Bạn tôi nói bạch nguyệt quang của Lục Hàn là Lâm Mạt Mạt quay lại rồi. Phản ứng đầu tiên của tôi khi nghe được tin này là âm thầm sờ sờ vào cái nhẫn kim cương lớn trên tay và sợi dây chuyền vàng sáng bóng trên cổ.
Câu đầu tiên hiện ra trong đầu là: Toang rồi, sau này hết được mua mấy thứ trang sức vàng bạc này theo tâm trạng nữa rồi.
Tôi cau mày lại lộ ra một chút không vui, bạn tôi liền nói: “Sao? Làm thế thân riết nghiện rồi hả?”
Tôi liếc cô ấy một cái rồi đáp: “Thế thân thì sao chứ? Làm thế thân cũng chưa ăn bữa cơm nào của nhà cậu mà?”
Vậy mà cô ấy lại xem thường thế thân? Thế thân không phải muốn làm là làm đâu. Đầu tiên phải có một gương mặt của bạch nguyệt quang, tiếp theo là phải biết tiến biết lùi, cuối cùng là biết làm vui lòng ông chủ.
Đúng vậy, theo tôi thì thế thân là một nghề còn Lục Hàn chính là ông chủ của tôi.
Bạn tôi nghe xong thì cười ha hả nhưng tôi một chút cũng không muốn cười, hỏi cô ấy: “Cậu thấy mình có phải sắp cuốn gói đi rồi không?”
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi, cười như không cười: “Sao? Đừng có nói với mình là cậu không nỡ rời khỏi anh ta.”
Lời này hơi thừa rồi đó. Đương nhiên là tôi không nỡ rời xa…tiền của anh ấy rồi.
Không sai, tôi thích tiền của Lục Hàn, ở bên cạnh anh ấy cũng vì tiền của anh ấy. Đây cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa(1) thôi, có nhân viên nào mà không mơ mộng đến tiền của ông chủ chứ?
(1): chuyện hiển nhiên, đúng từ xưa đến nay không phải nghi ngờ.
Lục Hàn mua cho tôi một căn biệt thự, trong đó tôi còn tự làm thêm một phòng chứa tiền ở sau một bức tường. Đúng, cả một phòng đựng tiền. Tôi yêu tiền nhưng càng yêu tiền mặt hơn.
Điều vui sướng nhất trên đời này là gì? Đối với tôi mà nói thì là vừa về đến nhà, mở cửa phòng ra liền nhìn thấy bên trong đầy sắc hồng của nhân dân tệ.
Tôi còn thích đếm tiền nữa, dùng tay đếm để sờ qua từng tờ từng tờ, nghe cái tiếng soạt soạt đó…Tâm trạng lúc đó thật sự rất khó hình dung.
Lục Hàn rất không hiểu. Có một lần anh ấy đột nhiên chạy đến đây, tôi chưa kịp chuẩn bị gì, đang mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ ngồi dưới đất vừa cặm cụi đếm tiền vừa cười ngu ngốc.
Có lẽ hình tượng của tôi lúc đó rất xấu, vẻ mặt Lục Hàn nhìn tôi như nhìn thấy quỷ vậy, hơn nữa còn là con quỷ xấu xí.
Lúc đó tôi còn chưa kịp phản ứng, ngây ngốc hỏi anh ấy: “Sao anh lại đến đây?”
Lông mày anh ấy nhíu lại, nhìn nhìn bức tường rồi cắn răng hỏi tôi: “Em đừng có nói là cả cái phòng này chỉ để đựng tiền.”
Tôi cười đến cong cả mắt giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mình thích, mở cửa tủ bên cạnh ra để lộ một đống vàng miếng bên trong cho anh ấy xem: “Còn cái này nữa nè.”
Nửa ngày anh ấy cũng không nói chuyện.
Tôi nhìn thấy có vẻ như anh ấy cũng muốn sờ nên cầm một thỏi đưa qua, hào phóng nói: “Tặng anh nè.”
“Em bị khùng rồi.”
Vốn dĩ tôi có ý tốt nhưng lại nhận về một câu như vậy, vì tức giận nên cả tối đều không để ý anh ấy, tức hơn là anh ấy cũng không thèm để ý tôi. Tôi không hiểu sao anh ấy giận, ai nói tôi yêu tiền là sai chứ?
Tôi gọi điện thoại cho bạn xả giận, bạn tôi chỉ cười rồi nói: “Cậu yêu tiền thì không sai, sai là cậu không nên lộ ra cái biểu cảm đó trước mặt anh ta. Có người đàn ông nào muốn bạn gái ở bên mình chỉ vì tiền không?”
