Xin Em Ở Lại Bên Anh

Chương 20: nhân duyên







Chương 20: Nhân duyên
Edit: Sắc Team
Beta: Brandy
 
Nghênh Cảnh vẫn còn trẻ tuổi, còn chưa bị ảnh hưởng bởi những chuyện quẩn quanh của người lớn.

 
Lệ Khôn có đối tốt với chị của cậu hay không, cậu chỉ tin tưởng vào đôi mắt của bản thân.
 
Có lẽ ngay từ đầu, Nghênh Cảnh đã cảm thấy chị của cậu chịu thiệt thòi khi luôn phải chủ động trong đoạn tình cảm này. Ấn tượng của cậu đối với Lệ Khôn cũng không phải là kém, nhưng thực sự cũng chẳng phải đặc biệt quý mến gì.
 
Hôm nay cũng coi như mượn “chó” báo thù.
 
Hình tượng “Hắc Bao Công” hiện giờ của Lệ Khôn thực sự vô cùng hài hước.
 
Nghênh Thần cười nửa ngày, mới ôm bụng nói: “Anh đừng dùng khăn giấy lau, lau không sạch đâu, càng lau càng bẩn.”
 
Cô đi đến toilet, “Đến đây rửa đi.”
 
Nghênh Thần lấy ra một chiếc khăn lông mới từ trong tủ, đưa cho anh một lọ sữa rửa mặt: “Dùng cái này đi.”
 

Lệ Khôn soi gương, phụt một tiếng cũng bật cười.
 
“Trong lúc huấn luyện, ngã vào vũng bùn, mặt cũng không lem luốc được như bây giờ.”
 
“Sao có thể thế được?” Nghênh Thần nói: “Vũng bùn vừa to lại vừa sâu như thế.”
 
“Bọn họ đều không phải là đối thủ của anh.” Lệ Khôn vặn vòi nước, “Lúc nào cũng là anh thắng.”
 
Lời nói tự tin lại hiển nhiên, anh nhìn lọ sữa rửa mặt trên tay, thân lọ đã bẹp, có vẻ như cũng không còn nhiều lắm. Nghênh Thần cũng nhận ra, liền nói: “Chưa kịp đi mua, anh cứ dùng trước đi đã, chắc là đủ.”
 
Lệ Khôn ừ một tiếng, “Không có việc gì.” Sau đó bóp thân lọ.
 
Không biết Nghênh Cảnh sử dụng loại mực nước gì, hiệu quả vô cùng bất ngờ. Lệ Khôn phải rửa đi rửa lại tới năm lần mới sạch hết được. Sau một hồi kỳ cọ, da mặt anh cũng đỏ bừng lên.
 
Nghênh Thần lại lấy tới một cái mặt nạ, “Anh đắp cho dịu da đi, nếu không chắc chắn sẽ đau đấy.”
 
Lệ Khôn cự tuyệt: “Không cần.”
 
Nghênh Thần lại kiên trì khuyên nhủ: “Anh đừng có ngại, đàn ông cũng cần phải bảo dưỡng nhan sắc đấy.”
Lệ Khôn có vẻ như vô cùng chấp nhất với loại chuyện này, khuôn mặt bất động, mặc kệ người khác nói gì, anh cũng không để ý. Anh lấy khăn lông lau mặt, động tác tùy ý, thô bạo, sau khi buông khăn ra, bỗng nhiên trên mặt mát lạnh.
 
Nghênh Thần nhanh tay đắp mặt nạ cho anh. Mặt nạ theo đầu ngón tay cô khẽ chạm vào trên mặt Lệ Khôn, không để anh kịp phản ứng, người cô liền kề sát vào, hơi hơi ngẩng đầu.
 
Lòng bàn tay Nghênh Thần vô cùng mềm mại, ấm áp, ôn nhu tỉ mỉ đắp mặt nạ cho anh, lại khẽ xoa nhẹ từng vòng.
 
Gương mặt, cằm, mũi.
 
