Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 44



Vẻ mặt Vu Kỳ thay đổi, nhàn nhạt liếc qua cô một cái đưa tay muốn thu hồi tranh vẽ của mình.

Đời nào Đỗ Tiểu Nhiễm chịu trả, lập tức đứng dậy tránh đi. lequydion

Giống như biết được bí mật kinh thiên động địa, không thể tin nổi chớp mắt: “Ban đầu anh giam tôi thì rất kỳ quái, chỗ kia không phải là nơi anh bị nhốt khi còn bé sao? Sau đó anh biến nơi đó thành nơi tưởng nhớ người nhà của anh?”

Ánh mắt cô sáng lên dự đoán: “Trong bức tranh có ba mẹ có Vu Lân, còn có một người già? Người già đó là ai, là trưởng bối của anh sao?”

Lời còn chưa nói hết đã bị anh kéo tới trực tiếp giữ cằm cô, rồi hôn lên đôi môi nói lung tung của cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh hôn, tức giận khép hàm răng lại cắn anh.

Cô cắn trúng khóe môi anh, thừa dịp anh bị đau cô vội vàng chạy đi.

Vừa lau sạch đôi môi vừa lấy di động ra, nhìn thấy không có vạch sóng nào, Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực nói: “Không có tín hiệu… Đáng chết, phải ở cùng một chỗ với loại cầm thú này….”

Vừa nghĩ tới đã cảm thấy tê dại da đầu.

Ở đây lại chẳng có ai, la rách cổ họng cũng không có người can thiệp.

Xung quanh rất yên tĩnh, cô biết nếu thực sự chạy mình cũng không chạy thoát khỏi anh.

Đánh thì hoàn toàn không cần nghĩ ….

Nhớ tới hai lần trước, cô đổ mồ hôi lạnh.

Không bao lâu sau anh đã đi tới.

Toàn thân Đỗ Tiểu Nhiễm run lên, khoa chân múa tay: “Anh đừng tới đây!”

Cô nắm chặt di động như bùa hộ thân: “Anh mà đi qua tôi sẽ dùng cái này đập anh!”

Vừa dứt lời anh đã cướp lấy di động của cô, trực tiếp kéo cổ tay cô, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào lôi cô đi về phía trước.

Đỗ Tiểu Nhiễm bị dọa sợ, trong miệng kêu gào: “Đừng chạm vào tôi, anh tên súc sinh cầm thú khốn kiếp lưu manh này!”

“Dẫn em đi ăn cơm!” Anh nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô một cái: “Còn anh đã nói rồi, hôm nay là sinh nhật em anh sẽ không làm khó em.”

Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới thôi giãy dụa, vẫn không yên lòng xác nhận lại: “Anh chắc chứ, vậy anh kéo cổ tay tôi làm gì, anh buông ra buông ra….”

Nói xong rút tay ra, anh thật sự lại thả lỏng.

Nhưng cô không chú ý, người trực tiếp ngã nhào xuống cát theo quán tính, rất may là cát mềm nên cô không bị đau.

Song cũng khó tránh khỏi liếc mắt trừng anh một cái.

Ngược lại tâm tình anh rất tốt, đưa tay muốn đỡ cô dậy. Đỗ Tiểu Nhiễm không để ý tới anh, lúc đứng dậy chợt liếc thấy trên mặt anh còn dính một ít cát, mới vừa lúc nãy mình quá sợ hãi, nắm cát ném vào anh.

Anh chỉ rũ trên tóc xuống, trên mặt thì không lau đi.

Như vậy nhìn rất buồn cười, cô không nhịn được cười.

Anh cho là tâm tình cô khá hơn, không kiềm chế được nhéo gò má cô, “Thế này mới được, em cười lên rất đáng yêu.”

Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận đẩy tay anh ra, “Tôi không phải là mèo là chó, anh đừng tùy tiện nhéo tôi lung tung.”

Nói xong tức giận nhéo lại gương mặt anh, cố ý dùng thêm chút sức.

Anh thế nhưng dường như không biết tránh, Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy tay mình thêm sức nhưng phát hiện anh chỉ nghiêng đầu nhìn mình.

Không biết làm sao cô đỏ mặt, vội buông anh ra.

Sau đó lúc cùng đi vào phòng ăn, cảm thấy cả đảo đều yên tĩnh.

Bước trên cát mà đi giày rất phiền phức, cô quyết định cởi giày ra, nhắm mắt dập khuôn đi theo sau lưng anh.

Đến phòng ăn ngồi vào bên cửa sổ thủy tinh, còn có thể nghe được tiếng sóng vỗ, nhưng nhìn vào thì thấy mặt biển đen như mực.

Song nơi này một nhân viên phục vụ cũng không có, Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc nhìn xung quanh, hỏi Vu Kỳ ở phía đối diện: “Chúng ta ăn gì vậy? Ở đây cũng không có ai ư?”

Như nhớ tới gì đó, không nhịn được cau mày mắng mỏ: “Chẳng lẽ anh trông mong tôi nấu cơm, tôi cảnh cáo anh tôi không biết nhiều đâu, hơn nữa đối với việc chăm sóc dạ dày cho anh, tôi một chút hứng thú cũng không có, cho dù làm cũng sẽ không để tâm đâu!”