À, cô ấy vẫn chưa đủ hiểu Lục Hàn rồi. Hoặc là có một vài người đàn ông giống như cô ấy nói thật nhưng tuyệt đối không bao gồm Lục Hàn.
Nhưng cho dù như thế thì tôi vẫn tự mình suy ngẫm lại chút chút.
Tôi nghĩ lại vị trí của mình. Thế thân vẫn là thế thân thôi, vẫn phải có sự chuyên nghiệp cần thiết – thân là thế thân sao lại dám đi tức giận với ông chủ chứ?
Không được tức, tuyệt đối không được tức!
Vậy nên 12 giờ đêm tôi còn đụng cánh tay anh ấy nhưng mà anh ấy không động, hình như là ngủ rồi. Cuối cùng tôi đụng tỉnh anh ấy luôn, nghe được giọng nói hung dữ của anh ấy truyền đến: “Châu Tịnh Tư, em có thôi đi không?”
Tôi bị doạ đến rùng mình, ngay lập tức nói: “Dạ thôi dạ thôi.”
Tôi nghĩ trong lòng rồi, vẫn là không nên chọc tức anh ấy. Vậy nên vừa định quay người sang chuẩn bị ngủ lại bị anh ấy ép qua, tôi hét lên, anh ấy nhíu mày rồi mất kiên nhẫn nói: “Em muốn gọi hàng xóm qua đây đúng không?”
Tôi bịt chặt miệng, anh ấy bắt đầu cởi quần áo tôi nhưng tôi cứ né. Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nói: “Không phải anh không để ý đến em sao?”
Anh ấy trừng mắt nhìn tôi rồi vùi đầu vào vai tôi cắn một cái. Tôi nhớ lại một chuyện nên đẩy vai anh ấy ra. Anh ấy hết kiên nhẫn đành phải bực bội nói vào tai tôi: “Châu Tịnh Tư, em mà còn nói chuyện nữa là anh đem dẹp ngay cái căn phòng tiền của em.”
Lần này thì tôi không dám phát ra âm thành nào nữa, anh ấy bị tức đến bật cười: “Em yêu tiền đến mức đó hả?”
Đương nhiên rồi, trên đời này ai mà không yêu tiền chứ?
Không lẽ Lục Hàn tưởng tôi là thần thánh hay sao? Thần thánh mới cần khác biệt với những người dung tục. Tiếc là anh ấy hiểu sai về tôi rồi.
Lần đó lúc ra về anh ấy còn cố ý nói bóng nói gió, tay gõ gõ lên bức tường, cười như không cười hỏi tôi: “Có cần anh mua cho em một cái máy đếm tiền luôn không?”
Đó thì không cần đâu, tôi cười cười từ chối. Anh ấy lạnh mặt lại, hừ một tiếng mới chịu nhấc chân rời đi.
2.
Tôi vốn nghĩ rằng tôi sắp phải cuốn gói ra đi rồi, đương nhiên là trước khi đi sẽ được nhận một mớ tiền chia tay từ Lục Hàn. Không phải trong tiểu thuyết toàn viết như vậy không sao?
Bạch nguyệt quang quay về, thế thân cầm một đống lớn tiền chia tay nhường lại vị trí cho bạch nguyệt quang. Đến đây thì nhiệm vụ của thế thân qua đường cũng coi như hoàn thành rồi.
Hiển nhiên đó chỉ là tình tiết của mấy loại tiểu thuyết cũ thôi, bây giờ khác rồi. Bây giờ thế thân biến thành bạch nguyệt quang luôn, còn nam chính thì phải theo đuổi lại vợ mệt muốn c.h.ế.t.
Chắc bạn nghĩ tôi muốn làm theo kiểu thứ hai, nếu vậy thì bạn sai rồi đó. Tôi chẳng có chút hứng thú nào với việc làm bạch nguyệt quang của Lục Hàn hết, tôi thật ra chỉ đang đợi đống tiền chia tay siêu to kia thôi.
Nhưng mà còn chưa đợi được thì bạch nguyệt quang chân chính của Lục Hàn đã tìm đến rồi. Ngày hôm đó là chủ nhật, vì trời mưa nên tôi không ra khỏi cửa mà núp trong nhà đọc tiểu thuyết hết cả ngày.
