Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 40: Được tiến cử



Ba ngày tới thật nhanh. Hai người còn chưa chuẩn bị thì đã tới lúc chia tay. Tuy rằng có biết bao nhiêu điều không nỡ, Hùng Khải vẫn quyết định tiễn hai cha con Tu Dĩnh ra sân bay, bất chấp việc anh chưa khỏe hẳn.

Sân bay ly biệt làm hai người đều nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên chia tay. Lúc đó Tu Dĩnh khóc lóc thảm thiết, cứ bịn rịn không muốn rời. Anh cũng đau lòng không nỡ để Tu Dĩnh đi nhưng khi loa thông báo đến giờ cất cánh, hai người không thể không chia xa, còn hôm nay? Nỗi buồn ly biệt vẫn đầy như cũ, trừ nỗi buồn thương này còn có một loại cảm xúc nói không nên lời, bắt đầu từ tối qua Hùng Khải thật sự không vui nổi.

Ông Tu nhìn bộ dạng nồng nàn anh anh em em lại e dè thận trọng của hai người, thật tình không chịu nổi. Ông mà còn tiếp tục làm bóng đèn, có phải cả hai cứ đứng cứng ngắc không dám rục rịch ở chỗ này không? Kiếm cớ vô nhà hàng trong sân bay ngồi, ông đi rồi, coi như là cho đôi tình nhân này cơ hội ngồi riêng với nhau nhỉ?

Vừa thấy ông Tu bỏ đi, Hùng Khải đã không kềm chế nổi bản thân. Nói thật, nhìn khuôn mặt hồng hào, đôi môi trơn bóng anh rất muốn hôn cho đã nhưng bây giờ đang ở sân bay, người đông, mình lại mặc quân phục, ôm còn được chứ hôn thì chắc chắn không được rồi. Anh thở dài, kéo Tu Dĩnh ngồi xuống băng ghế dài trong sảnh chờ, vừa lau mồ hôi cho cô vừa hỏi “Mệt không?”

“Không.” Tu Dĩnh cười với anh.

“Sau khi về đừng có làm việc mệt quá. Chân em còn chưa lành hẳn, cố gắng ít đi lại thôi, để chú đưa đón em đi làm.” Hùng Khải giống như bà già nhiều chuyện, nói luyên thuyên.

“Không làm việc ai nuôi em đây? Bây giờ chân đỡ nhiều rồi, ngày phép của em cũng hết, mai phải đi làm rồi.”

“Anh nuôi em.” Hùng Khải chẳng kịp nghĩ, buột miệng.

Tu Dĩnh ngớ ra, tiếp đó phì cười “Anh nuôi được em, cái này em không phủ nhận. Nhưng chúng ta phải cùng nhau cố gắng cho tương lai.” Em không muốn nhờ vả ba mẹ. Câu này cô bổ sung thêm trong lòng.

Trong mắt ông Tu, Tu Dĩnh có đi làm hay không thật ra chẳng có ý nghĩa lớn bởi vì ông dư sức nuôi cô. Nhưng suy nghĩ của cô không giống thế, để ba mẹ nuôi bạn hoàn toàn không có quyền tự chủ. Đặc biệt là tình huống cô và Tiểu Hùng yêu nhau như bây giờ, ba mẹ càng có quyền can thiệp tự do yêu đương của cô, cô không muốn bị dắt mũi như thế.

Tương lai, không chỉ cần một mình Tiểu Hùng sáng tạo nên, cô cũng phải nỗ lực vì tương lai của cả hai.

Hùng Khải nhìn chung quanh, không thấy ông Tu đâu cả, đột nhiên ôm lấy Tu Dĩnh: “Cục cưng, anh không nỡ buông em.”

“Tiểu Hùng, em cũng không muốn. Cách 1 – 10 còn chưa tới một tháng, nhất định em sẽ cố xin phép đi thăm anh.” Tu Dĩnh cũng ôm lấy anh, chua xót không nói nên lời.

Đôi tình nhân bịn rịn không rời, nhưng cuối cùng phải chia tay.

Lúc lên máy bay, Tu Dĩnh không dám quay đầu nhìn, mắt ngân ngấn nước. Cô nghĩ lại lúc Tiểu Hùng ôm cô có nói “Anh sẽ không để cô chú thất vọng, nhất định sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, anh xứng đôi với em.”

