Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 15



Edit: Ngọc Hân

Đến ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đỗ Tiểu Nhiễm giật mình một cái, tối hôm qua cô căng thẳng đến quần áo cũng không thay, mở mắt ra biết rõ là ai gõ cửa.

Trong lòng gấp gáp những vẫn giả vờ ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, đứng đó đáp lại: “Anh chờ chút, tôi vừa mới dậy.”

Nói xong chạy vào phòng tắm chỉnh đốn qua loa, lúc đi ra sửa sang lại quần áo rồi mới đi tới mở cửa phòng.

Trong tay anh bưng mâm đi vào, có thể thấy bên trong mâm đặt một đĩa quả anh đào.

Màu sắc anh đào nhìn rất tươi.

Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, Đỗ Tiểu Nhiễm nổi cả da gà.

Ngược lại Vu Kỳ chỉnh tề gọn gàng, có thể thấy tâm tình của anh không tồi.

Ăn qua loa bữa sáng, Đỗ Tiểu Nhiễm quả thực không dám nhìn anh, vừa suy nghĩ vừa nói: “Ngày hôm qua thấy anh lái xe đi ra ngoài dường như rất thú vị, giờ mà lái xe đi dạo khắp nơi một vòng thì cũng không tệ nhỉ.”

Nói xong thì nhìn vào mặt anh tràn đầy mong đợi.

Tâm tình của anh cũng không tồi, nghe thấy lời này của cô nhanh chóng gật đầu nói: “Được, em mang áo khoác đi.”

Đỗ Tiểu Nhiễm vội cầm theo chiếc áo khoác theo anh đi ra ngoài, chờ khi tới gara cô vội theo vào, thấy anh muốn lái chiếc xe ở cửa cô cười nói: “Xe này đẹp quá, tôi có thể ngồi vào chụp tấm hình làm kỷ niệm không?”

Nói xong người liền chui vào trong.

Đầu tiên là giả vờ lấy điện thoại di động ra hướng vào mình một lúc, khóe mắt thì vẫn luôn len lén quan sát anh.

Chắc là anh cảm thấy thú vị, cả người dựa vào bên trên thân xe, cách hơi xa nhìn cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, giả vờ như đang vịn vào tay lái, biết khởi động xe thế nào cũng cần chút thời gian, hơn nữa cô chỉ từng thi bằng lái mà thôi, với các tính năng của xe cũng không phải là rất am hiểu.

Nhưng lúc này chỉ có thể liều mạng với số phận!

Không chút do dự nào cô khép cửa xe lại, ấn khóa sau đó khởi động xe.

Xe nhanh chóng khởi động.

“Không việc gì!” Cô tự khích lệ mình: “Có thể phanh tự động thì cũng có thể lái tự động, không sao cả!”

Nói xong đạp chân ga xông ra ngoài, rất không may xe đụng vào thứ gì phía đằng sau, từ kính chiếu hậu có thể lờ mờ nhìn thấy mình đụng vào chiếc xe có ký hiệu hình bò, nhưng không quản được nữa rồi!

Lúc này chạy trốn quan trọng hơn!

Trực tiếp xông ra ngoài, ra đến bên ngoài Đỗ Tiểu Nhiễm lái với tốc độ nhanh hơn cả lúc đi thi bằng lái, cho dù đi theo huấn luyện viên dạy lái xe cũng tuyệt đối không nhanh như vậy.

Không ngừng hít sâu nắm chặt tay lái, may mắn là mình đã từng thi bằng lái xe, thật may là chỗ này cũng không có người, nhưng đường núi ngoằn nghèo như vậy vẫn hù chết người ta.

Cô chỉ chạy hai vòng mà căng thẳng đến lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Người phía sau lưng đã sớm bị bỏ rơi không thấy bóng dáng, di động để bên cạnh cũng không biết có tín hiệu hay không, cô không để ý tới. Lúc này cần phải lái thẳng đến chân núi rồi lái về thị trấn, nếu làm được mà nói thì dứt khoát chạy tới trường học!

Máu toàn thân như đang xông lên đầu!

Lái thời gian cũng chưa phải quá lâu, nhưng đường đi nhìn rất dài, thật sự không dám tiếp tục mạo hiểm, Đỗ Tiểu Nhiễm vội ngừng xe ở khúc đường khúc khuỷu, sau đó cả người mệt lả vật ra xe.

Lúc cô chạy hoàn toàn không dám nhìn bộ dạng của Vu Kỳ, cũng không biết anh có lái xe đuổi theo không.

Nếu thật sự chơi đua xe ở chỗ này, vậy chính là muốn đùa giỡn với mạng sống!

Thật may là nghỉ ngơi mấy phút cũng không nghe thấy tiếng động cơ xe nào cả.

