tính cách đến ngoại hình hoàn toàn dựa trên gu thẩm mỹ đỉnh cao của cậu, cậu căn bản không hề có cách nào chống lại.

Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là, HR còn không biết cậu cũng thích anh ấy.

Nếu không thì hiện tại Đào Tri Việt nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ tới mức đào hố suốt đêm rồi chạy trốn.

Công bằng mà nói, cậu không phải là không muốn gặp HR, một con người mà dù online hay offline đều khiến tim cậu đập thình thịch, khiến người ta thương nhớ đêm ngày hơn cả bất kỳ duyên phận thiên định được miêu tả trong các câu chuyện.


Đào Tri Việt bắt đầu cảm thấy cuộc sống trong thế giới tiểu thuyết tựa như ảo mộng này, có lẽ là trời cao nghe được nỗi niềm không cam lòng của cậu trước khi chết, nên quyết định cho cậu một cơ hội để bù đắp sự tiếc nuối.

Chỉ là, cậu đã nhận ra tính hướng của mình từ sớm, mà HR lại mới vừa phát hiện bản thân thích đàn ông.

Thích nhau vốn dĩ đã là một điều tuyệt vời, nhưng giờ phút cậu không xác định được cái thích trong lời nói của đối phương, rốt cuộc là có mấy phần nhiệt tình và mấy phần mới mẻ.

Cho dù Đào Tri Việt chưa từng yêu đương, nhưng những loại chuyện bát quái thì cậu đã nghe qua không ít.

Cho dù là trong vòng tròn nào, một người có bề ngoài xuất sắc hay có tiền có thế luôn có được nhiều cơ hội và nhiều sự lựa chọn hơn, có nhiều người sẽ bị sắc đẹp và tiền bạc mê hoặc, hết người này đến người khác muốn lọt vào mắt xanh, một thẳng nam thường ngày đứng đắn nghiêm túc cũng thỉnh thoảng vượt ranh giới thử cái mới đã không còn là tin tức mới lạ gì.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chàng trai mặc áo thun trắng, Đào Tri Việt đã có trực giác rằng bối cảnh gia đình của hắn nhất định là rất tốt, là loại khí chất trời sinh dù cho có mặc quần áo đơn giản cũng không thể che giấu được.

Cho nên chẳng sợ ngày hôm đó cậu đỏ mặt như con tôm luộc, cậu cũng hoàn toàn không cảm thấy mình lại yêu một người xa lạ mới chỉ gặp một lần này.

Bởi vì bọn họ từ đầu tới đuôi, đều thuộc về hai thế giới khác biệt.

Đây là một khoảng cách còn xa hơn giữa một lập trình viên 22 tuổi đi chín về sáu và một giám đốc nhân sự tuổi trung niên ba mươi bốn mươi tuổi.

Không ngờ mối tình phán đoán là trâu già gặm cỏ non đã tan biến, Đào Tri Việt lại lâm vào vực sâu của một cô bé lọ lem và một quý công tử.

Thật không hổ là thế giới tiểu thuyết.

Cân nhắc thật lâu, Đào Tri Việt thật sự không thể che giấu được tâm sự của mình, cậu thật cẩn thận đặt ra nghi vấn của bản thân
[ Đào: Vì sao anh lại......!Thích tôi chứ? ]
Cậu hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình có sự quyến rũ nào cả.

HR mấy ngày qua dường như luôn trong chế độ canh giữ điện thoại, tốc độ trả lời có thể được tính bằng giây.

[ HR: Tôi cảm thấy thích là không có nguyên nhân, bởi vì là bác sĩ Đào, cho nên tôi thích em.

]
[ HR: Nếu bác sĩ Đào muốn hỏi, trên người em có chỗ nào hấp dẫn tôi, thì tôi có thể nói là có rất nhiều.

]
[ HR: Nhưng mà, bác sĩ Đào đang ở công ty sao? ]
Ngay khi hai dòng văn tự đầu nhảy ra, Đào Tri Việt thiếu chút nữa đã làm đổ cốc nước trên tay.

