Hùng Khải cứ tưởng rằng lần này chắc chắn anh không được tham gia đại hội
thi đấu nữa, khi đại đội trưởng bảo anh chăm chỉ huấn luyện, lấy được
thành tích tốt khi tham gia đại hội, anh sững sờ ngây người. Anh nghĩ
đến tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ, nhất định là tiểu đoàn trưởng giữ lại tên
anh, không phải cảm động bình thường, người lãnh đạo này, luôn giúp đỡ
anh ở thời điểm cần thiết.
Anh lại bắt đầu gọi điện thoại cho Tu
Dĩnh, vẫn không có người nghe, anh biết lần này có lẽ anh sẽ mất Tu Dĩnh thật. Anh nhắn cho cô trên QQ: “Cục cưng, anh biết em sẽ không tha thứ
cho anh nhưng trái tim yêu em này là thật tình. Nếu em muốn rời khỏi
anh, quen với Phương Thành, tuy trong lòng anh rất đau khổ nhưng cô nói
không sai, anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho em, mà anh không cho em
được điều gì. Vì hạnh phúc của em, anh cam lòng buông tay, nhưng anh chỉ có một mong ước, cho anh gặp em một lần, cho dù chỉ nghe được giọng em
thôi cũng đủ rồi.”
Hùng Khải nhắn trên QQ xong, anh không hề nghĩ Tu Dĩnh có thể nhìn thấy. Ý nghĩ duy nhất của anh là anh và Tu Dĩnh coi như hết, cũng không thể liên lạc với cô được nữa. Anh nhắn tin cho cô
chẳng qua đó là thói quen, mỗi lần huấn luyện xong liền dùng di động lên mạng, sau đó nhắn tin cho Tu Dĩnh, không mong cô trả lời, chỉ cần trút
hết nỗi lòng mình.
Anh chờ Tu Dĩnh một lát, không chờ được cô,
lại khổ sở thoát mạng. Nhưng vừa xuống, điện thoại của anh đột nhiên đổ
chuông, là số lạ. Nói vậy chứ anh vẫn bắt máy, đầu dây bên kia, giọng
nói quen thuộc vang lên “Anh là đồ khốn kiếp!” Vừa nghe thấy giọng nói
quen thân ấy, cả trái tim Hùng Khải sôi trào.
Tu Dĩnh cứ tưởng
rằng cô và Tiểu Hùng cứ thế mà chia tay, sẽ không còn được bên nhau nữa. Điện thoại bị bà Tu lấy mất nhưng số điện thoại kia cô đã thuộc làu làu từ lâu, khắc sâu vào đầu từ lâu, nhắm mắt cũng có thể nhớ rành mạch.
Đã lâu lắm cô không lên QQ nhưng diễn đàn vợ lính kia thì có vào, nhìn mọi người kể chuyện hạnh phúc ngọt ngào của họ, cô vừa chua xót vừa hâm mộ.
Không lâu trước đó, cô và Tiểu Hùng cũng khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng bây
giờ thì sao, chỉ có cô đi hâm mộ người khác. Cũng trên diễn đàn, cô nhận được tin nhắn riêng của chị Mai Nhạc, nói cho cô biết tình hình gần đây của Tiểu Hùng. Giây phút ấy, Tu Dĩnh biết mình mềm lòng.
Mai
Nhạc nói cho cô biết, Tiểu Hùng bị tước bỏ tư cách thi đấu, tâm tình rất tệ, có thể nói là sắp suy sụp đến nơi. Cô lại bỏ mặc anh, mức độ khổ sở của anh thế nào không cần nói cũng biết. Mai Nhạc còn nói với cô, hôm
đó chặn cô ngoài cổng không phải ý của Tiểu Hùng, cô không thể trừng
phạt anh vì hành động của binh lính, đồng thời cũng tự trừng phạt bản
thân. Giây phút ấy, tình cảm của cô tuôn trào như thác lũ.
Từng
tin tức một trên QQ giống như cây kim đâm vào tim cô, cô biết mình không sao hận nổi nữa. Lại nói Tiểu Hùng vốn không sai, người sai là mẹ cô,
khiến tiền đồ của Tiểu Hùng suýt nữa bị hủy. Từ miệng của Mai Nhạc cô
cũng biết, ông Tu từng tìm lãnh đạo bộ đội nói chuyện, có lẽ có tác dụng với việc của Tiểu Hùng.
Tin tức cuối cùng trên QQ khiến lòng Tu
Dĩnh hoàn toàn mềm nhũn. Người đàn ông nặng tình này, mỗi một câu đều
khiến lòng cô ngọt đến vô cùng tận. Anh không cầu xin em tha thứ, chỉ hi vọng được nhìn thấy em, nghe giọng em cũng đủ rồi. Cô biết mình bị anh
cảm động rồi, nói thật, cô không rời được Tiểu Hùng. Nửa tháng không
liên lạc khiến cô càng khao khát ấm áp nơi anh.