Nhất thời, Lệ Khôn không biết phải làm gì, lóng nga lóng ngóng đờ người ra. 
 
Hô hấp của hai người lẳng lặng đan chồng lên nhau, chỉ cần anh liếc mắt một cái, là có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh thoát của cô.
 

Đây là loại mặt nạ thiên nhiên, mùi rất nhẹ, gần như không ngửi thấy gì. Vậy nhưng Lệ Khôn lại luôn cảm thấy, trên người Nghênh Thần như phát ra một sức hút đặc biệt. Người cô có hương nước hoa, theo động tác của cánh tay, hương thơm lại càng nồng đậm. Ngón tay cô thật mềm mại, trắng trẻo tạo thành sự đối lập với khuôn mặt nóng rực, và nước da ngăm ngăm của anh.
 
Nghênh Thần đột nhiên hỏi: “Có đi công viên sinh thái nữa không?”
 
Sau một lúc thật lâu không nói gì, Lệ Khôn mới phát ra tiếng nói mơ hồ: “Ừm.”
Nghênh Thần khẽ vuốt ve, mát xa trên gương mặt anh để dễ dàng hấp thụ dưỡng chất từ mặt nạ.
 
“Ừm là sao?” Cô muốn có một đáp án chính xác: “Dời lịch để khi khác lại đi? Hay là không đi nữa?”
 
Lệ Khôn trả lời vô cùng nhanh chóng: “Đổi thời gian.”
 
Nghênh Thần lại hỏi: “Chỉ hai ta, hay là gọi thêm Lâm Đức cùng đi?”
 
Lệ Khôn: “Gọi cậu ta cùng đi đi.”
 
Nghênh Thần khẽ chớp lông mi, nhẹ nhàng quay đầu ra chỗ khác, giọng rõ ràng không vui: “Vậy thì em không đi nữa.”
 
Cái bộ dáng này, nhìn thế nào cũng giống như đang giận dỗi, làm nũng. Lệ Khôn cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn kiên cố bảo trì sự “vô cảm”——
 
Hừm cô gái này đã bao nhiêu tuổi rồi còn nói một đằng nghĩ một nẻo.
 
Khi còn ở bên nhau, anh rất vui lòng dỗ dành cô, ôm một cái, hôn một cái, nếu vẫn không được liền khiêng cô lên vai, ném lên giường, tự cởi quần áo, dâng người đến tận nơi cho cô. Làm bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần cô mỉm cười.
 
Nhưng hiện tại.
 
Lệ Khôn nhìn cô. Không thể hôn, không thể ôm, vậy được, thế thì dỗ dành đi.
 
Đột nhiên anh cất tiếng hỏi, giọng nói trầm thấp: “Bao giờ em có thời gian rảnh?”
 
Nghênh Thần chớp chớp đôi mắt.
 
Lệ Khôn lại ghé sát vào tai cô, lặp lại lời nói: “Bao giờ em có thời gian rảnh?”
 
Nghênh Thần thấy vậy, cố ý giận dỗi nói: “Thứ hai phải gặp mặt xã giao, thứ ba có cuộc họp, thứ năm thứ sáu phải đi công tác.”
 
Khóe miệng Lệ Khôn nâng lên một độ cung nhàn nhạt: “Thế à? Vậy cuối tuần thì sao?”
 
Nghênh Thần: “Cuối tuần phải tăng ca.”
 
Lệ Khôn thu lại ý cười, bình tĩnh nói, “Vậy sao, thế thì quên đi vậy.”
 
Nghênh Thần: “……” Từ từ, có chút gì đó sai sai, không phải anh ấy phải tiếp tục dỗ sao!
 
Cô nóng nảy: “Hả? Không đi?”
 
Lệ Khôn vô cùng bình tĩnh: “Ừ. Em phải họp, lại còn phải đi công tác, cuối tuần còn muốn tăng ca. Chờ em hết bận, kỳ nghỉ phép của anh cũng kết thúc, phải trở về đơn vị rồi. Thôi bỏ đi.”
Nghênh Thần lập tức nói: “Em có thể xin nghỉ.”
 
