Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 49



Tưởng chừng như đã giữa tháng Mười một, Barbara Tompkins nghĩ trong lúc cô bước qua mười khối nhà từ văn phòng của cô trên đường 68 và đại lộ Madison tới căn hộ của cô trên đường 61 và đại lộ 3. Lẽ ra cô nên mặc một áo khoác dày hơn. Nhưng phải đi qua mấy khối nhà thì có sao đâu khi cô đang cảm thấy hết sức vui vẻ.

Không có một ngày nào cô không thích thú với phép mầu bác sĩ đã thực hiện cho cô. Chuyện dường như không thể có khi cách đây chưa tới hai tuần cô đã được đưa vào làm việc giao tế khá nặng nhọc trong Albany, có nhiệm vụ ghi lại những lời đề cập trong các tạp chí dành cho khách hàng nhỏ.

Nancy Pierce là một trong số ít khách hàng mà cô thích. Nancy luôn luôn nói đùa mình thuộc loại con gái đầy mặc cảm tự ti bởi vì hàng ngày phục vụ cho những người mẫu lộng lẫy. Rồi Nancy xin nghỉ phép dài hạn và quay lại hoàn toàn khác hẳn. Cởi mở, thậm chí hãnh diện, cô ta đã kể với tất cả mọi người cô ta vừa trải qua một cuộc giải phẫu thẩm mỹ.

- Xin hãy nghe tôi, - cô ta nói. - Chị tôi có một gương mặt như hoa hậu nước Mỹ, nhưng liên tục đấu tranh với trọng lượng của mình. Chị ấy nói trong con người của chị ấy có một hình bóng mảnh mai đang cố gắng tìm cách thoát ra ngoài. Chị tôi đã đến khám tại cơ quan quản lý trọng lượng. Còn tôi đã đến gặp bác sỹ Smith.

Nhìn cô ta, nhìn vẻ thoải mái và tự tin của cô ta, Barbara đã tự hứa: "Nếu mình kiếm được tiền, mình cũng sẽ đi gặp bác sỹ đó". Thế rồi bà dì già Betty thân yêu đã được triệu hồi về với Chúa ở tuổi tám mươi bảy và để lại 35.000 đô la cho Barbara, với chỉ thị muốn làm gì thì làm và hưởng thụ cuộc sống.

Barbara nhớ lại lần đầu tiên đến gặp bác sĩ Smith. Ông đã vào trong phòng nơi cô đang ngồi chờ trên mép bàn khám. Thái độ của ông lạnh lùng, gần như đáng sợ.

- Cô muốn gì? - ông hỏi gằn.

- Tôi muốn bíết ông có thể làm cho tôi trở nên xinh đẹp hay không, - Barbara đã nói với ông, một cách doạ dẫm. Rồi, thu hết can đảm, cô sửa lại. - Rất xinh đẹp.

Không thốt ra một lời nào, ông đã đứng trước mặt cô, bật một ngọn đèn chiếu vào cô, giữ cằm cô trong bàn tay, rà các ngón tay quanh khuôn mặt cô, thăm dò xương gò má vùng trán cô và xem xét kỹ cô trong mấy phút. Rồi ông bước thụt lùi.

- Tại sao?

Cô liền kể cho ông nghe về người phụ nữ xinh đẹp đang vùng vẫy để cố ra khỏi lớp vỏ. Cô nói với ông cô biết cô không nên quá thiết tha như thế, rồi thốt lên:

- Nhưng tôi quá thiết tha.

Một cách bất ngờ, ông đã mỉm cười, một nụ cười thoáng qua, không vui, tuy nhiên có vẻ chân thực.

- Nếu cô đã không tha thiết, thì tôi cũng sẽ không bận tâm, - ông nói với cô.

Phương thức ông mô tả đã phức tạp một cách không thể ngờ tới. Những cuộc giải phẫu đã sửa lại cằm cô, làm nhỏ bớt hai vành tai, lấy những vòng tròn sẫm màu khỏi phía dưới mắt và hớt mỏng mí mắt, khiến cho đôi mắt trở nên to và sáng. Công việc giải phẫu đã biến đổi môi cô thành đầy đặn và khêu gợi, xoá những vết sẹo hai bên má, làm mũi cô hẹp lại và nâng cao lông mày. Thậm chí đã có một qui trình tạc hình cơ thể của cô.

Rồi vị bác sĩ gửi cô tới một thẩm mỹ viện để thay đổi màu tóc của cô, từ xám đen thành nâu đen, một màu làm tôn nước da màu kem ông đã tạo nên bằng cách lột với axít. Một chuyên gia khác ở thẩm mỹ viện đã chỉ dẫn cho cô những bi quyết về hoá trang.

Cuối cùng, vị bác sĩ khuyên cô đầu tư phần thừa kế còn lại của cô vào việc mua sắm quần áo và gửi cô cùng với một cố vấn đến các nhà thiết kế thời trang trên đại lộ 7. Theo sự hướng dẫn của cố vấn, cô tích lũy tủ quần áo sành điệu đầu tiên mà cô chưa từng sở hữu.

Bác sĩ Smith thuyết phục cô trở về New York, chỉ cho cô nơi tìm một căn hộ và thậm chí đích thân đến xem xét căn hộ cô đã tìm được. Rồi ông khẩn khoản yêu cầu cô đến gặp ông ba tháng một lần để kiểm tra toàn diện.

Đã một năm nhanh chóng trôi qua kể từ khi cô chuyển tới Manhattan và bắt đầu làm việc tại Price & Vellone. Nhanh chóng nhưng đầy hứng thú. Barbara đã có một thời gian tuyệt vời.

Nhưng trong lúc cô bước qua khối nhà cuối cùng tới căn hộ của cô, cô lo lắng liếc qua phía trên vai. Đêm hôm qua, cô đã ăn tối với một số khách hàng tại khách sạn Mark. Lúc họ rời khỏi nhà hàng, cô nhận thấy bác sĩ Smith ngồi một mình tại một bàn nhỏ ở đằng xa.

Tuần trước, cô đã thoáng trông thấy ông ở Oak Room tại Plaza. Lúc đó, cô đã bỏ qua chuyện đó, nhưng trong đêm tháng vừa qua khi cô gặp mấy khách hàng ở Four Seasons, cô đã có cảm giác một kẻ nào đó đang canh chừng cô từ một chiếc xe hơi bên kia đường khi cô gọi taxi.

Barbara cảm thấy nhẹ nhõm trong lúc người gác cổng chào cô và mở cửa cho cô. Rồi một lần nữa cô nhìn qua vai. Một chiếc Mercedes màu đen dừng lại giữa dòng xe cộ đang lưu thông trước chung cư cô ở. Không thể lầm lẫn người lái xe, cho dù mặt ông ta hơi ngoảnh sang phía khác, tựa hồ ông ta đang nhìn bên kia đường.

Bác sĩ Smith.

- Cô không sao chứ, cô Tompkins? - người gác cổng hỏi. - Cô có vẻ không được khoẻ.

- Không. Cám ơn anh. Tôi vẫn khoẻ.

Barbara bước nhanh vào tiền sảnh. Trong lúc chờ thang máy, cô nghĩ, hắn ta đang theo dõi mình. Nhưng mình có thể làm gì bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.