Trong mắt Hùng Khải lúc này, Tu Dĩnh rất gợi cảm. Trước không nói tới cái váy gợi cảm của cô. Tóc chưa khô còn nhỏ nước, kết hợp với nước da trắng
nõn, đôi môi đỏ au đang dụ dỗ anh đi thưởng thức, anh phát hiện mình sắp nổ tung rồi. Máu huyết toàn thân đang dồn về hai nơi, một là đầu, hai
là chỗ nào đó, cái nào cũng hưng phấn hết lên. Hô hấp của anh nặng dần,
tim không ngừng phập phồng, sắp phát nổ tới nơi.
Đột nhiên anh
phát hiện khả năng tự kiềm chế của mình hoàn toàn giảm xuống. Từ sau khi gặp Tu Dĩnh, anh không biết hai chữ “kiềm chế” viết sao nữa. Mắt anh
sắp phun ra lửa rồi, là lửa dục mà Tu Dĩnh cúi đầu, mặt đỏ bừng, sắp
xuất huyết.
“Cục cưng…” Hùng Khải vừa bước tới vừa gọi.
Tu Dĩnh lại bắt đầu hoảng hốt, nhìn ánh mắt anh không đúng, bèn nói: “Em tắm xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Anh phát hiện mình đã đi tới trước, sau đó thoáng cái đã đẩy Tu Dĩnh dựa
vào cột, một tay vòng qua eo nhỏ của cô, tay còn lại vuốt ve mặt cô, còn có môi cô nữa. Anh không ngừng nuốt nước miếng, trái cổ vì động tác này mà trượt lên lăn xuống.
“Tiểu Hùng, em…” Tu Dĩnh nhìn anh, tim đập càng nhanh, thè lưỡi khẽ liếm môi, định nói gì đó.
“Trời ạ, em đừng dụ dỗ anh có được không?” Hùng Khải rống khẽ, môi cứ thế ập xuống.
Hùng Khải biết, cô không cố tình làm như thế, là tự bản thân anh không kiềm
chế được. Vấn đề ở đây không phải là dụ dỗ hay không dụ dỗ mà là có kiềm chế được hay không thôi. Vì cô, tình cảm 24 năm qua như sóng trào, vì
cô mà dâng lên.
Môi cô rất mềm. Vừa tắm xong nên hơi lành lạnh,
giống như cây kem, mang đến hương vị ngọt ngào. Trên người có mùi sữa
tắm, kích thích khứu giác của anh, mùi hương này cũng làm loạn tim anh.
Anh nghĩ, có lẽ kem cũng có mùi vị thế này, có lẽ còn không ngon bằng.
Tu Dĩnh lúc này cũng ngơ ngác, bởi vì không đề phòng mà bị nụ hôn này làm
cho giật mình, mắt mở to nhìn trừng trừng khuôn mặt phóng đại trước mắt. Trên môi tê tê, ngứa ngứa, còn có cảm giác mềm mềm nữa.
“Nhắm mắt lại.” Hùng Khải mệnh lệnh, nào có ai hôn mà mở mắt trừng trừng như cô, nhìn mà phát hoảng.
Lúc này Tu Dĩnh mới hậu tri hậu giác nhắm mắt lại, hai tay vốn bị bắt để ở
hai bên người thuận theo nụ hôn của anh dần dần bò lên trên cổ, nhẹ
nhàng quấn lấy.
Tim đập dữ dội, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm
giác ngứa ngứa tê tê nơi môi khiến đầu óc cô cơ hồ rơi vào trạng thái mê mẩn, tựa hồ đất trời đều bất động, thời gian cũng dừng lại, trong mắt
trong lòng chỉ còn có Hùng Khải, còn có thân thể cũng cảm nhận được Hùng Khải dịu dàng.
Thưởng thức mùi vị trên môi đã không đủ nữa, Hùng Khải muốn tiến công vào trong, chiếm đoạt mỗi tấc thịt mềm trong miệng
cô. Nhưng cô mím chặt môi, anh muốn tiến công vào trong có điều cô cắn
răng chặt quá, anh công phá thế nào cũng không được. Lưỡi anh liếm môi
cô, răng khẽ cắn, đầu lưỡi không ngừng đẩy vào định tách răng cô ra
nhưng chạm vào vẫn là hàm răng kia, cứ như lô cốt phòng hộ.
“Cục cưng, nghe lời, há miệng ra.” Hùng Khải không ngừng dùng lưỡi vẽ vòng tròn trên môi cô.
Lòng Tu Dĩnh đã trầm luân, hàm răng cắn chặt từ từ mở ra.
Hùng Khải bỏ qua môi cô, chuyển đến tai cô, nhẹ nhàng cắn.