Trên mặt Vu Kỳ vốn còn có ý cười, nghe lời này khóe miệng hơi nhíu chặt: “Là anh chuẩn bị chăm sóc dạ dày cho em, muốn ăn gì đây?”

Đưa menu trên bàn qua cho cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc nhận lấy, gương mặt không thể tin: “Anh làm?”

Mở ra nhìn, càng bất ngờ: “Trời ơi, anh thật sự đúng là rất giỏi, còn kết hợp Trung Quốc và phương Tây, là món ăn Trung Quốc và phương Tây sao? Vậy thì thịt bò hầm rượu vang, còn có súp nấm bơ, thêm một phần mì trường thọ nữa, cảm ơn!”

Nói xong gấp cuốn menu lại, vẻ mặt cười híp mắt nhìn anh.

Thấy anh thật sự lùi vào phía nhà bếp, trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy rất kỳ quái.

Không nhịn được nhớ tới thời gian trước còn ở trên núi, khi đó anh cũng làm bộ làm tịch giống như thức ăn mỗi ngày đều do anh làm, thật ra thì hoàn toàn không phải vậy.

Chẳng lẽ ở đây còn giấu diếm đầu bếp?

Nếu mà nói như vậy, chỉ cần có người ở đây thì mình an toàn hơn rồi!

Nghĩ như vậy Đỗ Tiểu Nhiễm vội từ chỗ ngồi đứng lên, đi vào phía phòng bếp bên trong.

Kết quả lúc đi vào lại phát hiện anh đang cúi đầu nghiêm túc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Lee^Quys)Đôn

Thấy cô tiến vào anh hơi ngẩng đầu nhìn rồi hỏi: “Nếu đói thì trong tủ lạnh có đồ uống lạnh, có ít bánh ngọt để trong tủ, em có thể lấy ra ăn trước đi.”

Đỗ Tiểu Nhiễm không lên tiếng, vội lấy bánh ngọt từ trong tủ ra.

Thấy anh làm không nhịn được đi tới nhìn mấy lần.

Anh vẫn còn mặc tạp dề, không nhịn được nhỏ giọng hỏi anh: “Không phải anh và Vu Lân cùng nhau lớn lên à? Sao lại tách ra?”

Nếu trong nhà có người sinh đôi thì sẽ nuôi cùng nhau.

Nhưng tình cảm giữa Vu Lân và anh lạnh nhạt như vậy, hiển nhiên là từ nhỏ đã không ở chung một chỗ.

Anh ngẩng đầu liếc cô một cái. Ánh mắt kia nhàn nhạt không để lộ tâm tình gì.

Đỗ Tiểu Nhiễm lập tức quay bước đi hướng ngược lại, “Chỉ là tùy tiện hỏi, muốn biết loại người bệnh thần kinh như anh còn cứu được hay không?”

Còn tưởng rằng anh sẽ không nói, lúc đang muốn đi ra ngoài thì thấy anh nhàn nhạt nói: “Anh theo ông nội lớn lên, lúc ấy ông nội anh bảo ba mẹ chọn một đứa, ba mẹ anh chọn anh.”

Đỗ Tiểu Nhiễm vẫn chưa hiểu lắm: “Ông cụ rất kỳ cục, còn chọn gì mà đứa bé chứ, nếu mà cô đơn thì có thể đón các anh…. Không phải vì quyền thừa kế gì đó đấy chứ?”

Thấy anh không lên tiếng Đỗ Tiểu Nhiễm liền hiểu rõ mình đã đoán đúng.

Lẽ ra không có liên quan gì tới mình, cũng không phải mình phá hỏng tuổi thơ của anh.

Nhưng vẫn không nhịn được nói với anh mấy câu: “Anh vẫn không bằng tôi đâu, cho dù lúc ấy ba mẹ anh đưa anh cho ông nội, ông nội anh cũng không phải là người xấu, anh cũng không tính là bị vứt bỏ, nhưng tôi thì bị trực tiếp ném vào trong núi….”

Nhớ tới chuyện trước kia không nhịn được thổn thức: “Ba mẹ tôi chạy đi nhận một đứa con trai, hoàn toàn xem như tôi không tồn tại, dưới tình huống đó hàng ngày tôi vẫn cố gắng vui vẻ, không méo mó giống như anh, đừng nói sẽ không hành hạ người vô tội, cho dù là chó mèo con cũng chưa từng ngược đãi….”

Anh đang cúi đầu cắt nguyên liệu nấu ăn, càng nói cô càng cảm thấy anh không có lý do gì mà bệnh, không nhịn được cúi đầu mắng anh: “Anh không thể vui vẻ, giống như tôi….”

Anh thản nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Cố ý lấy lòng người bên cạnh?”

Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt, “Cũng không hoàn toàn …”

“Lúc ấy tính tình anh không tốt, em vẫn có thể ngày nào cũng chạy tới đuổi theo anh, lấy lòng anh….” Anh bỏ nguyên liệu nấu ăn vào nồi, hơi nóng nhanh chóng bốc hơi tản ra mùi thơm mê người.

