Đại đội trưởng Tiếu và Mai Nhạc chờ hai cha con Tu Dĩnh và ông Tu cùng đi ăn cơm.
Bữa cơm này, nói thật Tu Dĩnh không muốn đi. Vì Hùng Khải bị thương không
thể ra ngoài, cô chỉ muốn ở cùng với anh, thời gian hai người gặp nhau
vốn dĩ đã không nhiều. Nếu đi ra ngoài ăn, chỉ có một mình Tiểu Hùng nằm trong phòng. Tu Dĩnh không nỡ, hơn nữa cô muốn cùng ăn với Tiểu Hùng,
hai người có thêm chút thời gian dành cho nhau.
“Ba, ba và đại đội trưởng mọi người đi ăn đi, con muốn chờ trong phòng với Tiểu Hùng.” Tu Dĩnh nghĩ sao nói vậy.
Cho dù thế, cô biết quyết định của mình nhất định sẽ bị ba gạt đi, cô quá
hiểu tính ba cô rồi. Quả nhiên, cô mới mở lời, ba đã gạt phắt đi: “Không được, ở bệnh viện thì ăn được cái gì? Theo ba ra ngoài ăn.”
Ông Tu có cách nghĩ của ông, một là bệnh viện chẳng có món gì ngon nên
đương nhiên không đồng ý, hai là ông không muốn để con gái ở riêng với
Tiểu Hùng, còn nguyên nhân, ông không muốn giải thích.
Song Tu Dĩnh cũng rất ương bướng, cô quyết định việc gì thì đừng hòng thay
đổi được: “Cứ làm thế đi, vả lại chân con bị thương không đi lại được,
mọi người đi ăn đi, con ở đây với Tiểu Hùng.”
Ông Tu
nghĩ tới cái chân bị thương của cô, quả thật ra ngoài ăn không tiện,
nhưng để cô ăn trong cái phòng bệnh nhỏ xíu này ông lại thấy tội cho cô.
“Chú Tu, để Tiểu Tu ăn ở đây đi, hai người họ không gặp nhau lâu rồi, để cả
hai có thời gian riêng tư đi.” Mai Nhạc ở bên khuyên nhủ.
Tuy ông Tu không vừa ý lắm nhưng lo con không đi lại được lâu đành miễn cưỡng đáp ứng.
Bọn họ vừa đi, Tu Dĩnh liền thở phào, thấy mặt Hùng Khải toàn mồ hôi bèn hỏi: “Vừa rồi anh sợ không?”
“Ba em dữ quá.” Hùng Khải vẫn còn ớn lạnh vì màn vừa rồi.
Tu Dĩnh cười: “Thật ra ba em chỉ là con cọp giấy thôi, nhìn dữ vậy chứ ông hiền lắm.”
Song Hùng Khải vẫn lo âu. Anh không cho rằng thái độ và cử chỉ vừa rồi của
ông Tu là giỡn chơi. Anh nhận ra ông Tu không hề thích mình, trong lòng
thầm nghĩ: nhất định phải làm chú ấy từ từ thích anh.
Cơm do một binh sĩ mang tới, vì thế Tu Dĩnh không cần đi lấy. Thức ăn rất
đơn giản, ba món mặn một canh, tuy không phong phú nhưng hai người ăn
rất ngon lành.
Do mặt phù nề, Hùng Khải ăn rất khó khăn nhưng càng ăn anh lại càng thấy ngon.
“Ăn được không?” Tu Dĩnh đút cho anh một muỗng cháo.
Hùng Khải không được phép ăn đồ dầu mỡ nhưng món anh thích nhất lại là thịt kho tàu nên anh khá thèm thuồng.
“Anh muốn ăn thịt.” Hùng Khải ồn ào “Anh chỉ bị rắn cắn thôi, bụng rất tốt
mà, đâu có yếu ớt lắm bệnh đâu, làm gì phải ăn nhẹ chứ.”
“Đâu được, bác sĩ nói anh ăn đồ ăn dễ tiêu một chút, thịt sau này ăn. Ngoan, há miệng.” Tu Dĩnh đút một muỗng canh.