Cậu đẩy cốc nước ra thật xa, bụm mặt, lời ít mà ý nhiều.

[ Đào: Ừm.

]
[ HR: Vậy nếu bây giờ em đột nhiên đỏ mặt thì có sao không? ]
[ Đào:!!! ]
[ Đào: Ngày đó tôi là bị dị ứng! Không phải đỏ mặt! ]
[ HR: Được! Vậy tôi nói nha.

]
[ HR: Thói quen sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày của bác sĩ Đào đều rất quy luật, rất có tự chủ, đáng để tôi học tập.

]
[ HR: Bác sĩ Đào vô cùng yêu thích công việc, mỗi ngày đều tận tâm đi làm, mà đây là khuyết điểm nghiêm trọng nhất của tôi.

]
[ HR: Bác sĩ Đào rất có ý tưởng và năng lực chấp hành, trong game, em có thể thiết kế và kiến tạo nhiều căn nhà nhỏ độc đáo và đẹp mắt.

]
[ HR: Bác sĩ Đào ngày nào cũng tự mình nấu cơm, khả năng nấu nướng nhất định là rất giỏi, mà tôi chỉ biết làm cà chua xào trứng, thật sự là quá ngốc.

]
Đào: Được rồi anh đừng nói nữa......!
Câu nói dừng lại đã được nhập vào khung chat, nhưng sự chờ mong và vui sướng bí mật trong lòng vẫn luôn quấy phá, nên Đào Tri Việt chung quy vẫn không ấn gửi đi.

Cậu đang đắm chìm trong sự phỉ nhổ bản thân vô cùng phức tạp, một chập nhìn hộp giấy trên bàn, chốc lát sau lại chạm vào lá cây trong chậu, âm thanh gõ bàn phím của các đồng nghiệp bên cạnh trở nên đặc biệt sống động.

Vì để tránh cho đồng nghiệp phát hiện ra sự bất thường của mình, Đào Tri Việt một tay chống cằm, biểu tình nghiêm túc, đối mặt với màn hình giống như là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề công việc gì đó, nhưng dư quang lại thỉnh thoảng lướt nhìn màn hình điện thoại vẫn luôn nhảy tin nhắn.

[ HR: Cho dù chúng ta quen biết nhau là do hiểu lầm, nhưng bác sĩ Đào là người dịu dàng và nhiệt tình nhất mà tôi từng gặp.

]

[ HR: Cũng là người dũng cảm nhất.

]
[ HR: Ngày đó tôi nới với em, tôi đã đưa ra một quyết định rất quan trọng, là bởi vì tôi đã được lây nhiễm lòng dũng cảm của em.

]
[ HR: Hiện tại tôi càng cảm thấy, có thể bước ra một bước này, thật sự là quá tốt.

]
[ HR: Nếu không thì tôi cũng sẽ không nói chuyện phiếm với em mọi lúc mọi nơi.

]
[ HR: Đúng rồi! ]
[ HR: Tôi chưa từng theo đuổi một ai, xuất phát từ sự tò mò nên tôi đã lên mạng tìm kiếm phương pháp mà người khác đã viết, nhưng tôi cảm thấy chúng rất không đáng tin cậy.

]
[ HR: Tôi nghĩ, bước đầu tiên để theo đuổi người khác là nên thẳng thắn nói ra những gì mà mình nghĩ trong lòng.

]
[ HR: Hôm nay tôi đã hoàn thành bước đầu tiên, sau đó tôi lại chậm rãi suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

]
[ HR: Nếu như có chỗ nào khiến em không vui, em nhất định phải nói với tôi.

]
[ HR: Chú chó lăn lộn.gif]
[ HR: Cái này là biểu tượng cảm xúc tôi tìm thấy trên mạng đó, bác sĩ Đào cũng có thể trộm nha.

]
[ HR: ^-^]
Đào Tri Việt cố gắng niệm tâm kinh, cưỡng chế hạ nhiệt độ của bản thân xuống, nhưng gương mặt vẫn cứ là đỏ lên bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Cậu cảm thấy bước đầu tiên thôi là mình đã chịu không nổi rồi.

