Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 36



Chờ tới giờ ăn cơm, mấy bạn cùng phòng vẫn đang thỏa ước mong nguyện dùng di động chụp hình ở bên kia.

Ánh đèn chớp tắt không ngừng, cuối cùng lão đại trong phòng ký túc xá cảm thấy quả thật rất mất mặt, kéo mấy người kia đi. L;equydoon

Lúc này mấy người mới le lưỡi quay đầu lại.

Vu Kỳ tới từ sớm, chỉ là lúc anh tới phần lớn đám bạn cùng phòng đang đi xem ngôi sao rồi.

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không tiện gây gổ cùng anh trước mặt đám bạn cùng phòng, chỉ có thể dùng ánh mắt len lén lên án anh.

Anh thấy cũng không nói gì, chỉ cười nhàn nhạt.

Nhưng đến lúc ăn cơm không khí cũng rất vi diệu, vốn tất cả mọi người đều đang rất hưng phấn vui vẻ, song vừa nhìn thấy Vu Kỳ trong thoáng chốc những người bạn cùng phòng đều ngồi nghiêm chỉnh lại.

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng cứng cả người, hơn nữa hiểu phản ứng của đám bạn.

Chỉ là nếu vẫn tiếp tục duy trì không khí đó, bữa cơm này bất kể ai ăn cũng sẽ đau bụng. Lee^Quy*Đôn

Rất may là bình thường Vu Kỳ lạnh lùng, đối với người khác vô cùng xa cách, ngược lại hiện giờ lần đầu tiên biểu hiện không tệ, nho nhã lịch sự, nhìn nhã nhặn và điềm đạm.

Cho dù lúc đầu đám bạn cùng phòng căng thẳng, dần dần cũng thả lỏng xuống.

Chỉ có điều, không biết làm thế nào mà Vu Kỳ giống như làm ảo thuật, chợt lấy một cuốn sổ màu hồng cười nói: “Thật ra thì tôi và Tiểu Nhiễm đã không còn là bạn trai bạn gái nữa rồi.”

Nói xong đưa giấy đăng ký kết hôn qua cho mọi người.

Lúc đám bạn cùng phòng nhận lấy, con ngươi muốn rớt ra ngoài, kích động mở ra, lấy tay chỉ vào hình Đỗ Tiểu Nhiễm nói: “Tiểu Nhiễm, cậu rất có khả năng giấu diếm nhỉ, cậu đã kết hôn! Chúc mừng chúc mừng nhé!”

Nói xong làm như bảo bối đưa tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ cho mọi người xung quanh xem.

Rất nhanh đám bạn cùng phòng nhìn qua một lượt, cuối cùng vẫn là lão đại trong phòng giao cuốn sổ lại cho Đỗ Tiểu Nhiễm, trêu chọc nói: “Mình ngay cả bạn trai còn chưa có mà cậu đã kết hôn, cậu gặp được người thích hợp nhất định phải nhanh chóng giới thiệu cho mình đấy.”

Nói xong chỉ mấy nữ sinh kia nói đùa: “Còn các cậu nữa đó, gặp được người thích hợp nhất định phải giới thiệu cho mình trước, mình chính là người lớn tuổi nhất trong phòng ký túc xá chúng ta, nhất định nhất định nhé.”

Đám bạn cùng phòng cũng ồn ồn ào ào nói chuyện, cười hi hi chúc mừng Đỗ Tiểu Nhiễm, chỉ có Đỗ Tiểu Nhiễm đã xanh hết mặt.

Cô đưa tay nhận lấy cuốn sổ hồng, quả thực có ý nghĩ muốn xé thứ đồ chơi này.

Vu Kỳ làm như biết vội vươn tay nhận lấy, con mắt lấp lánh, còn len lén nháy mắt mấy lần với cô, không ngờ một chút áy náy cũng không có.

Anh nhất định là cố ý, lần này thì tốt rồi, chỉ cần người trong phòng đi về tất cả mọi người đều biết cô đã kết hôn.

Nhưng rõ ràng chính là giả!

Cô không nhịn được trừng mắt liếc anh một cái, ngược lại anh cười làm lành gắp rau cho cô.

Trên sân khấu bên cạnh đã đổi thành một ban nhạc đang biểu diễn, âm nhạc vô cùng dễ nghe.

Giữa lúc đó đám bạn cùng phòng vừa ăn vừa như đứng ngồi không yên, chạy tới phía sau sân khấu tìm những ngôi sao kia ký tên chụp ảnh chung.

Lúc hơi muộn, thời gian cũng không còn sớm, lão đại phòng ký túc xá vội kêu mọi người chuẩn bị đi về.

Đến lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm cũng vội trở về, ngược lại Vu Kỳ vẫn luôn đi theo phía sau, tựa như rất dính lấy cô.

Chờ lúc ra bên ngoài đã có xechờ sẵn, tài xế đặc biệt mở cửa xe ra.

