Thời gian này, bà Tu cũng không ép cô đi xem mắt nữa, điều này khiến Tu Dĩnh thấy rất lạ, chẳng lẽ mẹ đổi tính rồi? Mỗi lần về nhà, mẹ đều cười hề
hề gọi cô đi ăn cơm, thậm chí hỏi cô làm việc có mệt không, lúc trước
toàn nói chuyện liên quan đến đối tượng xem mắt. Lạ thì lạ, cô cũng
không hơi đâu nghi ngờ làm gì, ba mẹ không ép cô cô vui còn chẳng kịp.
Hùng Khải vẫn không có tin tức, cuối cùng Tu Dĩnh quyết định bỏ luôn. Cô đã
không ôm hi vọng gì nữa rồi, có lẽ Hùng Khải cũng quyết định bỏ qua cô
rồi chăng? Nhưng cô không hiểu, vì cái gì mà anh có thể quyết tâm ác độc như thế.
Giai đoạn này Tu Dĩnh liều mạng làm việc, lôi kéo khách hàng để được ở lại. Chuyện đó căng thẳng được mấy ngày, rốt cuộc cũng
có kết luận chính thức. Khi đồng nghiệp Tiểu Lưu nói cho cô biết Lỗ Lỗ
được giữ lại, lòng cô gần như hoàn toàn rớt xuống vực thẳm. Chuyện này
nằm trong dự tính của cô, bởi vì Lỗ Lỗ là bà con của cấp trên, nhưng cô
cứ cho là ít nhiều gì lãnh đạo cũng xem xét thành tích của cô mà giữ cô
lại. Bây giờ nghe tin Lỗ Lỗ được giữ lại, cô biết hẳn là đến lúc mình đi rồi.
Lặng lẽ thu dọn đồ đạc, tuy lãnh đạo còn chưa ra lệnh đuổi
người cuối cùng nhưng cô biết đó là việc sớm muốn, nếu đã bị đuổi chẳng
bằng tự đi, chí ít còn giữ được mặt mũi.
“Xin hỏi, cô là cô Tu phải không?” Đang thu dọn, cô nghe có giọng nói.
Tu Dĩnh ngẩng đầu. Một người đàn ông đứng trước mặt, rất cao, cỡ 1m80, mặt đầy mụn trứng cá, mặc một cái áo sơ mi màu xanh sẫm, nhìn rất cường
tráng, từ cánh tay lộ ra ngoài là có thể thấy được. Vốn dĩ khuôn mặt rất góc cạnh nhưng vì đang cười, lông mày dày đậm cong lên nên khuôn mặt
nhìn hiền hòa hơn một chút.
“Đúng, tôi là Tu Dĩnh, anh muốn mua phòng sao?” Ý niệm đầu tiên xẹt qua trong óc Tu Dĩnh, người này là khách hàng.
Tuy cô sắp đi nhưng khách hàng là thượng đế, trước khi nghỉ, cô vẫn muốn làm tròn trách nhiệm trên cương vị của mình.
Song đối phương không nói, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhân, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Tu Dĩnh dẫn anh ta tới trước bàn ảnh chụp bất động sản, chỉ vào một căn
phòng nói: “Căn này ở tòa nhà 85 lầu 19, khung cảnh khá tốt, trước mặt
và sau lưng tòa nhà đều không bị che khuất, ánh nắng rất tốt, không khí
cũng tuyệt, còn có vấn đề phong thủy, sở hữu một căn trong tòa nhà này
không sai đâu. Còn căn này nữa, tòa nhà 12 lầu 25, cách cửa khu chung cư khá gần, tuy hơi ồn ào một chút nhưng gần cổng, mua đồ gì cũng thuận
lợi, quan trọng nhất là gần siêu thị, hai căn này giá cả không chênh
nhau nhiều nhưng cũng khá cao giá, anh có thể cân nhắc. Còn căn này…”
Phương Thành mỉm cười nhìn cô gái liến thoắng giới thiệu nhà trước mặt, lòng
tràn ngập mừng rỡ. Lúc đầu, cô họ đưa ảnh chụp đối tượng xem mắt cho anh nhìn, anh liếc mắt một cái liền vừa ý Tu Dĩnh, xinh đẹp, đáng yêu, khí
chất tốt, những ảnh chụp khác không cái nào anh vừa mắt. Lúc đó anh còn ở bộ đội, vì chuyện này anh xin nghỉ phép trở về. Tất nhiên đã lâu lắm
anh không xin nghỉ, lãnh đạo cũng sớm nghĩ đến chuyện cho anh nghỉ, còn
đặc biệt ra lệnh: “Phương Thành, lần này nghỉ phép, nhất định cậu phải
dắt một cô vợ về, đây là mệnh lệnh.”
Trong đầu lại vang lên giọng nói của cô họ: “Phương Thành à, Dĩnh Dĩnh là một cô gái tốt, con người
thành thật đáng tin, lại xinh đẹp giỏi giang, quan trọng hơn là không
giả dối. Nhưng nghe mẹ nó nói, nó rất phản cảm chuyện xem mắt nên nếu để bọn con quen nhau bằng cách đó, nhất định nó sẽ tránh con. Còn theo
đuổi nó bằng cách nào thì con tự nghĩ đi.”
