Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 35: Chương 35





Sau khi vươn tay, thời gian phảng phất như đọng lại.

Hơi nóng từ nổi lẩu bốc lên khiến cho lòng bàn tay rất nóng, Hoắc Nhiên không biết nên làm gì thất thần nhìn Đào Tri Việt ở phía đối diện.

Hắn dường như không phản ứng, biểu cảm cũng không hề biến hóa.

Cách một làn sương trắng, mang đến loại cảm giác hư ảo không chân thật.

Trong lòng Hoắc Nhiên dấy lên một nỗi bất an kỳ quái.

Theo bản năng, hắn không dám nói thêm gì nữa, như thể nếu như phát ra tiếng động thì hắn sẽ đánh mất đi một thứ gì đó.

Hình ảnh cứ dừng lại ở chỗ này, Hoắc Nhiên cũng không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng lặng lẽ ẩn giấu đi.

Thế giới xung quanh đang lưu động, mọi người vui vẻ nâng ly, tiếng chén đũa va chạm ra tạo ra âm thanh thanh thúy, từng người phục vụ tươi cười bưng từng khay đi qua, thịt đỏ và trắng, rau lá tươi xanh, nước ngô vàng óng, nơi nơi đều là màu sắc sặc sỡ, hương vị thức ăn phiêu tán khắp nơi.

Trầm mặc thật lâu, Đào Tri Việt xuyên qua làn sương mờ ảo, chậm rãi nắm lấy bàn tay đang lơ lửng trên không trung của hắn.

"Tay của anh thật nóng."
Cậu nhẹ giọng nói.

Ngược lại, tay của Đào Tri Việt rất lạnh, lạnh đến mức như mất đi độ ấm, làn da mềm mại dán vào lòng bàn tay của Hoắc Nhiên, màu sắc tái nhợt.

Hoắc Nhiên từ trong thanh âm của cậu nghe ra một loại cảm xúc phức tạp, phức tạp đến mức hắn không thể phân tích.

Vì thế hắn có hơi ngây người cúi đầu, nhìn thấy trên mu bàn tay của Đào Tri Việt có một vết bỏng nhỏ màu hồng.

"Em bị phỏng sao?"
Hắn đột nhiên trở nên căng thẳng, lập tức muốn gọi người phục vụ.

"Không sao, bị phỏng mấy ngày trước rồi."
"Có phải là lúc ở nhà nấu ăn không?"
"Ừm, chiều thứ năm, ở nhà làm bò kho."
Hoắc Nhiên yên lặng tính toán thời gian, hắn hỏi Đào Tri Việt, có phải là ngày hắn hỏi có thể theo đuổi cậu hay không.

Đào Tri Việt tiếp tục nói, như thể đang hồi tưởng về điều gì đó rất xa, vẻ mặt của cậu có chút hoảng hốt.

"Ngày đó tôi tắm rửa xong, đi siêu thị mua thịt bò và gia vị, rồi về nhà cắt thịt, lúc cắt thịt thì đụng trúng ngón tay, tôi vẫn cứ luôn suy nghĩ lung tung, cho nên rất nhiều lần tôi đụng đầu vào máy hút khói, còn không cẩn thận bi phỏng mu bàn tay do đụng vào thành nồi, dùng nước máy xối rất lâu."
Hoắc Nhiên còn chưa kịp hỏi cậu vì sao vẫn cứ không tập trung thì đã nghe thấy những lời nói thầm gần bên tai.

"Bởi vì tôi luôn suy nghĩ đến anh."
Những tia sáng rời rạc lóe lên trong đôi mắt trong veo của cậu, cậu nhìn người phía bên kia một cách chân thành tha thiết.


"Tôi còn nhớ rõ tôi còn ăn bánh mì, rất mềm, lúc cắn vào nhân bánh thì có mùi thơm nồng tỏa ra."
Hoắc Nhiên nghe những lời nói liên miên của cậu, quả tim trở nên đập kịch liệt.

Lòng bàn tay của Đào Tri Việt không còn lạnh nữa, nó được sưởi ấm bởi sức nóng từ lòng bàn tay kia.

Vì thế cậu nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay đối phương, sau đó buông ra.

Cậu thu lại bàn tay vốn đã nóng bỏng của mình, nhìn Hoắc Nhiên lộ ra một ra một nụ cười dễ mến.

Cũng như buổi tối cuối tuần kéo dài và tịch liêu ấy, có người đã nói với cậu rằng chú nhím cũng có thể được ôm, cho nên khi cậu nắm lấy bàn tay đang dang rộng của người kia, lại bởi vì sự đáng yêu của đối phương mà không nhịn được mỉm cười.

"Xin chào, tôi tên là Đào Tri Việt."
Màn sương trắng giữa bọn họ bị thổi bay đến một nơi khác, thế giới trở nên rõ ràng sáng ngời, khuôn mặt được ánh đèn chiếu rọi hiện lên vẻ trầm tĩnh dịu dàng.