Khi ấy cô ở trong lòng anh nên không nghĩ được gì, ngồi trên máy bay rồi mới cảm thấy câu nói này của Tiểu Hùng hơi đáng ngờ. Hay là ba nói gì với anh? Quay đầu nhìn ba lại thấy ông đang sắp xếp hành lý bèn hỏi “Ba, có phải ba tìm Tiểu Hùng nói chuyện không?”

Tay ông Tu khựng lại, vừa sắp xếp hành lý vừa hỏi lại “Nói cái gì?”

“Ba ngồi xuống đi, một cái vali cũ mèm có gì hay mà sắp hoài, con có chuyện muốn hỏi ba.” Tu Dĩnh nhớ lại hai ngày nay Tiểu Hùng bất thường liền cảm thấy nhất định có vấn đề.

“Con bé này, làm gì mà như ăn thuốc súng thế?” Tuy ông Tu nói vậy nhưng cũng ngồi xuống.

“Tóm lại ba đã nói gì với Tiểu Hùng mà làm anh ấy bất an như thế?” Tu Dĩnh thẳng thừng.

Ông Tu khựng lại, đáp “Ba nói gì được? Chẳng phải cả ngày nó đều dính lấy con à?”

“Ba, ba không nói thật rồi. Nhất định là ba tìm Tiểu Hùng nói gì đó, nếu không với tính tình anh ấy chắc chắn không đau lòng, dè dặt như bây giờ.”

Ông Tu im lặng rồi hỏi “Nó nói cho con biết?”

“Anh ấy chẳng nói gì hết. Tính anh ấy có chuyện gì buồn khổ cũng giấu trong lòng, không nói cho con biết nhưng con đoán được. Cũng chỉ có ba mới ảnh hưởng đến tâm tình anh ấy được.”

Ông Tu than thở “Ba cũng đâu có nói gì, chỉ bảo nó mang lại hạnh phúc cho con thôi mà.”

“Không còn gì nữa thật à?” Tu Dĩnh nhìn ông chằm chặp, cô cứ cảm thấy hình như ba còn chuyện gì đó giấu mình.

Ông Tu lắc đầu “Sao hả? Dĩnh Dĩnh? Con nghi ngờ ba con à?”

“Không phải nghi, tại vì ba khiến người ta không yên tâm được, gian manh xảo quyệt.” Tu Dĩnh nói xong, ông Tu cũng không phủ nhận, chỉ cảm thấy con gái lớn rồi, đã có suy nghĩ của riêng mình. Lại nghe cô nói tiếp “Ba, con cũng không ngại nói cho ba biết. Tình cảm con dành cho Tiểu Hùng là thật, ba và mẹ có phản đối cỡ nào cũng vô dụng. Nếu ba không ủng hộ con, vậy con đành phải dọn ra ngoài thôi. Đời này con không có khả năng bỏ được Tiểu Hùng, điểm này con nghĩ ba rõ hơn ai hết. Con hi vọng ba có thể đứng về phía con, con và Tiểu Hùng rất cần sự ủng hộ của ba.”

Ông Tu trầm mặc, ông không nói gì hết, cũng chẳng biết ông nghĩ gì trong đầu. Đến khi ngẩng lên, ông nói “Dĩnh Dĩnh, ba sẽ đứng về phía con, chỉ cần Tiểu Hùng nó không phụ kỳ vọng.”

“Nhất định Tiểu Hùng sẽ có triển vọng, con tin anh ấy có thể tạo dựng được mảnh trời riêng của mình. Tóm lại con không muốn ba hù dọa anh ấy.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu “Nếu ba bán đứng con, đầu quân về phe mẹ, con cũng không làm gì được nhưng con sẽ đấu tranh với hai người đến cùng.”

Có điều ông Tu không bán đứng cô. Từ việc bà Tu đi theo tra khảo cô là thấy được. Mẹ nói Phương Thành nóng ruột phát điên rồi, cứ tìm cô mãi. Tu Dĩnh đáp lại “Sau này đừng nhắc hai chữ Phương Thành nữa, anh ta chẳng là gì của con hết, không có quyền quản con.” Mặc kệ mẹ la hét um sùm, cô đi thẳng vào phòng mình.

“Con nhỏ này, thái độ gì đấy…” Bà Tu tức giận quát.

“Bà xã, con cháu tự có phúc của nó, em đừng quan tâm đến chuyện Dĩnh Dĩnh quá. Nó đã lớn rồi, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không. Em chỉ cần chờ ôm cháu là được.” Ông Tu không nhịn được nói.

