Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 50: Cầu hôn



Tu Dĩnh ăn rất nhanh, vì muốn đi xem chỗ thú vị mà Hùng Khải nói. Lúc Hùng Khải quay lại tìm cô, cô đã thu dọn xong chén đũa ngồi ngay ngắn trên sofa.

“Ăn ngon không?” Hùng Khải nhìn chén dĩa sạch bong biết mình hỏi dư thừa rồi.

Tu Dĩnh hào hứng “Không phải anh nói muốn dẫn em đi một chỗ sao? Bây giờ đi thôi.”

“Đừng nôn, bây giờ nắng gắt lắm, anh sợ dẫn em đi phơi nắng đen luôn, trễ chút nữa rồi đi.”

“Trễ chút nữa hết nóng sao? Trừ phi là sau bữa cơm chiều, chừng đó trời tối thui có gì hay mà xem nữa, không sợ nóng, che dù là được.” Tu Dĩnh sốt ruột đẩy anh.

Hùng Khải nhìn cô cưng chiều, chọt chọt cái mũi cô, hết cách, nói “Em đó, vừa nghe có cái thú vị là có tinh thần hơn ai hết.”

“Anh có đi hay không nè, cứ dạy dỗ em miết?” Tu Dĩnh phùng má hờn dỗi.

Hùng Khải cười ha ha, lúc này Tu Dĩnh thật sự rất đáng yêu khiến anh thích không để đâu cho hết. Anh vươn tay ôm Tu Dĩnh vào lòng, sau đó đi ra khỏi phòng nhưng ra đến cửa khu dành cho người nhà, anh lại thả cô ra, tuần tra đến đây khi nào ai mà biết được, cẩn thận là thượng sách.

Hai người băng qua thao trường bình thường các chiến sĩ hay thao luyện, đến một cánh rừng nhỏ, xuyên qua rừng, đến trước một dãy phòng. Lúc này một lính kỳ cựu đi ra.

“Trung đội trưởng Hùng, anh không nghỉ trưa sao mà đến đây?” Người lính kia thấy Hùng Khải vội vàng chào hỏi, giơ tay lên mũ.

Hùng Khải cũng đáp lễ, chỉ vào Tu Dĩnh đi đằng sau nói “Tôi dẫn bạn gái tới, thăm nhóc bạn thân của tôi.”

Người lính kia gật đầu hiểu biết, Hùng Khải dẫn Tu Dĩnh đi qua hướng bên cạnh. Trước mặt có hai lính canh đứng nghiêm, vai đeo súng, khá oai phong, vẻ mặt nghiêm túc. Hai người còn chưa tới gần, hai binh sĩ kia đã đứng nghiêm, tháo súng trên vai xuống quát “Ai? Đứng lại!”

“Tôi.” Hùng Khải từ trong bóng râm đi ra.

Hai lính gác kia thấy trung đội trưởng của mình vội vàng nghiêm trang chào.

“Tôi dẫn bạn gái tới tham quan, các cậu tiếp tục gác đi.” Hùng Khải cũng chào lại, tiếp đó dặn dò mấy câu.

Tu Dĩnh đã đoán được ít nhiều nơi Hùng Khải muốn dẫn cô đi là đâu, bởi vì cô ngửi thấy mùi khói dầu, còn nhìn thấy mấy chiếc xe tăng đằng xa. Cô khá háo hức, mấy cái bự chảng đó chỉ nhìn thấy trên tivi, bây giờ chân thật đứng trước mặt mình, bảo cô không háo hức sao được? Chỉ nháy mắt, cô đã nhìn thấy mười mấy chiếc xe tăng.

“Sao hả? Đẹp không?” Hùng Khải cười hì hì nhìn cô, vẻ mặt anh rất tự hào.

“Đẹp, quá đẹp. Bình thường các anh lái cái này á?” Tu Dĩnh chạy tới, quay vòng vòng quanh xe tăng.

“Ừ, đây là sinh mạng của lính xe tăng bọn anh, không có xe tăng thì không có bọn anh. Thế nên lính xe tăng xem nó là một phần không thể thiếu trong sinh mạng của mình.” Hùng Khải giải thích.

Tu Dĩnh nhìn tới đờ ra, muốn sờ lại không dám, Hùng Khải nói “Đây là xe tăng của trung đội anh, em muốn sờ cứ mặc sức mà sờ đi, nó không biết cắn người đâu.”

Cô nhẹ nhàng sờ lên xe tăng, chỉ cảm thấy nó cũng đáng sợ, oai vệ như vẻ bề ngoài. Thật ra rờ lên cũng không khác xe cộ bình thường là bao song cô vẫn thích thú vô cùng.

