Xin Em Đừng Khóc!

Chương 36: 36: Tiền Của Tôi Đủ Nuôi Một Con Chó Không




"Không!"
Lạc Ngải Vy ngắn gọn không chút lưu tình đáp.
Cô không dám đồng ý, nói cô ích kỷ cũng được nói cô ngu ngốc cũng chẳng sao.

Vốn dĩ thế giới này đã không công bằng với cô rồi.
Cô sợ nếu cô cho Tôn Kỳ Hạo cơ hội cả anh và cô đều sẽ bị tổn thương.

Cô không muốn anh vì mình mà bị người đời nói này nói nọ.

Một mình cô chịu đủ rồi...
Nghe được câu trả lời của Lạc Ngải Vy.

Anh im lặng rất lâu, rồi lại nhìn cô đáy mắt hiện rõ ý cười:
"Không sao, em không thích tôi cũng được.

Một mình tôi thích em như vậy đủ rồi."
Lạc Ngải Vy không ngờ anh lại nói ra câu này.

Trái tim cô có chút xao động vì câu nói của anh, Lạc Ngải Vy mím môi quay đầu sang nơi khác nói những lời khó nghe:
"Anh đúng là tên ngốc, anh không nghe bên ngoài đồn đại về tôi như thế nào sao.

Còn bảo thích tôi, đúng là tên điên."
Anh cũng cảm thấy mình đã điên, khi lại đi thích một cô gái gặp mắt chưa tới một tuần này.

Tôn Kỳ Hạo dịu dàng vuốt tóc mai của cô vén ra sau tai, ánh mắt nhu hoà không chút gợn sóng:
"Lạc Ngải Vy, không phải tôi đã nói với em là trước mặt tôi đừng nên đeo những lớp mặt nạ giả tạo đó sao.

Em quên rằng, nó chẳng có tác dụng gì với tôi à?"
Nghe những lời của Tôn Kỳ Hạo cô mới sực nhớ, ở trước mặt anh cô chỉ có thể là cô.

Nói dối cỡ nào anh đều có thể nhìn ra.
Tôn Kỳ Hạo cầm lấy một ít tóc của cô, đưa lên hôn một cái.
"Bên ngoài nói em dâm đãng, tôi sẽ trở thành người cùng em tạo ra sự dâm đãng đó.

Họ nói em ăn chơi, tôi sẽ cùng em chơi nát chỗ đó.

Họ nói em kiêu ngạo, không sao tôi thích sự kiêu ngạo này của em.

Yên tâm, không cần thay đổi.

Em chỉ cần là chính mình mọi chuyện kia cứ để tôi lo."
Những lời bá đạo này của Tôn Kỳ Hạo làm Lạc Ngải Vy phát cười thành tiếng.

Cô vừa cười vừa nhìn anh ngây ngô hỏi:
"Anh có tiền để giúp tôi sao? Đến thân mình còn lo chưa xong lại muốn giúp tôi, không sao chị đây sẽ bao nuôi anh cả đời nhé."
Em mới là người không có tiền đấy, một lão đại của xã hội đen, một ông chủ của công ty lớn bây giờ ở trước mặt Lạc Ngải Vy lại trở thành một con nợ không tiền không quyền thế.
Đúng là nực cười.
Câu cuối của cô nói làm những suy nghĩ kia của anh quăng đi hết.

Cô nói sẽ nuôi anh cả đời, thì chẳng khác gì cô ấy muốn...
"Em nuôi tôi cả đời là muốn làm vợ chồng với tôi sao?"
"Còn lâu nhé, anh có thể nghĩ khác hơn được không."
Tôn Kỳ Hạo nhíu mày lắc đầu không thích:
"Tôi thích suy nghĩ kia hơn, người vừa đẹp trai lại tại giỏi như tôi làm chồng em cũng không tồi."
Lạc Ngải Vy chề môi:
"Còn lâu nhé.

Bây giờ thì tôi muốn ngủ."
Cô nói xong dùng chăn đem chùm qua đầu.

Tôn Kỳ Hạo bắt lấy kéo xuống tới trán.

Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô:
"Ngủ ngon."

"Lưu manh!"
Lạc Ngải Vy ngại ngùng rút người vào trong chăn.

Anh nhìn cô đáng yêu như vậy liền muốn trêu chọc nhưng lại thôi.
"Em ngủ đi, tôi đi công việc một lát."
Lạc Ngải Vy không đáp, Tôn Kỳ Hạo cũng không phiền cô thêm cứ vậy mà rời đi.
Rất nhanh trong phòng Lạc Ngải Vy đã nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.
"Đại ca, anh đi đâu nữa vậy." Tuấn Vũ nhìn thấy Tôn Kỳ Hạo vừa về đến nhà đã đem cả vali tiền ra chất vào.

Nên mới thắc mắc.
Tôn Kỳ Hạo cũng chẳng để tâm đến tên ngốc này tiếp tục chất từng xấp tiền vào vali.
Sau khi chất đầy anh mới thoả mãn đóng lại.

Hai tay mỏi rã rời, không ngờ mới chất có chút xíu lại mỏi tay thế này.
"Mẹ nó, mới có nhiêu đây đã mỏi tay như vậy.

Tuấn Vũ cậu nói xem tiền này đủ nuôi một con chó không?"
Anh vẫn cảm thấy ít quá, nuôi chó còn không đủ nữa...
Tuấn Vũ đen mặt với câu hỏi của Tôn Kỳ Hạo.

Cố vẽ nụ cười trên môi.
"Không đủ, chỉ đủ dùng đốt mấy đứa như em là được rồi."
"Vậy sao? Không được, nếu không đủ thì Lạc Ngải Vy sao có thể dùng số tiền này bao nuôi tôi được đây.

Phải lấy thêm..."
Tuấn Vũ triệt để đen mặt, cậu ta chặn Tôn Kỳ Hạo lại.

Thở dài một hơi:
"Đại ca à, tiền này của anh đã đủ cho người ta sống nửa đời rồi đó.


Con mẹ nó, anh xem tiền là giấy sao.

Còn muốn đem cho phụ nữ, hơn nữa dùng tiền mình nuôi mình? Anh điên à."
"Con mẹ cậu! Nói tiếng người đi được không, nói nhiều như vậy học từ ai đó?"
Tôn Kỳ Hạo mắng Tuấn Vũ một trận.
Tuấn Vũ cạn lời với đại ca của mình.

Tiền nhiều quá anh ấy không biết nên tiêu thế nào nên dùng cách này để sài à.

Mẹ nó, ngoài chém giết ra cậu ta mới biết phương diện EQ của đại ca nhà mình lại thấp như vậy.
"Đại ca, em đã ngu anh còn ngu hơn em."
*Bốp*
Tôn Kỳ Hạo đánh một phát vào đầu Tuấn Vũ.

Lạnh lẽo nói từng chữ:
"Cậu nói ai ngu?"
Tuấn Vũ ôm đầu khóc ròng nhìn anh, không phục trả lời:
"Là em ngu được chưa."
Em và anh đều ngu...
"Con mẹ nó! Đàn em của tôi tự nhận mình ngu như cậu thì cậu cút đi được rồi."
"Đại ca em sai rồi...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.