Phương Thành lại nhớ
đến lần trước mình đi tới nhà cô, đụng phải Tu Dĩnh ở cổng khu nhà. Lúc
đó cô ấy đi rất vội vã nhưng nhìn thấy người thật thì cảm thấy không
giống ảnh chụp. Lúc anh thấy cô ở cự ly gần, anh nghe tiếng tim mình đập mạnh.
“Này anh? Anh ơi?” Giọng Tu Dĩnh kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, anh xấu hổ ho khẽ một tiếng, nói “Tôi xem thử đã.”
Tu Dĩnh lạ lùng nhìn người đàn ông trước mặt. Vẻ mặt người này kỳ quặc,
lúc cười lúc nhíu mày, không biết đang nghĩ cái gì, nãy giờ mình nói coi như dư hơi. Vốn cô đã không vui vì chuyện giảm biên chế rồi, đây là
khách hàng cuối cùng nên cô mới muốn hoàn thành cho xong, có điều phản
ứng của khách hàng này khiến cô rất ngạc nhiên.
Cô không phải đồ
ngốc, nhận ra được, vị khách này nói là xem phòng nhưng lại không tập
trung, hình như xem cô nhiều hơn. Chẳng lẽ anh ta không đến mua nhà mà
có mục đích khác? Vừa nghĩ thế, Tu Dĩnh càng bực mình, nhưng không sa
sầm mặt, vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp trên môi.
“Anh thật sự muốn mua phòng sao?” Nghĩ nghĩ, cô vẫn hỏi thẳng.
Phương Thành cũng không phải người biết nói dối, thành thật đáp: “Không có.”
Tu Dĩnh kinh ngạc vì sự thẳng thắn của anh ta nhưng trong lòng vẫn rất bực, chất vấn: “Đã không mua phòng, vậy là tới tìm tôi?”
Phương Thành đưa tay ra, giới thiệu: “Chào em, anh là Phương Thành, rất vui được biết em.”
Phương Thành? Sau đó Tu Dĩnh cứ nghĩ mãi, cảm thấy cái tên này rất quen, hình
như đã nghe qua ở đâu nhưng quả thật không nhớ được. Có lẽ cô gặp nhiều
người quá, có khi là khách hàng thì sao? Càng khiến cô ngạc nhiên là,
anh ta là một sĩ quan, lúc anh ta nói ra hai chữ bộ đội, Tu Dĩnh nhìn
anh ta nhiều hơn một chút. Không mặc quân phục nhưng vóc dáng như thế,
còn cung cách nói chuyện nữa, quả thật rất giống bộ đội, có điều anh ta
tìm cô làm gì? Cái này anh ta không chịu nói, sau đó còn mời cô ăn tối
nhưng bị cô cự tuyệt.
Lúc đó anh ta nói: “Anh muốn nghe cách nhìn của em về vấn đề bất động sản.”
“Anh muốn mua phòng thật chứ?” Tu Dĩnh hỏi anh ta.
“Muốn, nhưng không phải bây giờ, nên mới muốn hỏi em.”
Cuối cùng Tu Dĩnh vẫn không đáp ứng ăn cơm với Phương Thành. Cô cảm thấy bất tiện, mặc kệ là lý do hay điều kiện gì đi nữa, cô cũng thấy phiền phức.
Khi Tu Dĩnh nộp đơn từ chức lên, lãnh đạo khá kinh ngạc, hỏi cô: “Vì sao cô muốn từ chức, đang làm ngon lành sao tự dưng không muốn làm nữa?”
Nhìn lãnh đạo, Tu Dĩnh nghĩ, rõ ràng là muốn cho tôi thôi việc, sao còn ra
vẻ khách sáo thế? Tôi tự động từ chức không phải trúng ý lãnh đạo rồi
sao?
“Cảm thấy công ty đối xử với cô không tốt, hay là cô có chỗ lên chức cao hơn?”
Tu Dĩnh thở dài: “Trưởng phòng, công ty đã quyết định giữ Lỗ Lỗ rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải đi, không bằng tôi tự đi trước.”
“Ai nói muốn đuổi cô? Giờ Lỗ Lỗ đã chuyển sang bộ phận mới, cô vẫn làm ở
phòng tiêu thụ, công ty chú trọng nhân tài, sao có thể sa thải nhân tài ở thời điểm quan trọng này chứ?”
Một câu của trưởng phòng làm Tu
Dĩnh cười rạng rỡ. Thì ra tất cả đều là mình lo lắng vớ vẩn, cứ cho là
Lỗ Lỗ ở lại thì mình phải đi, không nghĩ tới lại có kết cục trọn vẹn đôi đường thế này.
