Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 12



Ngược lại Đỗ Tiểu Nhiễm nhớ tới một chuyện rất quan trọng, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì tôi có chuyện làm phiền anh.”

Mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn nữa, dù sao cũng là chuyện liên quan tới sinh mạng người mà, là một người trưởng thành, nếu xảy ra sai lầm sẽ phải nghĩ tới chuyện chữa cháy, không thể chờ tình hình phát triển không thể cứu vãn được….

Thấy bộ dạng khó xử của cô anh lại cười, lần nữa ngồi xuống, chờ cô mở miệng.

Đỗ Tiểu Nhiễm lấy dũng khí mới nhỏ giọng nói ra: “Thuốc tránh thai….. Tôi muốn phiền anh đi mua giúp tôi thuốc tránh thai mang về….”

Đầu hoàn toàn không dám ngẩng lên, chỉ sợ đối diện với tầm mắt anh, mặt càng nóng lợi hại, không riêng gì mặt, chỉ sợ cả cổ cũng đã nóng lên rồi.

Hồi lâu sau anh vẫn không lên tiếng, Đỗ Tiểu Nhiễm cũng biết yêu cầu của mình hơi quá đáng, tất cả mọi người còn trẻ như vậy, không thể nào xảy ra quan hệ một lần mà đã muốn có em bé đấy chứ? lequydion

“Thật ra thì tôi cũng tính toán rồi, không tính là nguy hiểm thế nhưng loại chuyện này vốn rất sợ ngộ nhỡ….” Sợ anh không để tâm, cô nhỏ giọng nói: “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…. Thì rất phiền phức…..”

“Tôi hiểu.” Giọng anh nghe không thể nói là có cảm giác gì, “Tôi đi xuống núi để mua, mình em ở trên núi không sao chứ?”

“Không sao!” Đỗ Tiểu Nhiễm vừa nghe anh nói sẽ đi mua thuốc, vội ngẩng đầu lên cười nói: “Yên tâm đi, tôi ở yên đây không chạy loạn, hơn nữa nơi này cũng không có nguy hiểm gì đâu.”

“Tôi sẽ nhanh chóng quay về, em đừng đi lung tung.” Vẻ mặt anh không thể nói bất đắc dĩ hay là thế nào, mơ hồ cảm thấy dường như anh có chút bực mình.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng gật đầu đồng ý, thậm chí khi anh chuẩn bị xuống núi, còn đưa mắt nhìn anh đi lấy xe.

Mặc dù sớm biết anh ở chỗ này thì hẳn là có khả năng kinh tế, nhưng lúc nhìn thấy nhà để xe phía sau ngôi nhà, Đỗ Tiểu Nhiễm vẫn kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới trong núi ẩn khuất này lại đỗ nhiều siêu xe như vậy.

Mà chìa khóa của những siêu xe kia lại tùy tiện móc trên tường, anh gần như không nhìn nhanh chóng lấy một chiếc mở cửa xe ngồi vào phía trước, dường như nhớ tới gì đó dặn dò cô một câu: “Đừng có chạy lung tung đó, ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.”

Đỗ Tiểu Nhiễm nghe thấy lời này không khỏi nhớ tới truyện nhi đồng Thổ phỉ rừng xanh, thầm nói chẳng lẽ có thứ gì mà người ta thấy phải sợ sao.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái, dặn dò: “Nhớ mua loại có hiệu quả nhất ấy, xin nhờ xin nhờ đó.”

Lần này anh không để ý tới cô, trực tiếp đạp chân ga xông ra ngoài, xe thể thao xinh đẹp lao ra với tốc độ rất nhanh, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không chạy lung tung, cô ngoan ngoãn trở lại vườn hoa, lạc đà Alpaca mới lúc nãy bị hoảng sợ chạy loạn khắp nơi, giờ thấy cô trở lại hiển nhiên vô cùng cao hứng, thoáng chốc liền đánh liều chạy tới, với cổ nhìn về phía cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm hiểu đây là tiểu tử này lại muốn ăn lá xây, cô đứng dậy hái được một ít cho những tiểu tử này ăn.