Lệ Khôn nín cười, khóe mắt khẽ nhếch lên: “Không sợ bị trừ tiền lương?”
 
Nghênh Thần chớp chớp đôi mắt nhìn anh.
 
“Thứ hai không cần phải đi xã giao sao?”
 
Nghênh Thần thành thật lắc đầu.
 
“Thứ ba không cần họp?”
 
Nghênh Thần cúi đầu, lại lắc lắc..
 
“Thứ năm thứ sáu cũng không cần phải đi công tác?”
 
Nghênh Thần nhẹ cắn môi, tự mình cũng cảm thấy buồn cười.
 
Cô giương mắt, chợt nói: “Đã hẹn trước như vậy rồi, em cũng không thể thất hẹn được.”
 
Khuôn mặt Lệ Khôn nghiêm nghị, nhất thời khó có thể nhìn ra được cảm xúc của anh, hai giây sau, cuối cùng anh cũng nói.
 
“Vậy được, ngày mai.”
Nghênh Thần nhanh chóng đáp ứng: “Ngay mai gặp.”
———
Sau khi Lệ Khôn đi một lúc, Nghênh Cảnh gọi điện tới.
 
Nghênh Thần bắt đầu hỏi tội: “Đại Trạng Nguyên Nghênh Cảnh, em thi đại học được 720 điểm, sau khi vào đại học toàn bộ chỉ số thông minh của em đều dùng để làm chó robot sao? Có thể sáng tạo hơn một chút không?”
 
Nghênh Cảnh: “Ồ, có ảnh chụp không?”
 
Nghênh Thần: “Ảnh chụp cái gì cơ?”
 
Nghênh Cảnh: “Không có sao? Tiếc ghê, em còn muốn được nhìn thành quả, thuận tiện để sau này cải tiến một chút.”
 
Nghênh Thần phục cậu em này, cố nín cười, giả vờ nghiêm túc nói:  “Lần sau không được như thế nữa, thế là không lễ phép đâu.”
 
Nghênh Cảnh nói: “Lúc anh ta đối xử  với chị không tốt, chẳng phải cũng là không lễ phép sao?”
 
Cái này ……Thật sự khiến cho người ta khó có thể phản bác được.
 
“Chị, chị bênh vực người của chị như vậy.” Nghênh Cảnh thầm thì: “Em bảo vệ chị, chị lại bênh vực anh ta. Em thật đau lòng chết mất. Chị không yêu em nữa. Tình cảm chị em ta đã chẳng còn như xưa nữa rồi. Tạm biệt.”
 
Nghênh Thần bật cười lên tiếng gọi lại: “Đợi đã, đi đâu mà vội?”
 
Nghênh Cảnh: “Nghiên cứu đạn nguyên tử, không nói nữa, em vẫn còn nhiều việc ở phòng thí nghiệm lắm. Chỉ là muốn nói cho chị một tiếng, ba không sao nữa rồi.”
 
Tươi cười trên mặt Nghênh Thần chậm rãi thu lại, nhẹ đáp: “Ừm.”
 
Từ trước đến giờ Nghênh Cảnh vẫn luôn dứt khoát ngắn gọn, truyền đạt lại tin tức xong không hề tiếp tục vòng vo vô nghĩa nữa, kết thúc cuộc gọi. Nghênh Thần thở dài một hơi, cầm di động dựa vào sau ghế sô pha, cả người trượt dài xuống.
 
———
 
Buổi đi chơi công viên sinh thái ngày hôm sau, cuối cùng cũng không xảy ra thêm bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào.
 
Tối hôm trước Nghênh Thần đã có ý định, phải trang điểm tỉ mỉ một chút, tốt nhất nên mặc một chiếc váy xinh xắn. Nhưng sáng sớm thức dậy, cô lại thay đổi chủ ý, lấy một bộ quần áo thoải mái mặc vào, buộc tóc đuôi ngựa năng động.
 
