Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 6



Cũng chẳng biết anh đứng bên cạnh cô nhìn cô bao lâu rồi.

Chỗ ngồi bên cạnh cô là chỗ trống, anh tùy ý ngồi xuống, hỏi cô: “Đã trễ thế này còn lang thang bên ngoài?”

“Sao anh còn ở đây, tôi còn tưởng anh trở về rồi!” Bây giờ cô chẳng có tâm tình quản chuyện của người khác, Đỗ Tiểu Nhiễm buồn rầu nói: “Tôi ra ngoài giải sầu.”

Rồi kể tóm tắm câu chuyện: “Mặc dù trước kia cũng gặp những tin tức như vậy, thật sự không nghĩ tới lòng người hiểm ác như thế, bây giờ cảm giác quả thực như giẫm phải phân chó thối ấy.”

“Làm gì không vào núi ở với tôi.” Anh thế mà lại có thể nói tới chuyện này.

Đỗ Tiểu  Nhiễm liếc anh một cái: “Anh nói bậy bạ gì đó? Trong núi có cái gì, ngày hè muỗi rất nhiều, muốn đi ra ngoài xem phim cũng không xem được, chứ đừng nói tới muốn hẹn bạn bè uống café, lại nói tôi có lý do đi theo anh vào trong núi sao?”

Đỗ Tiểu Nhiễm phát hiện, chỉ cần hai người gặp mặt anh ta sẽ nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, hơn nữa nhìn vô cùng không có lễ phép, quả thực như sói đói nhìn chăm chú vào miếng thịt béo bở.

Cô vội vươn tay đẩy đầu anh sang một bên, phỉ nhổ anh: “Anh có thể đừng nhìn tôi như vậy được không! Tôi đang rất phiền lòng.”

Thanh mai trúc mã chính là có chỗ tốt như vậy, mặc dù rất nhiều năm không gặp, nhưng chỉ ở chung một lát liền giống như bạn bè lâu năm.

Cô dứt khoát xem anh là nơi trút bầu tâm sự, giao sự buồn bực trong trái tim ra ngoài, nói với anh: “Chuyện như vậy thật sự là vừa oan uổng lại vừa kỳ cục, bạn cùng phòng hỏi một người bạn làm nhiếp ảnh gia hộ tôi, còn sao chép từ camera rồi dùng di động gửi qua cho người ta xem. Kết quả người kia nói, mặc dù độ phân giải của camera không cao, nhưng có thể cắt nối biên tập thành cao thủ như thế tuyệt đối sẽ không vì lừa gạt mười mấy vạn tiền nhỏ như thế. Quan trọng hơn chính là làm chuyện như vậy còn cần phía đường hầm ngầm phối hợp, dính dáng quá nhiều người, số tiền lại ít ỏi thế….”

Trong lòng cô cũng dấy lên tầng tầng lớp lớp nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu chuyện như vậy làm sao lại xảy ra trên người mình.

Đang buồn bực điện thoại di động vang lên, cô vội nghe máy, rất nhanh nghe thấy giọng ba cô ở đầu dây bên kia nói: “Tiểu Nhiễm, con xem con đã chọc phiền toái gì tới người ta rồi vậy! Ba cũng biết con là khắc tinh của nhà họ Đỗ, gặp phải con sẽ chẳng có chuyện gì tốt! Hôm nay ba đã tới bệnh viện!”

Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩn ra, nhanh chóng nói thẳng: “Không phải con đã nói con bị oan rồi hả, ba lại tới bệnh viện làm gì! Ba tới rồi con càng không giải thích rõ ràng được!”

“Ba không dám đi ư, con không cần mặt mũi chứ ba còn cần! Đối phương chạy tới chỗ làm việc của ba, hơn nữa con đã làm gì trong lòng con rõ ràng nhất! Ba đã thỏa thuận với đối phương xong cả rồi, ba xuất ra tám vạn chuyện này coi như qua! Còn con, sau này nhớ để ý một chút! Còn trường học của con cũng sợ dư luận không hay, dù sao xã hội bây giờ rất nhạy cảm đối với chuyện như vậy. Lúc chiều hỏi ba ủng hộ chuyện con đi dạy tình nguyện hay không, ba đã đồng ý giúp con rồi! Ngày mai tới trường con nhớ nhận đơn đăng ký!”

“Cái gì trợ giảng ạ! Con không nghĩ tới….”

“Có đồng ý hay không cũng không phải do con quyết định, ba đã đồng ý, con xem thời gian mà chuẩn bị!” Ba cô không cho cô cơ hội từ chối đã cúp máy.

