Đàn ông mà không có thì không phải đàn ông bình thường! Đàn ông mà không có phản ứng thì có còn là đàn ông không?
Hùng Khải rất hiểu điểm này, anh biết bản thân mình bây giờ là một ngọn núi
lửa, đem một thân hình ngọc ngà nóng bỏng bày ra trước mắt anh, anh biết lý trí của mình sắp sụp đổ rồi. Đợi thêm lát nữa, có khả năng anh sẽ
làm hại Tu Dĩnh. Biện pháp duy nhất bây giờ là thừa dịp bản thân còn có
lý trí, nhanh chóng tách ra khỏi ngọn núi lửa này, bỏ chạy khỏi hiện
trường làm người ta sắp phun máu mũi này thôi.
Lúc này anh, khó
chịu như bị mèo cào, máu huyết trong người sôi sục, gào thét, giống như
ngựa hoang phi nước đại, mắt thấy sắp xông ra khỏi cơ thể rồi. Anh không dám nhìn thân thể Tu Dĩnh nữa, nhắm mắt, quay người định bỏ đi, chỉ cần bỏ chạy khỏi cái chỗ khiến người ta sôi sục này là anh an toàn, Tu Dĩnh cũng an toàn.
Nhưng thực tế không dễ dàng như anh nghĩ. Anh càng muốn chạy, ngọn núi lửa kia càng bám riết lấy anh. Chân trước anh vừa
định nhấc lên, thân hình nóng bỏng sau lưng đã dán sát lên người anh,
hai tay thò từ đằng sau ra quắp lấy eo anh, thân hình nảy nở dán lên
người anh, gần như đánh tan hết lý trí còn sót lại của anh.
“Tiểu Hùng, đừng đi!” Người Tu Dĩnh run run, theo thân hình run rẩy của cô,
Hùng Khải càng cảm giác được nơi đẫy đà kia một cách rõ ràng.
Hùng Khải không ngừng nghiến chặt hàm răng, ráng kềm chế “ngựa hoang” gào
thét trong lòng, hít sâu một hơi nói: “Không phải em kêu anh đi ra sao?” Anh không dám quay đầu, càng không dám thò tay đẩy cô ra, sợ chỉ cần
quay lại nhìn thấy cơ thể cô, lý trí khó khăn lắm mới tích lũy được sẽ
chạy mất sạch, càng sợ tay mình vừa thò ra, đẩy lên người cô, sẽ muốn
ngừng mà không được.
“Chuột! Là chuột! Anh, anh giúp em đập con
chuột… á!” Tu Dĩnh chẳng những dính chặt lên người anh, càng không ngừng vịn lấy anh leo lên người anh, hai chân vòng qua eo anh.
Tu Dĩnh rất sợ, con chuột trước mặt quá bự, lông màu nâu rậm rạp, dễ nặng đến
nửa cân ấy chứ? Hai con mắt đen thui đảo tròn nhìn cô, dường như đang
đấu mắt với cô, chế giễu cô nữa. Từ nhỏ tới lớn cô sợ nhất là chuột, vừa thấy là hồn vía bay đi đâu hết, hơi đâu mà để ý bây giờ người mình có
trống trơn hay không, cũng chả quan tâm được động tác của mình bây giờ
mờ ám cỡ nào, cô chỉ cần con chuột kia biến cho mau thôi.
“Cút đi! Mau cút đi!” Tu Dĩnh ôm chặt lấy anh, không ngừng trừng con chuột, gào lên.
Hùng Khải thở dốc, Tu Dĩnh bám trên người làm anh càng cảm nhận được ngọn
lửa xung động trong lòng. Lý trí anh biến mất từng chút từng chút, dục
vọng bốc lên từng chút từng chút, anh không ngừng vỗ về sự hoảng loạn và bối rối trong lòng nhưng tim đập càng lúc càng nhanh.
Trái cổ
anh ra sức nuốt xuống mấy bận, đột nhiên anh quay người, xoay người cô
lại, cô từ phía sau biến thành đối diện với anh, chân cô vẫn vòng quanh
eo anh như cũ, tư thế này nói mờ ám cỡ nào là có chừng đó. Bởi vì hai
chân quặp lấy eo anh, tự nhiên bộ phận nào đó giữa hai chân anh vừa vặn
đối diện với bộ phận mẫn cảm nhất của cô, bộ ngực đầy đặn áp lên ngực
anh. Khoảnh khắc ấy, từng dây thần kinh trên người Hùng Khải đều kêu
gào, nhảy loạn như nai con.
“Bé con, sao em cứ giày vò anh thế chứ?” Hùng Khải nhịn hết nổi, cúi đầu hôn cô.