Trước giờ hẹn năm phút, Lệ Khôn đã lái xe đến đợi ở dưới nhà. Anh cũng không quá chú trọng chọn trang phục, mặc áo thun đen, quần jean, trên mặt đeo một chiếc kính râm.
Nghênh Thần tươi cười nhìn anh, ngồi lên ghế phụ, đưa cho anh một chiếc túi giấy: “Vẫn chưa ăn sáng đúng không? Em mua thêm hai chiếc bánh mì đây.”
 
Lệ Khôn không từ chối, nhận lấy, “Cảm ơn.”
 
Anh ăn vô cùng nhanh, trong vòng năm phút giải quyết xong xuôi bánh mì, sau đó thiết lập lộ trình, lái xe.
 

Khu công viên sinh thái này mới bắt đầu mở cửa khoảng một tháng nay, cho nên vẫn chưa có nhiều du khách đến.
 
Diện tích khu công viên khá lớn, có cây có hoa, ở giữa còn có mấy cái hồ nước nhân tạo. Lái xe tới cổng thì không thể tiếp tục tiến vào được nữa, Lệ Khôn đi mua vé vào cửa, Nghênh Thần thì đi đến gian hàng trên vỉa hè của một bà lão mua hai chai nước.
 
Bà Lão kia cũng đã ngoài bảy mươi, vô cùng nhiệt tình, cứ liên tục dùng tiếng địa phương lặp đi lặp lại nói với Nghênh Thần vài câu, Nghênh Thần nghe không hiểu. Thấy vậy, người chủ trẻ tuổi của gian hàng đồ mỹ nghệ bên cạnh nhiệt tình phiên dịch hộ: “Bà ấy nói, kia có phải là người yêu của cô không? Rất xứng đôi.”
 
Ngón tay người kia chỉ ra đằng trước, Nghênh Thần quay đầu lại, liền nhìn thấy Lệ Khôn từ chỗ bán vé đi tới đây, vừa đi vừa cúi đầu đọc những điều cần chú ý ghi trên vé.
 
Nghênh Thần cười cười với bà bán hàng, sau đó tiến ra đón anh.
 
Lệ Khôn: “Người bán vé khuyên chúng ta nên đạp xe đạp, có thể dạo một vòng ngắm phong cảnh. Anh mua xong rồi, đi thôi.”
 
Nghênh Thần hơi lúng túng, nhỏ giọng nói: “Em không tiện đạp xe lắm.”
 
Hôm qua là ngày cô đến kỳ kinh nguyệt, khó có thể đạp được xe đạp.
 
Lệ Khôn lập tức đi tới phía trước, bình thản để lại một câu: “Một chiếc xe.”
 
Nghênh Thần vẫn đang chần chừ, rõ ràng còn chưa hiểu chuyện gì.
 
Lệ Khôn bước chậm lại, dừng chân xoay người nhìn cô nói: “Anh chỉ mua một vé thôi, em ngồi đằng sau.”
 
Đưa vé, nhận xe đạp, Lệ Khôn ngồi lên, chống một chân ổn định xe.
 
“Lên đi.”
 
Nghênh Thần ngồi nghiêng trên xe.
 
“Được chưa?”
 
“Được rồi.”
 
Lệ Khôn vừa đạp, xe liền lao đi, Nghênh Thần đột nhiên kêu một tiếng: “A.”
 
Lệ Khôn nhanh chóng dừng xe lại.
 
“Đợi chút, em ngồi không được vững.” Cô lại cẩn thận hỏi: “Em có thể nắm lấy áo anh được không?” Không đợi trả lời, Nghênh Thần đã tự mình làm chủ: “Chỉ nắm một chút thôi.”
 
Mười ngón tay vươn ra, nắm chặt lấy vạt áo, Lệ Khôn có thể cảm nhận được thân thể mình dần biến hóa, toàn bộ tế bào căng lên.
 
Nghênh Thần tươi cười: “Được rồi.”
 