Cô cứ tưởng rằng
mình có thể khống chế được tâm tình bản thân nhưng điện thoại vừa thông, nghe giọng Tiểu Hùng đầu bên kia, cô không cách nào kềm nén được tình
cảm của mình. Hóa ra tình yêu của cô với Tiểu Hùng đã sớm vượt xa dự
liệu của cô, yêu đã sớm khắc cốt ghi tâm. Trong điện thoại, cô không kềm chế nổi, khóc rống lên, phát tiết hết tất cả tình cảm đè nén nửa tháng
nay.
Nhận được điện thoại của cô, Hùng Khải mừng rỡ nhưng tiếng
khóc của cô khiến anh đau lòng, anh luống cuống dỗ dành “Cục cưng, đừng
khóc được không? Em khóc thế này làm anh đau lòng lắm.”
“Khốn kiếp, anh là đồ khốn kiếp!” Tu Dĩnh mắng, biết là anh không có lỗi nhưng cô vẫn muốn mắng anh.
Ai kêu anh không chạy tới kịp thời, tình cảnh lúc đó tới giờ cô vẫn không
dám nhớ lại. Cô bị binh sĩ chửi, cả đời này cô không quên được, nó vĩnh
viễn là nỗi đau trong lòng cô. Có một lần trải qua như thế trong đời là
đủ lắm rồi, đời này cô không muốn nếm lại lần thứ hai.
“Cục cưng, là lỗi của anh, em đừng khóc mà, xin em…” Đầu bên kia Hùng Khải chỉ biết dỗ dành liên tục.
Anh không nói còn đỡ, vừa nói là nước mắt Tu Dĩnh đã tuôn như vỡ đê.
“Tại sao lâu như vậy không gọi điện thoại cho em?” Tu Dĩnh nức nở.
“Anh có gọi, nhưng mãi không gọi em được. Cô còn nói…” Hùng Khải rất muốn
hỏi chuyện cô và Phương Thành nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống, anh không thể nghi ngờ Tu Dĩnh được.
“Ai nói với anh là em quen với
Phương Thành? Anh phá hỏng danh dự của em.” Tu Dĩnh đoán được anh muốn
nói gì, trực tiếp nói ra đáp án, xua đi băn khoăn trong lòng anh.
Hiểu lầm, cứ thế mà tiêu tan. Tình yêu, như dòng thác bao quanh hai người,
tình yêu nồng nàn đó chỉ qua một cú điện thoại liền xóa đi mọi hiểu lầm
giữa đôi bên.
Hùng Khải bắt đầu khẩn trương huấn luyện, tâm tình
cũng nhờ cuộc gọi của Tu Dĩnh mà vui vẻ, huấn luyện càng thêm dốc sức,
danh sách đề cử cuối cùng cũng đã xác định tên anh.
Nghe nói là
tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ cực lực bảo lưu. Đối với vị lãnh đạo này, Hùng
Khải cảm động nói không nên lời. Nếu không có ông, đời này của anh coi
như hết. Nghe nói, lúc đó tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ gọi điện cho ông Tu,
cuối cùng mới khiến trung đoàn trưởng và chính ủy buông lỏng, không
quyết định phạt Hùng Khải nữa, chỉ bắt anh viết kiểm điểm mà thôi.
Hai người làm hòa, bà Tu không hay biết. Bà còn mải chìm trong tưởng tượng
của mình. Bà cho rằng con gái kết hôn với Phương Thành là chắc rồi nên
cũng không quản chặt Tu Dĩnh nữa. Tu Dĩnh cũng thông minh, tự giác không nhắc tới chuyện cô và Tiểu Hùng nữa, miễn cho bà Tu lại làm hại đến
Tiểu Hùng. Đối với cái tên dính như kẹo Phương Thành kia, biện pháp của
Tu Dĩnh là kiên quyết cự tuyệt. Trường hợp anh ta không chịu thôi, cô
lạnh nhạt đối xử, không hỏi không để ý. Điện thoại của anh ta cô không
nghe, anh ta nói muốn tìm cô, cô đáp thẳng mình đã có đối tượng hẹn hò.
Cuộc thi của Tiểu Hùng bắt đầu, ý Tu Dĩnh là muốn đi tìm anh, ở bên ngoài
cùng anh nhưng Tiểu Hùng không đồng ý. Cô đã đủ mệt rồi, anh không thể
để cô lên xuống máy bay, ngày đêm bôn ba nữa, anh nói trong điện thoại
“Cục cưng nghe lời đi, ở nhà chờ anh, anh tham gia đại hội xong liền đi
tìm em, chờ anh nha, cục cưng.”
Đã lâu không gặp mặt, hai người
đều khao khát đối phương, khao khát tương lai hạnh phúc nhưng ông trời
hình như cảm thấy cuộc sống của họ ngọt ngào quá đỗi, vì thế tìm chút
chuyện khiến cả hai bận rộn. Nếu như hai người biết lúc gặp mặt sẽ xảy
ra nhiều chuyện như thế, có lẽ sẽ không thương lượng chuyện gặp nhau, có lẽ sẽ để Tu Dĩnh đi qua gặp Tiểu Hùng ngay lập tức. Nhưng trên đời nào
có nhiều cái nếu như thế, nếu chuyện xảy ra theo dự liệu, vậy không gọi
là hiện thực nữa.