Lúc Lâm Mạt Mạt đến thì trời đã tối thui rồi, tôi vốn nghĩ đó là tiếng còi xe của Lục Hàn – người đàn ông đó mỗi lần đến đều sẽ ấn còi trước vài tiếng làm như muốn nói rằng Phật Tổ đến rồi để tôi nhanh chóng ra nghênh đón.
Vậy nên lúc nghe thấy tiếng còi xe tôi còn tưởng là anh ấy, ngoan ngoãn chạy ra cầm theo cây dù làm dáng nhưng cửa mãi vẫn không mở. Ngay khi tôi bắt đầu nghi ngờ thì chuông cửa vang lên, đến đây tôi mới nhận ra người đến chắc không phải Lục Hàn.
Cửa mở, một cô gái mặc cái váy trắng trông rất yếu ớt đang đứng ở bên ngoài. Vừa nhìn thấy liền biết cô ấy là ai, đồng thời cũng hiểu vì sao Lục Hàn lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để tôi làm bạn gái anh ấy.
Vị Lâm Mạt Mạt này vẻ ngoài thật sự rất giống tôi, ừm, quá giống rồi. Nhưng mà tôi không có yếu ớt như cô ấy, đứng trong gió thôi nhìn cũng như muốn bị thổi ngã vậy. Tôi hoạt bát hơn, năng động hơn nhưng Lục Hàn không quá thích sự hoạt bát của tôi, luôn gọi tôi là đồ ngu ngốc.
Nghĩ đến đây tôi lại muốn kí đầu anh ấy, nhưng mà chỉ nghĩ vậy thôi chứ trước mặt Lục Hàn tôi vẫn rất ra dáng con gái. Tôi cứ luôn cho rằng Lục Hàn thích những người con gái như vậy nên trước mặt anh ấy vẫn luôn rất thục nữ.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Mạt Mạt thì tôi thấy ý nghĩa của tôi sai rồi, anh ấy chắc là thích kiểu hoa trắng nhỏ như Lâm Mạt Mạt.
Lâm Mạt Mạt bị dính mưa, đứng ngoài cửa ngại sắp khóc luôn rồi, chắc là đến tìm tôi trong lòng cũng không dễ chịu mấy đâu. Cô ấy ngập ngừng nói: “Xin chào, tôi muốn tìm…”
“Sao cô đến đây?”
Ha, trùng hợp ghê, nam chính đến rồi vừa hay cũng giúp tôi đỡ ngượng.
Lâm Mạt Mạt quay người sang nhìn Lục Hàn. Bởi vì giọng điệu lạnh nhạt của Lục Hàn mà vẻ mặt cô ấy tràn ngập đau khổ, cánh tay cũng dần buông thõng xuống.
Tôi mà là đàn ông thì nhất định sẽ đau lòng không kể xiết nhưng Lục Hàn cứ như không thấy vậy, còn trừng mắt nhìn tôi: “Ai cho em mở cửa?”
Được thôi, pháo này nổ đến người tôi rồi. OK, nhìn cảnh người có tình tìm đến nhau như này thì tôi đành phải quay về làm người tốt thôi, cười nói: “Người ta đến tìm anh đó.”
Anh ấy ngây ra, không biết sao mà lửa giận càng bùng lên, cất giọng: “Châu Tịnh Tư, em không sợ là quỷ gõ cửa nhà hả?”
Trước nay gan tôi nhỏ, xem xong bộ phim kinh dị phải để đèn ngủ mấy đêm liền. Tôi nhớ có lần xem bộ “Sự im lặng c.h.ế.t chóc” của nước ngoài, lúc xem thì không sợ đâu nhưng tối đến thì những cảnh kinh khủng cứ ngập tràn đầu óc.
Ngủ không được nên tôi lại bò dậy xem phim, vừa xem vừa đăng tin lên vòng bạn bè. Kết quả người cực bận là Lục Hàn lại nhìn thấy bài viết. Cũng không hiểu sao mà lúc ấy anh ấy lại rảnh rỗi đến vậy, nửa đêm nửa hôm còn gọi điện thoại cho tôi, hỏi: “Trễ vậy rồi sao em còn chưa ngủ?”
Giọng điệu anh ấy có chút trách cứ, tôi theo bản năng muốn làm nũng với anh ấy nên nhẹ giọng đáp: “Người ta ngủ không được.”
Anh ấy ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó ái muội hỏi tôi: “Sao? Nhớ anh hả?”
Tôi nổi cả da gà nhưng vẫn hùa theo nói: “Đúng vậy, nhớ anh, nhớ anh đến mức ngủ không được.”