Lần này rốt cuộc cô bình tĩnh lại, lần nữa khởi động xe thì cẩn thận hơn rất nhiều, tốc độ xe cũng không dám quá nhanh.

Trước mặt dần dần biến thành trống trải, chừng như cũng không có vách đá nào, cũng không cần phải lo lắng lái xe tốc độ quá nhanh sẽ bị lật xe.

Đang lúc cao hứng, cô nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không bình thường, giữa đường rất rộng rãi không biết từ lúc nào có ba bốn chiếc xe, những chiếc xe kia đều đang đi về phía cô, tất nhiên là mới từ chân núi lái tới.

Hơn nữa bên cạnh chiếc xe kia còn có mười mấy người đang đứng, kinh hoảng nhất chính là những người đó còn dắt theo cả chó!

Những con chó săn cao cao to to vừa nhìn thấy cô liền kích động kêu lên.

Đỗ Tiểu Nhiễm sợ thiếu chút nữa thả tay lái, cả đầu cũng đã mờ mịt, phản ứng theo bản năng chính là vội quay đầu xe chạy.

Nhưng còn chưa kịp quay xe, phía sau xe không biết đã bị người ta thả chướng ngại vật từ lúc nào.

Có mấy người từ bên trái rừng cây phía sau cô đi ra, cầm mấy chướng ngại vật bỏ ra.

Bên trái là núi, bên phải là mảnh đất bỏ hoang rộng rãi, nhìn đều là cỏ.

Trái tim cô loạn nhịp vội mở cửa xe xông ra phía bãi đất hoang, nhưng mới vừa mở cửa xe thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc tiến tới gần.

Đỗ Tiểu Nhiễm sợ mất hết cả hồn, vội vàng lúng ta lúng túng lùi vào trong xe, nhưng tốc độ người kia quá nhanh, người cô mới vừa vào xe còn chưa kịp đóng kín cửa, người này đã đưa tay chặn ngay khe hở cửa xe, trực tiếp kéo mở cửa xe ra.

Sau đó Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy có sức lực khủng khiếp kéo mình từ trong xe ra phía ngoài.

Cô hít thở dồn dập, còn chưa kịp phản ứng người này đã tiến tới trước mặt.

Cô sợ muốn kêu người tới, nhưng chưa kịp mở miệng môi nhanh chóng bị người kia chặn lại.

Đỗ Tiểu Nhiễm ngân ngẩn trong phút chốc, vừa phản ứng kịp liền phản kháng như điên, lấy tay đánh phía sau lưng anh, nhưng anh chẳng thèm để ý tới, vẫn cường hôn cô dưới con mắt của mọi người như cũ.

Vừa xấu hổ vừa giận dữ, Đỗ Tiểu Nhiễm đẩy một cái, đánh một cái nhưng đối phương lại chẳng quan tâm.

Không khí trong khoang bụng đều bị anh cướp đi, Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận nhón chân lên đưa tay túm tóc anh, liều mạng túm tóc kéo xuống.

Lúc này anh mới buông môi cô ra, híp mắt nhìn cô.

Đôi môi Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ au, trong mắt đều là nước.

Đã đến tình trạng này, cô trực tiếp hỏi: “Anh, rốt cuộc anh là ai? Đến tột cùng là anh muốn làm cái gì?”

Hai chữ cuối cùng còn chưa nói hết đã cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng gì đó vang lên, Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc trực thăng đang chầm chậm bay xuống, chỗ đất này rất trống trải, phía sau mấy chướng ngại vật cản xe mình, có một chỗ rất thích hợp để hạ trực thăng xuống.

Trực thăng từ từ hạ xuống, bụi đất xung quanh bị cánh quạt khuấy động, vốn là trời nắng nóng sau giữa trưa cũng không vì chiếc trực thăng này mà mát mẻ được bao nhiêu.

Nhưng khi thấy cửa khoang máy bay mở ra, lúc thấy người đi xuống Đỗ Tiểu Nhiễm lại cảm thấy máu trên người đều đông lại.

Tay chân đều lạnh như băng, cô ngơ ngác nhìn người kia từ trong buồng lái trực thăng đi ra.

Người nọ hiển nhiên là mới vừa tới đây, trong tay còn cầm một rương hành lý nhỏ, trên mặt mang một cặp kính mát. lequydoon

Sau khi thấy cô người nọ chậm rãi tháo mắt kính xuống.

Nụ cười rất nhanh đọng lại trên mặt anh, anh chầm chầm từ trong buồn lái trực thăng đi ra, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô.

Đi thẳng tới trước mặt cô, anh mới khẽ cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Dừng một lát, ánh mắt di chuyển trên khuôn mặt cô, giống như bạn bè lâu năm, cười nói: “Anh trở về tham dự lễ cưới của em và anh trai.”

Hết chương 15

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.