Lực sát thương của HR đối với cậu thật sự là quá mạnh QAQ
Sao người này lại có thể nói ra những cảm xúc tinh tế và nhạy cảm một cách tự nhiên và hào phóng như vậy chứ.

Chẳng giống như những bộ phim và tiểu thuyết về tình yêu mà cậu đã từng xem.

Một đồng nghiệp cầm ly nước đi ngang qua, vô tình thoáng thấy khuôn mặt của cậu, tức khắc lắp bắp kinh hãi: "Tiểu Đào, cậu bị sao vậy, phát sốt sao?"
Đào Tri Việt hất ngược điện thoại lên, theo bản năng mà ưỡn ngực thu bụng, cương sống lưng ngồi thẳng: "Tôi không sao, say rượu mà thôi."
"Hở, không phải mọi người tụ tập ăn uống tối hôm trước à?" Đồng nghiệp sửng sốt, sau đó phản ứng lại, "Hôm qua có đi uống nữa sao? Không ngờ rằng Tiểu Đào cậu là một con sâu rượu nha, ha ha.

Sau này rảnh thì cùng nhau làm một ly nhá."
"......" Đào Tri Việt khổ mà không nói nên lời, "Được, Tôn ca, lần sau nhất định."
Sau khi đồng nghiệp rời đi, Đào Tri Việt buồn bực mở điện thoại ra, dùng sức gõ tin nhắn trả lời.

[ Đào: Tôi phải làm việc! ]
[ HR: Được nha, bác sĩ Đào cố lên.

]
[ HR: Lại quên sửa miệng rồi, thực xin lỗi! ]
[ HR: Nhưng mà nói như vậy thì rất đáng yêu.

]
[ HR: Tôi có thể tiếp tục sử dụng hai từ này không? ]
[HR: Tặng bạn bông hoa.jpg]
Đào Tri Việt đỏ mặt, hung tợn gõ tin nhắn trả lời, sau đó nhắm mắt lại, lừa mình dối người ném điện thoại sang một bên.

[ Đào: Được nha!! ]
Màn hình nhanh chóng sáng lên, chú chó lại vui vẻ lăn lộn đầy đất.

*
Vì thế suốt cả ngày, khi Đào Tri Việt đối diện với giao diện gõ số hiệu visual thì trong đầu cậu cứ không ngừng tuần hoàn phiêu đãng bác sĩ Đào bác sĩ Đào bác sĩ Đào.


Số hiệu gõ xuống vẫn cứ bị lỗi, xóa đi rồi sửa lại mấy lần, chợt nhìn qua tưởng chừng như rất lâu, nhưng tiến độ thực tế chỉ mới hai dòng rưỡi.

Đào Tri Việt buồn rầu vò đầu bức tai, vò đến khi mái tóc như một cái ổ gà, nhưng cậu vẫn không thể thành công che lấp những lời nói cứ văng vẳng trong đầu.

Hoàn toàn không có cách nào để làm việc, vì thế cậu đơn giản tuyên cáo từ bỏ, chờ đến chiều hoặc tối để tĩnh tâm lại rồi đẩy nhanh tốc độ.

Đào Tri Việt hạ quyết tâm lười biếng, cậu mang vẻ mặt thẫn thờ nhấp vào mọi phần mềm trên màn hình máy tính, thùng rác được dọn tới dọn lui năm sáu lần, nhưng vẫn không đủ can đảm nhấn mở pp.

Khi mở đến hòm thư, cậu nhìn thấy hồ sơ kế hoạch mà Vương Hằng gửi tới mấy ngày trước, mà mấy ngày ngay xảy quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, suýt chút nữa cậu đã quên chuyện góp ý cho Vương Hằng.

Như thể nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, Đào Tri Việt vội vàng download tệp đính kèm, cố ý điều chỉnh góc độ màn hình, cố gắng ngăn những người khác nhìn thấy.