“Ông nói gì thế? Dĩnh Dĩnh nó biết cái gì?”

Tu Dĩnh nằm trong phòng nghe rõ mồn một. Xem ra ba đứng về phía cô thật, nhưng mẹ vẫn ngoan cố như cũ. Cô cảm thấy đau đầu, nằm trên giường lại càng nhớ Tiểu Hùng hơn. Lúc bên nhau, hận thời gian ngắn quá. Không ở cùng lại cảm thấy sao mà dài thế, nghĩ bụng, 1 – 10 tới nhanh lên đi, như vậy cô lại có thể gặp Tiểu Hùng rồi.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại đổ chuông, nhìn thấy số Tiểu Hùng cô vội vàng bắt máy, quả nhiên đầu bên kia là giọng nói hùng dũng của anh “Cục cưng, tới nơi chưa?”

Vừa nghe giọng Tiểu Hùng, mọi phiền muộn của Tu Dĩnh tan biến hết, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên “Về tới nhà một lúc rồi, anh về bệnh viện rồi hả?”

“Ừ, ngày mai anh xuất viện, về đơn vị trình diện rồi.”

“Sao ra viện nhanh thế, anh còn chưa khỏe hẳn mà, không nằm viện thêm nữa ư?” Tu Dĩnh kinh ngạc.

“Bộ đội nào có yếu ớt như thế, với lại bị rắn cắn thôi mà, không cần chú trọng nhiều thế.”

Hùng Khải nói rất qua loa nhưng nghe vào tai Tu Dĩnh lại đau lòng không thôi, càng thương Tiểu Hùng hơn, thế là cô buột miệng “Về đi, chuyển ngành về chỗ em đi.”

Có một số việc, nghĩ là một chuyện, nói ra lại là chuyện khác, có điều cô tôn trọng lựa chọn của Tiểu Hùng, dù anh lựa chọn thế nào cô cũng ủng hộ anh.

Hùng Khải nghe Tu Dĩnh nói thì trầm mặc, hồi lâu mới trả lời “Cục cưng, không phải anh không đồng ý nhưng anh là quân nhân, quân nhân phải canh gác cho tổ quốc, khi nào đất nước không cần anh, anh mới đi.”

Tu Dĩnh quá hiểu tính Hùng Khải, chuyện này anh rất cố chấp, quân đội không đuổi anh anh sẽ không ra quân. Ngẫm nghĩ, đây cũng là một loại bất đắc dĩ nhỉ, bất đắc dĩ vì là bộ đội.

Cô chuyển sang đề tài khác, dời đi chủ đề nặng nề đó. Tu Dĩnh đòi Tiểu Hùng kể vài mẩu chuyện cười ở đơn vị cho cô nghe, chọc Tiểu Hùng vui vẻ.

Ngày hôm sau, Tu Dĩnh lê cái chân bị thương đi làm vì cấp trên chỉ cho cô nghỉ có ba ngày, cô không dám lần nữa. Vừa về đến công ty, cô lại ngập đầu trong mớ công việc căng thẳng, bắt đầu cố gắng, vết thương trên chân chỉ tạm thời nhưng công việc là động lực của cô. Cô muốn mua một căn nhà, dựa vào năng lực của mình, hoàn toàn có được một căn nhà thuộc về cô trọn vẹn mà không dựa vào ba mẹ.

Trong khi Tu Dĩnh vùi đầu vào công việc, Hùng Khải cũng bắt đầu đối mặt với công tác của mình.

Đợt khảo hạch vừa rồi, anh vượt qua rất thuận lợi, đặc biệt là màn cuối cùng khiến sĩ quan kiểm tra rất vừa lòng.

Ngày hôm đó tiểu đoàn trưởng gọi anh đến phòng làm việc. Tiểu đoàn trường còn rất trẻ, người cao gầy, nghe nói còn là bác sĩ của đại học khoa học kỹ thuật quân sự, vừa mới điều tới không lâu.

“Tiểu Hùng, lần này đơn vị thảo luận, danh sách đề cử có anh.” Tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ thông báo tin tức này cho anh nghe.

Nghe tin này mà không mừng rỡ là chuyện không thể nào, bởi vì Hùng Khải trông chờ nhiều năm lắm rồi, mấy lần trước có cơ hội đề cử đều bị người có quan hệ đè xuống, lần này tiểu đoàn trưởng lại chỉ đích danh anh trong danh sách, không mừng sao được? Thật sự khó mà tin đó là sự thật, len lén véo đùi mình một cái, lập tức đau méo mặt, vẻ mặt đó nhìn khá kỳ cục.