Lệ Khôn lại tiếp tục đạp xe, dọc theo lộ trình bắt đầu tiến vào từ cổng bên phải, đi vào liền gặp một đoạn dốc thật dài dọc theo sườn núi. Không cần phải mất sức đạp, xe vẫn cứ thế lao đi băng băng.
 
Nghênh Thần hơi sợ hãi, “Aaa! Nhanh quá!”
 
Thế này mà chỉ nắm áo thì không đủ đâu.
 
Đang do dự, Lệ Khôn đột nhiên duỗi tay ra phía sau, túm chặt lấy cổ tay cô kéo lên eo của mình vòng ra đằng trước.
 
Tay Nghênh Thần cứ thế ôm chặt lấy vòng eo của anh.
 
Vô cùng vững chắc, vô cùng ấm áp, cũng là vô cùng cam tâm tình nguyện.
Sau một giây ngơ ngác, Nghênh Thần nhanh chóng lấy lại được phản ứng, hốc mắt cũng nóng lên.
 
Giọng nói của Lệ Khôn hỗn loạn trong gió, nghe như có chút run rẩy, hỏi: “Còn sợ không?”
 
Nghênh Thần lập tức lắc đầu, lắc xong mới nhận ra anh không thể nhìn thấy, vì thế lớn giọng trả lời: “Không sợ!”
 
Vòng eo Lệ Khôn hơi run rẩy, không biết là do đường xóc, hay là do anh đang cười.
 
Quang cảnh xung quanh hồ nhân tạo đúng là vô cùng đẹp đẽ, cứ cách 100 mét lại có một cái trúc đình cho du khách nghỉ ngơi, những chiếc đình này cũng khá đặc sắc, được xây dựng từ trúc diệp, xung quanh có những nhánh dây thường xuân leo quấn lên tận đỉnh đình, gió từ hồ nước thổi tới, khiến cho lá cây lay động lao xao tạo nên những thanh âm vô cùng dễ chịu.
 
Lệ Khôn chở Nghênh Thần, chẳng cảm thấy chút mệt mỏi nào. Có đôi khi Nghênh Thần sẽ chỉ vào những nơi có cảnh đẹp: 
 
“Anh nhìn kìa, đóa hoa kia to thật đấy.”
 
“Nhìn bên kia kìa, oa, có nhiều bưởi trên cây quá!”
 
Một đường cứ ríu rít, nhẹ nhàng lại vô cùng hài hòa như vậy.
Đi được khoảng hai phần ba quãng đường liền tới một khu dừng chân, xung quanh đó có rất nhiều người đang vây quanh. Lệ Khôn chậm rãi giảm tốc độ xe, dừng lại. Nghênh Thần bèn nhảy xuống chạy đi xem náo nhiệt.
 
“Ai cũng có thể tham gia, ông đi qua bà đi lại, xin đừng bỏ lỡ.” Người dẫn chương trình vô cùng nhiệt tình.
 
“Luật lệ trò chơi vô cùng đơn giản, có mười cái phi tiêu, ai ném được cao điểm nhất, thì người đó thắng.” Người dẫn chương trình giới thiệu phần thưởng: “Hạng nhất sẽ được tận hưởng một đêm trong phòng nhà sàn xa hoa trên khu đảo sinh thái của chúng tôi!”
 
Đám đông xung quanh hô vang lên: “Oa oa!”
 
Người dẫn chương trình: “Hô to như vậy chắc chắn là các chàng trai của chúng ta rồi đúng không.”

Mọi người đều cười vàng, không khí vô cùng náo nhiệt.
 
Ánh mắt Nghênh Thần nhìn về phía phần thưởng dành cho hạng hai, Lệ Khôn đột nhiên hỏi: “Em muốn sao?”
 
“Hả?” Nghênh Thần vội lắc đầu: “Không muốn.”

Đó là một đôi gấu bông hình con cá đang hôn nhau, có hai cái đầu vô cùng to.
 