Đỗ Tiểu Nhiễm tức gần chết, cô cầm điện thoại di động trong tay lắc lư, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì nhìn thấy Vu Kỳ đang nhìn mình, cô buồn bực phun ra: “Tôi thật sự chịu phục luôn, tôi thật sự nghi ngờ mình bị bế nhầm! Ba tôi thế mà bảo tôi đi dạy tình nguyện! Mặc dù lớp chúng tôi rất nhiều người muốn đi, cảm thấy như vậy mới có lợi cho chuyện thi công chức nhà nước và lên chức. Nhưng tôi tới chỗ đó làm gì? Bạn bè tôi đều ở đây, hồ sơ tôi cũng đã gửi đi, đang chờ phỏng vấn….”

Lúc cô phun những lời này, ngược lại anh vẫn kiên nhẫn lẳng lặng lắng nghe, vì bị cô xoay đầu nên đầu anh chỉ có thể hơi nghiêng.

Chắc nhìn cô không thoải mái, đợi cô nói đến miệng đắng lưỡi khô, anh chợt đưa hai tay ra nắm lấy tay cô.

Lúc Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc muốn rút tay về, anh cầm tay cô giơ lên sau đó chạm vào mặt anh, dựa theo động tác xoay mặt anh lúc nãy của cô, anh làm động tác tương tự, xoay mặt mình quay về phía bên cô.

Làm xong tất cả, lúc này anh mới buông tay cô ra.

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng hết ý kiến, “Anh làm sao vậy? Đầu bị lệch nên muốn tôi xoay lại à?” truyện bên lequyddon

“Tôi nói rồi tôi sẽ nghe lời cô.” Bộ dạng anh nói chuyện giống như đó là điều tất nhiên.

Đỗ Tiểu Nhiễm lại muốn trợn trừng mắt, lấy chuyện trước kia cười nhạo anh: “Nói hay giống như đúng rồi ấy, còn nhớ rõ khi ở trong núi, ngày đầu anh đồng ý với tôi là đi tìm cây táo chua, ngày hôm sau lúc tôi hỏi anh thế mà chẳng nhớ rõ gì cả. Hơn nữa anh nhìn thấy tôi cũng không biết chào hỏi, bây giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc đó của anh giống như nhìn thấy một người xa lạ, cuối cùng vẫn là tôi nổi nóng ném đá vào anh, anh mới để ý đến tôi!”

Không biết nói đến chuyện trước kia hay là thế nào, lúc anh nghe những lời đó ngược lại nở nụ cười.

Anh vốn trưởng thành nhìn không tệ, cười một tiếng như vậy càng cảm thấy anh rất dễ nhìn.

Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh nhìn có chút ngượng ngùng.

Lúc đang lúng túng thì nhanh chóng có âm thanh nhắc nhở của tàu điện ngầm vang lên, lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới sợ hết hồn, vội nhìn xung quanh, quả nhiên trong buồng xe đều trống rỗng. 

Cô bị dọa hoảng sợ: “Hỏng rồi, tôi thẩn thờ nên quên mất cả thời gian.” 

Lúc này tàu điện ngầm cũng đã ngưng hoạt động, rất muộn rồi!

Cầm di động ra nhìn, quả nhiên đã rất muộn!

Cho dù liều mạng chạy trở về thì ký túc xá cũng đã đóng cửa, nếu như trước kia có thể bảo bạn trong ký túc xá xin bác gái mở cửa, bây giờ thì chỉ có mình cô ở trong ký túc xá thôi!

“Xong đời rồi!” Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực níu chặt tóc, về nhà thì cô không muốn, chỉ có thể thử qua chỗ Trương Kỳ Kỳ.

Vừa nghĩ cô vừa gọi điện thoại qua cho Trương Kỳ Kỳ, nhưng vào thời gian này điện thoại của Trương Kỳ Kỳ đã sớm tắt máy.

Hơn nữa cũng không thể ở trong hầm tàu điện ngầm được, cô vội vàng đi ra phía bên ngoài đường hầm ngầm.

Thật may vừa ra khỏi trạm tàu điện ngầm thì thấy có một khách sạn còn mở cửa, không về được thì đành ở tạm một đêm vậy.

Cô đang muốn đi qua bên đó chợt cảm thấy sau lưng có người đi theo cô.

Biết vị kia còn chưa cô, cô không còn cách nào khác quay đầu lại nói: “Vu Kỳ, anh không về nghỉ đi, anh xem trên đường cũng đã không còn ai rồi!”

“Ý của cô là để tôi ném cô ở nơi không có một bóng người ư”

“Sao lại gọi là nơi không có một bóng người, với lại tôi chuẩn bị đi thuê phòng đây!” Đỗ Tiểu Nhiễm nói xong thì chỉ qua khách sạn bên cạnh.

“Cô xác định?” Lúc này cậu mới chú ý đến tên biển khách sạn rất lớn, biểu tình này như đang nói… Vậy mà cũng gọi là khách sạn.