Anh ấy ngơ ra, tôi đoán chắc là đang xem đồng hồ bởi vì ngay sau đó anh ấy nói: “Còn một tiếng nữa anh mới đến thành phố.”
Tôi không ngờ anh ấy sẽ thật sự qua đây. Đã 2 giờ sáng rồi tôi cũng không muốn anh ấy cực khổ nên định từ chối, kết quả nghe anh ấy nói: “Em ngủ trước đi, anh sẽ tự mở cửa đi vào.”
Giọng nói dịu dàng hiếm thấy làm cho tôi cũng ngại nói thật, chỉ thấp giọng đáp ứng. Anh ấy lại nghe ra ý tứ khác từ giọng tôi, thấp giọng cười cười: “Nhớ anh thật rồi hả?”
Giọng nói khàn khàn gợi cảm làm cho tôi đỏ cả mặt, tim đập loạn cả lên, nhất thời không trả lời được nên phải vội vàng cúp máy.
Tối hôm đó anh ấy vẫn đến thật, tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy lúc đang được anh ấy bế về phòng ngủ. Toàn thân anh ấy vẫn còn hơi lạnh, than thở: “Không phải đã nói em ngủ trước rồi sao?”
Tôi không đáp, cổ áo sơ mi anh ấy đụng trúng mũi tôi rất ngứa, tôi đè lên ngực anh ấy cọ mạnh. Anh ấy bật cười, tôi còn cảm nhận được lồng ngực anh ấy run lên. Anh ấy nói: “Sao lại không về phòng mà ngủ?”
Tôi nói: “Em sợ.”
Anh ấy không hiểu, tôi bổ sung: “Xem phim ma xong không dám ngủ.”
Sắc mặt anh ấy nói đổi là đổi, cho dù rất nhỏ thì tôi vẫn có thể nhìn ra. Tính cách anh ấy rất thất thường, tính xấu nói tới là tới, sắc mặt so với khí trời mùa hè thay đổi còn nhanh hơn.
Anh ấy không thương tiếc ném lên tôi giường, tôi lập tức nhận ra mình lỡ miệng. Ngay lúc anh ấy định đứng dậy tôi liền níu lấy cánh tay anh ấy làm nũng: “Người ta muốn anh đến bên cạnh thật mà.”
Anh ấy không quá tin, nhìn tôi ôm lấy cánh tay lắc lắc hai cái, chế giễu nói: “Châu Tịnh Tư, có cần anh đầu tư một bộ phim rồi cho em đóng nữ chính không?”
Tôi cũng không hiểu ý anh ấy lắm, mơ hồ nhìn anh ấy, nghe tiếng anh ấy cười lạnh: “Em diễn còn tốt hơn vài diễn viên đó.”
Anh ấy đang khen tôi đúng không? Tôi cứ xem như anh ấy đang khen tôi vậy.
3.
Trời tối rồi, Lâm Mạt Mạt mặc đồ trắng cùng với ánh mắt oán giận quăng đến cộng thêm lời của Lục Hàn làm tôi cảm thấy thật sự hơi rợn người.
Lục Hàn bước qua kéo tôi hướng về phòng, hoàn toàn không để ý đến Lâm Mạt Mạt đang đứng phía sau. Tôi nhìn bộ dạng cô ấy đứng cúi đầu đằng đó như sắp khóc đến nơi rồi.
Vào phòng thì Lục Hàn liền đi thay quần áo còn tôi đứng trước cửa sổ, trong lòng cảm thấy Lâm Mạt Mạt thật đáng thương, tôi nói: “Để cô ấy đi vào đi anh, sẽ bị cảm đó.”
Sắc mặt Lục Hàn không tốt, chắc là có liên quan đến chuyện không vui năm đó với Lâm Mạt Mạt.
Nghe nói hai người đã đính hôn rồi mà cô ấy còn vội vã chia tay để gả cho người khác. Chuyện này cũng không trách Lục Hàn được vì người Lâm Mạt Mạt gả cho rất giàu có, chỉ là tuổi tác có hơi lớn, lớn hơn Lâm Mạt Mạt chỉ hai…mươi tuổi thôi.
Đây có lẽ là nguyên nhân mà Lục Hàn mãi vẫn chưa chịu tha thứ cho Lâm Mạt Mạt. Người đẹp trai kiêu ngạo như Lục Hàn nhưng người ta lại không để vào mắt mà đi kết hôn với ông lão lớn hơn hai mươi tuổi thì chẳng khác nào Lục Hàn còn không bằng một ông lão?