Cô không muốn, Lệ Khôn cũng không lên tiếng nữa.
Người dẫn chương trình: “Có ai muốn tham gia không? Được, chàng trai này! Thấy không, chàng trai áo hồng ở bên phải, xin mời lên đây xếp hàng.”
 
Nhìn những người đó thi đấu, có vẻ trình độ cũng không thua kém nhau là bao, nhưng không khí náo nhiệt xung quanh cũng khiến cho tâm tình trở nên vui vẻ.
 
Nghênh Thần: “Đi thôi.”
 
Lệ Khôn: “Không xem sao?”
 
“Không xem.”
 
Lúc đi qua khu trưng bày phần thưởng, Nghênh Thần thuận tay xoa xoa vuốt vuốt đôi cá bông kia, “Trông thật đáng yêu.”
 
Dứt lời, Lệ Khôn đột nhiên dừng lại: “Đợi chút.”
 
“Hả? Anh đi đâu vậy?”
 
Chỉ sau vài giây, bóng dáng anh đã một lần nữa quay trở về khu đang diễn ra trò chơi.
 
“Tôi muốn tham gia.” Thanh âm của Lệ Khôn to lớn vang dội.
 
“Được, anh chàng đẹp trai tiếp theo.” Người dẫn chương trình khuấy động không khí: “Một đêm tại phòng nghỉ xa hoa mà không tốn tiền, ai muốn tham gia đều có thể đăng ký!”

Tới khi Nghênh Thần chen vào được, Lệ Khôn đã đứng ở gần đó chuẩn bị.
 
Bia ngắm cách anh ba mét, thực sự mà nói thì chẳng có thể làm khó anh được.
 
Lệ Khôn ném chiếc phi tiêu đầu tiên, đám người hô lên kinh ngạc: “Oa!!”
 
Người dẫn chương trình: “Mười điểm!”
 
Lệ Khôn vô cùng bình tĩnh, tiếp tục ném. Bản thân anh vốn đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có kỹ thuật vượt trội, dùng để chơi cái trò chơi này quả thật là dùng dao mổ trâu để giết gà.
 
Khi ném xong chiếc phi tiêu thứ chín, Lệ Khôn nhíu mày.
 
Anh không biết thành tích của người đứng đầu hiện tại là bao nhiêu, mà đôi cá bông kia lại là phần thưởng cho người hạng hai.
 
Để cho an toàn, Lệ Khôn cố ý đem chiếc phi tiêu cuối cùng chệch ra phía ngoài, được 0 điểm. Như vậy chắc là không có vấn đề gì đi.
 
Nhưng khi vừa báo lên số điểm, người dẫn chương trình vô cùng kích động: “Xin chúc mừng chàng trai này! Anh đạt được 89 điểm, cao hơn người hạng hai hiện tại một điểm, giành được hạng nhất trong cuộc thi ngày hôm nay!”
 
Lệ Khôn: “……”
 
Nghênh Thần ở phía dưới, không nhịn được mà nở nụ cười.
Người dẫn chương trình: “Mời anh qua đây làm một chút thủ tục đăng ký, đêm nay, anh liền có thể ở tại phòng nghỉ trong nhà sàn xa hoa của chúng tôi.” Thanh âm anh ta vô cùng hào hứng nhân tiện quảng cáo luôn: “Giữa hồ lung linh sóng nước, trên chiếc giường lớn mềm mại, dưới ánh đèn ngũ sắc, cùng với người yêu của mình ——“
 
Đột nhiên, người dẫn chương trình chỉ tay về hướng Nghênh Thần.
 
“Đúng! Chính là vị mỹ nữ này! Có thể cùng cô ấy trải qua một buổi tối tuyệt đẹp, chìm đắm trong hương thơm dịu dàng, trải nghiệm sự đẹp đẽ của tình yêu!”
 
Đám đông xung quanh hét vang ầm ĩ, vỗ tay như sấm rền.
 
Nghênh Thần ngây ngốc vài giây, mặt nóng như lửa đốt, trốn đằng sau lưng Lệ Khôn. Lại nhìn đến Lệ Khôn, vành tai anh đỏ lên từ lúc nào, xem ra cũng đang bối rối.
 