Lại đợi trong chốc lát, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi chợt nghe tiếng hươu sao đang gọi gì đó, nghe âm thanh giống như hươu sao vừa chạy ra thì bị kẹt vào đâu đấy.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội tìm phía phát ra tiếng kêu đi tới, quả nhiên tìm thấy hươu sao ở bờ tường rào bằng tre.

Loại bờ rào này chỉ dùng để trang trí, nhưng không biết tiểu tử nghĩ thế nào mà lại muốn với cổ vào ăn phía bên trong hàng rào.

Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn thấy đau lòng, vội trấn an nói: “Em đừng giãy dụa.”

Nói xong hai tay khẽ chống lên nhảy qua bên kia tường rào, phần trước bờ rào rộng hơn một chút, cô thử nâng đầu con nai con lên, vừa dùng lực vừa nói: “Từ từ nào, đừng nôn nóng, nếu không sẽ đau….” 

Tiểu tử nhanh chóng được cứu ra, trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm vui sướng, đang chuẩn bị quay về thì nhìn thấy gì đó.

Trong lòng cô kinh ngạc, thật ra trong vườn hoa này rất vắng vẻ, nếu không phải con nai con này bị kẹt lại ở đây thì cô vốn sẽ không tới chỗ này.

Sao trong phòng bên cạnh tường rào lại bày biện giống như phòng ngủ của Vu Kỳ?

Phòng ngủ của anh không phải ở chỗ khác sao?

Cô cho là mình hoa mắt, không nhịn được tò mò xuyên qua lùm cây rậm rạp đi vào, phòng không rộng như phòng giả cổ kia. Trong này xây dựng không giống Trung Quốc cũng không giống phương Tây, nhìn dáng vẻ giống như giả cổ nhưng cửa sổ rất lớn, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh có thể thấy bên trong trang trí rất hiện đại hóa.

Mình thật đúng là không bị hoa mắt, trên chiếc bàn bình thường có đặt một tấm hình.

Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực nhón chân lên nhìn vào bên trong, không nghĩ tới cánh tay vừa chạm vào thì cửa sổ đã mở ra.

Mọi người ở đây không đóng chặt cửa sổ sao?

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết tại sao, giống như ma xui quỷ khiến leo lên cửa sổ, từ cửa sổ bò vào bên trong.

Cô giẫm lên trên bàn rồi nhanh chóng nhảy vào trong phòng, sau đó nhìn khắp bốn phía xung quanh.

Nơi này giống như đã rất lâu rồi không có người ở, chỗ ở trống trơn, trên giường càng không có đồ đạc gì, hình trên bàn bị che một lớp bụi mờ.

Nhưng không biết tại sao, cảm thấy người trong tấm hình là lạ.

Cô không nhịn được cầm hình lên nhìn thoáng qua, mặc dù vẫn là bộ dạng Vu Kỳ, nhưng cảm thấy người trong hình cười rất rực rỡ.

Kiểu tóc cũng không chỉn chu như bây giờ, quần áo đầu tóc đều thiên về sự thoải mái.

Bối cảnh mặc dù chụp không phải quá rõ ràng nhưng nhìn thoáng qua có thể nhận ra đây là tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông (Hay còn gọi là tháp Truyền hình Thượng Hải). 

Đây là Thượng Hải?

“Thì ra anh từng đi Thượng Hải?” Đỗ Tiểu Nhiễm lẩm bẩm rồi đặt khung hình xuống, buồn rầu nói: “Vậy lúc trước khi tôi nói đi Ô Trấn, anh cũng không nói gì….”

Đang chuẩn bị nhảy ra bên ngoài trở về, thì thấy thứ đồ gì đó.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội dừng bước, có chút ngoài ý muốn phát hiện quyển từ điển trước kia mình đưa cho anh, thế mà lại để trên chiếc ghế sofa bên cạnh.