“Tất nhiên tớ xác định.” Đỗ Tiểu Nhiễm nói xong nghiêng đầu đi vào.

Thời gian khuya lắm rồi, trong hành lang chỉ có hai người trực đêm, thấy bọn họ đi vào vội đứng dậy nghênh đón.

Đỗ Tiểu Nhiễm vừa cúi đầu lục tìm chứng minh nhân dân vừa nói: “Làm phiền cho một phòng.”

“Là cô và vị này sao?” Nhân viên đứng trước quầy lễ tân nhận giấy chứng minh nhân dân của Vu Kỳ đưa tới, mỉm cười muốn đi mở phòng.

Đỗ Tiểu Nhiễm sợ hết hồn, vội vàng nói: “Không phải vậy đâu, chỉ mình tôi ở.”

Nhưng cô càng gấp gáp càng không tìm thấy chứng minh thư đâu, chờ đến khi lật hết đồ đạc từng món một cô mới mơ hồ nhớ tới, ban ngày vội vã đi ra ngoài nên để quên thẻ sinh viên và chứng minh thư ở trong ký túc xá rồi!

Cô bất lực nhìn về phía nhân viên phục vụ trước quầy: “Một chứng minh thư có thể cho thuê hai phòng được không?”

“Thật xin lỗi cô, ở đây chúng tôi có quy định không thể dùng một chứng minh thư thuê hai phòng, hơn nữa gặp phải công an kiểm tra phát hiện vấn đề chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Nói xong nhân viên phục vụ cầm thẻ mở cửa phòng đưa cho Vu Kỳ.

Lúc Đỗ Tiểu Nhiễm đang buồn bực nghĩ cách khác, Vu Kỳ cầm thẻ mở phòng đưa tới trước mặt cô: “Thời gian không còn sớm, cô đi nghỉ đi.”

“Hả?” Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được quay đầu lại liếc anh một cái.

Ngược lại vẻ mặt anh vô hại: “Cho dù cô không tin nhân phẩm của tôi thì cũng phải tin ở khóa cửa của khách sạn chứ, vào trong nhớ khóa kỹ cửa phòng.”

“Oh, cảm ơn anh, tôi đưa tiền đặt cọc cho anh trước.” Đỗ Tiểu Nhiễm nói xong muốn lấy tiền từ trong túi ra. 

Thế nhưng anh nhanh chóng đè tay cô lại, nói: “Không gấp, ngày mai tôi sẽ qua thăm cô.”

Trong lòng không thể nói ra là có tư vị gì, không muốn chiếm tiện nghi của anh, nhưng vừa khéo dường như từ sau khi gặp lại, vẫn luôn nhận được lòng tốt từ anh.

Vẻ mặt Đỗ Tiểu Nhiễm áy náy, cũng không tiện từ chối lời anh nói ngày mai muốn qua thăm, “Vậy… Anh cũng nhanh về đi, ngủ ngon!”

Nói xong Đỗ Tiểu Nhiễm liền đi tìm phòng nghỉ.

Vu Kỳ nhìn theo đến lúc cô biến mất ở cuối hành lang, lúc này mới thu hồi tầm mắt, sau đó lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Chờ sau khi cúp máy, điện thoại cố định trước quầy lễ tân nhanh chóng vang lên.

Hai nhân viên phụ trách trực đêm trước quầy kinh ngạc bắt máy, sau khi nghe mấy câu sắc mặt hai người đều thay đổi, chờ cúp máy hai người vội khách khí nói: “Ngại quá thưa anh, chúng tôi lập tức liên lạc bảo người mời hết khách trong khách sạn ra ngoài hết ạ.”

“Đừng phiền thế, chỉ cần làm trống tầng một là được rồi.”

“Được ạ, chúng tôi lập tức làm ngay đây, còn nữa thưa anh, cô gái ở phòng sát vách bên kia, không biết anh còn cần gì không?” Nhân viên quầy lễ tân cảm thấy người đàn ông này rất có phong độ, dáng dấp cũng đẹp trai, nhưng không nghĩ tới vị này thế mà có thể kinh động tới ông chủ hơn nửa đêm giọng run rẩy gọi điện thoại dặn dò bọn họ.

Còn đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng tới cực điểm!

Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói hơn nửa đêm tìm lý do để đuổi khách sang khách sạn khác ở, hơn nữa chi phí bồi thường cho những vị khách kia cao kinh người!

Cộng thêm, nghe ý tứ của ông chủ, ông chủ đang vội vã chạy tới đây, tất nhiên là sợ đắc tội vị khách quý kia!

Có những điều kiện này, hai nhân viên trước quầy nào dám có chút sơ sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.