Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 15: Ăn!



Liêu Đình Nhạn không biết vì sao vừa rồi Tư Mã Tiêu xuống Tam Thánh Sơn không trực tiếp động thủ giết người, ngược lại để cho người ta mời đến biệt thự cao cấp này nghỉ ngơi, sau đó đột nhiên lại tâm huyết dâng trào muốn mang vật trang sức ra cửa làm việc. Nhưng nàng nghĩ, đầu óc của lão tổ tông không rõ ràng, ý tưởng thì loại phàm nhân có chỉ số thông minh bình thường như nàng sao có thể lý giải, cho nên nàng lập tức thành thật mặc cái váy xinh đẹp vào, cùng hắn ra cửa.

Nàng bắt đầu may mắn mình không ăn no, nếu không vạn nhất chờ lát nữa nhìn thấy hình ảnh gì mà nôn ra, sợ là sẽ bị Tư Mã Tiêu thuận tay giết chết.

May mắn xong nàng lại cảm thấy không tốt lắm, bởi vì tu vi của nàng còn thật đáng thương mới ở Luyện Khí kỳ, vẫn chưa thể tích cốc, ở trên Tam Thánh Sơn, hoàn toàn dựa vào linh thực và một ít đồ ăn có linh khí mang theo từ trước để lấp đầy bụng, những cái đó tuy rằng càng dễ no bụng hơn so với đồ ăn bình thường, nhưng mà cũng đã lâu nàng không được ăn một bữa cơm đứng đứng đắn đắn.

Ngồi trên xe ngựa hắc xà, bị Tư Mã Tiêu mang đi nơi khác, Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Người đói là thế này, lúc không chú ý thì không có gì, vừa chú ý liền bắt đầu khó chịu, nếu mà lúc này ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, vậy càng thêm khó chịu. Bây giờ Liêu Đình Nhạn chính là như vậy, bọn họ mới vừa xuống Bạch Lộc Nhai, đi ngang qua một mảnh rừng phồn hoa, bỗng ngửi thấy mùi hương mỹ vị của thức ăn, mùi thịt đó thật là quá thơm, Liêu Đình Nhạn đã lâu không ăn thịt, trong miệng nhạt nhẽo, nước miếng lập tức chảy xuống.

Đại khái là tiếng nàng nuốt nước miếng quá lớn, Tư Mã Tiêu bên cạnh nhìn nàng vài lần, thấy nàng làm bộ làm tịch đè đè khóe miệng.

hắn bấm tay gõ gõ đầu rắn, “Sang bên kia.” hắn chỉ về phương hướng có mùi thơm truyền đến.

Liêu Đình Nhạn thử mở miệng hỏi hắn: “Sư tổ, chúng ta đây là đi đâu?”

Tư Mã Tiêu: “Giết người a.”

Liêu Đình Nhạn: “Ách, cứ đi như vậy, sau đó trực tiếp giết?”

Tư Mã Tiêu: “Bằng không thế nào.”

Vậy ngài thật đúng là sát nhân cuồng làm việc dứt khoát. Liêu Đình Nhạn trong lòng ai thán một tiếng, lướt qua một đám bụi cây, nhìn thấy trên bãi đá bên hồ dưới một thác nước đang có tiên nhị đại* làm party phong nhã. Bày biện rất nhiều món ngon mỹ vị, có mấy chục người trẻ tuổi vạt áo phiêu phiêu, dung mạo xuất chúng, đang tận tình hưởng lạc. Bọn họ hiển nhiên đều là đệ tử địa vị rất cao, bởi vì nơi này linh lực sung túc, cảnh trí tuyệt đẹp, đồ ăn cũng thực chú ý, mỗi người đều cao nhã ưu nhã, còn có nữ đệ tử đánh đàn trợ hứng.

* tiên nhị đại là tiên đời thứ hai giống như phú nhị đại là nhà giàu đời thứ hai

Đột nhiên toát ra Đại Hắc Xà và Tư Mã Tiêu cùng với Liêu Đình Nhạn, thật là không hợp với nơi này.

Liêu Đình Nhạn chưa từng thử làm hành vi tùy tiện xâm nhập yến hội của người ta, nhưng sư tổ đối với loại chuyện xấu như đốt giết đánh cướp vẫn thật thuận buồm xuôi gió, không hề có áp lực tâm lý.

Bọn họ vừa xuất hiện, liền có đệ tử ngồi ở cuối tiệc nhíu mày mắng chửi: “Các ngươi là đệ tử cung nào, sao dám tùy ý xâm nhập vào hoa yến của Thiên sư huynh như vậy, còn không mau cút ra ngoài!”

