Không có tiếng người nói chuyện, trong phòng rất im ắng chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của hai người.
Ôn Hoàn từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của anh rơi trên người mình, nhiệt độ nóng rực trên đôi môi kia có thể làm cho người ta bị bỏng, sự rung động trong lòng càng tích tụ càng thỏa mãn, thỏa mãn đến nỗi có phần tràn ra ngoài, toàn thân không kìm nén được hơi run rẩy, hô hấp cũng tăng thêm khó chịu.
Tay theo bản năng giơ lên bao quanh đầu anh, ngón tay mảnh khảnh xen vào trong tóc của anh. Giờ phút này tất cả lý trí của Ôn Hoàn đã bị loại cảm giác xa lạ này thay thế, mơ mơ màng màng hoàn toàn không biết mình muốn làm gì, cũng không rõ cảm giác này rốt cuộc là khó chịu hay là vui sướng, không biết mình túm anh rốt cuộc là muốn đẩy anh ra hay là muốn kéo anh lại gần hơn chút nữa.
Lục Thần nằm trên ngực của cô, có phần đùa dai nhẹ nhàng gặm cắn, sau đó đúng như dự đoán nghe thấy tiếng rên khẽ khó chịu của cô, giọng điệu đè nén như là mang theo nỉ non, khóe miệng gợi ra thỏa mãn. Ngẩng đầu nhướn lên thương tiếc hôn môi của cô, chiếc mũi đáng yêu ngọt ngào của cô, và cả cặp mắt đang nhắm chặt lại của cô.
Động tác chậm lại, Lục Thần hôn từ gò má của cô đến vành tai xinh xắn của cô, khẽ giày vò cắn xé, cố ý thổi khí vào trong lỗ tai của cô, cảm nhận được cô rùng mình run rẩy ở trong ngực mình.
"Hồi hộp sao?" Giọng nói bởi vì nhuộm màu tình dục mà khàn khàn lợi hại.
Ôn Hoàn không nói nên lời, chỉ khó chịu gật đầu, nhắm mắt vươn tay ôm tấm lưng trần truồng của anh, như là đang tìm kiếm sự an ủi.
Lục Thần thương yêu hôn cô một cái: "Yên tâm, anh ở đây, cứ giao mình cho anh."
Nghe vậy Ôn Hoàn chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt như bị phủ tầng sương mù che chắn nhìn người đàn ông đang cúi người đè ở trên người mình, nhìn ánh mắt kiên định của anh, không hiểu sao có chút yên tâm, vốn đang căng thẳng và sợ hãi giờ như được vỗ về an ủi, từ từ thả lỏng, nhìn anh bày ra một nụ cười bình thản, rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Nhận được sự đồng ý của cô, Lục Thần không hề chờ đợi thêm nữa.
"A..........." dưới thân bị người mạnh mẽ xé rách làm cho Ôn Hoàn đau đớn kêu lên, nước mắt thoáng cái tràn ra từ khóe mi, khó chịu đấm Lục Thần: "Đau, đau quá..."
Lục Thần cũng đau, ôm cô khẽ động cũng không dám động, rất sợ mình động một cái dưới thân của cô càng đau đớn kịch liệt hơn. Cố nhẫn nhịn cúi đầu hôn giọt lệ ở khóe mắt của cô, dịu dàng an ủi ở bên tai của cô: "Ngoan, rất nhanh sẽ hết đau, thả lỏng, giao mình cho anh."
Có lẽ là lời vỗ về của anh đưa tới tác dụng, Ôn Hoàn chậm rãi ngừng thút thít, ngước mắt nhìn anh, thấy khuôn mặt căng thẳng của anh, trên trán còn vương mấy giọt mồ hôi lớn, trong lòng có chút không đành lòng, nâng tay lên nhẹ nhàng xoa mặt của anh, nói: "Em, em không sao..."
Nghe vậy Lục Thần giống như là lấy được lệnh ân xá, giữ eo nhỏ của cô mạnh mẽ đâm vào, bắt đầu rong ruổi.
Dù sao cũng là lần đầu Ôn Hoàn vẫn còn đau dữ dội, túm tấm drap giường dưới thân nghẹn ngào nỉ non.
Lục Thần đau lòng cho cô, cúi xuống thở hổn hển ở bên tai của cô nói: "Ngoan, đừng khóc, lập tức hết đau." Thè lưỡi liếm giọt nước mắt vương trên khóe mi của cô.
Ôn Hoàn giang tay ôm anh, móng tay cắm sâu vào trong da thịt của anh, chỉ hi vọng anh có thể nhanh lên một chút kết thúc.