Cô cùng những người bạn cùng phòng cười híp mắt bước vào bên trong, Đỗ Tiểu Nhiễm vốn là người đi vào sau cùng, chỉ là vừa bước vào lão đại ký túc xá ngồi bên trong nói đùa: “Tiểu Nhiễm, giấy chứng nhận kết hôn cậu cũng đã nhận đừng giả vờ nữa, hôm nay cậu ở lại đi.”

Trương Kỳ Kỳ lại đóng cửa xe luôn, còn cách cửa sổ xe làm mặt quỷ với Đỗ Tiểu Nhiễm.

Đỗ Tiểu Nhiễm biết bạn cùng phòng cũng là có lòng tốt, muốn cho cô và Vu Kỳ có thế giới của hai người nhiều hơn, nhưng mà rất oan uổng.

Cô nhanh chóng mở cửa xe.

Chỉ là tài xế rất thông minh, từ kính chiếu hậu thấy Vu tiên sinh ra hiệu thì nhanh chóng giẫm chân ga chạy vọt đi.

Đỗ Tiểu Nhiễm không từ bỏ ý định đuổi theo hai bước, bạn cùng phòng ngồi trong xe thấy thế còn nói đùa: “Có phải mình quá mê người không, chồng Tiểu Nhiễm đẹp trai như vậy mà cũng bỏ để tới tìm mình!”

Mọi người cùng cười, xe chở bạn cùng phòng dần đi xa Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn hướng xe chạy rồi lại nhìn xung quanh mình, chỗ liên hoan cũng không phải là khu buôn bán sầm uất gì đó, gần đó cũng chẳng có phương tiện giao thông nào, chỉ có lẻ tẻ mấy chiếc xe chạy qua.

Nghe tiếng bước chân sau lưng Đỗ Tiểu Nhiễm giật mình xoay người, toàn thân đề phòng nói: “Anh làm gì thế?”

Vu Kỳ buồn cười nhìn cô, đưa tay nhéo gương mặt cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực đẩy tay anh ra: “Em phải trở về, em mới không thèm ở lại….”

Cô nhanh chóng đứng ven đường chờ taxi, nhớ tới có phần mềm cô vội lấy di động ra, đang chuẩn bị đặt xe thì Vu Kỳ đã lấy điện thoại di động của cô đi, mặc kệ phản ứng của cô, dứt khoát ôm cô đi.

Đỗ Tiểu Nhiễm giãy dụa mấy cái mà tựa như đùa giỡn, bất kể là đánh anh hay là giãy dụa trong ngực anh cũng đều bị anh dễ dàng gạt bỏ được.

Rất nhanh có xe tới, anh cúi người cẩn thận bế cô vào trong xe, sau đó có người đi tới giúp anh đóng cửa lại.

Cả người Đỗ Tiểu Nhiễm bò vào trên ghế rộng lớn phía sau xe, cô buồn rầu không ngẩng đầu lên, cũng không nhìn mặt anh.

Ngược lại Vu Kỳ sáp qua, nhỏ giọng dụ dỗ bên tai cô: “Chúng ta cũng đã hợp pháp hóa rồi, em không biết ngại để cho anh một mình phòng không gối chiếc à?”

“Ai hợp pháp với anh.” Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận đưa tay gõ đầu anh, “Đầu anh bã đậu, em vốn không lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn cùng anh.”

“Vậy em cũng đã kết hôn rồi.” Anh khẽ cười, ôm cô vào trong ngực, dụ dỗ cô: “Anh bảo người ta trang trí phòng ốc, sớm muốn mang em qua xem, một lát nếu như không thích thì thay chỗ ở mới hoặc trang trí lại cũng được.”

Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới nhìn ra bên ngoài cửa xe, cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng xẹt qua, dù sao cũng là nơi mình từ nhỏ lớn lên, rất nhanh cô nhận ra xe đang lái vào khu biệt thự nổi tiếng.

Chỗ kia xây dựng chừng mười năm rồi, nhà ở mới cũ đều có, phần lớn đều là biệt thự xa hoa.

Cô do dự, nhanh chóng thu vẻ mặt lại, “Vậy cũng được, em đi qua với anh, nhưng điện thoại di động của em đâu, anh đưa điện thoại cho em.”

Vu Kỳ vội lấy điện thoại trả cho cô, biết cô không thoải mái anh cũng không ép buộc ôm cô nữa.

Tâm tình Đỗ Tiểu Nhiễm rất phức tạp, rõ ràng mấy ngày trước đã bị anh làm cho cảm động, trong lòng cũng ít nhiều suy nghĩ muốn cùng anh lui tới.

Nhưng bây giờ… anh giống như hoàn toàn không muốn cùng cô từ từ tiến tới, chuyện gì cũng thẳng thắn sáng như ban ngày.

Xe tới nơi, trên đường rất yên tĩnh, đèn đường đã sớm sáng lên, bên trong khu biệt thự cảnh vật rất đẹp, thực vật lại càng xanh tươi.