Anh hoàn toàn quên sạch, anh đã hứa nếu không được cô đồng ý sẽ không hôn
môi cô, nhưng trước khác giờ khác, tình huống đặc biệt thì phải đối xử
đặc biệt. Thật sự anh không cố ý nhưng tình cảm dâng trào đột ngột như
thế, anh muốn kềm chế cũng không kềm chế được.
Tu Dĩnh giờ phút
này cũng ngây người, cô hoàn toàn không nghĩ mình lại thân mật, còn
nhiệt tình với anh như thế. Sự việc dường như đã vượt qua dự đoán của cô rồi, sao lại rơi vào tình cảnh không thể xử lý thế này?
“Tiểu Hùng, anh làm gì thế? Buông em ra.” Miệng bị anh ngậm lấy, cô chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ.
Hùng Khải dường như đã mất đi lý trí, hôn cô không dừng, môi hết xoay trái
lại sang phải, lúc thì dùng răng cắn nhẹ, lúc lại dùng lưỡi tấn công
mạnh mẽ. Thật đúng như đại đội trưởng nói, xông vào trận địa, tấn công
mãnh liệt, hỏa lực mạnh hơn tưởng tượng.
Lúc anh buông tha môi cô, ánh mắt cô đã mơ màng, anh không ngừng thở dốc, áp chế ngọn lửa hừng hực trong lòng.
“Tiểu Hùng, em kêu anh vào đập chuột cho em mà.” Tu Dĩnh hơi híp mắt, môi sưng đỏ, nỉ non.
“Chuột?” Rốt cuộc Hùng Khải cũng tỉnh hồn, đầu óc tỉnh táo không ít. Anh muốn
thả cô xuống nhưng cô bấu anh quá chặt, anh đẩy không ra nên mặc kệ
luôn, quay người tìm xem chuột ở đâu nhưng làm gì có chứ, không thấy
bóng con chuột nào.
“Đâu nào? Chuột ấy?” Hùng Khải ôm cô hỏi.
Tu Dĩnh không dám nhìn, vùi đầu vào lòng anh, chỉ tay ra: “Chỗ đó kìa, một con bự lắm, còn trừng mắt nữa, đáng sợ quá.”
“Đâu? Làm gì có con chuột nào, có phải em hoa mắt không?”
Tu Dĩnh lẳng lặng thò đầu ra, một con mắt nhắm tịt, con còn lại mở ra he
hé nhìn về chỗ con chuột đứng ban nãy nhưng trống trơn, không có gì cả.
Cô mở to mắt ra, tìm khắp chung quanh cũng không thấy chuột đâu, cứ như
nó chưa từng xuất hiện, vừa rồi là cô bị ảo giác vậy.
“Không thấy nữa.” Cô thì thầm.
Hùng Khải nhờ sự cố này mà dằn ngọn lửa lòng xuống, nhìn đến ánh mắt tội
nghiệp của cô, còn có thân hình đầy đặn của cô thì, núi lửa lần nữa phun trào, phản ứng nhanh chưa từng thấy, anh rên rỉ: “Trời ạ, sao em cứ
thích dụ dỗ anh thế này?” Nụ hôn lần nữa ập xuống như đào núi lấp biển.
Lại một lần nữa, Tu Dĩnh bị anh đoạt lấy hô hấp, đầu óc lại trở về trạng
thái trống rỗng, suy nghĩ gì cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng thở hổn
hển của hai người.
Hùng Khải nghĩ rằng, lần này còn hơn cả sao
Hỏa đụng phải địa cầu, ngọn lửa này không thể nào dằn xuống được nữa,
cũng tưởng rằng lần này mình có thể thỏa mãn rồi. Lúc môi anh di chuyển
đến ngực cô thì, anh nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Tiếng trò chuyện này như một chậu nước lạnh tạt vào đầu anh, lôi hết lý trí của anh quay về.
Anh hấp tấp buông cô ra, chỉ nói một câu: “Tắm rửa cẩn thận, anh đi canh
gác cho em!” là chạy như bay ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Tu Dĩnh vẫn còn ngơ ngác tại chỗ, không biết nãy giờ xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi trí nhớ ồ ạt quay về trong óc thì, mặt cô đỏ như gấc, xấu hổ
chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, mất mặt quá sức.
Hùng Khải chạy ra khỏi phòng, vừa đóng cửa xong thì thấy hai binh sĩ đi tới, nhìn quần áo chắc hẳn là tuần tra. Trong lòng anh đổ mồ hôi lạnh nhưng cũng
âm thầm thở ra, may mà anh chạy ra kịp thời. Nếu để đám tuần tra này bắt được cảnh anh và Tu Dĩnh ôm nhau ở một chỗ, đến chừng đó anh bị thông
báo không nói, sợ nhất là cả người Tu Dĩnh bị bọn họ nhìn sạch trơn. Anh nghĩ bụng, sau này nhất định phải kềm nén xúc động một chút, chí ít
hiện giờ không thể. Phỏng chừng từ sau vụ ngày hôm qua, tuần tra sẽ nhìn chằm chằm anh và Tu Dĩnh, có thể tránh được thì cố mà tránh.