Canh là canh trứng rong biển, bác sĩ nói canh này vừa nhuận tràng, lại có dinh dưỡng nhưng Hùng Khải không thích ăn rong biển.
Anh ngậm canh trong miệng, nhăn mặt lắc đầu liên tục muốn nhè ra, lại bị Tu Dĩnh cản lại: “Anh mà nhổ là em bắt ăn hết cả tô canh đấy.”
Hùng Khải không dám nhổ, mặt nhăn mày nhó nuốt canh xuống, lại ồn ào: “Anh muốn ăn thịt.”
“Không phải nói rồi à? Bây giờ anh không nên ăn đồ dầu mỡ, bữa khác ăn thịt, ngoan.” Tu Dĩnh dỗ anh như dỗ trẻ con.
“Không, anh muốn ăn thịt.” Nói rồi anh ôm choàng lấy eo Tu Dĩnh.
Tay Tu Dĩnh đang gắp rau bị anh ôm làm rau rớt xuống người, cô hờn dỗi: “Anh làm gì thế? Thấy rau rớt hớt rồi không.”
“Không ăn rau, anh muốn ăn thịt.” Hùng Khải lại cứng đầu, nhất quyết không buông cô ra.
Lúc này Hùng Khải đặc biệt giống trẻ con, bộ dạng vô lại nhìn rất đáng yêu, Tu Dĩnh dở khóc dở cười.
Bấy giờ Tu Dĩnh mới phát hiện Hùng Khải bất thường. Hai mắt sáng ngời, nhìn cô đăm đăm, tay cũng không yên phận nhích dần từ eo cô lên, sau đó dừng lại trên ngực cô. Môi cũng không thành thật, hôn lần từ vành tai cô tới khóe môi, tiếng thở dốc khiến tim người ta giật thót.
“Tiểu Hùng, anh ôm em làm gì? Thế này làm sao ăn cơm?” Tu Dĩnh gạt bàn tay trên ngực mình ra, ai ngờ móng vuốt lại bổ nhào tới.
Biểu hiện của Hùng Khải quá rõ ràng, thịt trong miệng anh không phải thịt thật sự, cái anh muốn là thịt người thơm nức kia.
“Tiểu Tu…” Cửa đột nhiên bật mở, Mai Nhạc bước vào, giật mình khi thấy hai người đang ôm nhau.
Hùng Khải vội vàng buông Tu Dĩnh ra, lúc này da mặt Tu Dĩnh đã đỏ như quả táo, cúi đầu không dám nhìn vợ đại đội trưởng.
Mai Nhạc xem như không thấy, đặt mấy hộp đồ lên tủ đầu giường rồi nói “Cái
này là ba em mua, sợ em không quen đồ ăn bệnh viện nên bảo quán cơm gói
mấy món.”
Tu Dĩnh xấu hổ không dám ngẩng lên, hỏi: “Ba em ăn rồi à?”
“Chưa đâu, cùng nhậu với ông Tiếu rồi. Hai người đấy uống rượu gặp tri âm, hết ly này đến ly khác rồi.”
Mặt Tu Dĩnh đen thui, cô quá rành ba cô. Uống vào một ly là chẳng biết trời trăng gì nữa. Không cần Mai Nhạc nói cô cũng biết lúc này ông uống rượu ra sao rồi.
Tiểu Hùng không lên tiếng, mặt xụ một đống, chuyện tốt bị phá đám vui sao nổi.
Mai Nhạc nhìn cái mặt bí xị của anh, cười thầm trong bụng, ngoài mặt lại tỏ vẻ nghiêm chỉnh, tầm phào vài câu với Tu Dĩnh rồi chuồn mất trước khi
Tiểu Hùng bùng nổ.
Mai Nhạc vừa đi, Hùng Khải lại nhào
lên ôm cô, nói giọng thèm khát: “Cục cưng, anh muốn em chết được.” Nói
rồi phủ môi lên môi Tu Dĩnh.
Tu Dĩnh không ngờ Tiểu Hùng lại khao khát đến thế, trợn to mắt, nhất thời không kịp phản ứng.
Hùng Khải bật cười nhìn dáng vẻ Tu Dĩnh: “Cục cưng, nhắm mắt, từ từ tận hưởng.”
