Xin Em Đừng Buông Tay

Chương 29: Giáng sinh



@mimooddot - follow tui điiiiii

Cập nhật linh tinh hằng ngày:)

Vì thấy sức khỏe đã hồi phục rất tốt nên bố cô được ra viện sớm hơn dự tính. Đã lâu lắm rồi Hiểu Lam không về nhà. Trước kia gia đình cô cũng thuộc dạng khá giả nên nhà cửa cũng thuộc loại sang trọng. Căn nhà này trước kia được một tay mẹ Hạ tỉ mỉ chăm sóc từng chút một, nhưng từ khi nhà có chuyện, mọi quan tâm của bà dành hết cho chồng, việc nhà cửa thì thuê người giúp việc theo giờ, ít khi bà đụng tới nữa.

Hôm nay con gái về nhà, hai mẹ con liền tranh thủ dọn dẹp. Vì trước kia Hiểu Lam chẳng mấy khi quan tâm đến việc nhà, nên bà Hạ chỉ định giao cho cô mấy công việc cắm hoa, còn đâu sẽ bảo người làm. Nhưng khi thấy con gái cúi người lau sàn, bà thật sự bất ngờ. Nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của mẹ, Hiểu Lam cười rạng rỡ:" Sao thế mẹ? Thấy con gái chăm chỉ mẹ không quen sao?"

Bà Hạ trìu mến nhìn cô,khẽ cười:" Thôi, con ra kia rửa hoa quả đi, mẹ sẽ bảo chị Lan lau nốt". Nhưng Hiểu Lam đã nhanh nhẹn nói:" Không sao đâu, ở bên kia con quen những việc này rồi ". Thực ra Hiểu Lam đang nói dối. Trước khi qua Canada, mấy công việc nhà này cô đã quen rồi. Đơn giản vì sau khi kết hôn với Lâm Phong, dọn dẹp nhà cửa là việc mà cô làm hàng ngày. Vốn dĩ cô cũng giống như mẹ mình, muốn cẩn thận chăm sóc căn nhà mình. Để mỗi khi Lâm Phong trở về, anh sẽ thấy ấm áp. Tự cười nhạo chính mình, lại nghĩ vẩn vơ mất rồi.

Dọn dẹp rồi trang trí nhà cửa xong cũng đã là 6 giờ. Vì là mùa đông nên trời tối rất nhanh. Thấy con gái đã mệt nên bà Hạ kiên quyết bắt cô lên nhà, việc nấu ăn sẽ do người giúp việc chuẩn bị. Tắm rửa xong xuôi, Hiểu Lam sang phòng ông Hạ, thấy cha đang ngồi yên tĩnh đọc sách, cô khẽ lại gần:" Cha đang đọc gì thế?". Nghe thấy tiếng con gái, ông bỏ cuốn sách đang đọc dở xuống bàn, khẽ nhấp ngụm trà nóng, nói:" Lại đây, cha nghĩ hai cha con mình nên nghiêm túc nói chuyện thẳng thắn với nhau "

Cốc trà nhài yêu thích của cả gia đình tỏa ra mùi thơm ngào ngạt khắp căn phòng. Trên chiếc ghế bành bằng gỗ, ông Hạ chăm chú nhìn cô:" Cha mẹ chỉ có một mình con, tất nhiên, hạnh phúc của con là quan trọng nhất. Cuộc hôn nhân kia..." Ông Hạ chưa kịp nói hết câu, Hiểu Lam đã nhanh chóng nắm lấy tay ông:" Thôi cha ạ, mọi thứ đã qua rồi, con sẽ tự mình giải quyết chuyện này ". Ông Hạ trìu mến nhìn cô:" Con đã thay đổi rồi ". Hiểu Lam mỉm cười, chắc có lẽ vậy. Trước kia gặp mấy rắc rối thế này, cô sẽ chỉ biết khóc mất. Nhưng bây giờ mới thấy, nước mắt đôi khi chẳng giải quyết được vấn đề gì. Có lẽ chính sự mạnh mẽ này đã khiến ông bất ngờ. Đứa con gái duy nhất nhà họ Hạ, sinh ra trong sung sướng, gần như chưa phải gặp bất cập gì trong cuộc sống, có lẽ, tờ giấy kết hôn đã xoay chuyển nó thành một con người khác.