Anh vừa bỏ qua, Tu Dĩnh thở phào đồng thời cảm giác mất mát ập tới, cái cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa mất mát này làm cô không hiểu nổi mình ra sao
nữa. Đang sầu não, lỗ tai truyền tới cảm giác tê tê khiến lòng cô lại
bốc lên một cảm giác khác lạ. Đó là cảm giác xung động khiến tim cô như
bốc hơi, làm cô không khống chế nổi muốn dập tắt nó. Miệng có cảm giác
kích động muốn thốt lên tiếng, cô ra sức đè ép nó nhưng vẫn không nhịn
được rên rỉ.
Đột nhiên Hùng Khải lại di chuyển trận địa, tấn công môi cô. Lần này anh bắt được chính xác, lưỡi nhẹ nhàng thăm dò, tấn
công vào.
Tu Dĩnh rên một tiếng “ư”, người mềm nhũn nhưng bị anh ôm chặt cứng, thân thể dán sát, trong lòng cả hai đều muốn kêu lên.
“Ai trốn ở đó? Ra mau!” Đột nhiên một tiếng quát lớn từ bên cạnh truyền tới.
Hùng Khải và Tu Dĩnh giật nảy người, hai người nhanh như điện xẹt lập tức buông nhau ra.
Ánh đèn pin từ bên cạnh quét tới, Tu Dĩnh căng thẳng tới mức không dám thở
mạnh, hung hăng trừng anh, ý tứ quá rõ ràng, anh làm cô mất hết mặt mũi.
Hùng Khải cũng không dám thở mạnh, hối hận sao mình chọn chỗ không tốt. Bây
giờ thì hay rồi, bị đội tuần tra thấy, bọn họ là đội kiểm tra kỉ luật và tác phong, khẳng định không dễ dàng bỏ qua cho mình.
“Đi ra!” Tiếng quát càng lớn hơn, mấy ánh đèn pin cùng quét tới, “Tiểu Trình, cậu đi xem thử.”
Hùng Khải biết mình không ra không được. Nếu để Tiểu Trình tới đây, nhìn
thấy bên trong thì thảm rồi. Anh điều chỉnh lại tâm tình mình, đi ra
ngoài, vừa vặn đụng Tiểu Trình đi vào, Tiểu Trình kinh ngạc: “Trung đội
trưởng Hùng?”
Trong tiểu đoàn, Hùng Khải rất nổi tiếng bởi vì anh là trung đội trưởng gương mẫu, thế nên rất nhiều người biết anh nhưng
chưa chắc anh đã biết họ. Thấy có người nhận ra mình, anh chào: “Chào
các anh.”
“Anh trốn trong đó làm gì? Bây giờ là thời gian tắt
đèn, anh không ngủ trong phòng, chạy đến đây làm gì?” Dẫn đầu đội tuần
tra hỏi, đó là một hạ sĩ quan cấp bốn.
“Canh gác? Tắm rửa?” Trưởng nhóm tuần tra nửa tin nửa ngờ.
“Trong phòng không có buồng tắm à? Còn phải chạy đến nhà tắn lớn?” Một lính
tuần tra khác hỏi. Cũng không trách bọn họ nghi ngờ, bất kể là phòng
người nhà hay dãy nhà cho hạ sĩ quan, nhà khách đều có phòng tắm đi kèm, sao phải bỏ gần lấy xa, chạy đến chỗ này.
Hùng Khải giải thích: “Máy nước nóng trong phòng hư rồi, bạn gái tôi tắm dùng nước nóng, nên…”
Nhưng hiển nhiên là tuần tra không tin, muốn đi vào xem thử. Lúc này một binh sĩ từ đằng xa đi tới, miệng hát ư ử, cầm chậu rửa mặt, tới gần thì ra
là Tiểu Chu.
Tiểu Chu xuất hiện hấp dẫn tầm mắt của tuần tra, bọn họ quét đèn binh lên mặt Tiểu Chu, cậu ta ngừng lại không bước thêm nữa.
“Người nào?” Dẫn đầu tuần ra quát.
Tiểu Chu vội vàng trả lời: “Là tôi, văn thư đại đội 3.”
“Cậu làm gì?” Tuần tra hỏi tiếp.
Tiểu Chu chỉ chỉ chậu: “Tắm rửa, còn làm gì nữa?”
Tuần tra nhìn trên nhìn dưới, chất vấn: “Muộn như vậy, sao giờ cậu mới đi tắm? Không biết quá giờ tắm rồi sao?”
“Ngại ghê, hôm nay vì chuyện dạ hội, đến khuya tôi mới nghỉ, lúc tới đây thì
vừa vặn gặp bạn gái trung đội trưởng Hùng đi tắm, nên tôi lại chờ.” Quay sang nói với Hùng Khải, “Trung đội trưởng, chị dâu tắm xong chưa?”
