Ba ngày sau là cuối tuần, Tu Dĩnh quả nhiên thấy mặt Hùng Khải thật.
Hùng Khải rất thật thà ngồi trước máy tính trong tiệm internet, rất thật thà mặc một cái áo sơ-mi, một cái áo sơ-mi màu hồng cực xấu. Tu Dĩnh có cảm giác kích động, muốn chui qua lột cái áo trên người anh ra, sao có thể
mặc xấu như vậy trời?
Theo lời Hùng Khải giải thích, mình chỉ có
vài bộ thường phục, lật tung rương đồ lên mới tìm được cái áo sơ-mi mặc
vào coi như nhìn được, cũng mặc kệ xấu đẹp, mặc vào rồi nói sau.
Tu Dĩnh phát hiện ra một hiện tượng, lúc Hùng Khải mặc quân phục nhìn rất
đẹp trai nhưng mặc thường phục thì quá xấu. Đúng là phật cần dát vàng,
người thật sự không thể thiếu quần áo mà. Đương nhiên cô cũng oán hận
không ít, vì sao không mặc quân phục tới, ít nhất cũng để cô nhìn cho đã mắt chứ, cô thích nhất là dáng vẻ anh mặc quân phục.
Hùng Khải lại nói: “Làm bộ đội không thể tùy tiện lên mạng, vạn nhất bị đội tuần tra phát hiện, anh không chịu nổi đâu.”
Kì thật Hùng Khải không xấu, nói thật là rất đẹp trai. Chẳng qua vì mái
tóc cắt thành kiểu con nhím như thế, mặc quân phục còn thể hiện được nét oai hùng. Một khi mặc thường phục vào, phối hợp với kiểu tóc đó nhìn
sao cũng thấy kỳ quặc. Lại thêm mặt anh đen, cực giống dân châu Phi nên
mặc thường phục vào cảm thấy quá xấu, đây chỉ là quan đểm của cá nhân cô thôi.
Nhìn người đàn ông trước mắt, tư duy không tự chủ được lại vọt tới cuộc điện thoại ba ngày trước. Cô chưa từng nghĩ người đàn ông
trước mắt đây cũng có một mặt giảo hoạt như thế, còn có lúc ngọt miệng
nữa, chẳng phải nói bộ đội thật thà nhất sao? Tin nhắn điện thoại của
anh gửi tới, cứ mở miệng là “bạn gái lâm thời”, cô biết anh cố ý.
“Vì sao anh gọi em là bạn gái lâm thời?” Nhớ lúc đó cô hỏi anh vậy, cô
không thích cái kiểu ngọt miệng này của anh, cảm giác đó không phải anh
mà là một người nào khác.
“Vì trong lòng anh muốn vậy.” Hùng Khải thành thật trả lời cô.
Tu Dĩnh nhíu mày hỏi: “Em có thể lí giải thành, anh chỉ muốn em làm bạn
gái tạm thời thôi, mà không phải trong lòng anh hi vọng em là bạn gái
chân chính hay không?”
“Anh muốn vế sau kia, anh muốn làm bạn trai chân chính của em.” Hùng Khải không buồn nghĩ ngợi, buột miệng.
“Anh nghĩ tới là hay, em không dễ theo đuổi đâu. Còn nữa, không được kêu em
là bạn gái lâm thời, em nghe không thoải mái.” Tu Dĩnh làm bộ giận dữ.
“Vậy em muốn làm bạn gái chính thức?” Hùng Khải che miệng cười.
“Winnie the Pooh, anh vô lại từ lúc nào thế?” Tu Dĩnh nhỏ giọng hét, không dám
lớn tiếng vì trong công ty còn các đồng nghiệp nữa, sợ làm mọi người chú ý.
Lúc này Hùng Khải đang chui trong toilet, nhìn bốn phía xem
có ai phát hiện ra mình không mới nói nhỏ nhỏ: “Anh nói thật, Tu Dĩnh,
anh thích em.” Anh cũng mặc kệ nói ra câu này có làm Tu Dĩnh giận hay
không, nhưng quả thật anh thích cô, đó là sự thật.
Hiện tại là
thời gian huấn luyện, anh không dám đường đường chính chính gọi điện
thoại, làm vậy là vi phạm kỷ luật. Thế nên anh lợi dụng lúc đi toilet
vội vàng gọi điện thoại cho Tu Dĩnh, anh thật sự nhớ cô, rất nhớ.
Tim Tu Dĩnh đột nhiên đập mạnh, liếc quanh một vòng, đỏ mặt dỗi: “Anh nói lung tung gì chứ!”
“Tu Dĩnh, anh nói thật đó! Anh thích em, rất thích em. Em có thể làm bạn gái anh không?” Hùng Khải nói vô cùng nghiêm túc.
