( Từ bây giờ chuyển từ "" Hắn" sang " anh" các bạn nhé, cho gần gũi hihi)
Trang nhật ký kéo dài mãi, cho đến thời điểm cách đây 2 năm trước, khi cô phát hiện ra sự xuất hiện của Hạ Nhiên
Ngày 4 tháng 3
Lâm Phong, em mới phát hiện ra, trong căn nhà của chúng ta còn một gian phòng vô cùng nữ tính khác, là của anh đúng không? Em đã biết được rất nhiều điều, cô ấy kể hết với em rồi. Thì ra cô ấy là người anh yêu
Ngày.. tháng..
Em có thai rồi, là đứa con của em và anh. Em biết từ mấy hôm trước Nhưng... cô ấy cũng có thai rồi, vì vậy em càng không dám nói, em sợ con em sẽ phải thiệt thòi. Hôm nay, anh bắt em phải chăm sóc Hạ Nhiên, vậy còn em? còn em và con thì phải làm sao? Phải chăng, đứa bé này là một sai lầm
Ngày.. tháng
Thi thoảng bụng em lại âm ỉ đau, em không biết có phải bảo bối bị gì không nữa, em sợ lắm. Và em đi khám thai, bác sĩ nói dạo gần đây tâm trạng thất thường nên em bé bị ảnh hưởng, ông bảo em sáng mai hãy đến để kiểm tra kĩ hơn nữa
Cuối cùng, anh đóng cuốn nhật ký lại. Thì ra là thế. Anh biết bản thân làm tổn thương cô, nhưng lại không nghĩ, tổn thương anh gây ra lại sâu đến vậy.
Lấy ra vật luôn nằm sâu trong túi áo, đó là chiếc nhẫn kết hôn cô để lại cùng tờ giấy xin ly hôn. Từ khi cô đi, anh không quay về căn biệt thự này nữa, việc dọn dẹp để người khác lo. Hôm ấy là ngày đâu tiên bà Trần đi làm, cuối ngày bà gửi lại anh hai vật này kèm theo một lá thư nhỏ. Ba thứ này anh luôn đem theo bên mình, vì anh đơn giản nghĩ, đây là đồ của cô, anh cẩn thận mang theo như thế cũng giống như mang theo cô bên mình vậy. Nhưng đó cũng là thứ từng giây từng phút dằn vặt, nhắc nhở anh về nỗi đau trong quá khứ.
Mở lá thư nhỏ đã cũ, nội dung trong đó anh đã đọc đi đọc lại đến mức thuộc lòng
" Lâm Phong, em đi rồi
Em biết, cuộc hôn nhân kia đã trói buộc anh, khiến anh khổ sở, khiến người con gái anh yêu phải thiệt thòi. Em biết bản thân mình đã ích kỷ quá nhiều. Những tưởng tình yêu của em sẽ khiến anh yêu em, dù là một chút. Nhưng em đã lầm. Trái tim anh mãi mãi chẳng thể có em. Em đã từng rất yêu anh, dù cho sau cùng cái em nhận lại được chỉ là nỗi đau, em cũng không hối tiếc. Em sẽ đến một vùng đất mới, bỏ lại thù hận và cả niềm hạnh phúc ở lại. Mọi thứ thuộc về anh và căn nhà này em đều để lại. Em không dám mang đi vì em sợ mỗi khi nhìn thấy em càng thêm đau khổTờ giấy ly hôn em đã ký, em mong nó sẽ là sự đền đáp xứng đáng nhất, giải thoát anh khỏi sự ràng buộc pháp lý. Quá khứ dù đau thương thì cũng đã qua đi, em sẽ buông tay "
Dù đã đọc hàng trăm lần, nhưng hôm nay anh một lần nữa không ngăn được giọt nước mắt. Trái tim giờ phút này càng thêm đau đớn, đau đến nỗi anh cảm thấy nó như không còn là của mình nữa.
Ngoài cửa, cơn mưa phùn cũng bắt đầu rơi như khóc thương cho câu chuyện giữa anh và cô.
Đêm nay, căn biệt thự sáng lên ánh đèn leo lắt, giọng nói khàn đặc của người đàn ông bi thương phát ra đầy bi thương. Ôm những kỷ niệm còn sót lại vào lồng ngực, anh thổn thức:
" Hiểu Lam, anh sai rồi, anh đã làm gì thế này. Anh đã đi rất nhiều nơi, muốn tìm lại hình bóng em nhưng mọi thứ quá đỗi khó khăn. Hai năm, đã hai năm rồi em. Phải chăng em vẫn còn giận, giận quãng thời gian anh làm em đau khổ...?"
" Em bảo tờ giấy ly hôn sẽ giải thoát anh khỏi sự ràng buộc. Nhưng suốt hai năm qua, anh chưa từng muốn giải thoát. Em bảo em không lấy đi thứ gì, vậy trái tim anh thì sao, em đúng là kẻ nói dối. Không, Hiểu Lam, anh xin lỗi, xin em đừng buông tay..."
Ngoài trời, cơn mưa bỗng nặng hạt lạ thường, mặc kệ cho bây giờ đang là mùa đông, ngoài cửa gió càng thêm điên cuồng, hạt mưa hắt vào cửa kính y như giọt nước mắt muộn màng. Tất cả mọi thứ đã qua đi, chỉ còn niềm đau ở lại.
/
đôi lời tác giả: mình rất xloi vì đã không ra chương mới trong thời gian qua, vào năm học mọi thứ thay đổi nhanh quá, mình không thích ứng kịp, coi như hôm nay đăng thêm chương xloi các bạn:((((