Xin Em Đừng Buông Tay

Chương 15: Hai người con gái



Rốt cuộc là sao đây? Là một Đào Nguyệt phong tình nóng bỏng, hay cô gái Hạ Nhiên nhu nhược yếu đuối? Trước kia cô cứ ngỡ rằng, Đào Nguyệt chính là người con gái đã lay động trái tim sắt đá của hắn, khiến hắn không tiếc gì để yêu. Thậm chí, Hiểu Lam cô còn không được nhắc đến.

Rồi không hiểu sao, từ trên trời rơi xuống một Hạ Nhiên nào nữa. Rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc ai mới là người hắn yêu? Hạ Nhiên chắc hẳn cũng có vị trí không hề tầm thường trong tim hắn, khiến hắn có thể vì cô ấy chuẩn bị một căn phòng như vậy.

Bỗng dưới nhà có người bấm chuông, Hiểu Lam vội sắp xếp mọi thứ về chỗ cũ, sau đó đi xuống. Mở cửa ra, đập vào mắt cô chính là người mà cô không hề nghĩ tới. Đây không phải là cô gái Hạ Nhiên kia sao? Trùng hợp thật. Nhưng cô ấy đến đây làm gì? Hiểu Lam cất lời.:" Chào cô, cô đến đây có việc gì vậy?"

Đánh giá qua một lượt, người con gái trước mắt quả là yếu ớt. Sự mềm yếu thể hiện qua cả cách ăn mặc, làm tóc. Một chiếc váy dài qua đầu gối màu hồng phấn, mái tóc đen được tết thành hai bím tóc gọn gàng, nhìn qua như một cô bé học sinh vậy. Khuôn mặt cũng không quá xinh đẹp nhưng nhìn vào rất thoải mái. Hạ Nhiên đáp:" À..em, em đến tìm người. Chị...chị là quản gia mới đến ạ?"

Cái gì??? Cô ta giả ngây ngô hay do ngu ngốc thật vậy? Cô ta không biết Lâm Phong đã kết hôn ư? Hắn cố ý giấu? Nếu vậy cô đành hùa theo:" Đúng vậy, mời vào, tôi giúp gì được cho cô?"

" Thực ra tôi muốn tìm anh Phong "

" Tiếc quá, cậu chủ đi làm giờ này vẫn chưa về, cô ngồi đây chờ nhé, tôi rót cho cô ly nước"

Một lúc sau, Hạ Nhiên giương đôi mắt đen láy của mình nhìn Hiểu Lam:" Tôi muốn lên phòng mình một chút,...ừm..."

" Được, tôi dẫn cô lên"

Đứng trước căn phòng, đôi mắt đen kia ánh lên thật nhiều cảm xúc. Có vui mừng, hạnh phúc, nhưng tại sao có chút gì lạnh lẽo. Hiểu Lam nghĩ mình nhìn nhầm. Nhìn cô ấy như vậy, sao có thể. Bước vào căn phòng kia, Hạ Nhiên đưa tay chạm vào từng thứ đồ vật, rồi như một đứa trẻ được về nhà nằm dài lên chiếc giường rộng lớn. Cô còn ngây thơ gọi Hiểu Lam vào chơi cùng với mình. Cô ấy kể rất nhiều chuyện:" Cô mới đến chắc không biết. Tôi là Phong yêu nhau. Tôi vốn dĩ chỉ là một cô sinh viên bình thường, vô tình gặp gỡ khiến chúng tôi quen biết, sau đó cứ thế mà yêu. Phong luôn chiều chuộng tôi. Anh ấy cứ luôn bảo tôi là nghịch ngợm. Tôi thích màu hồng lắm, mà cô gái nào cũng thích màu hồng đúng không? "

Lời cô ấy như bình nước dội thẳng vào mặt Hiểu Lam, thì ra là vậy, thấy Hạ Nhiên hỏi, cô chỉ trả lời qua loa:" À... thực ra tôi thích màu xám..."