Ra khỏi phòng làm việc của lãnh đạo thì đụng phải Lỗ Lỗ. Cô ấy vẫn trang điểm già dặn như cũ, tóc ngắn, quần bò, cao
1m70, phối hợp với khuôn mặt nhìn có vẻ trung tính. Lúc trước vì là đối
thủ cạnh tranh, Tu Dĩnh không có cái nhìn tốt về Lỗ Lỗ, nhưng bây giờ áp lực cạnh tranh mất đi, nhìn thấy cô ấy, không biết vì sao lại có cảm
giác thân thiết.
“Chúc mừng cô, Tu Dĩnh.” Lỗ Lỗ chúc cô bằng một cái ôm.
“Tôi cũng chúc mừng cô, đến phòng nhân sự.” Tu Dĩnh mỉm cười nói khách sáo vài câu.
Hai người xem như không đánh không quen biết nhỉ? Sự căng thẳng giữa cả hai giải tỏa, ngược lại nảy sinh tình bạn, đó là chuyện sau này. Từ sau hôm đó, Lỗ Lỗ hay tìm Tu Dĩnh, có lúc hai người hẹn nhau đi dạo phố gì đó,
cuối cùng trở thành bạn thân không gì không nói. Có lúc trong giờ làm
việc Lỗ Lỗ cũng chạy qua tìm cô, có lúc cô rảnh rỗi sẽ tìm cô ấy nói
chuyện. Lỗ Lỗ ở phòng nhân sự, coi như chuyên nghiệp hợp khẩu vị, hơn
nữa còn như cá gặp nước.
Từ lúc không có tin tức của Hùng Khải,
Tu Dĩnh ngày một gầy, sâu trong đáy lòng càng lúc càng nhớ anh, chỉ đành dựa vào công việc làm tê liệt chính mình. Giai đoạn này, Phương Thành
cũng thường hay tìm Tu Dĩnh. Anh ta kín miệng không nói ban đầu vì sao
tìm cô, Tu Dĩnh cũng không để ý nên sau đó cũng không hỏi lại. Có lúc
Phương Thành mời cô ăn cơm, Tu Dĩnh không dám đi một mình, lần nào cũng
lôi Lỗ Lỗ theo, cũng đỡ xấu hổ.
“Tiểu Hùng, rốt cuộc anh làm sao
vậy? Vì sao mãi không có tin tức?” Tu Dĩnh chống cằm, nhìn màn hình ở
chế độ chờ, nhớ Hùng Khải.
Đột nhiên, một bàn tay chụp lên vai
cô, lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ sâu xa. Cô quay đầu thấy là Lỗ Lỗ, liền vỗ ngực mình: “Lỗ Lỗ, cậu hù chết tớ, sao không lên tiếng, như vậy sẽ
hù chết người đấy.”
“Tớ gọi rồi, cậu có nghe đâu.” Lỗ Lỗ ấm ức.
Tu Dĩnh “ồ” một tiếng: “Có lẽ tớ không nghe thấy. Lỗ Lỗ, cậu không làm việc à? Coi chừng lãnh đạo của cậu rút gân cậu đấy.”
“Không sợ.” Lỗ Lỗ cười sảng khoái, lại nói, “Tu Dĩnh, tớ qua báo cho cậu biết, phòng thường trực có thư của cậu.”
Thư? Bao nhiêu năm rồi cô không có nhận được bức thư nào. Bây giờ thư điện
tử phát triển, bình thường có chuyện gì đều liên lạc bằng điện thoại,
tin nhắn, mail gì đó, ai đi viết thư đâu? Lạ thì lạ, Tu Dĩnh vẫn quyết
định tan tầm xuống phòng thường trực xem thử.
Phòng thường trực
nằm ngay cửa công ty, cũng coi như là phòng bảo vệ bởi vì hai phòng này
nằm chung một căn, quản lý cũng cùng một người, nghe nói là cha vợ của
quản đốc.
“Dĩnh Dĩnh, không phải là của bạn trai cậu viết đấy
chứ?” Mới đầu Lỗ Lỗ tưởng Phương Thành là bạn trai Tu Dĩnh, sau mới biết người ta có bạn trai khác.
Tiểu Hùng? Tu Dĩnh lẩm bẩm tự hỏi, có khả năng sao? Bây giờ cả tin nhắn điện thoại anh cũng không trả lời cô, có khả năng viết thư sao? Tuy nghĩ vậy, nhưng đến hết giờ làm, cô vẫn
tới phòng thường trực.
Giây phút mở thư ra, Tu Dĩnh sững sờ, thật sự là thư của Tiểu Hùng. Cô đếm thử, mười mấy lá, nét chữ trên thư rất
cứng cáp. Tim cô đột nhiên đập thình thịch, tay hơi run rẩy, không dám
mở thư ra, không dám nhìn nội dung trong đó.
Đang đứng ở cửa công ty nên cô càng không dám mở ra đọc. Giờ tan tầm, đồng nghiệp ra ra vào
vào rất đông, ai cũng tò mò nhìn cô khiến cô rất ngại.
“Tu Dĩnh.” Có người gọi cô.
Tu Dĩnh hấp tấp nhét thư vào giỏ, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lại đối diện với một đôi mắt đang cười, cô giật mình.