Không hiểu vì sao, Hoắc Nhiên cảm thấy sóng mũi có chút chua xót.

Hắn không biết trong những phút giây trầm mặt đó, Đào Tri Việt đã suy nghĩ điều gì.

Nhưng Hoắc Nhiên không hiểu vì sao lại nhận thấy được, trong một cái nháy mắt, người bên kia đã đưa ra một quyết định rất quan trọng.

Bởi vì vừa rồi tay cậu nhẹ nhàng run rẩy, mãi đến khi cậu chủ động siết chặt ngón tay thì mới bình tĩnh lại được.

Cậu giống như đã lang thang trên mép vực rất lâu, nhìn thấy ánh sao dẫn đường, xuyên qua sương mù vô biên, cuối cùng quyết định đi hướng nhân gian.

Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn loạn, ngôn ngữ mất đi trật tự, cảm xúc hòa thành một dòng sông, rất nhiều lời chưa nói trôi chảy trên con sông này, xuôi vào biển tim.

Nhưng đến cuối cùng, Hoắc Nhiên chỉ vụng về gãi gãi tóc.

"Thực ra......!Tối đó khi em uống say, em đã nói với tôi.".

Cập nhật truyện nhanh tại || TгùмTru yện.

мE ||
Đào Tri Việt mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt rất sáng.

"Cho nên ngày đó anh nói với tôi là chúng ta chỉ hàn huyên vài câu, là gạt tôi."
"Tôi không phải cố ý." Hoắc Nhiên lập tức giải thích, "Tôi sợ em xấu hổ, bởi vì em không nói gì khác nữa......"
Đào Tri Việt cầm đũa lên, bắt đầu cho đồ ăn vào nồi lẩu đang sôi.

"Tôi còn nói gì nữa?"
"Em nói em thích ăn lẩu, thích viết số hiệu, thích có thể ngắm sao từ căn nhà gỗ nhỏ......"

"Cho nên ngày đó anh mới đề nghị tôi ăn lẩu sao?"
"Ừm......" Hoắc Nhiên thấp thỏm nhìn cậu, "Em tức giận sao?"
Đào Tri Việt không nói gì, gắp miếng thịt bò nóng hổi bỏ vào chén Hoắc Nhiên, vừa đúng hai mươi giây, thịt đã chín mềm.

"Hương vị hẳn là không tồi, anh giúp tôi nếm thử trước một chút." Đào Tri Việt cố ý cường điệu, "Là trong nồi dầu đỏ đó."
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Hoắc Nhiên mơ màng gắp lên, hắn thậm chí có chút không nỡ ăn.

Tiến vào miệng là thịt bò tươi ngon đậm đà, với hương vị cay của dầu đỏ, thật sự ăn rất ngon.

Nhưng bò kho của Đào Tri Việt nhất định là ngon hơn.

"Ăn ngon lắm!"
Hắn bắt đầu nổ lực phục vụ lẩu, tranh thủ lấp đầy chén cho Đào Tri Việt.

Mà Đào Tri Việt an tĩnh nhìn hắn, cậu ngoan ngoãn ăn bất cứ thứ gì cậu nhận được.

Giá đỗ trong chậu thủy canh được vớt lên, thả từng khúc vào trong nồi canh xương trắng đậm đà, một hàng nấm cũng được thả vào nồi canh, òng ọc sủi bọt khí.

Bên phía phần canh đỏ kia là đầy thịt tươi mới, Hoắc Nhiên cầm vá múc lên vô cùng vui vẻ.

Đào Tri Việt nhẹ giọng hỏi hắn: "Tên của anh là bốc cháy* sao?"
*Nhiên (燃): bốc cháy.

"Đúng vậy." Hoắc Nhiên cầm vá quan sát vẻ mặt của cậu, "Không dễ nghe sao?"
Đào Tri Việt không gật đầu, cũng không có lắc đầu, chỉ là yên lặng nhìn hắn chăm chú, "Rất thích hợp với anh."
Đó nhất định là đang khen hắn.

Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân mình lại có thể làm tiếp rồi, quả thực là tâm hoa nộ phóng.

Hắn đem bánh cuốn đỏ nhân kim sa và bánh bao nhỏ súp gạch cua đẩy tới trước mặt Đào Tri Việt.

"Hai cái này phải ăn khi chúng còn nóng."
Đào Tri Việt nghe lời gắp lên, đặt chiếc bánh bao nhỏ hoàn chỉnh đầu tiên vào trong chén Hoắc Nhiên.

Cậu có chút đắc ý nho nhỏ: "Không bị vỡ."
Hoắc Nhiên sắp không khống chế được khóe miệng đang nhếch lên của mình rồi, hắn cắn xuống lớp da mỏng của bánh bao, nước súp bên trong rất tươi và thơm.