Trước đó cười đùa tí tửng với cô là vì tiểu đội trưởng đội 2 Vương Đại Thắng
nói con gái đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần mặt dày một
chút, ngọt miệng một chút, các cô sẽ bộc lộ tình cảm, có thể bị mình bắt làm tù binh. Thế nên ngày hôm qua anh mới nói chuyện không giống mình
thường ngày, đương nhiên là vì để cô nói ra số điện thoại của cô, anh
cũng sử dụng một ít thủ đoạn nho nhỏ. Nếu không có lẽ vĩnh viễn cô cũng
không chịu nói ra số điện thoại của mình? Có lúc mặt dày một chút cũng
tốt, phải không?
Hôm nay lời ngon tiếng ngọt cũng nói đủ rồi,
hình như Tu Dĩnh cũng không tin nữa. Xem ra lời đường mật cũng có lúc
mất linh, không phải ai cũng ưa nghe ngọt. Nói thật, nói mấy câu không
phải mình thường nói như thế, anh cứ có cảm giác muốn cắn lưỡi, nói
nhiều lưỡi cũng đơ luôn. Anh không biết còn có thể nói thêm được không,
Tu Dĩnh đã không thích nghe, vừa khéo anh có thể không nói.
“Tu Dĩnh, anh muốn em làm bạn gái anh, em đồng ý không?”
Mặt Tu Dĩnh nóng lên, dứt hồn ra khỏi mạch suy tưởng. Hôm đó anh không
ngừng hỏi cô có thể làm bạn gái anh không. Cô không trả lời, bởi vì cô
cảm thấy hiện tại đáp ứng là quá sớm. Sau đó Hùng Khải lại gọi điện
thoại, không nhắc lại đề tài tương tự như thế nữa, cũng không hỏi cô có
bằng lòng làm bạn gái anh không thêm lần nào nữa. Anh chỉ cùng cô tán
gẫu trên trời dưới đất, cũng không nói bốn chữ “anh rất thích em” lần
nào nữa.
Tít tít tít… QQ ré lên, hóa ra là Hùng Khải gửi qua, chỉ có một câu: em nghe được tiếng anh không?
Anh nói không ngớt, nhưng Tu Dĩnh chẳng nghe được tiếng gì.
“Không có, em không nghe được gì cả.” Tu Dĩnh nói vào tai nghe.
Vì là cuối tuần, Tu Dĩnh ở nhà mình nhưng cô không dám lớn tiếng, ba mẹ
đang ở phòng kế bên, lỡ bị ba mẹ nghe thấy thì không hay.
Hùng Khải gõ mấy chữ: anh nghe được em nói nhưng vì sao anh nói em lại không nghe nhỉ?
“Có phải tai nghe của anh hư không? Anh nói ông chủ tiệm đổi cái khác cho anh xem.”
Hùng Khải cũng cho là vậy, chắc chắn là tai nghe của mình bị hư rồi, anh
chỉnh hoài cũng không nghe thấy tiếng. Anh đi qua tìm ông chủ, nói đại
khái tình hình một lượt, ông chủ lấy cái mới đưa cho anh, anh lại nói
vào tai nghe mấy câu, vẫn không có tiếng.
Lúc này, mẹ Tu gọi Tu Dĩnh: “Dĩnh Dĩnh, cháu ngoại trai của con thức rồi, mau đi bế nó!”
Mấy ngày nay chị họ về chơi, vì muốn đi dự hội bạn học nên gửi con ở nhà Tu Dĩnh. Cháu ngoại trai này cái gì cũng tốt, chỉ có cái lì lợm, Tu Dĩnh
không sao quản được nó. Có điều nói thật cô rất thích đứa cháu này, nó
thông minh, có lúc cũng rất ngoan.
Tu Dĩnh vội vàng nói với Hùng Khải: “Anh thử tai nghe trước đi, em đi bế cháu đã, lập tức quay lại liền.”
Cháu ngoại trai ngủ ở căn phòng kế bên, cô còn chưa đi tới nơi đã nghe tiếng khóc. Cháu ngoại trai mới vừa ba tuổi, bình thường lúc lì lúc ngoan,
mỗi lần ngủ dậy đều khóc rất thảm thương, không biết thói quen này có từ lúc nào nữa. Cô bế cháu lên, nó khóc đẫm nước mắt, nằm bò trên người cô không ngừng gọi “mẹ”, hóa ra là nhớ mẹ.
“Đào Đào ngoan, đừng khóc, mẹ cháu sẽ lập tức về liền.” Tu Dĩnh ôm cháu đi về phòng mình.