Tu Dĩnh lại ngơ ngác nhắm mắt, than thầm trong lòng: tinh lực của Tiểu Hùng đúng là dồi dào!
Cô không biết, năng lượng của đàn ông xưa nay luôn dồi dào, đặc biệt là
kiểu người nhìn no mắt như Tu Dĩnh ngồi ngay bên cạnh, anh không xung
động là xạo, không kích động không phải đàn ông.
Ngọn lửa trong lòng Tu Dĩnh bị Hùng Khải nhen lên, cô thở hổn hển, có phần căng thẳng.
“Đừng căng thẳng, từ từ hưởng thụ.” Hùng Khải dụ cô, dẫn dắt, nhẹ nhàng mở cánh môi cô ra.
Lúc này, ngọn lửa trong lòng Hùng Khải bốc lên càng lúc càng dữ dội, hận
không thể nuốt luôn cô vào bụng ngay tức thì mặc dù anh biết mình không
thể. Bây giờ chỉ đành gặm cắn môi cô giảm bớt nỗi khổ tương tư của anh.
Một tháng ngắn ngủi lại dài như cả thế kỷ, nhất là nửa tháng kiểm tra,
trong đó có bảy ngày dã ngoại sinh tồn khiến anh càng khao khát Tu Dĩnh. Nhưng lúc đó, ngoại trừ nhung nhớ cục cưng của anh ra không có cách nào cả, chẳng giống như bây giờ, thỏa mãn ôm Tu Dĩnh, hôn hít, thậm chí là
vuốt ve.
“Cục cưng, anh thật sự rất muốn em.” Buông tha môi cô, mũi kề mũi, anh thì thầm.
Tu Dĩnh hít hơi, cô không nghĩ Hùng Khải lại thẳng thắn như thế, nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng, không sợ cô hoảng sao.
“Cục cưng, em là của anh, mặc kệ là bây giờ hay sau này, em không được rời khỏi anh.” Hùng Khải ôm cô nỉ non.
Tu Dĩnh đau lòng vô cùng. Có lẽ thái độ của ba đã làm anh sợ, khiến anh
không có cảm giác an toàn liền đồng ý với anh: “Em sẽ không rời khỏi
anh, bất kể là bây giờ hay sau này, em chỉ thuộc về anh.”
Mặt Hùng Khải sưng phù do nọc rắn và thiếu nước lâu ngày, trong khoảng thời gian ngắn cũng đã giảm bớt. Tuy vẫn còn chỗ sưng nhưng đã nhìn ra được
đường nét khuôn mặt.
Ở bệnh viện, Hùng Khải không cần
tham gia huấn luyện nữa, đương nhiên cùng Tu Dĩnh trải qua thế giới của
hai người. Chỉ là thỉnh thoảng, ông Tu lại đảo qua kiếm chuyện, cái mặt
sa sầm của ông làm người ta có cảm giác ông cố tình đến gây sự.
Hùng Khải còn ở bệnh viện nên sau khi ăn xong, Tu Dĩnh lại cùng Hùng Khải đi dạo hoặc trò chuyện linh tinh. Thời gian của Tu Dĩnh có hạn, lúc đó
lãnh đạo chỉ phê duyệt cho cô ba ngày nghỉ, ngày hôm sau cô liền bay tới thành phố X, ở đây với Hùng Khải ba ngày.
Sức khỏe Hùng Khải từ từ hồi phục, mặt không còn tí dấu vết sưng phù nào nữa, tốc độ
hồi phục cũng rất nhanh nhưng vì muốn được ở cạnh Tu Dĩnh thêm ngày nào
hay ngày ấy nên anh vẫn ở lại bệnh viện.
Chân của Tu
Dĩnh cũng điều trị tại bệnh viện quân y. Hiệu quả điều trị của bệnh viện quân y đúng là khác hẳn, ở đây có phòng điều trị bỏng chuyên nghiệp, do trong quân đội dạng tai nạn này tần suất xảy ra rất lớn nên bác sĩ
chuyên nghiệp hơn hẳn. Cái này làm ông Tu khá hài lòng, dù sao Tu Dĩnh
bị bỏng không nhẹ, khỏi sớm ngày nào tốt ngày ấy.