Tiểu đoàn trưởng Lưu tưởng anh không đồng ý, bèn hỏi “Sao vậy? Không vui à? Hay là không muốn?”

“Muốn, sao lại không muốn chứ ạ?” Nghĩ nghĩ, anh không nhịn được hỏi lại “Tiểu đoàn trưởng, đây là thật à?”

“Đương nhiên, không lẽ cậu cho là giả à?” Tiểu đoàn trưởng hỏi vặn lại.

“Tất nhiên tôi hi vọng là thật rồi.” Hùng Khải nói năng hơi lộn xộn, nhưng đây là chuyện anh nằm mơ cũng thấy, không dằn được lại hỏi “Tiểu đoàn trưởng Lưu, chuyện này đã xác định rồi sao?” Anh sợ lại như lần trước, có tên anh trên danh sách, suýt nữa thì được đề cử, cuối cùng lại thành công cốc.

“Gần tới 1 – 10 rồi, danh sách cũng đã trình lên trên, chờ cấp trên phê chuẩn thôi.” Lưu Vũ cho anh một viên định tâm hoàn.

Song Hùng Khải không hề vui mừng. Danh sách trình lên nhưng kết quả cuối cùng thế nào khó nói lắm, thế nên niềm vui sướng ban nãy cũng bay biến. Anh rất muốn kể Tu Dĩnh nghe nhưng nghĩ lại, chuyện này đến tột cùng có chắc chắn hay không còn chưa biết, chưa đâu vào đâu cả, lỡ cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không như lần trước thì mất mặt lắm. Vậy nên anh quyết định, chờ xác định chắc chắn xong nói cho Tu Dĩnh nghe cũng không muộn.

“Lần này thi đấu toàn quân, sư đoàn chúng ta phái đi ba người, trong đó có cậu, cậu về chuẩn bị nhé, đừng làm mất mặt đơn vị đấy.”

Thi đấu toàn lực lượng vũ trang, cơ hội hiếm có thế này. Nếu giành được giải thưởng nào đó thì đối với chuyện đề cử mà nói, quan trọng cỡ nào. Tiểu đoàn trưởng còn nói cho anh biết, để anh yên tâm huấn luyện thi đấu, đồng thời đừng lơ là công việc trong đội.

“Dĩnh Dĩnh, nói cho em tin tốt.” Nhận được nhiệm vụ đi thi đấu, Hùng Khải lập tức gọi cho Tu Dĩnh.

“Tin tốt gì?” Tu Dĩnh ở bên này nghe giọng Hùng Khải vui mừng cũng tò mò.

“Em đoán xem.”

Tu Dĩnh ngẫm nghĩ một lát “Có phải xin nghỉ được không?” Trừ điều này ra còn có cái gì khiến Hùng Khải vui như thế?

“Dĩnh Dĩnh, anh sợ không xin nghỉ đi thăm em được rồi. Anh phải tham gia đại hội thi đấu toàn quân, đoàn bọn anh có ba người, trong đó có anh.” Nghĩ đến chuyện mình định xin nghỉ phép đi thăm cô, nhưng vì đại hội bất ngờ này, kế hoạch phải lùi lại.

“Không sao, anh không đi được thì em đi thăm anh. Chừng nào anh tham gia tỷ võ?”

“Nguyên đán.” Hùng Khải cũng khổ sở vì không xin nghỉ được, liên tục dỗ “Đợi thi đấu kết thúc, nhất định anh sẽ xin nghỉ đi thăm em, cục cưng, nhất định thế.”

Hai người đều im lặng. Giữa người yêu với nhau, ngoại trừ cổ vũ công việc của đối phương thì càng thêm quý trọng thời gian gặp mặt.

“Nhất định anh sẽ xin nghỉ đi thăm em, kết thúc thi đấu anh sẽ xin nghỉ…” Giọng Hùng Khải cứ vang vọng bên tai Tu Dĩnh, cô chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.

“Ráng cố gắng huấn luyện, dẫn đầu đợt thi đấu lần này, em tin anh sẽ làm được.” Trừ câu này ra, Tu Dĩnh không biết nói câu gì nữa, cũng chẳng biết lời nào hay ho để nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.