Xin Em Đừng Quá Quyến Rũ

Chương 16: Chương 16




Đôi môi mím chặt của Yến Phi Bạch hơi thả lỏng, khó khăn cong lên một độ cung ôn hòa, hắn đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về, "Anh xin lỗi."Hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Vãn, lại càng cảm thấy xấu hổ.

Trước giờ hắn vẫn luôn chiếm hữu sự khoan dung và dịu dàng của cô, lại hiếm khi đối xử tốt với cô.Cho nên cũng khó trách, khó trách bọn họ sẽ chia xa.Đường Vãn cười vui vẻ hơn: "Không sao, em không tức giận."Yến Phi Bạch liếc nhìn ghế sô pha bên cạnh: "Ngồi đi."Cô không thể lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn hắn như thế này.

Một cô gái dùng tư thế như vậy ngẩng đầu nhìn một người đàn ông, không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ.

Người khác không thể, hắn càng không thể.Yến Phi Bạch biết cô không thích bị hắn chạm vào, cho nên hắn chống lại ý định muốn giúp đỡ cô.


Đường Vãn ngồi bên cạnh hắn, vẫn luôn nhìn hắn.Thật ra Yến Phi Bạch rất sợ cô sẽ nhìn mình với ánh mắt như vậy.

Ánh mắt trong sạch, dịu dàng như thế, nhưng hắn lại giống như dã thú, chỉ muốn xé nát cô gái trước mặt thành máu xương.Vẻ mặt hắn ảm đạm tránh đi, Đường Vãn biết hắn chưa bao giờ coi trọng mình, cũng không để trong lòng.Nói chuyện lạc đề rất nhiều, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện chính: "Yến Phi Bạch, em đã nghĩ rồi, em không thể ở bên cạnh anh.

Không bằng anh nghĩ tới những việc khác em có thể làm đi, em có thể cố gắng đáp ứng anh."Yến Phi Bạch nhìn cô, lạnh lùng nói không.Ngoài cô ra, hắn không muốn gì cả.Đường Vãn hỏi: "Tại sao anh lại muốn em ở cạnh anh? Để chuộc tội sao?"Yến Phi Bạch cong môi chế giễu: "Nếu không thì sao?"Quả nhiên.Đường Vãn rũ mắt, quả nhiên hắn hận cô.Cô cắn môi, có vẻ sắp khóc rồi.Yến Phi Bạch cau mày nhìn chằm chằm mặt cô.Nhưng...!Đừng khóc mà...Hắn biết Đường Vãn hô mưa gọi gió trong làng giải trí.

Cô phóng khoáng, xinh đẹp ở nơi mà hắn không thể nhìn thấy.

Nhưng khi ở trước mặt hắn, dường như cô vẫn trẻ con, không biết buồn như lúc trước.

Vừa rồi, hắn sinh ra một loại ảo giác, có phải Đường Vãn chỉ đối xử như vậy mới một mình hắn thôi không?Hắn vừa vui mừng như điên, đáy lòng vừa có chút luống cuống, cũng sợ Đường Vãn thật sự sẽ khóc, Yến Phi Bạch hạ giọng nói, gần như là cầu xin: "Em...!đừng khóc, anh sẽ không tổn thương em."Đường Vãn nhẹ nhàng nhìn hắn, tuy rằng không khóc, nhưng đôi mắt ươn ướt luôn khiến người ta mềm lòng, người không biết còn tưởng cô đang khóc thật.Giả bộ đáng thương cũng là một loại vũ khí tốt.Cô thông minh, biết cách khiến Yến Phi Bạch mềm lòng, nhưng giọng điệu của Yến Phi Bạch lại trở nên cứng rắn, "Đừng giở trò nữa, em cần phải ở cạnh anh."Hai chữ “cần phải” này, giống như cô đã trở thành vật sở hữu của hắn.

Đường Vãn biết đây là có ý gì."Yến Phi Bạch, anh không khác gì những người đó."Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô đã trở thành lưỡi dao sắc bén nhất, đâm vào khắp người hắn.Yến Phi Bạch không phủ nhận, hắn quả thật đang dùng sức mạnh, hắn đang ép cô, uy hiếp tới địa vị mà cô đã dày công tích lũy bao nhiêu năm.Vừa ác độc lại vô sỉ, chỉ để có được cô.Đường Vãn nói: "Rất nhiều người đã nói những lời như vậy với em, nhưng em không nhận bao giờ.


Lúc trước, em đã không nhân nhượng vì một chút lợi ích, và bây giờ em cũng sẽ không." Cô dừng lại, "Thật đáng tiếc không thể tiếp tục hợp tác với Yến tổng rồi, tôi về đây.

À, tôi sẽ giặt quần áo sạch sẽ rồi trả lại cho ngài.

Cảm ơn ngài.”Lúc cô đi ngang qua hắn, Yến Phi Bạch bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.

Hắn dùng sức rất mạnh khiến Đường Vãn bị đau.Cô cau mày nhìn người đàn ông u ám trước mặt, nhẹ giọng nói: "Yến Phi Bạch, buông em ra."“Nằm mơ!” Hắn nghiến răng, tức giận đến mức bật cười, “Đường Vãn, em cho rằng nhà của Yến Phi Bạch anh đây muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"Hắn cảm thấy không thể đợi được nữa, bây giờ cần phải trói cô lại.

Nếu cô lại muốn chạy, hắn sẽ bẻ gãy đôi cánh của cô để cô không thể bay được nữa, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn.Đường Vãn bị ánh mắt u ám của hắn dọa đến mức cau mày.


Cô gần như quên mất, trạng thái tâm lý của Yến Phi Bạch mười năm trước rất tệ.

Đã lâu không gặp hắn, hắn trở thành như thế này, xem ra cũng không được cải thiện mà còn nghiêm trọng hơn.Do dự một hồi, cô mới chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn hắn.

Yến Phi Bạch nắm chặt xe lăn, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên hắn giữ hai vai Đường Vãn lại: “Em đừng nghĩ tới việc rời xa anh, cả đời...!cũng không được!”Câu đầu tiên hung hãn bạo lực, nhưng câu sau lại khàn khàn cầu xin.Tay Đường Vãn đặt trên mu bàn tay lạnh lẽo, nhợt nhạt của Yến Phi Bạch.

Hắn bỗng run lên, đối diện với ánh mắt của cô."Yến Phi Bạch, đừng tức giận."Cô cười một cái, dỗ dành hắn: "Được không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.