“Trung đội trưởng Hùng?” Hai binh sĩ chào anh.
Hùng Khải nhìn họ. Nụ cười trên mặt họ rất giả tạo, anh biết bọn họ đang bàn tính gì trong lòng, còn không phải là muốn túm gáy anh sao? Còn lâu anh mới làm bọn họ thỏa nguyện.
“Sao các cậu rảnh rỗi mà đến đây?” Hùng Khải thờ ơ hỏi lại.
“Bọn em kiểm tra ấy mà. Sao trung đội trưởng Hùng ở chỗ này? Không vào phòng à?” Thật ra hẳn là bọn họ tò mò vì sao Hùng Khải lại thành thật ngồi
ngoài cửa như thế hơn?
Hùng Khải tỉnh bơ đáp: “Chị dâu các cậu tắm rửa, tôi canh ở ngoài, không thể để con chuột nào thừa cơ xông vào đúng không?”
Anh chàng tuần tra cười hềnh hệch, hỏi tiếp: “Lần này không đi nhà tắm lớn
nữa sao? Đổi lại thành phòng người nhà rồi?” Ý tứ bọn họ không thể rõ
ràng hơn được nữa, chuyện ở nhà tắm ngày hôm qua rất đáng ngờ.
“Hôm qua còn không phải do máy nước nóng hư sao?” Hùng Khải cũng không nhiều lời. Chuyện này liên quan đến việc tắm rửa của bạn gái, không cần thiết phải nói ra miệng? Anh nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Các cậu đến đây kiểm tra
tôi?”
Tuần tra nghe câu này lập tức chối phắt: “Không có, bọn em sao dám chứ.”
“Dãy phòng dành cho người nhà này chỉ có đại đội 3 bọn tôi và đại đội 2.
Phòng của đại đội 2 đều trống, vợ của đại đội trưởng ở phòng bên cạnh
giờ cũng không có mặt, chỉ có mình tôi là có người nhà ở đây, các cậu
không đến kiểm tra tôi thì kiểm tra ai?” Lúc này mặt Hùng Khải đã sa sầm lại, không có lấy nửa câu khách sáo. Ngày hôm qua là do không có biện
pháp, đành phải cố gắng mà tươi cười đón tiếp người ta. Hiện giờ anh
chằng có thóp gì bị họ bắt, anh sợ bọn họ làm gì nữa.
“Không
không không, trung đội trưởng Hùng anh hiểu lầm rồi. Bọn em chẳng qua
vừa lúc đi ngang qua thôi, thấy anh ngồi bên ngoài mới lại chào hỏi thôi mà. Giờ bọn em phải đi, còn mấy chỗ phải đi tuần nữa, gặp anh sau.” Nói xong hai lính tuần tra chạy tóe khói.
Đối với đám tuần tra này,
Hùng Khải rất xem thường. Bởi vì bọn họ chẳng làm chuyện gì tốt, ỷ vào
chuyện kiểm tra kỷ luật và tác phong của mọi người cứ làm những chuyện
khiến người ta ghét, thế nên mỗi lần thấy tuần tra anh đều không hòa nhã gì cả. Bình thường anh cũng chẳng có việc gì để bọn họ túm đuôi, hôm
qua nếu không phải anh quả thật làm chuyện có thể khiến bọn họ túm gáy,
còn lâu anh mới sợ.
Anh lôi một thanh sing – gum trong túi ra cho vào miệng, ra sức nhai một hồi.
Anh cứ nghĩ Tu Dĩnh sẽ tắm rất lâu. Không ngờ mới được mấy phút Tu Dĩnh đã
đi ra, đầu tóc còn nhỏ nước, lần này không mặc váy mà mặc một cái quần
bò với một cái áo sơ – mi. Trước đây trong hình Tu Dĩnh đều để tóc ngắn. Lần đó anh vô tình nói một câu, tóc dài thì hay biết bao. Không ngờ
người nói vô tình, người nghe lại để ý, Tu Dĩnh thật sự không cắt tóc
nữa, hiện giờ tóc cô đã dài đến ngang vai rồi. Cô vừa tắm xong, đặc biệt xinh đẹp.
Hùng Khải phát hiện, từ lúc nhìn thấy người cô xong,
bây giờ nhìn lại liền thành trong suốt, trên người cô có bao nhiêu quần
áo trong mắt anh cũng thành không mặc gì. Anh ráng sức nhéo đùi mình,
mắng thầm trong miệng: “Mày đúng là không ra gì, mệt cho mày còn là đàn
ông kia đây, bẩn thỉu hết chỗ nói! Không được nghĩ lung tung nữa, bằng
không tự động úp mặt vô tường sám hối đi!”