Liêu Đình Nhạn hút một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa muốn che hai mắt mình lại. Tổ tông vốn dĩ chính là tới giết người, giờ có người không sợ chết như vậy, xông lên dùng ánh mắt khinh miệt và ngữ khí không kiên nhẫn nói chuyện với hắn, đây không phải là ông cụ thắt cổ, chê sống lâu rồi sao.

Nàng cho rằng trong vòng ba giây đồng hồ, sẽ nhìn thấy đệ tử vừa nói chuyện đó nổ thành một đóa huyết hoa, nhưng mà không có, Tư Mã Tiêu bên cạnh nàng nhấc chân xuống xe đại xà, nhìn đồ vật chung quanh, phảng phất như không nghe thấy đệ tử kia nói gì. Liêu Đình Nhạn nhìn hắn đạp lên mặt đất phủ kín lụa màu, tùy tay cầm lấy bầu rượu trên bàn tiệc của một đệ tử, nhìn nhìn, hắn còn ngửi ngửi, đại khái không thích mùi vị đó, tùy tay ném đi, rượu đổ trên lụa màu hoa mỹ ngấm ra thành một dấu loang to.

Động tác của hắn quá tự nhiên, thái độ cũng phi thường ngạo mạn, hoàn toàn không xem những người này ở trong mắt, đệ tử nói chuyện lúc đầu đã nổi giận đùng đùng, đứng lên nói: “Ngươi……”

hắn mới nói một chữ, Tư Mã Tiêu đã xuất hiện ở phía trước hắn, giơ tay bóp chặt lấy cổ hắn, kéo đến bên bờ đầm, sau đó trước mắt bao nhiêu người, ấn hắn vào trong nước.

Lúc này đồng thời có mấy người đứng lên, trên mặt tất cả đều mang theo tức giận, trong đó soái ca thủ vị kia đến nhanh nhất, Liêu Đình Nhạn thấy hắn hình như còn bị vướng một chút, chỉ có biểu tình trên mặt hắn khác với những người khác, là sợ hãi và hốt hoảng. Vị này đại khái là từng gặp sư tổ, vừa rồi sửng sốt trong chốc lát có thể là không dám nhận, rốt cuộc Tư Mã Tiêu có thân phận gì, chưởng môn ở trước mặt hắn còn là dáng vẻ kia, càng đừng nói những người khác, cũng có vài đệ tử dám ngầm oán giận hắn, nhưng giáp mặt gặp phải, cũng là một bộ túng quẫn.

Người chân chính gặp được Tư Mã Tiêu trông như thế nào cũng không nhiều lắm, đã có thể nhận ra, trên cơ bản đều có chút thân phận, nơi này chỉ có một người nhận ra hắn, vị kia đi vội lên phía trước vài bước, tới trong phạm vi ba mét gần Tư Mã Tiêu thì bước chân trầm trọng, không dám tiếp tục tiến lên, mà tiến về phía trước làm ra một cái đại lễ tiêu chuẩn, cúi đầu hô: “Từ Tàng Đạo Quân.”

Thoáng một cái, trong yến hội phát nổ, tất cả mọi người đều ngốc hết, ước chừng ba giây đồng hồ sau, đã quỳ đầy đất, tất cả mọi người thực hoảng loạn, kẻ bị Tư Mã Tiêu ấn vào hồ nước đang dùng sức giãy giụa kia càng đặc biệt hoảng loạn, hắn như bị sét đánh một cái, cứng đờ ra, một cử động nhỏ cũng không dám. Nhân sĩ tu tiên đương nhiên không có khả năng bị ấn ở trong nước bình thường như vậy mà chết đuối, hắn là bị dọa.

Tư Mã Tiêu thấy hắn không giãy giụa nữa, nói một câu: “Tiếp tục giãy giụa a.”

Đệ tử kia động tác cứng đờ, chậm rãi thử giãy giụa tiếp, giống một con rùa đen lớn.

Liêu Đình Nhạn không nhịn nổi, phụt cười ra tiếng. hiện trường an tĩnh đến tiếng gió cũng biến mất, Liêu Đình Nhạn vừa cười liền đặc biệt rõ ràng, Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn nàng, nàng còn chưa kịp khống chế biểu tình, đã thấy hắn bỗng nhiên cũng cười một cái. hắn buông gáy đệ tử đó ra, mặc hắn ta ghé vào trong nước giả chết, cũng không quản những người khác, chính mình đi lên thủ vị, trực tiếp ngồi ở trên bàn, vẫy tay với Liêu Đình Nhạn.

“Lại đây.”

Liêu Đình Nhạn đi qua, nghe thấy tổ tông vốn dĩ đã nói muốn ra cửa giết người, bây giờ lại nói với nàng: “Muốn ăn cái gì thì ăn đi.”

Mới vừa rồi không phải ngươi nói muốn tới giết người?