Trong phòng hai người nhiệt tình quấn quít lấy nhau, Ôn Hoàn vẫn chưa khôi phục lại tinh thần từ trong đau đớn, mà Lục Thần cũng chưa từng rút thân ra từ trong niềm vui sướng đó. Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền tới tiếng đập cửa mạnh mẽ, kèm theo tiếng đập cửa là tiếng kêu gào tức giận của Lynda: "Ôn Hoàn, em mở cửa cho chị! Mau mở cửa ra!"
Ôn Hoàn thoáng cái khôi phục lại tinh thần, toàn thân sợ hãi chảy ra mồ hôi lạnh, vội vã ngồi dậy nhìn Lục Thần, hoàn toàn không biết nên làm gì lúc này. Cô thật sự không ngờ chị Lynda lại quay về. Gấp gáp với tay muốn túm quần áo vừa bị anh cởi ra, định mặc vào, ngón tay cuống cuồng cài khuy áo, nhưng bởi vì căng thẳng kích động mà hồi lâu sau vẫn chưa cài được khuy áo nào, gấp đến độ gần như muốn khóc ra thành tiếng, nhưng rồi lại sợ Lynda ở ngoài cửa nghe được.
Lục Thần ôm cô để cho cô ngồi trên người mình, hạ thân của hai người vẫn dán chặt cùng một chỗ, giơ tay làm động tác đừng lên tiếng, ý bảo cô chớ có nói gì, mặt dán vào mặt của cô cọ xát qua lại, nụ hôn phủ kín khắp mặt cô, dưới thân bắt đầu chậm rãi hoạt động.
Ôn Hoàn liều mạng trừng anh, vừa đẩy vừa cắn để cho anh mau rời khỏi, nhưng đàn ông đều là dã thú, đặc biệt là phần thân dưới, đâu chịu buông tha, thấp giọng nói ở bên tai cô: "Đừng lên tiếng."
Ôn Hoàn muốn khóc cũng không có sức, đâu còn dám phát ra tiếng gì, che miệng không dám thở mạnh, sợ mình phát ra một tiếng nào sẽ bị chị Lynda ở ngoài cửa nghe được.
Thấy mãi không có ai trả lời, Lynda ở bên ngoài lại dùng sức đập cửa: "Mở cửa ra, Ôn Hoàn, chị nói cho em biết, em mau mở cửa ra cho chị!"
Lục Thần dùng lực một cái khiến Ôn Hoàn suýt chút nữa kêu thành tiếng, há mồm cắn một cái vào bả vai của anh, tay nắm chặt anh, móng tay cắm vào da thịt của anh.
Lục Thần hừ một tiếng, động tác dưới thân không hề ngừng lại, càng dùng sức bắt đầu gia tăng tốc độ.
Ngoài cửa chị Lynda gõ hồi lâu vẫn không thấy ai đi ra mở cửa, nghiêng người nói với Tiểu Lâm đứng ở bên cạnh: "Tiểu Lâm, chìa khóa dự phòng của em đâu, mau lấy tới đây, chị muốn xem xem cô ta ở bên trong giở trò quỷ gì!"
Nghe vậy hai người bên trong kinh hãi, dừng lại động tác đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa Tiểu Lâm lộ ra gương mặt đau khổ, nói: "Chị Lynda, chìa khóa đó sáng nay em đánh rơi trong phòng chị Ôn rồi."
Lynda trừng mắt với cô ta, mắng mỏ: "Cô còn ngu hơn cả lợn!" Tiểu Lâm rụt cổ không dám cãi lại.
"Các cô ai cũng đều khiến tôi phát cáu, định chọc tức tôi à!" Lynda quả thật sắp phát điên rồi.
"Chị Lynda, có lẽ, có lẽ chị Ôn quay về sau đó lại đi ra ngoài, không thì chúng ta về phòng trước đã." Tiểu Lâm dè dặt nói.
Lynda trợn mắt nhìn cô ta một cái, không có chìa khóa thì làm sao vào được, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ đi.
Ngoài cửa không có tiếng động gì, chắc là đã đi xa, lúc này Ôn Hoàn ở trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô còn chưa kịp thả lỏng thì người nào đó đã mạnh mẽ tiến công khiến cho cô suýt chút nữa không chịu nổi. Giống như là muốn thu hồi cả vốn lẫn lãi trong khoảng thời gian từ trước đến nay vẫn còn thiếu nợ anh.
Ngoài cửa chị Lynda và Tiểu Lâm đã bỏ đi, không còn lo lắng có người bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào, lúc này Ôn Hoàn mới thả lỏng miệng, vòng lên cổ anh mặc anh muốn làm gì thì làm, sau khi đau đớn trôi qua có một loại khoái cảm trước nay chưa từng có chậm rãi thay thế, sít sao gắn chặt với anh cùng nhau trầm luân.