Hồ sơ kế hoạch mà Vương Hằng làm chính là game mobile chiến lược SLG, hắn đã viết giả thiết bối cảnh trò chơi và phương pháp chơi tỉ mỉ kỹ càng, không giống như lấy bối cảnh Tam Quốc hay Âu Mỹ như hầu hết các trò chơi tương tự trong nước, hắn muốn làm một trò chơi phiên bản Q theo phong cách Nhật Bản, hơn nữa kết hợp với một số phương pháp chơi thoải mái và nhàn nhã hơn.

Đào Tri Việt hấp dẫn trước ý tưởng của hắn, dần dần nghiêm túc tiếp tục đọc, thỉnh thoảng viết ra một chút suy nghĩ của bản thân với tư cách là một người chơi và một lập trình viên.

Cậu nhớ rằng thường ngày Vương Hằng rất thích xem truyện tranh Nhật Bản, cho nên khi tự mình tạo một trò chơi, đương nhiên cũng sẽ dung nhập cảm xúc và ham muốn của bản thân vào.

Đào Tri Việt thuận tiện liên tưởng một chút, nếu như là bản thân mình tạo ra một trò chơi, thì cậu sẽ lựa chọn chủ đề gì.

......!Đại khái là một nhân vật chính bình thường đột nhiên lâm vào trò chơi có gút mắt tình cảm kỳ quái.

Bị sốc trước suy nghĩ đột nhiên nhảy ra trong đầu này, Đào Tri Việt bất giác run lên.

Nhưng suy nghĩ tự mình làm game này lại vững vàng ăn sâu vào tâm trí cậu.

Sau khi tham gia buổi triển lãm trò chơi, nơi thường xuyên ra sản phẩm mới, Đào Tri Việt dường như không hề thỏa mãn với trạng thái công việc ổn định và đều đặn này.

Mỗi một người chơi đều có khát vọng làm một trò chơi mà mình yêu thích.

Mà cậu rõ ràng có năng lực như vậy, chỉ là bởi vì muốn trốn một người nên mới phải bất đắc dĩ thu hồi dũng khí đối kháng vận mệnh.

Nhưng khi tiếp xúc với HR trong những ngày qua, một Hoắc Nhiên lạ lẫm xa xôi mới chỉ liếc mắt qua một cái, hình như cũng không khiến cậu sợ hãi như thế.

Cậu không hề lẻ loi một mình, cho nên dần dần cậu càng có dũng khí để đối kháng với vận mệnh hơn.

Thời điểm suy nghĩ này nảy ra trong lòng, Đào Tri Việt mới lại một lần nữa ý thức được, sự xuất hiện của HR đã mang lại bao nhiêu sự thay đổi trong cuộc sống của cậu.

Trong một ngày đặc biệt này, cậu vẫn nhìn vào màn hình máy tính không nhúc nhích, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Cuối cùng cũng tới 5 giờ 58 phút chiều, đây là thời điểm mà Đào Tri Việt kiểm tra xong số hiệu thường ngày, chuẩn bị tắt máy tính rồi tan làm.

Mặc dù công việc hôm nay vẫn chưa hoàn thành nhưng cậu vẫn muốn làm đúng giờ đúng giấc, cậu phần số hiệu chưa viết của mình vào USB, về nhà lại tiếp tục làm.

Đúng 6 giờ, Đào Tri Việt tắt máy, vặn chặt nắp ly nước, cầm lấy túi hàng mua đồ ăn, một loạt động tác thực hiện nước chảy mây trôi.

Nhưng có điều không giống như trước đây chính là, hôm nay, điện thoại của cậu cũng đúng giờ bắn ra tin nhắn.

[ HR vỗ vỗ tôi.

]
[ HR: Tan làm rồi! ]
[HR: Tối nay ăn gì? ]
Đào Tri Việt nhìn lướt qua màn hình điện thoại, lập tức giống như bị điện giật mà nhét điện thoại phát một vào túi quần, vẻ mặt tự nhiên đi về phía cửa lớn.

Hàng xóm Tiết Hoa Xán ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại yên lặng cúi đầu, lần này hắn không hề nói gì cả.

Cậu chấm công rồi rời đi, bước nhanh về phía trạm xe buýt, tin nhắn của HR vẫn hiện ra từng cái một
[ HR: Tôi chuẩn bị đến đường Nam Sơn để ăn đồ ăn đặc sản, các bài đăng trên diễn đàn Thiên Không đều đề cử chỗ này.