Anh lấy lọ gia vị bên cạnh. Đỗ Tiểu Nhiễm lập tức cầm đưa cho anh.

Anh dùng xong rồi đưa lại cho cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm đặt gia vị về chỗ cũ, biết anh nói đúng, trong lúc nhất thời không cãi lại được, cuối cùng mới cười khổ: “Cho nên thời thơ ấu rất quan trọng, sau này nếu tôi có con, tôi nhất định phải cho nó một gia đình hoàn mỹ.”

“Gia đình bình thường sẽ có quan hệ mẹ chồng nàng dâu, em xác định em muốn lấy lòng cả nhà?” Vu Kỳ chân thành đề nghị cô: “Nếu như chọn anh, em chỉ cần lấy lòng một người là anh thế là đủ rồi.”

Nói xong đưa một muỗng canh tới bên miệng cô. Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy hành động này quá mập mờ, không cúi đầu nếm thử.

Anh thản nhiên lướt qua gương mặt cô, rất nhiều lần Đỗ Tiểu Nhiễm làm như vậy, đóng chặt môi từ chối anh.

Không cần lên tiếng, chỉ cần nhìn ánh mắt cô sẽ hiểu ý tứ của cô.

Thật ra thì vẫn có để ý, chỉ là từ nhỏ đã biết vui mừng không thể hiện lên trên mặt, khiến cô cho rằng mình không chú ý.

Anh cúi đầu nếm canh, không nói gì múc đồ ăn ra bát.

Đỗ Tiểu Nhiễm thấy anh rất bận tộn, thừa dịp anh xoay người đi lấy nguyên liệu nấu ăn khác liền đi tới bưng giúp, quá sốt ruột nên bị đồ ăn làm bỏng.

Cô lập tức rút tay về, ngược lại anh nhìn thấy, dứt khoát lôi tay cô để vào vòi nước lạnh.

Dội xong hỏi cô: “Còn đau không?”

Đỗ Tiểu Nhiễm lắc đầu một cái, lần này đã có kinh nghiệm, tìm một bao tay cách nhiệt bưng canh.

Mặc dù ở đây không phải trong suốt hoàn toàn, nhưng vì góc nhìn tốt vẫn có thể thấy nhất cử nhất động của cô trong phòng bếp.

Vóc dáng Đỗ Tiểu Nhiễm không cao lắm, khi anh chưa có nhận thức thì cảm thấy bộ dạng của cô làm cho người ta rất thoải mái, không có cảm giác kinh diễm, nhưng cố tình khiến anh nhìn không chớp mắt.

Đợi lúc cô yên tĩnh ngồi trên ghế dùng cơm, anh biết rõ cô gái này có sức hấp dẫn như thế nào.

Chỉ sợ ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra, cho dù cô biểu hiện vui vẻ thế nào, cho dù lúc cười rạng rỡ nhất, anh cũng có thể nhìn thấy vẻ tăm tối trong nụ cười của cô.

Giống như buổi trưa rất lâu trước kia, cô cố gắng cười, khom lưng đứng bên cạnh anh nhìn cá nhỏ trong sông.

Ngón tay dao động trong làn nước, lúc cô ngẩng đầu lên, nụ cười đó rất động lòng người….

Hoàn thành từng bước làm xong đồ ăn, lúc bưng ra ngoài Đỗ Tiểu Nhiễm đã đói bụng kêu sùng sục, trực tiếp mang món anh làm đưa tới trước mặt, cười híp mắt nói: “Vậy, tôi ăn mỳ trường thọ trước!”

Sau khi thấy sợi mỳ, không nhịn được ai oán một tiếng, “Không muốn ăn từ đầu tới cuối….”

Đang muốn dùng đũa gắp thì anh đưa tay nâng cằm cô lên.

Đỗ Tiểu Nhiễm không vui nhíu mày, vừa muốn lên tiếng anh đã chạm nhẹ vào khóe mắt cô, như cô đang chảy nước mắt: “Bất kể em có tin hay không, anh đều có thể bao dung em hết thảy, chỉ sợ em không thoải mái kiên cường như em thể hiện.”

Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn anh, dưới ánh đèn ngũ quan anh thâm thúy mê người, lông mi rất dài.

“Thật ra thì rất lâu rồi tôi không tổ chức sinh nhật, cảm ơn anh đã nhớ tới sinh nhật tôi…”

Cô lùi về sau tránh ngón tay anh.

“Tôi không giận hờn với người khác cũng không đánh người, nếu như anh thật lòng, vậy tôi đảm bảo anh sẽ thấy tôi không giống như vậy.” Cũng muốn hù dọa anh chạy, “Anh xác định không thành vấn đề? Nếu không thành vấn đề, tôi muốn….”

Vẻ mặt rất khoa trương, ngón tay lại ngoắc ngoắc: “Tùy hứng bá đạo, tính khí nóng nảy, mỗi một dạng tôi đều muốn thử một chút, nhẹ thì thích khóc, nếu kích động có thể cắn có thể đánh, anh xác định anh có thể làm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.