Vậy nên Lục Hàn mới giận đó. Nhưng đây chính là kiểu nói không yêu người ta nhưng lại yêu c.h.ế.t đi sống lại đến nỗi tìm cả thế thân. Nói đi cũng phải nói lại, tôi vẫn rất cảm ơn tình yêu của anh ấy, nếu không thì sao tôi lại có cửa được chứ?
Lục Hàn nói: “Em thật biết đau lòng người khác quá nhỉ.”
Tôi “xía” một tiếng trong lòng. Nếu anh ấy đã không muốn gặp thì tôi cũng không thể tự làm chủ mà gọi người ta vào được, tôi chỉ đành để vị mỹ nhân đó đứng trong gió lạnh rồi đau lòng dùm thôi.
Tôi đi qua đi lại trong phòng, đi đến mức làm Lục Hàn thấy phiền luôn. Tôi hận bây giờ không thể đi gọi Lâm Mạt Mạt vào nhưng anh ấy lại thản nhiên đặt điện thoại trên bàn rồi nhàn nhạt nói: “Châu Tịnh Tư, em muốn cô ấy vào đây đến vậy sao?”
Tôi ngây ra mất một giây mới hiểu ra anh ấy đang tìm đường lui, tôi gật đầu như mổ thóc đáp: “Đúng vậy đúng vậy, cô ấy như vậy rất dễ bị bệnh đó.”
Làm tôi thấy lạ là vẻ mặt Lục Hàn vẫn chưa tốt lên, anh ấy hít sâu vài hơi rồi cuối cùng mới nghiến răng gằn ra một câu: “Tốt nhất là em đừng có hối hận.”
Tôi thì có gì để hối hận? Tôi chỉ là quần chúng ăn dưa thôi, tôi còn đang rảnh rỗi không có gì xem đây này.
Tôi như nô tỳ nhận được mệnh lệnh vội vã cầm dù ra đón mỹ nhân yếu ớt vào nhà. Lục Hàn đang ngồi trên sô pha hình như đang ngây người, chúng tôi đi vào vẫn chưa phản ứng lại mãi đến khi tôi gọi anh ấy một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, em đi pha trà.”
Ánh mắt Lục Hàn lạnh xuống, chê bai nhìn tôi: “Từ khi nào mà em lại hiền thục như vậy rồi?”
Cái người này miệng hư thiệt chứ. Tôi đã để lại không gian riêng cho rồi mà còn không biết tốt xấu.
Tôi nháy mắt với anh ấy vài cái nhưng không ngờ mặt anh ấy càng đơ hơn, đến cả giọng nói cũng âm dương quái khí: “Nếu mắt em có vấn đề thì cứ đến bệnh viện khám thử.”
Tôi tức đến mức nhất thời không nói nên lời nhưng ngược lại hình như anh ấy vui lên rồi, đến cả khoé môi cũng nhếch nhếch. Tôi không hiểu, sao anh ấy lại thích nhìn tôi tức giận đến vậy chứ?
Hai chúng tôi ở đây đấu khẩu lại làm cho Lâm Mạt Mạt thấy ngại, mặt cô ấy có chút trắng, nhỏ giọng nói với tôi: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi sẽ đi ngay đây.”
Lục Hàn ngay lập tức nói với tôi: “Em tiễn cô ấy đi kìa.”
Ha, bây giờ lại khách khí làm gì chứ. Tôi thật sự không hiểu anh ấy cứ cứng miệng làm gì, người trong lòng đang ở trước mặt mà sao cứ phải giả vờ lạnh nhạt? Thật không thể hiểu nổi mà.
Tôi không nghe Lục Hàn, quay sang cười với Lâm Mạt Mạt: “Cô đừng ngại…Cô thích uống hồng trà, trà xanh hay là trà hoa?”
Thấy cô ấy không đáp thì tôi lại nói: “Thôi, trà xanh đi. Trà xanh uống hạ hoả.”
Không phải tính khí rất lớn sao? Vậy thì tôi sẽ cho anh hạ hoả bớt. Tôi trừng mắt khiêu khích nhìn anh ấy rồi cố tình nói: “Anh nói xem anh Lục?”
Có lẽ bị tôi chọc đến mức phải nở nụ cười bất lực, sau đó mới không nhanh không chậm hỏi một câu: “Em biết pha không?”
Xem thường người khác kìa, pha trà thì ai mà không biết chứ?