Xin Em Đừng Khóc!

Chương 32: 32: Chết Cũng Tốt




"Ừm, tôi đã khá bất ngờ về bệnh án của cô ta.

Phải điều tra nhiều lắm mới hoàn thành đấy.

Hỏi người làm thì chẳng ai chịu nói nên tôi chỉ đành âm thầm điều tra.

Kết quả thật khiến tôi không ngờ tới."
Lần trước sau khi cô bị đau dạ dày nhập viện, và căn bệnh của cô lại tái phát.

Làm tổn thương chính mình không phải là chuyện bình thường hắn là bác sĩ nên nhìn qua đã thấy có vấn đề.

Hơn nữa khi nhắc đến việc đó trước mặt Vú nuôi của cô bà ấy lại có phản ứng kinh sợ thì càng làm cho hắn chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

Nên đã nhờ người điều tra, và cho đến hôm nay mới có kết quả.
Khi nãy hắn chỉ muốn đem qua cho Lý Bách xem thử coi có vấn đề gì không.

Nhưng không ngờ lại gặp Kỷ Vận Phong và Mặc Dương ở đây, nên hắn cũng không ngại đưa cho họ xem.
Đáy mắt Kỷ Vận Phong tối sầm.

Siết chặt tệp hồ sơ trên tay, hắn không ngờ một cô gái thường ngày khoẻ mạnh tràn đầy năng lượng như Lạc Ngải Vy lại có nhiều bệnh như vậy.

Chuyện gì đã xảy ra trên thân thể nhỏ bé ấy của cô, rốt cuộc thì cô đã chịu đựng và trải qua những gì rồi.
"Nhưng mà Kiều Doanh không đi cùng các cậu sao?" Tần Nghiên thắc mắc hỏi.
Thường thì khi có 2 tên này xuất hiện thì sẽ có Kiều Doanh đi cùng nhưng lần này lại không thấy cô ta đâu nên hắn mới hỏi.
Kỷ Vận Phong nghe Tần Nghiên nhắc mới sực nhớ là khi nãy đi mình lại không dẫn cô ta theo.

Như có như không trả lời:
"Khi nãy đi ăn cùng nhau, Lạc Ngải Vy ngất xỉu nên chúng tôi đưa cô ta vào bệnh viện.

Quên mất dẫn Kiều Doanh đi theo."
"Này, đừng nói với tôi là 2 người có ý với Lạc Ngải Vy đấy?"
Kỷ Vận Phong khẳng định: "Không hề, chỉ là đối tác làm ăn với nhau nếu cô ta xảy ra chuyện gì tôi cũng phải bị liên lụy.

Tôi không muốn chuốc phiền phức vào người."
"Ừ, nhớ như vậy thì tốt."
Mặc Dương từ nãy giờ vẫn im lặng không nói, hắn không nói không có nghĩa là hắn không biết gì.

Những chuyện này hắn đã biết trước nên cũng chẳng phản ứng làm gì.
Trong thâm tâm đã nổi lên một tầng sóng.

Chuyện Lạc Ngải Vy thành ra như vậy chắc chắn là do Kiều Doanh đã động vào ly rượu của cô ấy.
Mặc Dương siết chặt tay thành nắm đấm, ngọn lửa trong lòng đã được thấp lên.
Kiều Doanh! Tôi đã nói là không được làm hại tới em ấy nhưng cô vẫn cố chấp như vậy.

Ha, xem ra tôi đã đối tốt với cô quá rồi nhỉ.
Tần Nghiên từ lúc bước vào cho đến lúc nói chuyện với Kỷ Vận Phong vẫn chưa thấy Mặc Dương nói tiếng nào.

Hơn nữa hắn lại thấy Mặc Dương đột nhiên tức giận như vậy là chuyện gì chứ?
"Mặc Dương!"
Mặc Dương đang chìm trong suy nghĩ, thoáng chốc bị Tần Nghiên kêu tên nên mới giật mình đáp:
"Hả?"
Thấy phản ứng không đâu nay của Mặc Dương hắn biết Mặc Dương lại suy nghĩ chuyện độc ác gì nữa rồi.
"Cậu thất thần chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là ở đây có hơi ngộp." Mặc Dương viện cớ nói.
Kỷ Vận Phong cũng không muốn tiếp tục ngồi đây chờ đợi.

Đứng lên muốn rời khỏi.

"Tôi có việc đi trước!"
Anh muốn đi điều tra, xem xem Kiều Doanh đã làm gì với ly rượu của Lach Ngải Vy.
"Tôi cũng đi đây."
Mặc Dương cũng đứng dậy đi khỏi không chờ ai trả lời.
Tần Nghiên cũng không cản trở bọn họ, đem bệnh án của Lạc Ngải Vy rời đi.
Từ lúc này trở đi, mọi chuyện mới chính thức bắt đầu.

Sóng gió mà Lạc Ngải Vy sắp gặp liệu cô có thể mạnh mẽ trải qua nó hay không.
Không biết qua bao lâu Lạc Ngải Vy nằm trên giường bệnh, mí mắt khẽ run.

Chậm rãi mở ra.
Mơ hồ nhìn xung quanh lại cảm thấy quen thuộc.
Bệnh viện sao?
"Cô tỉnh rồi?" Tôn Kỳ Hạo ở bên cạnh chăm sóc cô đã hơn 1 ngày.

Thấy cô tỉnh nên hỏi.
Lạc Ngải Vy không biết tại sao Tôn Kỳ Hạo lại ở đây với cô, nghe anh hỏi như vậy muốn mở miệng đáp lại cảm nhận được sự đau rát từ cuống họng truyền đến không nói được.
"Không cần gấp, uống nước đi.

Tôi sẽ gọi bác sĩ đến." Vừa nói anh vừa đỡ cô dựa vào lòng để cô uống nước.
Lạc Ngải Vy tham lam uống nước trong ly đến sặc: "Khụ...!khụ."
"Em gấp như vậy làm gì? Tôi cũng có tranh với em đâu."
Tuy ngoài mặt thì trách nhưng hành động thì ngược lại.

Anh đưa tay vuốt lưng cho cô, nhẹ nhàng hết sức có thể.

"Cảm ơn." Giọng cô khàn khàn nói.
"Ừm, em nằm đây một lát.

Tôi đi gọi bác sĩ tới."
Tôn Kỳ Hạo để cô nằm lại xuống giường rồi căn dặn.

Lạc Ngải Vy gật đầu coi như hiểu.
Thấy cô gật đầu anh mới yên tâm mà đi tìm bác sĩ.
Tôn Kỳ Hạo rời khỏi chỉ còn một mình Lạc Ngải Vy trong phòng.

Nhìn căn phòng chỉ còn một mình cô, Lạc Ngải Vy lại cảm thấy chính mình quá vô dụng.
Lạc Ngải Vy! Mày tại sao cứ thích đến nơi này vậy, mày quên chính nơi này là nơi cuối cùng mà ba mẹ rời khỏi mày sao.
Chưa tới 1 tháng đã vào đây 3 lần, có phải cô sắp tới số không.

Như vậy cũng tốt, chết đi sẽ không phải sống với bộ dạng giả tạo này nữa.
Sẽ cùng ba mẹ ở dưới suối vàng đoàn tụ, sẽ làm lại một cuộc sống mới ở kiếp sau.

Như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
"Nhìn gương mặt muốn chết của giám đốc Lạc, tôi thật muốn giúp cô một tay.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.