“Chỗ này không phải ai cũng được tới. Nếu không có anh dẫn, bọn họ sẽ bắt em ngay.”

Tu Dĩnh trợn mắt, nhìn anh không tin nổi “Đáng sợ thế à?”

“Không phải anh hù em đâu, đây là khu vực quân sự quan trọng, người bình thường không được vào. Hai lính canh bên ngoài thuộc trung đội anh nên anh mới dẫn em vào. Bằng không, không đời nào em vào được chỗ này.” Anh thong thả giải thích.

Nó làm Tu Dĩnh nghĩ đến cảnh quay trên phim. Không phải trong căn cứ quân sự có lính gác, sau đó bất cứ ai không phận sự đều cấm vào sao? Có điều cô có thể vào xem xe tăng một chút thì bị tóm được cũng đáng.

“Muốn vào trong xem không?” Hùng Khải nháy mắt với cô.

“Thật chứ?” Mắt Tu Dĩnh sáng lên.

Hùng Khải đáp “Đương nhiên được” rồi mở cửa sau. Mùi dầu máy ập vào mặt, Tu Dĩnh thò đầu vào, bên trong có mấy cái ghế, tiếp đó là cabin điều khiển.

“Vào ngồi đi.” Hùng Khải nói, bản thân đã nhảy vào, sau đó thò tay ra, kéo cô vào trong.

Bên trong có rất nhiều thiết bị, Tu Dĩnh không biết cũng chẳng dám đụng vào, sợ hư xe tăng gây trục trặc thì hỏng. Cô chỉ dám ngồi ngay đơ tại chỗ nhưng mắt thì ngó đông ngó tây nhìn hết cái này tới cái khác.

Hùng Khải đột nhiên lấy trong túi ra thứ gì đó, bảo cô “Xem này, cái gì đây.”

Tu Dĩnh nghi ngờ cầm lấy. Đó là một cái hộp nho nhỏ, hơi giống hộp trang sức nhưng lại không giống, làm bằng giấy song được tô vẽ rất đẹp. Cô liếc anh, anh lại đưa mắt ra hiệu cho cô mở nó ra. Giây phút vừa mở hộp, nước mắt cô dâng lên.

Bên trong có một chiếc nhẫn, làm từ vỏ đạn, mài rất bóng rất sáng, món quà đặc biệt này khiến cô cảm động không nói nên lời. Nhẫn kim cương cô thấy không ít, giá cái nào cũng đắt nhưng chiếc nhẫn đặc biệt thế này cô chưa từng nhìn thấy, một chiếc nhẫn nghệ thuật như thế, đầy hương vị bất khuất như thế.

“Thích không?” Hùng Khải dịu dàng hỏi.

Tu Dĩnh ngước lên, nhìn ánh mắt lo âu của anh, ra sức gật đầu, cứ như sợ gật nhẹ quá chiếc nhẫn sẽ chạy mất.

“Đồng ý lấy anh nhé?” Nói rồi, Hùng Khải quỳ một gối xuống.

Tu Dĩnh há hốc miệng, lắp bắp “Anh vừa nói gì?”

“Anh nói, trong chiếc xe tăng này, anh lấy chiếc nhẫn vỏ đạn làm mối, cầu hôn em, em đồng ý lấy anh không?”

Nước mắt Tu Dĩnh trào ra, cô nghẹn ngào không thốt được một lời.

Cô quá cảm động. Người đàn ông kiên cường này, trong khung cảnh toàn sắt thép này dùng một chiếc nhẫn đặc biệt cứng rắn cầu hôn cô, không thể không khiến cô cảm động.

“Dĩnh Dĩnh, đồng ý lấy anh nhé? Tuy anh không có nhẫn kim cương cũng không có hoa tươi, nhưng anh chân thành cầu hôn em, em bằng lòng lấy anh chứ?” Hùng Khải hỏi lại.

Tu Dĩnh đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu thì thầm “Em đồng ý.”

Hùng Khải lộ vẻ xúc động, gọi một tiếng “Dĩnh Dĩnh”, chồm người tới ôm cô vào lòng, đầu từ từ cúi xuống, mắt thấy sắp hôn lên môi cô.

Tim Tu Dĩnh đập càng lúc càng nhanh, e thẹn cúi xuống không dám ngước nhìn anh.

“Trung đội trưởng.” Bên ngoài có người gọi.

Hùng Khải đột ngột buông Tu Dĩnh ra, ngồi ngay đơ, sau đó mở cửa hỏi “Chuyện gì?”