" Cô đặc biệt thật đấy, mà cô tên là gì? "

" Cứ gọi tôi là Hiểu Lam"

" Cô có cái tên thật đẹp. Tôi là Hạ Nhiên. Mà Hiểu Lam này, cô vào đây làm đã lâu chưa? Cô còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, làm quản gia thật phí. Hay để khi nào có dịp, tôi bảo Lâm Phong tìm một người khác, cô trẻ trung như vậy, phải ra ngoài tìm bạn trai chứ nhỉ"

Vừa nói, Hạ Nhiên vừa cười vô cùng vui vẻ. Nhưng chỉ có cô ta biết bản thân mình bất an thế nào. Nhìn người con gái trước mắt quả không bình thường. Cô ta trông quá nóng bỏng rồi. Thân hình chữ S thật khiến người ta thèm thuồng. Lâm Phong rước cô ta về chỉ là quản gia thôi hay sao? Hạ Nhiên sợ sẽ có người thế chỗ mình. Vậy nên đuổi sớm ngày nào hay ngày ấy.

Những suy nghĩ ấy Hiểu Lam nào hay biết. Cô chỉ cười trừ cho qua.Đúng lúc này dưới sân phát ra tiếng thắng xe gấp gáp, ngay sau đó là hình ảnh Lâm Phong cao lớn đứng trước cửa. Cả hai cô gái cùng đi xuống. Thấy Lâm Phong, Hạ Nhiên như đứa trẻ nhảy nhào vào lòng hắn ôm lấy, sau đó còn gọi lớn:" Anh đã về đó à, biết em chờ lâu lắm không?" ( t/g: diễn cho HL xem ạ). Rồi như ý thức được, cô ấy rút cánh tay về.Nhưng Lâm Phong đã nhanh hơn giữ chặt cánh tay cô ấy lại, còn lớn tiếng sai bảo:" Cô còn không mau chuẩn bị đồ ăn trưa" Biết được hắn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình khiến Hiểu Lam không khỏi đau lòng. Thấy vậy Hạ Nhiên bày ra vẻ mặt giận dỗi:" Anh đừng nói như vậy chứ, Hiểu Lam tốt lắm đó" rồi sau đó nhìn Hiểu Lam một cách áy náy:" Xin lỗi cô nhé, vậy trưa nay phiền cô rồi."

Không thể làm gì khác, Hiểu Lam chỉ có thể mệt mỏi đi vào bếp làm vài món coi như thịnh soạn, sau đó chờ đôi nam nữ kia ân ái ngồi ăn với nhau. Hạ Nhiên còn gọi cô vào ăn cùng. Nhưng Hiểu Lam cô nào có điên đến mức đó. Biết điều thì nên chuồn đi càng sớm càng tốt. Cô chỉ có cách lấy cớ đi vệ sinh để không khiến mắt mình thấy đau đớn. Vào đến nhà vệ sinh, Hiểu Lam khoá chặt cửa lại. Cô không muốn khóc nhưng chẳng hiểu sao nước mắt tự nhiên rơi xuống. Mọi khi Lâm Phong có về nhà ăn trưa sao? Hay hôm nay hắn biết có người đến nên mới gấp gáp trở về như vậy? Dùng nước khiến cho bản thân tỉnh táo. Ngoài kia tiếng nói cười thật đầm ấm,, cứ như một gi đình vậy. Hiểu Lam- một tiểu thư trước kia không phải động tay vào việc gì, nay cũng phải học nấu nướng vì gia đình. Nhưng trớ trêu thế nào, bữa ăn đầu tiên ấy lại cho chồng mình với người phụ nữ khác. Cô thật mệt mỏi, cũng thật chán ghét cuộc sống như vậy. Bây giờ cô nhận ra, yêu anh là sai lầm. Sao cô lại trao trái tim mình cho người đàn ông đào hoa như vậy? Có lẽ bắt đầu đã là sai lầm. Đáng tiếc, cô bây giờ với hai bàn tay trắng không thể làm gì khác. Bỗng bên ngoài có tiếng gọi, là giọng Lâm Phong:" Mau ra đây đi" hắn nói như ra lệnh, mà đó đúng thật là mệnh lệnh. Sau đó hắn nói:" Là Hạ Nhiên muốn cô cùng ăn".