Mới
đầu, do vết thương trên chân, Tu Dĩnh không thể đi ra ngoài mà ở trong
phòng bệnh với Tiểu Hùng, sau đó dần dần có thể ra ngoài đi dạo, thật ra chỉ vẻn vẹn hai ngày mà thôi.
Trong thời gian này bà Tu có gọi điện thoại, hỏi sao cô và ba lâu vậy còn chưa về, nói mấy ngày
nay Phương Thành cứ tìm cô hoài. Tu Dĩnh chán nản, cái người này, không
có chuyện gì sao cứ thích tìm cô?
Nhắc Tào Tháo là Tào
Tháo điện tới liền. Nhìn thấy số Phương Thành, Tu Dĩnh không dám nhận,
ấn nút tắt. Nhưng không tới một hồi, điện thoại lại reo, cô lại tắt, gọi nữa, Tu Dĩnh bực bội, anh ta không thấy chán sao?
“Sao vậy? Ai gọi thế, sao em không nghe?” Mấy ngày nay Tiểu Hùng hồi phục rất khá, nên xuống giường tập hít đất.
“Không có gì, một kẻ rất bực mình.” Tu Dĩnh nói, lại bấm tắt lần nữa.
Điện thoại rốt cuộc cũng yên tĩnh. Tu Dĩnh thở phào, không dè Phương Thành lại gửi tin nhắn: Tu Dĩnh, vì sao không nghe máy?
Lời lẽ có vẻ tra khảo người khác làm Tu Dĩnh bực mình. Cô thích nghe thì
nghe, không thích thì tắt, anh ta tra gạn cái gì? Làm như mình là gì của cô vậy, khiến cô cảm thấy khó chịu.
“Không có gì, sao em lại tức hả?” Hùng Khải hình như không tin cô.
“Thật sự không có.” Tu Dĩnh vội vàng nhét điện thoại vào túi.
Cử chỉ của cô khiến Hùng Khải sinh nghi, trước đó anh không nghĩ nhiều,
chỉ cảm thấy cô có vẻ lạ mà thôi nhưng bây giờ cử chỉ của cô quá bất
thường, nhất định có vấn đề.
“Có phải Phương Thành không?” Hùng Khải hỏi dò, bởi vì anh không chắc chắn, chẳng qua tùy tiện vớ đại cái tên đó ra hỏi thôi.
Tu Dĩnh biến sắc, mặt hết xanh rồi tái: “Anh nói bậy gì đó.”
Thấy cô như thế, Hùng Khải biết mình đoán đúng rồi, nghiến răng nói: “Quả nhiên là thằng đó.”
“Không phải anh ta, anh đừng nghĩ lung tung.” Tu Dĩnh kinh hãi, ngoài miệng lại dỗ dành anh.
Hùng Khải lạnh mặt “Không phải thì đưa điện thoại anh xem là ai gọi.”
Hùng Khải không phải người thích điều tra điện thoại của bạn gái, cũng chẳng để ý bạn gái nói chuyện với ai. Nhưng tên Phương Thành này quá nguy
hiểm, nếu anh nhớ không lầm, Tu Dĩnh từng nói muốn gả cho anh ta nên anh không thể lơ là được, bằng không bà xã dám chừng cũng mất.
“Tiểu Hùng, anh kiểm tra em?” Tu Dĩnh cũng tức lên, không phải vì chuyện này
mất mặt bao nhiêu mà là thái độ của Tiểu Hùng khiến cô không vui.
“Cục cưng, đừng giận, chỉ là anh…”
Hùng Khải đang định giải thích, lại nghe điện thoại trong túi Tu Dĩnh réo ầm ỹ, lúc này mặt anh cũng xanh lè luôn.
Tu Dĩnh cũng há hốc miệng, lần này thì không xong thật rồi, có để người ta sống với không đây? Ngọn lửa trong lòng cô đùng đùng bốc lên.
Hùng Khải cắn răng không hỏi gì nữa, chỉ nói một câu: “Anh đi mua ít đồ.” rồi đẩy cửa đi ra ngoài.