]
[ HR: Nghe nói rất nhiều cửa hàng đều phải xếp hàng dài mỗi ngày.

]
[ HR: Hôm nay là ngày làm việc, tôi cũng không biết có nhiều người đến như vậy không nữa.

]
[ HR: Bác sĩ Đào đã tới đó chưa? ]
[ HR: Chút nữa tôi sẽ nhớ kỹ các món ăn ngon, rồi đề cử cho em ^-^]
Ngồi vào ghế dựa vào cửa sổ quen thuộc, bên cạnh không có người, Đào Tri Việt nhanh chóng lấy điện thoại ra.

HR tự luyên tha luyên thuyên kín hết một màn hình, thoạt nhìn thật ngớ ngẩn.

Đào Tri Việt nhìn từng hàng văn tự, muốn nỗ lực làm ra vẻ mặt vô cảm, nhưng khóe môi không nhịn được nhếch lên đã tiết lộ tâm tình của cậu.

Cậu vốn định rụt rè một chút, chờ thêm một chập rồi hãy trả lời tin nhắn, nhưng mỗi một giây sao thấy thật dài.

Chỉ chờ mấy chục giây, cậu đã gấp không chờ được nữa mà bắt đầu gõ chữ.

[ Đào: Tôi chưa tới đó.


]
[ Đào: Chúc anh ăn ngon miệng! ]
[ Đào: Tôi còn chưa nghĩ ra là tối nay sẽ ăn gì.

]
[ HR: Ăn lẩu! ]
[ HR: Một nồi lẩu dầu đỏ! ]
[ Đào: Lẩu rắc rối quá......]
[ Đào: Tối nay phải làm việc làm gì có thời gian ăn lẩu! ]
HR gõ tin trong chốc lát.

[HR: Đúng nha, vậy đổi qua món ăn đơn giản hơn thì sao.

]
[ Đào: Chẳng hạn như cà chua xào trứng? ]
[ HR:! ]
[ HR: Thực ra trứng xào cà chua rất là có dinh dưỡng, hơn nữa còn ngọt, đặc biệt là ăn với cơm.

]
[ HR: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
[ Đào: Cà chua xào trứng không phải có vị mặn sao? ]
[ HR: Hở, bác sĩ Đào không bỏ đường vào à? ]
[ HR: Ngọt ăn rất ngon nha!! ]
[ Đào: Ngọt thì thật là quái lạ! ]
......!
Hai trạm nhanh chóng trôi qua, xe buýt đến trạm mở cửa, Đào Tri Việt vội vàng tạm dừng nói chuyện phiếm, xuống xe đi vào siêu thị.

Chờ đến khi cậu hồi phục tinh thần, trên tay cậu đã chọn mấy trái cà chua to tròn căng mọng.

Tối hôm nay, lúc cậu mặc tạp dề bận rộn vào bếp, nhìn hai màu vàng và đỏ của trứng và cà chua trong chảo, lại nhìn chằm chằm lọ gia vị đựng đường cát, rồi đấu tranh lý trong chốc lát, lấy hết can đảm cho vào đó hai muỗng đường.

Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách, cà chua xào trứng có màu sắc mê người, Đào Tri Việt không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mùi thơm, chần chờ vươn đôi đũa ra.

Trộn lẫn với những hạt cơm dẻo ngọt, trứng xào cà chua có vị ngọt hóa ra lại ăn ngon đến như thế.

Cậu nếm một ngụm, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, ngồi trước bàn ăn nhỏ hẹp suy nghĩ một chút, sau đó mở TV đã lâu rồi chưa sử dụng.

Trong tiếng nói êm tai của bản tin truyền hình, thức ăn thoang thoảng nóng hổi, thật giống như một ngày bình thường và trân quý đã qua đi.

Màn hình TV hiển thị những mảng màu nhấp nháy trên má cậu, Đào Tri Việt nếm được hương vị mới ăn nhiều hơn ngày thường nửa chén cơm.

