Xin Em Đừng Quá Quyến Rũ

Chương 7: Chương 7




Khúc dương cầm trong buổi tiệc đã đổi thành khúc hát "Vĩnh hằng vô tận", giai điệu của âm nhạc du dương truyền đến, không biết nó đã chạm vào trái tim hắn, hay là trái tim cô nữa.Trong nháy mắt, Đường Vãn có chút thất thần, nụ cười treo bên môi chợt đông cứng lại, qua hồi lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, "Tổng giám đốc Yến thật biết nói đùa."Cô nốc cạn ly rượu vang màu đỏ, lặng lẽ mím chặt môi.

Cô cảm thấy tác dụng của rượu lúc nãy khá mạnh, bỗng gió từ bên ngoài thổi ra, não bộ âm ỉ lên từng cơn đau đầu nhẹ, đáng lẽ hôm nay cô không nên ra ngoài, chứ đừng nói chi đến việc gặp lại người cũ.Thấy Đường Vãn nói vậy, Yến Phi Bạch cũng không trả lời, hắn chỉ cười nhẹ một cái rồi uống một ngụm rượu.Đường Vãn lén lút nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, theo tầm nhìn của cô chỉ có thể thấy được đường cong quyến rũ mà rõ ràng của hắn, hàng mi dài rũ xuống sau cặp kính, bộ dáng giống như đang ngủ, nhưng ngón tay lạnh lẽo thon dài kia thì không chút để ý mà gõ gõ vào ly rượu vang.Nếu không phải vừa nãy hắn mới nói một câu thì Đường Vãn cũng đã hoài nghi người này và chính mình là người xa lạ với nhau.


Không khí giữa bọn họ quá lạnh nhạt và cô đọng, khiến cô từ trước đến nay tự xưng là bình tĩnh đều có chút không trụ nổi.Trong lòng Đường Vãn nhẹ thở dài, bao lâu không gặp, tính tình hắn thật là ngày càng khó hiểu."Yến Phi Bạch, chân anh bị làm sao vậy?"Hắn làm như không nghe thấy câu hỏi của Đường Vãn, lạnh lẽo bất động như một tòa tháp.

Dù sao trước nay tính cách của Đường Vãn rất tốt, cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà tức giận, cầm chai rượu vang đỏ trên bàn rót vào ly mình."...!Tàn phế." Giọng nói trầm thấp của hắn chầm chậm vang lên.Hai chữ đấy được hắn nhàn nhạt nói ra giống như kết quả tuyên án tuổi già của mình, lại giống như một người ngoài cuộc coi chuyện này chẳng liên quan gì đến bản thân.Đường Vãn nhíu mày: "Sao anh lại thành ra như thế này?"Yến Phi Bạch nâng môi, ý cười trào phúng.Rốt cuộc hắn cũng nâng mắt lên nhìn Đường Vãn.Đường Vãn cười thật nhẹ, chờ đợi nhìn hắn."Sao lại thành ra như vậy?" Hắn trầm trầm lặp lại, đôi mắt tĩnh mịch như bị bao phủ bởi tầng tầng sương đen, khi nhìn cô lại mang theo một loại áp lực vô hình: "Cần phải nói cho em sao?"Chậc.Đường Vãn mím môi nở nụ cười nhàn nhạt, thấy cái chăn nhỏ màu xám tro được đặt bên cạnh hắn, cô giũ giũ nó rồi ngồi xổm xuống trước mặt Yến Phi Bạch, đặt chăn lên đùi hắn.

Đường Vãn ngẩng đầu nhìn hắn:"Bây giờ không muốn nói thì thôi, sau này thích hợp lại nói.

À...!Yến Phi Bạch, gió có chút lạnh, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt."Yến Phi Bạch rũ mi mắt nhìn xuống, trong mắt hắn tất cả đều là khuôn mặt của cô.


Cô bé mười năm trước ngây ngô, hiện giờ đã là mỹ nữ tuyệt sắc, từng chút một đều là sự mềm mại, yêu kiều của cô.

Cô lại không biết khi bản thân ngửa đầu nhìn một người đàn ông, hắn ta sẽ mất khống chế thế nào.

Hắn đã nghĩ rất nhiều lần, muốn nói cho cô biết đừng cười đẹp như vậy nữa, sẽ làm người khác nhịn không được ôm cô vào lòng mà yêu thương mất.Hắn cố hết sức dời mắt đi, sắc môi tái nhợt, giọng điệu làm người ta tức giận đến hộc máu: "Không cần em quan tâm."Quả nhiên hắn đã hết thuốc chữa, chỉ cần cô cười với hắn một cái, tùy tiện quan tâm hắn một chút, thậm chí cô cũng quan tâm những người khác như vậy.


Nhưng trái tim hắn vẫn không khống chế được nhảy lên kịch liệt, chút dịu dàng này khiến hắn sinh ra ý xấu, dù cho có đi tù cũng liều mạng muốn có được cô.Lần trở về này của hắn, có phải rốt cuộc cũng không rời đi được nữa?Bảo bối quý giá hắn giữ trong lòng nhiều năm lại tốt đẹp như thế, hắn cũng sợ phải cách xa cô, dù chỉ là một chút.Ngón tay của Yến Phi Bạch đặt trên xe lăn run run rồi nâng lên, muốn chạm mặt cô một chút nhưng Đường Vãn vẫn không nhận ra, đứng dậy ngồi lại trên ghế.

Tay hắn cứng đờ giữa không trung, khi cô quay đầu nhìn lại, hắn đã nhanh chóng thu tay về, lòng bàn tay hơi nắm chặt....!Còn chưa tới lúc.Đường Vãn lại hỏi hắn: "Vậy anh có thể hợp tác với em không?"Cô chờ mong nhìn hắn, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng, đèn ban công phản chiếu trong mắt cô, như ánh trăng tỏa sáng trong đêm tối, nhã nhặn lại vô cùng nhẹ nhàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.