“Trung đội trưởng, tới giờ rồi đó? Chỉ sợ tuần tra tới, khó ứng phó.” Binh sĩ bên ngoài đáp.

“Biết rồi, chúng tôi lập tức qua liền.” Hùng Khải đối phó bọn họ rồi thở dài, khoảnh khắc ngọt ngào tuyệt vời như thế lại bị người ta phá ngang.

Hai người xuống xe tăng, Hùng Khải giơ tay chào chiếc xe tăng, cùng Tu Dĩnh thong thả đi về.

“Để anh kiếm thời gian cho em xem bộ dạng thằng nhóc này tắm rửa.” Hùng Khải cam đoan với cô.

“Thật á? Anh không được nuốt lời đó?” Mắt Tu Dĩnh sáng ngời, trong óc cô hiện ra cảnh xe tăng lội nước, quá đã luôn!

Lúc trước xem tivi thường thấy cảnh xe tăng xuống nước, bây giờ xe tăng có thể tác chiến trên bờ dưới nước, oai phong cỡ nào. Mỗi lần cô nhìn thấy xe tăng đều chảy nước miếng, hiện giờ được nhìn tận mắt, còn có thể nhìn thấy xe tăng tắm rửa, chuyện này quá hạnh phúc.

Tu Dĩnh nhìn chung quanh không thấy ai, đột nhiên ôm chầm lấy Hùng Khải, giữ mặt anh, môi ấn chụt lên má trái anh một cái.

Hùng Khải ngây ra, lần đầu tiên Tu Dĩnh chủ động hôn anh. Anh chưa kịp hoàn hồn cô đã chạy mất, chạy một đoạn lại quay đầu chớp mắt cười chọc anh. Cả người anh tê dại, vội vàng đuổi theo.

Mấy ngày tiếp theo, Hùng Khải huấn luyện rất căng thẳng, vì sắp đến 1 – 10 nên cần trang bị huấn luyện. Ở khu người nhà, trừ Mai Nhạc ra cô không quen ai cả, nhưng Mai Nhạc lại không thường ở trong doanh trại, một tuần cũng chỉ tới nghỉ ngơi chừng một hai ngày.

Hôm đó, cô buồn chán đi ra khỏi khu người nhà, đứng cạnh thao trường nhìn binh sĩ huấn luyện. Lúc này một người có vẻ như là chị dâu đi tới, nhìn cô cười rồi nói “Chị là vợ của trung đội trưởng Hùng hả?”

Tu Dĩnh nhìn cô ấy, một cô gái rất xinh đẹp, nét đẹp không diễn tả nổi bằng lời toát ra từ đuôi mày khóe mắt, quyến rũ nhưng không khiến người ta ghét, âm thầm cảm thán, không ngờ trong doanh trại này toàn là mỹ nhân. Ai nói quân đội không có người đẹp, cô gặp người nào người nấy đều rất xinh bèn cười đáp “Chúng tôi chưa kết hôn đâu, tôi là bạn gái anh ấy, vị hôn thê.”

“Tôi là vợ của tiểu đội trưởng đội hai, cũng tính là đồng hương của trung đội trưởng Hùng.” Người đó cười.

Tu Dĩnh biết tiểu đội trưởng đội hai, anh ta đi lính cùng năm với Hùng Khải, sau đó lên chức tiểu đội trưởng, Hùng Khải thành trung đội trưởng nhưng quan hệ hai người vẫn như trước, thân như anh em.

“Đi, tới chỗ tôi ngồi chơi.” Chị dâu kia nói xong liền kéo cô đi về phía dãy lầu dành cho hạ sĩ quan.

Càng nhìn gần càng cảm thấy vợ tiểu đội trưởng đội hai rất ưa nhìn, toát ra hào quang của người mẹ. Thì ra cô ấy tên Đường Tiểu Miểu, lấy tiểu đội trưởng đã ba năm rồi, có một cậu con trai tên Thính Thính, rất đáng yêu, cũng là một cậu nhóc đẹp trai.

Vì nhóc con đã ngủ nên Đường Tiểu Miểu mới ra ngoài hít thở được, bằng không bị nhóc con trói buộc, cô đi đến đâu cũng phải bế nó theo, làm gì được nhàn nhã thế này. Tu Dĩnh nghĩ đến mình, sau này cũng sẽ bận bịu vì con, cũng sẽ trải qua những ngày tháng một nhà ba người hạnh phúc, càng nghĩ càng thấy đẹp, tuy sẽ vất vả nhưng nhất định hạnh phúc.