Tu Dĩnh đang mặc một cái áo ngủ gấu túi, bị cháu kéo lộn xộn hết lên, cô
vừa bế nó vừa chỉnh lại áo mình. Ngồi trở lại trước màn hình thì thấy
Hùng Khải đầu đầy mồ hôi đang thử tai nghe.
“Nghe được không?” Hùng Khải một bên vùi đầu chỉnh tai nghe, một bên hỏi.
Thật lâu cũng không nghe thấy tiếng Tu Dĩnh, ngẩng đầu vừa lúc thấy một cô
gái bế một đứa bé ba tuổi, đang dỗ đứa nhỏ, Hùng Khải bị hình ảnh đầm ấm trước mắt làm cho ngây ngẩn. Đột nhiên trong óc hiện lên tình cảnh
không nên nghĩ, giống như Tu Dĩnh là bà xã của anh, đang ôm con anh ru
nó ngủ, anh đứng bên yêu chiều nhìn hai mẹ con. Mặt anh đột ngột đỏ bừng vì suy nghĩ không nên của mình.
“Chỉnh được rồi sao?” Tu Dĩnh nhẹ nhàng vỗ về cháu, hỏi anh.
“Đứa bé này là ai thế?” Hùng Khải đột nhiên hỏi chua lè, sao cô ấy lại có đứa nhỏ?
Hỏi xong mới phát hiện tai nghe vẫn chưa sửa được, cô còn chưa nghe được anh nói, bèn gõ một hàng chữ: Đứa bé này là ai thế?
“Con của chị họ em, dễ thương không?” Tu Dĩnh khoe cháu ngoại trước mặt anh giống như khoe bảo bối vậy.
Lúc này Đào Đào đã tỉnh hẳn, không khóc không ầm ĩ, vặn người, mở to hai mắt nhìn Hùng Khải trong máy tính.
Hùng Khải bị đứa bé nhìn đột nhiên cảm thấy bé con này thật đáng yêu, bất tri bất giác rất thích đứa bé này.
“Anh còn không lo sửa tai nghe đi, anh nói em không nghe được, cũng không phải có vấn đề, gõ chữ mệt lắm.” Tu Dĩnh giục anh.
Lúc này Hùng Khải mới nhớ tới đại sự tai nghe, lại đi tới nói với ông chủ
tai nghe vẫn không có tiếng, có phải máy tính hư rồi không? Ông chủ đi
theo anh về lại chỗ, giúp anh sửa tai nghe.
“Cô gái này là ai, nhìn xinh quá!” Ông chủ vừa sửa tai nghe vừa lơ đãng hỏi.
“Đứa bé này là con cậu à? Rất đẹp, nhìn rất giống cậu!” Ông chủ một bên suy
xét “bệnh” của tai nghe, một bên không ngừng tán chuyện.
Nghe câu này, mặt Hùng Khải đột nhiên đỏ ửng, nhìn đứa bé trong lòng Tu Dĩnh,
nghĩ bụng: nếu nó là con của mình và Tu Dĩnh thì tốt biết mấy.
“Xong rồi! Tại anh tắt tiếng.” Ông chủ tìm ra nguyên nhân tai nghe không phát ra tiếng, lại mờ ám liếc Tu Dĩnh và Hùng Khải một lần nữa mới cười cười bỏ đi.
Mặt Hùng Khải vẫn còn đỏ, thử tai nghe nói: “Tu Dĩnh, nghe được anh nói không?”
“Lần này nghe rồi, nghe được giọng anh đúng là biến chuyển bất ngờ, không dễ nha!” Tu Dĩnh cười nói.
“Tại anh để tắt tiếng nên mới không nghe được.” Hùng Khải hơi xấu hổ, nghĩ
nghĩ lại nói, “Tu Dĩnh, vừa rồi ông chủ hỏi em là ai, anh nói em là bạn
gái anh. Anh không có được sự đồng ý của em đã nhận em là bạn gái mình,
em sẽ không trách anh chứ?”
“Em không đồng ý.” Tu Dĩnh cố tình xụ mặt.
Hùng Khải lại cố ý phớt lờ lời Tu Dĩnh, nói tiếp: “Ông chủ này cũng thú vị
ghê, ông ấy hỏi đứa bé em ôm là con anh à? Còn nói nhìn rất giống anh
nữa.”
Tu Dĩnh ngớ người, đột nhiên bật cười: “Ông chủ này sao lại nói bậy thế, đứa nhỏ sao giống anh chứ?”
Hùng Khải nói câu kế tiếp, thiếu chút làm cô nổi khùng: “Anh cảm thấy đứa
nhỏ này rất giống anh, nếu nó là con anh thật thì tốt rồi, em là mẹ nó,
một nhà ba người chúng ta cứ như vậy nhìn nhau qua webcam, là chuyện
hạnh phúc cỡ nào nhỉ.”