Sau khi ăn xong cậu xoa xoa bụng hơi căng, đứng ở trên ban công ngơ ngác nhìn trời về đêm.

Cậu bất tri bất giác nhớ đến người đặc biệt kia.

HR hẳn là đang đi dạo trên con đường Nam Sơn, thành phố Tấn Bắc là thành phố nổi tiếng về ẩm thực, đây là một trong những lý do khiến Đào Tri Việt lựa chọn sinh sống tại thành phố này.

Đáng tiếc là cậu đã sống một năm ở đây, nhưng cũng chưa có dịp đi dạo phố tham quan các cửa hàng.

......HR sẽ thích ăn món gì đây?
Đào Tri Việt có chút tò mò, nhưng lại ngại đi hỏi, trong lòng ngo ngoe rục rịch, cũng chỉ có thể lật lại xem lịch sử trò chuyện của cậu và HR một lần nữa.

Càng xem càng không che giấu được nụ cười trong ánh mắt, may mà có gió đêm giúp khuôn mặt cậu hạ nhiệt độ.

Điều buồn rầu duy nhất chính là, bởi vì tính cách cho phép, cho nên cậu không biết phải đáp trả lại như thế nào với sự chân thành và nhiệt tình của HR.

Lịch sử trò chuyện đang không ngừng trượt xuống, phong cách hình đại diện của HR đột nhiên thay đổi khiến cho từng lời hắn nói ra trở nên sống động lạ thường, ngược lại, ảnh đại diện xám xịt của Đào Tri Việt lại có vẻ lạnh như băng, khiến cho những lời cậu nói trông thật buồn tẻ.

Suy nghĩ thật lâu, Đào Tri Việt click mở cột dữ liệu pp, kể từ ngày bắt đầu đăng ký, cậu vẫn luôn sử dụng ảnh đại diện mặc định màu xám nhạt.

Lật xem album trong chốc lát, Đào Tri Việt đã tìm thấy một bức ảnh đã được chụp vào mua thu năm ngoái.

Khi đó cậu chạy trốn từ Yến Bình thành phố Tấn Bắc đã ba tháng, sắp phải chuyển nhà lần hai, căn nhà đầu tiên mà cậu thuê ánh sáng không được tốt, cả ngày không thấy được ánh mặt trời, tâm tình của cậu cùng với những bộ quần áo treo ngoài ban công ẩm ướt như nhau, sau đó cậu khẽ cắn môi, quyết định dọn đến một căn nhà đắt tiền hơn.

Cuối cùng cũng ký hợp đồng thuê nhà mới, Đào Tri Việt rất vừa lòng với căn nhà mới xách túi trở về, trong lòng có kế hoạch chuyện nhà vào cuối tuần, hành lý của cậu rất ít, chỉ cần ngồi xe buýt vài lần là có thể dọn xong.

Lúc đó cậu đi trên con đường nhỏ đầy lá rụng, hai bên đường là những cây ngô đồng ánh vàng rực rỡ đang lay động theo làn gió, mỗi một bước dậm xuống đều vang lên những âm thành vụn vỡ nho nhỏ dày đặc.

Đột nhiên, Đào Tri Việt như có cảm giác, ngoái đầu nhìn lại, một mảnh lá mùa thi lặng lẽ rơi trên vai cậu.

Giống như một chú bướm thả neo trong lòng, làm tim cậu khẽ run lên.

Cho nên cậu dừng bước chân lại, nhẹ nhàng cầm lấy, đặt trong tay, chụp lại lần xuất hiện cuối cùng của nó trên thế giới này.

Chọn tấm hình, xác nhận đổi mới, màu xám nhạt hàng năm bất biến lặng lẽ mờ đi.

Bây giờ Đào Tri Việt cũng có ảnh đại diện mới, là một chiếc lá ngô đồng ánh vàng rực rỡ, bên cạnh lộ ra màu sắc ấm áp của lòng bàn tay cậu.

Chiếc lá này cũng giống như HR vào thời điểm này, luôn nhắc nhở cậu về ngày thu tưởng chừng như xa vời vợi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.