Vu Kỳ dẫn cô đi về phía trước, ngược lại nhà mới nhìn không có gì đặc biệt.

Phần lớn là làm theo khuôn mẫu hai tầng, lúc đi vào đại sảnh cũng rất rộng.

Tầng một dùng để  khách nghỉ ngơi, anh không dừng lại lâu, vẻ mặt mang theo nụ cười dẫn cô lên tầng hai.

Đỗ Tiểu Nhiễm buồn rầu đi lên, quả nhiên lên đến lầu hai liền cảm thấy nơi này trang trí một lời khó mà nói hết.

Rõ ràng chất lượng rất cao, đặc biệt trên cửa phòng ngủ dán một chữ hỉ đỏ chót chói mắt xinh đẹp.

“Đây là phòng ngủ của chúng ta.” Anh mở cửa phòng như đang khoe điều mới lạ.

Đỗ Tiểu Nhiễm liếc nhìn vào bên trong, phần lớn đồ dùng trong nhà đều sắp xếp ngăn nắp, chỉ là chiếc giường siêu lớn, màu sắc mờ ảo, mép giường còn có cả đường viền hoa, cột giường bằng kim loại tựa như đang ám chỉ nam chủ nhân nào đó thích….

Vẻ  mặt cô trầm xuống, vội đi vào trong hai bước, dường như nhớ tới điều gì đó quay đầu nói với Vu Kỳ: “Vu Kỳ, miệng em hơi khát, chỗ anh có nước uống không? Em muốn uống nước trái cây.”

Hiếm khi cô yêu cầu gì đó, Vu Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng xuống lầu lấy nước.

Thừa dịp anh đi lấy nước trái cây, Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng khóa cửa phòng ngủ, dường như chỉ sợ không ngăn được anh cô còn tìm hai chiếc ghế chắn trước cửa.

Chờ Vu Kỳ trở lại thì thấy cửa phòng ngủ đã khóa lại rồi.

Anh lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, có chút dở khóc dở cười, anh gõ cửa một cái, “Tiểu Nhiễm, em đang làm gì đó, học sinh tiểu học gây gổ sao?”

“Ai là học sinh tiểu học?” Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận muốn đập tường, “Anh tránh ra đi! Buổi tối em ngủ một mình! Anh đừng nghĩ tới đây!”

Bên ngoài im lặng trong thoáng chốc, vì cách cánh cửa nên không nhìn thấy vẻ mặt của người nọ, chỉ nghe giọng nói có phần tiếc nuối: “Anh nói rồi anh sẽ không ép buộc em, hơn nữa em cho rằng khóa cửa lại là có thể ngăn được anh, cửa ở đây đều có chìa khóa.”

Thật sự giống như trái tim bị tổn thương: “Em nên tin cách làm người của anh, nếu như vậy anh để nước trái cây ở cửa, buổi tối anh ở phòng nghỉ cho khách ở tầng một, nếu em có chuyện gì có thể xuống gọi anh, ngủ ngon.”

Nói xong thật sự có tiếng bước chân, Đỗ Tiểu Nhiễm vội dính lỗ tai vào cửa, rất nhanh có tiếng bước chân đi xuống lầu truyền tới.

Đỗ Tiểu Nhiễm có chút bán tin bán nghi, nhưng anh nói cũng đúng, ở chỗ này nhất định sẽ có chìa khóa, mình chỉ khóa cửa hoàn toàn không ngăn cản được anh.

Xem ra là mình suy nghĩ quá nhiều, trong lòng chợt hiện lên vẻ áy náy.

Có lẽ anh chỉ muốn cô ở đây lâu thêm một chút…. Ngược lại mình quá kích động, đề phòng anh như đề phòng cướp….

Haizzz, cô lấy ghế ra, trong lòng suy nghĩ qua đêm này ngày mai gặp lại nhất định phải nói lời xin lỗi anh, sau đó mở cửa phòng, đang chuẩn bị đưa tay lấy nước trái cây trên đất, chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cô bị người ta nâng lên.

Sức lực người đó rất mạnh, trực tiếp ôm cô ném lên trên giường.

Động tác kia vừa nhanh vừa độc ác, không chút do dự nghi ngờ, cô không kịp ứng phó, ngay cả thời gian phản ứng cũng không, người đã ngã xuống giường.

Nhìn lại cửa thì thấy Vu Kỳ đang thong thả ung dung đóng cửa phòng, vừa đóng cửa vừa kéo mở nút áo.

Trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, con mắt lóe sáng, giống như dã thú bắt được con mồi.

Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận đến rơi nước mắt: “Anh nói dối tôi! Không phải anh muốn tôn trọng tôi sao?”

“Làm xong tự nhiên sẽ tôn trọng em.” Anh cười khẽ, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Người đàn ông nào sẽ tôn trọng vợ mình ở trên giường?”

Bỗng nhiên anh dừng lại: “Anh bảo đảm em sẽ thích anh không tôn trọng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.