“Cũng lâu lắm rồi.” Cô vui mừng đi tới cầm cuốn từ điển đã ố vàng, lúc đưa quyển từ điển này cho anh vẫn còn hơi mới, không biết bị anh lật bao nhiêu lần, bây giờ nhìn không ngờ cũ quá.

Cô vội phủi bụi bặm bám vào, cẩn thận mở ra, cô còn nhớ bên trong viết một câu đưa cho anh.

Quả nhiên mở ra đã nhìn thấy dòng chữ “Học tập tốt ngày ngày hướng về phía trước.”

Đỗ Tiểu Nhiễm cong khóe môi cười khẽ, đang chuẩn bị trả từ điển về chỗ cũ chợt thấy hình như trong quyển từ điển có kẹp thứ gì đó, cô kinh ngạc vội vàng mở ra, rất nhanh thấy bên trong đúng là kẹp một tấm hình.

Thấy tấm hình kia cô cũng không kịp phản ứng mà là theo bản năng nghĩ, khi anh còn bé cũng chụp hình hồ nháo như vậy ư?

Có đoạn thời gian mấy tiệm chụp hình rất phổ biến kiểu chụp hình như vậy, trên tấm hình khuôn mặt một người có thể tạo ra nhiều vẻ mặt. 

Chẳng qua khi đó kỹ thuật không tốt mấy, phần lớn hình chụp sẽ không được tự nhiên.

Nhưng rất nhanh cô phát hiện không được bình thường, trong hình hai người thiếu niên mặc quần áo hoàn toàn khác nhau, ngay cả đầu tóc cũng không giống nhau.

Không có lý nào vì chụp theo loại hình này, còn phải thay quần áo đổi đầu tóc?

Quan trọng hơn chính là vẻ mặt phong cách hai người chênh lệch rất lớn, nếu như không phải đứng chung một chỗ rất khó tưởng tượng ra cách xa nhau như vậy, nhưng bây giờ cả hai người đều trong một tấm hình, Đỗ Tiểu Nhiễm chợt ý thức được điều gì đó.

Cô vội nghiêng đầu nhìn tấm hình trên bàn bên kia, đã không còn là đứa trẻ ngốc nghếch tùy tiện cả tin hồ đồ như năm đó nữa.

Cô lập tức hiểu bên trong có mờ ám.

Cô khiếp sợ đứng không yên, vội ngồi xuống ghế sofa, đầu óc có chút hỗn loạn, cô tự trấn định mình nhớ lại…..

Thiếu niên thích cười tốt tính, thiếu niên vui buồn thất thường tính khí cũng không tốt….

Còn những chỗ sơ hở kia, lúc ấy mình vẫn cảm thấy rất kỳ quái….

“Không thể nào? Lúc ấy tôi nhìn thấy….” Cô đã không thể tìm được bất cứ từ gì để hình dung cảm giác của mình, “Bọn họ là hai người? Sinh đôi?”

Mặc dù biết mình có vẻ chậm chạp, thế nhưng chuyện như vậy tại sao có thể xảy ra?

Vậy bây giờ người ở cùng với mình chính là người nào? Tên Vu Lân hay là ai?

Nghĩ tiếp những chuyện kể từ sau khi mình gặp lại Vu Lân, chuyện nào cũng kỳ cục!

Đỗ Tiểu Nhiễm vội lấy điện thoại di động ra, cố tình điện thoại di động chẳng có tín hiệu nào. lequydnon

“Không thể ở lại chỗ này.” Cô lẩm bẩm, nghĩ muốn trở lại phòng ngủ tìm ít quần áo, thời gian này còn sớm, không biết trên đường có thể gặp được người khác hay không. Cô phải thử đi ra ngoài xem, có lẽ lúc đi được nửa dường thì di động có sóng cũng nên.

Tóm lại không thể ở lại nơi xấu xa này nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.