Liêu Đình Nhạn nhất thời không phản ứng lại. Tổ tông này, chẳng lẽ nghe thấy vừa rồi nàng nuốt nước miếng, biết nàng đói bụng, mới riêng mang nàng tới ăn cái gì? không… không thể nào, hắn ở chỗ nàng, nhân thiết cũng không có săn sóc cẩn thận như vậy!

Tư Mã Tiêu cũng mặc kệ nàng nghĩ thế nào, nói xong câu đó liền cầm một chuỗi linh quả đỏ rực trên bàn, hái một quả, bóp nát ở trong tay, nước quả màu đỏ bắn ra bốn phía, nhiễm hồng ngón tay hắn. hắn cứ như vậy ngồi ở đó, không có biểu tình gì bóp từng trái cây chơi, cũng không để ý đến những người khác. Liêu Đình Nhạn mạc danh cảm thấy tư thế hắn bóp trái cây đặc biệt giống động tác bóp vỡ đầu người khác.

Những người khác quỳ, mồ hôi lạnh ròng ròng, Liêu Đình Nhạn ngồi một bên, bắt đầu gặm thịt. không biết là thịt động vật gì, làm đặc biệt ngon miệng, cắn vào trong miệng, nước thịt liền ứa ra, hương vị tươi ngon nháy mắt liền vuốt phẳng tâm tình Liêu Đình Nhạn đang căng chặt dưới hoàn cảnh khẩn trương này.

Nàng trước nay chưa từng ăn thịt ngon như vậy, thậm chí bắt đầu tiếc là không có cơm, nàng đã bắt đầu ăn, Đại Hắc Xà lướt tới, ở bên cạnh dùng đầu đụng đụng tay nàng.

Liêu Đình Nhạn còn nhớ rõ tháng ngày ba người bọn họ không ăn không uống, sống nương tựa lẫn nhau, nàng lấy một cái mâm to, lại lấy mấy cái bầu, nhất nhất cho Đại Hắc Xà ngửi hương vị, để chính nó chọn. Rốt cuộc đồ uống nơi này thấy thế nào cũng ngon hơn trúc dịch nàng uống, khó được dịp lão bản mang hai nhân viên tới ăn cơm, đương nhiên đều phải ăn cho no căng.

Đại Hắc Xà chọn một cái trong đó, Liêu Đình Nhạn tạch tạch tạch rót cho nó một chậu to, để nó tự uống.

Lúc nàng làm việc này, Tư Mã Tiêu quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, Liêu Đình Nhạn luôn không biết ánh mắt của tổ tông đến tột cùng là có ý tứ gì, nàng lại không có thuật đọc tâm, chỉ có thể coi như không thấy, tự ăn của mình. Nàng coi cái này là tiệc đứng, ăn thực vui vẻ, Đại Hắc Xà hiển nhiên cũng thực vui vẻ, cái đuôi lắc tới lắc lui, đại khái tần suất quá lớn, chọc đến tổ tông, Tư Mã Tiêu ném một trái cây đập lên đuôi của Đại Hắc Xà, cái đuôi Đại Hắc Xà lập tức cứng còng.

Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, còn tốt chính mình ăn không nhai tóp tép, nếu không quấy nhiễu đến tổ tông, khẳng định cũng sẽ bị ném.

Ăn chút thịt, ăn chút đồ ăn, uống chút nước trái cây, cuối cùng ăn trái cây sau bữa cơm.

Tư Mã Tiêu bóp xong một trái cây cuối cùng, dùng một hồ vân trà bên cạnh rửa rửa tay, đứng lên.

Đại Hắc Xà lại lần nữa chở hắn và Liêu Đình Nhạn, vui vui vẻ vẻ mà rời khỏi nơi này, đi ngược lại chỗ Tư Mã Tiêu ngay từ đầu muốn đi.

Chờ bọn họ đi rồi, trong sân vẫn thật lâu không có động tĩnh, vị Thiên sư huynh thân phận tối cao đó bỗng nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt phi thường phức tạp, những người khác cũng đứng lên, hai mặt nhìn nhau.

“Đó thật là Từ Tàng Đạo Quân…… sư tổ?” Có người thanh âm yếu ớt.

“hắn mới vừa rồi không giết người, không phải nói……”

“Thôi, cũng đừng nói cái này, Ngô sư đệ không có việc gì đi?”

Đầu ngâm trong hồ nước, Ngô sư đệ mặt đầy nước bò dậy, cả người run rẩy, nhìn về phía Thiên sư huynh, “Thiên sư huynh, sư tổ……”

Thiên sư huynh một câu cũng chưa nói, bước chân vội vàng đã đi rồi. Bây giờ hắn muốn đi gặp gia gia nhà mình, nhanh chóng nói ra việc này, đâu còn lo lắng đến các sư đệ, sư muội tới dự tiệc.

