Cô đã dọn về sống chung với hắn được nửa tháng rồi. Nhưng kể từ lần hắn mỉa mai cô ở trước cửa nhà đấy, cô hầu như không chạm mặt hắn. Hỏi giúp việc trong nhà thì họ nói hắn đi làm. Vậy chắc hẳn là đi sớm về khuya rồi.
-Hàn Thiên Vũ!! Mày say lắm rồi đấy. Dậy. Tao đưa mày về nhà.
Lăng Nhược Phong lên giọng nhắc nhở Hàn Thiên Vũ. Từ ngày Lãnh Nguyệt Ân cùng một nơi với Hàn Thiên Vũ, hắn không chịu về nhà mà đi thuê khách sạn ngủ qua đêm. Lăng Nhược Phong hiện tại nửa lo lắng cho người bạn thân của mình, nửa lại lo lắng cho Lãnh Nguyệt Ân. Chi bằng hiện tại đưa Thiên Vũ về sau đó chắc sẽ nghe được tin vui từ hai người họ. ( Anh ơi ăn gì mà khôn thế? :>)
-Tao không muốn về nơi đó... thực sự rất dơ bẩn.
-Mày thực sự đã say rồi.
Lăng Nhược Phong cũng chỉ biết cười trừ. Định bụng sẽ đưa Hàn Thiên Vũ về nhà. Nhưng hắn đã vậy rồi thì thôi. Nếu hắn không muốn thì cho dù có làm gì cũng không thay đổi được, dù có làm gì đi chăng nữa.
-Tao không say.
Gạt bàn tay Nhược Phong vừa đặt lên vai mình, hắn quả quyết rằng mình không say. Vẫn cố uống hết li rượu vừa rót ra. Hắn hận mình không thể đem một hơi uống hết.
-Vũ, cậu thực sự ghét Nguyệt Ân sao?
Kì thực Hàn Thiên Vũ có uống bao nhiêu đi chăng nữa thì hắn vẫn còn rất tỉnh. Hắn có một tửu lượng rất khác người, uống bao nhiêu cũng không là vấn đề với hắn.
-Không chỉ là ghét. Mà là rất hận.
Hàn Thiên Vũ hận cô. Hận tới mức không bao giờ có thể trở lại làm bạn bè được. Chính vì cô mà hắn và Dương Gia Kỳ mới phải chia tay, phải xa cách. Cũng chính vì cô mà hắn bị giam cầm. Hắn chính là rất hận cô.
-Mày vẫn cố chấp như vậy. Mày thực sự đã hiểu nhầm Nguyệt Ân rồi. Em ấy không biết một chút gì về cuộc hôn nhân này. Đừng để đến lúc mất có muốn tìm cũng khó mà tìm lại được.
Lăng Nhược Phong tuôn một tràng, không đợi Hàn Thiên Vũ phản ứng đã lấy áo khoác bỏ đi, mặc kệ mình đã từng có ý định đưa người kia về.
-Thương nhau quá nhỉ?
Hàn Thiên Vũ cười mỉa mai. Nếu đã vậy sao không cưới cô ta luôn đi? Thứ rác rưởi đó. Hắn vẫn bình thản uống hết li rượu trên tay. Trong lòng không hề có ý định về nhà sau câu nói của Lăng Nhược Phong.
END CHAP 8.