Hùng Khải biết, Tiểu Chu đang giải vây giúp mình, bèn nói: “Tắm xong rồi
nhưng lúc chị dâu cậu đi ra thì bị trẹo chân, còn đang đau ở bên trong
kìa.”
Đối với tất cả chuyện xảy ra bên ngoài, Tu Dĩnh đều nghe
thấy. Tuy cô không biết bên ngoài là lính gì nhưng từ giọng nói căng
thẳng của Hùng Khải ít nhiều gì cũng nghe ra một ít rắc rối, bèn cố ý
rên lên, người cũng thò ra ngoài.
Tóc Tu Dĩnh còn ướt, dưới chân
lại đặt một cái chậu nhỏ có quần áo bên trong, xem ra là đi tắm, lại
thấy dáng vẻ đau đớn của cô, lính tuần tra có thắc mắc cũng không dám đi lên tra hỏi hoặc kiểm tra xem rốt cuộc có hay không. Cho dù là thật hay giả bọn họ cũng không dám đi kiểm chứng, cũng không dám truy cứu chuyện gì bèn dẫn đội rời đi.
Lính tuần tra vừa đi, Tu Dĩnh liền đi ra. Lúc này Hùng Khải cũng cảm ơn Tiểu Chu: “Tiểu Chu, lần này cám ơn cậu.”
“Đám tuần tra này có lúc rất quá đáng. Thật ra em cũng không giúp gì, chị
dâu quả thực là đi tắm mà, em chỉ nói thật thôi. Trung đội trưởng, chân
chị dâu bị trẹo rồi, anh mau đỡ chị dâu về đi.” Tiểu Chu không dè Hùng
Khải nói láo, cho là chân Tu Dĩnh bị thương thật nên giục anh về.
Từ nhà tắm bên kia trở về, Tu Dĩnh cười không ngớt, cười đến đau cả bụng.
Mặt Hùng Khải thối hoắc, rầu rĩ hỏi: “Em cười cái gì? Cười anh hả?”
Tâm tình anh rất xấu, ba lần bốn lượt bị cắt ngang, làm sao mà tốt cho
được. Cứ nghĩ đến đám tuần tra đột nhiên xuất hiện anh lại hận đến ngứa
răng ngứa lợi. Đám tuần tra này, sớm không đến muộn không đến, cứ nhè
ngay lúc anh đang tâm viên ý mã [10]thì xuất hiện, quấy nhiễu chuyện tốt của anh và Tu Dĩnh, thật không biết nên hận bọn họ hay là thế nào nữa.
Vừa đi vừa nói, hai người đã về đến phòng. Tu Dĩnh mải nói cười không nhận
ra vẻ mặt thay đổi của Hùng Khải, cả ánh mắt cũng thay đổi.
“Em
còn cười nữa, cười nữa anh không khách sáo đâu.” Hùng Khải lẳng lặng mở
khóa, quay đầu lườm Tu Dĩnh, giương nanh múa vuốt với cô.
Thấy anh làm bộ hung dữ, Tu Dĩnh cười càng ác liệt hơn, chỉ anh nói: “Tiểu Hùng, anh… anh đáng yêu quá!”
Trong mắt cô, Hùng Khải hung dữ không ra hung dữ, mà có vẻ khôi hài dẫn tới một trận cười lớn hơn nữa.
Mặt Hùng Khải xuất hiện vạch đen, hung hăng hỏi: “Anh đáng yêu chỗ nào? Có cái gọi là hung dữ đáng yêu sao?”
“Ha ha, trong mắt em, anh chỉ là một con Winnie the Pooh thôi, ha ha…” Tu
Dĩnh cười đến lăn ra giường, không nghĩ tới hành động của mình rơi vào
trong mắt người đàn ông nào đó rõ ràng là dụ dỗ chiến tranh mà.
Ánh mắt Hùng Khải đột ngột trở nên sâu thẳm, nhìn cô gái đang lăn lộn trên
giường, lửa dục trong lòng càng cháy bùng lên, trực tiếp xông lên ngực,
lại trực tiếp xông lên đầu. Ánh mắt anh khẽ híp lại, đầu óc còn chưa
nghĩ xong đã bắt đầu hành động, nhào qua đè Tu Dĩnh xuống giường, môi ập xuống.
“Ưm…” Tu Dĩnh mở to mắt, không dám tin nhìn Hùng Khải, lại thấy trong mắt anh lấp loáng một ngọn lửa.
[10] 心猿意马 “Tâm viên, ý mã diễn tả tình trạng những ý nghĩ trong óc của con
người biến chuyển rất nhanh: con người đang nghĩ chuyện trên trời,
chuyển sang chuyện dưới biển, đang chuyện bên Tàu sang chuyện bên Tây.