"Cái này ăn cũng rất ngon."
Rất nhanh, hai món ăn vặt đã thấy đáy, no nê mười phần, Đào Tri Việt sờ sờ bụng, đặt đũa xuống bắt đầu hỏi han.


"Tôi có thể hỏi anh một câu không?"
Hoắc Nhiên lập tức ngồi thẳng lưng, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, "Em hỏi đi, hỏi bất cứ điều gì cũng được!"
"Tại sao anh lại đến thành phố Tấn Bắc?"
Câu hỏi này khiến Hoắc Nhiên có hơi ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn nghiêm trang trả lời: "Trước đây công ty có khoản đầu tư vào thành phố Tấn Bắc, là một công ty game, tôi định đến đây với tư cách là người phụ trách, nhưng đã gác lại.

Sau đó đột nhiên có một số đồng tính theo đuổi......"
Nói tới đây, hắn trộm liếc mắt nhìn Đào Tri Việt một cái: "Tôi không có chút cảm giác gì với họ hết! Ngày ngày tôi cũng cảm thấy rất phiền và muốn tránh xa, cho nên tôi đã thúc giục ba mình nhanh chóng khởi động dự án ở thành phố Tấn Bắc, có khả năng ông ấy cho rằng tôi rất muốn tới Tấn Bắc, cho nên để tôi đến đây tham gia buổi triển lãm trò chơi."
Đào Tri Việt nghe rất nghiêm túc, "Anh nói mấy người đột nhiên theo đuổi anh, là bắt đầu từ khi nào?"
"Hai tháng trước, có lẽ còn chưa tới hai tháng."
Nhắc tới chuyện này, Hoắc Nhiên rất là hoảng, hắn cố ý chuyển đổi đề tài, "Thật ta thì tôi tới đây còn có một nguyên nhân khác, tôi muốn gặp mặt em nói lời cảm ơn......"
"Ngày đó tôi nói với em rằng lịch trình quá bận rộn, không thể dành ra thời gian, là tôi nói dối em, tôi không muốn em cảm thấy xấu hổ khi từ chối tôi."
"Nhưng sau khi triển lãm trò chơi kết thúc, tôi vẫn luôn ăn vạ không đi, hoàn toàn là bởi vì muốn gặp em."
"Tôi không làm chuyện gì khác, mỗi ngày ngoại trừ nói chuyện phiếm với em thì chính là suy nghĩ làm sao để theo đuổi em."
Người này vẫn luôn thẳng thắn và nhiệt tình như thế.

Đào Tri Việt nhướn mày, hai má đỏ bừng vì nóng, "Tôi biết."
Hoắc Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nói thêm: "Còn về bốn người kia......!Tôi đã cự tuyệt hai người, còn hai người hẳn là tự mình từ bỏ, dù sao chờ đến lúc tôi trở lại Yến Bình thì tôi sẽ từ chối bọn họ một cách kiên quyết và nghiêm túc."
"Tôi đã không giống với tôi lúc trước khi đăng bài đâu, thật đấy!" Hoắc Nhiên giơ một tay lên trang nghiêm bảo đảm với cậu.

Đào Tri Việt bị động tác của hắn cười, đồng thời rất nhạy bén mà tìm ra được trọng điểm.

"Bọn họ từ bỏ? Khi nào?"
"Trong khoảng thời gian này đi......" Hoắc Nhiên nhớ lại một chút, "Trong đó có một người ngày nào cũng gửi hoa đến công ty, hai ngày nay hình như không gửi đến nữa, một người khác vốn dĩ sẽ tìm đến tôi nói chuyện phiếm, nhưng gần đây cũng không có."
Đào Tri Việt hơi hơi nhíu mày, như thể đang suy nghĩ những gì mà hắn nói.

Hoắc Nhiên thấy tình thế không ổn, lập tức bảo đảm, "Mặc kệ có hay không, tôi tuyệt đối không có bất cứ suy nghĩ không an phận nào với bọn họ hết."
Hắn đẩy ly trà sữa vẫn chưa động đậy sang, vô cùng vụng thay đổi đề tài, "Kem sắp xẹp rồi, uống trà sữa trước đi."
"Cái này phải ăn kem và các hạt bên trên, sau đó mới hòa với trà sữa ở phía dưới rồi uống."
Đào Tri Việt không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy dáng vẻ hiện tại của hắn đang rất buồn cười, cho nên nghe theo lời hắn nói, cậu nhấp một ngụm kem béo ngậy và các loại hạt.

"Thật ngọt."
Khóe miệng cậu lấm tấm bọt kem trắng xóa, Hoắc Nhiên cảm thấy tầm mắt của mình cứ như bị mê hoặc, làm sao cũng không dời đi được, yết hầu không tự chủ mà thắt lại.