Nghênh Thần theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo anh, độ ấm từ đầu ngón tay cô theo xương sống truyền lên trên, cứ như có một luồng điện chạy qua vậy.
 
Đã có người của ban tổ chức cầm một chiếc khay phủ tấm lụa đỏ đi tới, trên khay là giấy chứng nhận đoạt giải. Trong lòng Lệ Khôn thấp thỏm, chẳng lẽ còn muốn chụp ảnh lúc nhận thưởng sao?
 
Nghênh Thần cũng có suy nghĩ như Lệ Khôn. Hai người liếc nhìn nhau, vô cùng ăn ý nhẹ gật đầu.
 
Trong lòng Lệ Khôn đếm thầm: “3”
Nghênh Thần cũng đếm ngược: “2”
 
Cả hai cùng lùi bước về phía sau —— “Chạy!”
 
Lệ Khôn nắm chặt tay Nghênh Thần, đẩy đám người xung quanh ra chạy như điên.
 
Tốc độ của anh vô cùng nhanh, kéo theo một cái đuôi cũng không thành vấn đề, Nghênh Thần từ trước đến nay chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy, hưng phấn kêu to: “Nhanh quá, nhanh quá!”
 
Chạy mấy trăm mét, qua một chiếc cầu, sang tới bên kia bờ hồ mới dừng lại.
 
Nghênh Thần thở hồng hộc: “Nóng chết đi được, nóng chết đi được.”
 
Trên người Lệ Khôn trừ bỏ có một tầng mồ hôi sau gáy, anh cũng không cảm thấy chút mệt mỏi gì.
 
Sau khi bình ổn hơi thở, Nghênh Thần nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
 
“Phụt” hai tiếng, hai người đồng thời nở nụ cười.
 
Lệ Khôn hiếm khi có được lúc không nghiêm túc, “Không giành được đôi cá bông kia cho em rồi.”
 
Nghênh Thần hớn hở: “Không sao, được chạy một vòng, cũng coi như rèn luyện thân thể.”
Lệ Khôn thoải mái tươi cười, mặt mày giãn ra, mơ hồ hiện lên bộ dáng ôn nhu thời thanh niên.
 
Nghênh Thần nhìn, rồi lại nhìn, chậm rãi an tĩnh lại.
 
Lệ Khôn cũng thu lại tươi cười, bàn tay mò vào trong túi quần, nói: “Anh đi hút điếu thuốc.”
 
Anh xoay người, vừa bước đi được một bước, giống như có linh cảm, quả nhiên ——
 
Nghênh Thần từ phía sau chạy tới, ôm chặt lấy anh.
 
Những người xung quanh sôi nổi nhìn bọn họ, bàn tán, cười đùa.
 
Mặc kệ bọn họ, ở trong mắt Nghênh Thần, mọi thứ đều yên tĩnh lại.
 
Lệ Khôn mới đút tay được một nửa vào túi quần, cứ như bị ấn nút tạm dừng, bất động.
 
Nghênh Thần vùi mặt vào lưng anh, hít sâu một hơi, giống như muốn nhớ kỹ mùi hương của người đàn ông này vậy.
 
“Lệ Khôn.”
 
“Ừm?”
Như một bộ phim điện ảnh lại lần nữa phát lại, những cảm xúc cuồng si thời trai trẻ rục rịch bùng lên, trái tim anh rung động. 
 
Có gió thổi tới, khiến cho mặt hồ lăn tăn. Anh nhìn về phía chiếc cầu mới vừa rồi hai người chạy qua.
 
Khi đó không nhìn rõ được, hiện tại nhìn tới mới thấy trên vòm cầu có viết lên ba chữ to lớn đỏ thắm, xinh đẹp.
 
Tiếng nói bình tĩnh mà chân thành của Nghênh Thần từ phía sau lưng vang lên:
 
“……. Chúng ta làm lành đi.”
 
Thì ra là Cầu nhân duyên sao.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.