Nói chuyện xong với cha, Hiểu Lam liền quay về phòng mình. Bỗng điện thoại đổ chuông, là Đào Nguyệt. Cô vui vẻ bắt máy. Hôm nay tâm trạng của Đào Nguyệt rất tốt, giọng vui vẻ nói:" Hiểu Lam, cô đang ở đâu đấy, ra chỗ chị đi. Đêm nay chị sẽ dẫn em đi chơi". Hiểu Lam cười lớn, thì ra là đang rảnh rỗi, muốn lôi cô đi chơi đây. Nhưng vì cơm tối còn chưa ăn, cô muốn ngồi ăn cùng hai người nên có ý từ chối:" Chắc em không đi được rồi, cha mẹ em...", chưa nói hết câu, ngoài cửa có tiếng gõ, mẹ Hạ nhẹ nhàng đi vào. Hiểu Lam vội che điện thoại lạ. Mẹ Hạ nói:" Con đi chơi với bạn đi. Tuổi này rồi còn đòi bám dính bố mẹ hay sao. Chúng ta còn nhiều dịp mà". Cuối cùng, sau một hồi thuyết phục của mẹ Hạ, Hiểu Lam cũng đồng ý lời mời của Đào Nguyệt.

Thay một bộ váy màu đỏ sẫm bằng vải satin thật nổi bật, Hiểu Lam bắt taxi rồi đến điểm hẹn mà Đào Nguyệt đã nói. Thấy Hiểu Lam bước xuống xe, biểu cảm của Đào Nguyệt chính là: Mắt chữ O, mồm chữ A. Đêm nay, Hiểu Lam quá xinh đẹp. Chiếc váy đỏ sẫm làm nổi bật làn da trắng sứ của cô, lại rất hợp với không khí đêm Giáng sinh như hôm nay. Vì trời lạnh nên Hiểu Lam có khoác hờ một chiếc áo lông màu trắng. Khí chất này không phải ai cũng may mắn có được.

Vừa hay cả hai người đều chưa ăn tối, nên Đào Nguyệt quyết định dẫn Hiểu Lam đi đến một nhà hàng mà cô vô cùng yêu thích. Đây không phải nhà hàng sang trọng, đắt đỏ nhất nhưng thức ăn ở đây rất ngon, không gian cũng đẹp. Trả lại menu cho nhân viên, Đào Nguyệt nói trước:" Hiểu Lam, em không nên chiếm hết ánh sáng của chị như thế chứ. Mọi người cứ lén nhìn em mãi ". Nghe thấy lời nói ấm ức của Đào Nguyệt, Hiểu Lam rất vui vẻ, nói vài lời "" an ủi""::" Rất xin lỗi chị, vậy để tối nay em mời, thay lời xin lỗi được không?"Nghe thấy vậy, Đào Nguyệt cười lớn, khoe ra hàm răng sáng bóng:" Được, là em nói đấy nhé"

Chưa gì không khí đã được khuấy động rất tốt. Đồ ăn cũng được mang ra. Đào Nguyệt nói, đó đều là món "" tủ"" của chị, bảo cô hãy nhanh nhanh ăn thử. Không khách sáo, Hiểu Lam ăn thử món khai vị, quả thật rất tuyệt. Cô vừa cười vừa tấm tắc khen khẩu vị của Đào Nguyệt tốt, khiến chị cứ cười mãi. Nhưng bỗng nhiên, tiếng cười của Đào Nguyệt tắt ngóm. Hiểu Lam thấy vậy liền ngước lên nhìn cô. Đang định hỏi thì thấy ánh mắt của Đào Nguyệt đang chăm chú nhìn thứ gì đó. Theo phản xạ, Hiểu Lam cũng dõi theo ánh mắt chị. Mặt cô cứng ngắc. Là Lâm Phong

Lâm Phong đang ở đây

Lâm Phong đang chăm chú nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.