Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 6: Anh ấy là bạn trai tôi



Ôn Hoàn che mặt sững sờ nhìn mẹ, có phần không phản ứng kịp. Mà cũng giống như Ôn Hoàn không phản ứng kịp còn có Lục Thần đứng ở bên cạnh, hoàn toàn không biết bây giờ đang là tình huống gì.

"Con theo người ta chạy đi mướn phòng?" Mẹ Ôn chỉ vào Ôn Hoàn có phần kích động nói.

"Mẹ, con......" Ôn Hoàn há mồm đang muốn giải thích lại bị mẹ Ôn cắt đứt.

"Con làm như vậy không thấy có lỗi với A Việt à?" Mẹ Ôn trừng mắt nhìn cô, biểu cảm kia chứng minh lúc này bà có bao nhiêu phẫn nộ.

"Mẹ." Ôn Hoàn tiến lên cầm tay mẹ Ôn, nhìn bà nói: "Mẹ, mẹ không nhớ sao? Con và Thành Việt đã chia tay."

"Chia tay?" Nghe vậy mẹ Ôn nghi ngờ cau mày hỏi: "Vì sao?"

Nhìn mẹ, Ôn Hoàn hơi khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Mẹ, chúng ta đã không ở thành phố A, mẹ còn nhớ không?"

"Không ở thành phố A?" mẹ Ôn nhỏ giọng nói thầm, tâm tình so với lúc trước đã hồi phục ổn định rất nhiều, nhìn xung quanh hỏi: "Vậy đây là nơi nào?"

Khóe miệng Ôn Hoàn giật giật, cố gắng để cho mặt mình hiện ra nụ cười, kéo bờ vai của mẹ cùng cô ngồi xuống ghế đá, nói: "Nơi này là Giang Thành, mẹ ngã bệnh, bây giờ chúng ta đang ở bệnh viện."

Nghe vậy mẹ Ôn càng nghi ngờ nhìn Ôn Hoàn hỏi: "Mẹ ngã bệnh?"

Ôn Hoàn gật đầu: "Vâng." Viền mắt khẽ đỏ, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười quật cường không để cho nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.

"Sao mẹ lại không biết..." Mẹ Ôn khẽ nỉ non.

Ôn Hoàn giơ tay vén những sợi tóc rơi trên trán mẹ, nói: "Không sao, chắc chắn từ từ sẽ khá hơn."

Mẹ Ôn trầm mặc một lát, đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, ngước mắt nhìn Ôn Hoàn hỏi: "Tiểu Hoàn, ba con đâu?" Nói rồi xoay đầu tìm kiếm khắp nơi.

Ôn Hoàn khó chịu không biết trả lời như thế nào, liếc sang chỗ khác không dám nhìn bà.

Mẹ Ôn không tìm được ba Ôn, trái lại thấy được Lục Thần từ lúc bắt đầu vẫn đứng ở đó, bình tĩnh nhìn cậu ta cau mày hỏi: "Cậu là ai?"

Lúc này Ôn Hoàn mới nhớ tới Lục Thần cùng theo tới đây, vừa định mở miệng giải thích lại không nghĩ bị Lục Thần đoạt trước.

Lục Thần đi lên phía trước, vẻ mặt cương nghị rõ ràng không hề mang theo nụ cười, nói: "Bác gái, xin chào, cháu là Lục Thần, là bạn trai của Ôn Hoàn."

"Bạn trai của Tiểu Hoàn?" Mẹ Ôn nói thầm, quay đầu nhìn Ôn Hoàn hỏi: "Tiểu Hoàn, là thật sao?"

Sau khi Ôn Hoàn ngây ngẩn mới nhớ lắc đầu bác bỏ nói không phải, đột nhiên mẹ Ôn lại nhớ ra cái gì đó, kích động vỗ tay xuống đùi, chỉ vào Lục Thần nói: "Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là cái người đàn ông trên báo cùng Tiểu Hoàn đi khách sạn thuê phòng!"

Lục Thần cũng không trốn tránh, gật đầu thừa nhận nói: "Đúng vậy, chính là cháu."

Nghe vậy mẹ Ôn đột nhiên đứng phắt dậy trừng mắt nhìn Lục Thần: "Tại sao cậu có thể mang con gái của tôi đi mướn phòng hả?"

Lục Thần bị hỏi thoáng cái có phần không trả lời được, đưa tay có chút không hứng thú sờ sờ mũi.

Thấy cậu ta như vậy, mẹ Ôn còn nói thêm: "Cậu, cậu nghĩ không chịu trách nhiệm?"

"À..." Lục Thần có phần theo không kịp suy nghĩ toát ra từ bà, trong lúc nhất thời còn thật không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói: "Cháu, cháu chịu trách nhiệm."

"Cho nên cậu muốn kết hôn với Tiểu Hoàn nhà chúng ta?" Mẹ Ôn nhìn cậu ta, ánh mắt giống như đứa trẻ đơn thuần bình thường.