Bên kia chưởng môn cũng thu được tin Tư Mã Tiêu rời Bạch Lộc Nhai, lập tức cảnh giác lên. Tư Mã Tiêu người này, hành vi không thể đoán được, cũng không ai biết hắn sẽ làm ra cái gì. hắn ta thật ra muốn phái người đi theo Tư Mã Tiêu, thời khắc biết rõ hướng đi, nhưng Tư Mã Tiêu người này, căn bản không thể chịu đựng được người khác nhìn trộm, hắn ta chỉ có thể cho người chú ý nhiều hơn, khó tránh khỏi tin tức sẽ chậm hơn một chút.

trên đường chạy tới Linh Nham Sơn Đài, chưởng môn nghe Thiên Vô Ngân nói hành vi Tư Mã Tiêu đột nhiên xông vào hoa yến lúc trước.

“Đệ tử lúc ấy thấy rõ ràng, Từ Tàng Đạo Quân đối với nữ đệ tử đó, xác thật là sủng ái có thêm, hắn căn bản chưa từng để ý đến đám đệ tử chúng con, chỉ chờ nàng kia ăn xong liền rời đi.” Thiên Vô Ngân nói: “Nghe gia gia từng nói, Từ Tàng Đạo Quân bị nhốt nhiều năm, có rất nhiều oán hận đối với tám đại cung chúng ta. Trước đây các tiền bối trưởng lão đặt chân lên Tam Thánh Sơn đều mất mạng, nhưng lúc này xem ra, hắn lại không thích giết chóc như vậy. Có người ở đây, dù ban đầu nói năng lỗ mãng với hắn, cũng không xảy ra việc gì.”

Chưởng môn cười nhạt, ngữ khí ý vị thâm trường, “Người cuối cùng của Tư Mã thị này, đến ta cũng chưa từng sờ thấu hắn. Ý tưởng của hắn càng không ai hiểu được.”

Tư Mã Tiêu đi Linh Nham Sơn Đài, nơi này là võ đài trong vùng núi non lớn nhất của trung tâm Canh Thần Tiên Phủ, phần lớn thời gian đều là tám đại cung cùng với đệ tử tinh anh của các mạch chưởng môn ở chỗ này luận bàn tỷ thí, bởi vì khu vực rộng, chứa mấy ngàn người vẫn còn trống trải. hắn vừa xuất hiện, Linh Nham Sơn đài nguyên bản náo nhiệt biến thành một mảnh yên tĩnh.

Liêu Đình Nhạn phát hiện, tổ tông đến chỗ nào, nơi ấy chính là một mảnh tĩnh mịch. Ác danh của hắn đã sớm truyền ra, xem ra đem các đệ tử này sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Liêu Đình Nhạn vừa thấy liền hiểu được, tổ tông phỏng chừng là muốn làm một đợt lớn, thu hoạch toàn bộ sinh lực đời sau, vậy cũng quá độc ác. không biết hắn là chuẩn bị làm một đám hay là thịt từng bầy. Nàng có chút hối hận vừa rồi mình ăn nhiều như vậy.

Tư Mã Tiêu tùy ý ngồi ở trên bậc thang cao cao, chỉ hai đệ tử, “Hai người các ngươi, ở mạch nào?”

Hai đệ tử đi ra, ước chừng cũng có chút năng lực, phục hồi tinh thần lại rồi, tốt xấu cũng giữ được phong độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh báo ra hệ mạch và tên họ.

Tư Mã Tiêu: “Các ngươi lên đài đi, làm một trấn sinh tử đấu.”

Hai đệ tử liếc nhau, sắc mặt đều có chút khó coi. Bọn họ lệ thuộc vào hai cung khác nhau, nhưng hai cung quan hệ cũng không kém, để cho bọn họ đấu sinh tử, ai xảy ra chuyện đều không dễ nói. Nhưng sư tổ Tư Mã Tiêu đã nói, đám tiểu bối bọn họ cũng không thể ngỗ nghịch —— chủ yếu cũng là bọn họ đánh không lại sư tổ phía trên kia.

Hai người đành phải lên đài. Bọn họ định kéo dài thời gian một chút, chờ đợi trưởng bối có thể làm chủ xuất hiện, có lẽ sự tình còn có chuyển cơ. Bọn họ đánh trong chốc lát, cũng không động thật, Tư Mã Tiêu đã sớm dự đoán được, vẫn không tức giận, chỉ nói một câu: “Trong một nén nhang phải phân ra thắng bại, nếu ở thế hoà, hai người các ngươi đều phải chết.”

Liêu Đình Nhạn cảm thấy hình như không phải hắn tới giết người, mà là xem diễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.