“Năm chúng tôi kết hôn, anh ấy chẳng có gì cả nhưng tôi vẫn theo anh ấy. Không vì gì khác, chỉ vì anh ấy hiền lành, thật thà. Đời người mưu cầu điều gì, chẳng phải là cầu người sao?” Đường Tiểu Miểu nói, khóe mắt ươn ướt.

Tu Dĩnh cũng xúc động, mình và Tiểu Hùng chẳng phải cũng thế sao? Ai cũng cho rằng hai người không thích hợp, cảm thấy cô đi theo Tiểu Hùng khác nào bông hoa lài cắm bãi cứt trâu nhưng chỉ có cô biết, mình đã tìm được bảo vật. Điểm tốt của Tiểu Hùng người thường nhìn không ra, chỉ có bản thân cô mới lĩnh hội được, đời này có thể quen Tiểu Hùng là phước đức của cô.

“Chị và tiểu đội trưởng quen nhau thế nào vậy?” Tu Dĩnh tò mò.

“Chúng tôi á?” Đột nhiên Đường Tiểu Miểu cười, nhớ lại tình huống lúc ấy, cảm giác duyên nợ trên thế giới này thật đúng là ở đâu cũng gặp, chậm rãi nói “Chúng tôi quen nhau qua chương trình tìm bạn trăm năm trên đài phát thanh. Lúc đó đồng đội của ba Thính Thính nghe nói tới chương trình này muốn liên lạc với tôi, về sau không biết làm sao mà ba Thính Thính biết được, anh ấy cũng liên lạc với tôi luôn. Lúc đó người gọi điện thoại nhiều lắm nhưng tôi chỉ chọn ba Thính Thính.”

“Đúng là duyên nợ mà. Khi đó sao chị chỉ chọn tiểu đội trưởng vậy?” Con sâu hiếu kỳ bò khắp người Tu Dĩnh làm cô ngứa ngáy.

“Giọng ba Thính Thính nghe rất êm tai, khi ấy chắc là bị giọng nói của anh ấy mê hoặc, về sau dần bị con người anh ấy thu hút.” Đường Tiểu Miểu nhớ lại tình hình khi ấy “Thời gian đó, hễ chúng tôi rảnh rỗi là liên lạc, cả ngày đều bận rộn công tác, chỉ có buổi tối mới liên lạc được. Về sau gặp mặt nhau đều không nhận ra đối phương là người trong hình. Quá xấu, thức đêm hoài cả người đều hốc hác nhưng chúng tôi lại rất háo hức, cứ nghĩ đến tình cảnh lúc ấy là cảm thấy ngọt ngào.”

Phải rồi, mới đầu không phải cô và Tiểu Hùng cũng liên lạc bằng cách ấy sao? Ban ngày Tiểu Hùng phải huấn luyện, ban ngày cô cũng phải đi làm, nhưng hai người đều luyến tiếc lãng phí thời gian, có cơ hội là gọi điện nhắn tin, kỳ thật đúng là ký ức tuyệt vời. Tu Dĩnh cũng cảm thấy, có thể yêu đương cùng quân nhân, bản thân nó đã lãng mạn rồi.

Lại ngẫm tới chị Đường và tiểu đội trưởng, tìm bạn trăm năm trên đài phát thanh, không ngờ lại sinh ra một đoạn nhân duyên tốt đẹp, có thể nói đây là kỳ tích chăng?

Ngồi chơi ở phòng vợ chồng Đường Tiểu Miểu khá lâu, sau đó bé Thính tỉnh, nhóc con này đúng là đáng yêu hết sức, mắt to tròn, mặt mũi rất đẹp. Tu Dĩnh nghĩ, sau này nhất định là một anh chàng đẹp trai, mê chết không ít cô gái đâu. Chơi với Thính Thính hồi lâu, đến giờ ăn cơm Tu Dĩnh mới bịn rịn đi về.

Đường Tiểu Miểu tiễn cô ra, hai người vừa đi vừa nói. Đến gần sân huấn luyện tự dưng có người gọi cô “Chị dâu! Chị dâu!”

Tu Dĩnh nhìn lại, thấy một hàng quân, dẫn đầu chính là tiểu đội trưởng đội hai, anh ta đang ngoắc tay với cô.

“Chị dâu, chị lại đây một chút, trung đội trưởng gọi chị kìa.”

Tu Dĩnh tò mò, Tiểu Hùng kêu cô làm gì? Tò mò thì tò mò nhưng chân không dừng lại, chạy qua bên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.