"Đúng vậy, cháu sẽ cưới Ôn Hoàn." Lục Thần đáp ứng, nếu Ôn Hoàn là bạn gái của anh, vậy sau này anh dĩ nhiên là muốn kết hôn cùng cô, có lẽ lần này anh quay về đơn vị có thể làm báo cáo yêu đương cùng lúc với báo cáo kết hôn.

Thấy cậu ta nói như vậy, mẹ Ôn giống như là yên tâm, gật đầu nhỏ giọng nói thầm: "Vậy là được rồi, vậy là được rồi..."

Ôn Hoàn nhìn hai người trước mặt muốn giải thích, có thể nhìn thấy nụ cười hiếm thấy trên mặt mẹ, lời đến khoe miệng thoáng cái thì thu lại. Cô đã bao lâu không thấy được mẹ nở nụ cười tỉnh táo như thế, mặc dù biết giờ phút này mẹ cho dù so với người bình thường đã chậm trễ nhiều năm, nhưng so với năm năm nay thời điểm ai tới thăm mẹ cũng không nhớ thì đã tốt hơn nhiều lắm.

Trong phòng bệnh, nhìn mẹ ngủ, Ôn Hoàn giúp mẹ đắp kín chăn, sau đó mới từ trong phòng lui ra ngoài.

Lynda ở cửa thấy cô đi ra, quan tâm hỏi: "Mẹ Ôn thế nào, không có việc gì chứ?"

Ôn Hoàn gật đầu, chỉ nói: "Em đi tìm bác sĩ Lâm."

Bác sĩ Lâm là bác sĩ trưởng ở viện điều dưỡng, mấy năm nay bệnh tình của mẹ Ôn vẫn luôn là do bác sĩ Lâm phụ trách điều trị.

"Bác sĩ Lâm, bệnh tình mẹ cháu thế nào rồi?" Ôn Hoàn hỏi.

Bác sĩ Lâm liếc nhìn Ôn Hoàn lắc đầu, khẽ than nói: "Vẫn không có tiến triển gì, có đôi khi có thể nhận được người, thế nhưng lúc tỉnh dậy ai cũng không nhận ra."

"Vừa rồi bà ấy nhận được cháu, nhưng trí nhớ của bà giống như dừng lại ở quá khứ, còn hỏi cháu những chuyện đã qua." Cho rằng cô vẫn cùng Thành Việt ở chung một chỗ, cho rằng ba còn sống, nhớ đến Ôn Hoàn có chút khó chịu quay đầu đi, khẽ ngước đầu nhìn trần nhà, cố gắng không để cho nước mắt trong vành mi chảy xuống.

"Từ từ sẽ được, mẹ cháu là nghĩ đến chuyện tình của ba cháu bị đả kích quá lớn, chờ bà ấy chính thức có thể bỏ xuống, có thể đối mặt, bệnh tình kia của bà ấy cũng sẽ khỏe lại." Bác sĩ Lâm chỉ có thể an ủi như vậy.

Ôn Hoàn cười khổ, nói: "Đã năm năm." Lâu như vậy còn chưa bỏ xuống được, thực sự vẫn còn hy vọng sao?

Từ phòng làm việc của bác sĩ Lâm trở lại phòng bệnh, Lục Thần và chị Lynda vẫn như cũ đứng ở cửa phòng bệnh, chẳng qua là hai người nhìn qua tình hình có vẻ không đúng lắm, xung quanh hai người giống như có thể rõ ràng ngửi được mùi vị thuốc nổ.

Lynda thấy cô trở về, chặn ngang kéo Ôn Hoàn qua hỏi: "Em thực sự đồng ý làm bạn gái cậu ta?"

Ôn Hoàn nhìn Lynda, cô biết vì sao chị ấy kích động như vậy, nhất định sẽ nói là vì lợi ích sự ngiệp của cô, nhất định sẽ nói nếu như bây giờ cô nói chuyện yêu đương sẽ mất đi bao nhiêu danh tiếng, sẽ tổn thất bao nhiêu cơ hội. Thế nhưng cô thật sự chịu đủ những scandal liên miên rồi, ngày hôm nay cùng nam ngôi sao này truyền ra tin tức, ngày mai cùng nam đạo diễn kia bị chụp đủ loại ảnh, mỗi ngày phải nói với truyền thông vô số lần những câu trả lời đã được trù tính trước. Thực sự là đủ rồi, nếu như cô thừa nhận nói người đàn ông này là bạn trai của cô có thể giúp cô ngăn cản tất cả phiền muộn rơi vào, có lẽ cũng không phải là chuyện gì xấu.

Ít nhất cô có thể khẳng định nhân phẩm của người đàn ông này không xấu, không thì tối qua đã không cùng cô dội nước lạnh.

Nghĩ như vậy, Ôn Hoàn nhìn Lynda gật đầu khẳng định nói: "Đúng vậy, anh ấy là bạn trai của em."

P/S: Tối nay post hai chương làm quà trước tết ^^ mình xin khất đến sau tết sẽ lì xì lại cho mọi người nhiều hơn ^^ từ ngày mai không post được nữa rồi vì sắp đến tết rồi, phải dọn dẹp nhà cửa, đi mua sắm nữa, huhu, mình ghét tết thế ko biết, lại bị già đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.