Bữa cơm ấy quả là cực hình. Cô gái kia liên tục nói chuyện. Rồi họ gắp thức ăn cho nhau, xem thật chướng mắt. Bỗng Hạ Nhiên cất tiếng:" Nhân có mọi người ở đây, em muốn anh hãy tìm một người khác thay thế công việc của Hiểu Lam. Bởi cô ấy còn trẻ như vậy, em không muốn cô ấy phí hoài tuổi trẻ để làm công việc nhàm chán như quản gia" Nghe thấy vậy, Lâm Phong quay sang nhìn Hiểu Lam,một cái nhìn thật khó hiểu. " Để sau đi"

Không khí bỗng đặc lại đầy lúng túng, Hiểu Lam thật muốn chạy trốn" Tôi ăn xong rồi, mọi người tiếp tục đi". Nhưng vừa mới đứng dậy, Lâm Phong như nổi giận, hắn đẳt mạnh chiếc cốc xuống bàn, nói:" Cô đứng im đó cho tôi, ai cho phép cô đi. Đừng thấy Hạ Nhiên hiền lành mà bắt nạt. Cô nghĩ mình là ai? Bước chân được vào cái nhà này đã là diễm phúc lớn của cô. Đừng nghĩ đến việc tìm kiếm quyền lợi cho mình. Vứt cái suy nghĩ ngu ngốc nghĩ mình là thiên nga ấy đi" Lời hắn quả thực doạ sợ đến Hạ Nhiên, cô ta không nói gì nhưng trong lòng vô cùng hả hê, chỉ là có điểm gì đó không đúng. Nhưng niềm vui đến sớm quá khiến cô ta không còn đủ sức để quan tâm quá nhiều.. Hiểu Lam đương nhiên đau lòng,nhưng hơn cả đó là sự phẫn uất:" Anh thôi dùng cái giọng điệu đó đi, vậy anh nghĩ anh là ai? Một người đàn ông tay trong tay với mấy người đàn bà cùng một lúc như anh không có quyền phán xét tôi."

Lâm Phong thực sự tức giận, hắn xô mạnh hàng ghế, lớn giọng gọi người lái xe:" Anh đưa cô ấy về trước cho tôi"( ý nói HNhien)

Chờ Hạ Nhiên đi rồi, cơn giận của hắn mới thực sự bắt đầu, bàn tay to lớn bóp mạnh vào cằm Hiểu Lam khiến cô đau điếng. Dùng sức cũng không ngăn được bàn tay cứng rắn của hắn." Sao nào, anh định đánh tôi sao? Sao không để Hạ Nhiên yếu đuối của anh nhìn thấy bộ mặt này của anh? Sợ doạ con thỏ trắng sao?" Nhắc đến Hạ Nhiên càng khiến hắn đieen cuồng, bàn tay như thêm sức mạnh, tựa như một giây nữa gương mặt nhỏ của cô sẽ bị hắn bóp nát." Cô nên thức thời một chút, xem xem bản thân đang ở vị trí nào. Đừng động vào cô ấy, nếu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết"

Hiểu Lam cười lạnh, mái tóc từ bao giờ đã bung ra, từng sợi tóc màu hun che một nửa khuôn mặt:" Ai cơ?" Cô ấy " là ai? Là Đào Nguyệt hay Hạ Nhiên? Anh nhiều đàn bà như vậy, tôi nên cẩn thận ai bây giờ???"

... Hết chương...

( dạo này thấy lượt view các thứ đi xuống ghê hic, mình ít khi nhắn nhủ mọi người bình chọn nhưng thực ra mình rất vui khi thấy nó đấy. Vậy nên thay vì cmt giục mình, hãy like để mình có thêm động lực nha)

P/s: Thấy chị tôi sao hâhhaha. Siêu mạnh mẽ và mạnh miệng:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.