Đào Tri Việt khó hiểu trước đôi mắt nóng rực của hắn, "Làm sao vậy?"
"Em......"
"Tôi?"
"Em......!Ngón tay còn đau không?"
"Ngón tay gì?"
"Ngón tay khi em cắt thịt bò đụng trúng."
"Không đau, đã lành rồi."
"Thật vậy chăng?"
"Anh muốn xem sao?"
"......" Hoắc Nhiên lúng ta lúng túng nói, "Có thể xem không?"
Đào Tri Việt phụt cười một tiếng.

"Anh thật ngốc."
Hoắc Nhiên không chớp mắt chăm chú nhìn cậu, vì vậy cũng theo cậu mà cười nhạo, "Ừm, tôi thật ngốc."
Vì thế Đào Tri Việt lại duỗi tay ra, rất hào phóng đưa ngón tay đến trước mặt hắn, trên khớp xương thon dài có một vết sẹo nông màu hồng nhạt.


Vết sẹo kia nằm ở bên trong ngón tay, rất không dễ thấy, nhưng Hoắc Nhiên lại nhìn rất cẩn thận.

"Có để lại sẹo không? Miệng vết thương thoạt nhìn có chút thâm."
Hoắc Nhiên lo lắng sốt ruột.

"Sẽ không, chỉ là tạm thời thôi, rất nhanh sẽ biến mất."
Ánh mắt của hắn mang theo ngọn lửa nóng cháy vĩnh viễn, khiến Đào Tri Việt không tự chủ được nhìn về phía mu bàn tay lại có độ ấm một lần nữa.

Mạch máu xanh nhạt lan tràn, chảy qua mạch đập, thông qua đó dẫn lên trái tim.

"Thật tốt khi còn sống." Cậu tự lẩm bẩm một mình, thanh âm thấp đến mức khó có thể nghe thấy, "Tôi còn có thể đứt tay, còn có thể chảy máu."
Hoắc Nhiên không nghe rõ nửa câu sau, nhưng rất nghiêm túc phụ họa theo: "Còn sống là tốt rồi, còn có thể ăn lẩu."
Đào Tri Việt bật cười.

Đôi mắt của cậu lúc nào cũng lấp lánh, đầy những ngôi sao thủy sắc.

Sau món trà sữa thì thạch đá cũng nhìn thấy đáy, bóng đêm ngoài cửa sổ mơ màng, quán lẩu sôi động vẫn luôn sáng đèn như ban ngày, ăn uống linh đình.

Bữa cơn này ăn thật lâu thật lâu, lâu đến mức thời gian mất đi ý nghĩa.

Bọn họ đối mặt với nồi lẩu bốc khói, nói rất nhiều lời nhàm chán, nhàm chán đến mức sau đó không nhớ một câu nào, nhưng một khắc kia thì lại nói như thế nào cũng không hết.

Khi bước ra khỏi tiệm, cái nóng ban ngày đã hoàn toàn tan đi, làn gió đêm hơi phiếm lạnh.

"Hôm nay không có sao."
Hoắc Nhiên phản xạ có điều kiện nhìn phía bầu trời đêm, hắn có chút tiếc nuối.

"Sau này sẽ có."
Đào Tri Việt nhìn theo tầm mắt của hắn, giọng nói nhẹ nhàng, "Có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày mốt."
Bầu trời đêm cuồn cuộn bao la rộng lên trên đỉnh đầu, vầng trăng sáng treo cao, sáng tỏ bàng bạc, vũ trụ vô tận đã kéo ra tấm màn che xanh biển, xa xôi mà hùng vĩ.

Bên dưới bầu trời mênh mông này, bọn họ nhỏ bé như thế.

"Anh có tin vào vận mệnh không?"
Đào Tri Việt nhìn người đàn ông cách đó không xa, thốt ra những lời giấu kín trong lòng.

Bọn họ cách nhau gần như vậy, hít thở trong cùng một không khí, chân dẫm lên trên cùng một mặt đất.

Trong tuyến thế giới đan xen đột ngột, trong đường dây internet nặc danh khổng lồ, bọn họ lướt qua tất cả các lựa chọn sai lầm, nắm lấy khả năng tưởng như không thể xảy ra.

Cuối cùng bọn họ gặp nhau bởi định mệnh.

Hoắc Nhiên giơ chiếc khăn giấy bị hắn bóp đã lâu, thu hết dũng khí, hô hấp trầm trầm, hắn cúi người tiến lên, nhẹ nhàng lau đi vệt màu trắng mềm mại nơi khóe môi của đối phương.

Như một cơn gió thoảng qua má.

"Tôi không tin vào vận mệnh, chỉ tin vào hiện tại."
"Hiện tại em đã ở bên cạnh tôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.