Xin Em Ở Lại Bên Anh

Chương 66: trường an thịnh thế




CHƯƠNG 66: TRƯỜNG AN THỊNH THẾ
Edit: BRANDY
Con người Mạnh Trạch cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi tà khí. Xưa nay anh ta đa phần thường lấy thân phận đại ca, tự cho mình là đúng, hành lên hành xuống đám bạn bè thời ấu thơ, còn lại nhìn chung là một người đàn ông có chủ kiến, lại ân cần, quan tâm. 
 
Bằng một phương pháp âm thầm và lặng lẽ, thần không biết, quỷ không hay, anh ta đã đem ý đồ xấu của mình gieo lên mầm non trong trắng tên Lệ Khôn.

 
Người đàn ông đáng thương đang quằn quại với suy nghĩ làm sao để có một màn cầu hôn để đời đã vô tình lọt vào tầm ngắm của Mạnh thiếu gia. Mạnh Trạch đưa ra chủ kiến ngốc nghếch tên là “Duyệt mắt, ắt sẽ duyệt tâm”. Đại khái là anh ta sắp tổ chức một bữa party, mời bạn bè đến tắm suối nước nóng. Chỗ đó là một khu nghỉ dưỡng cao cấp của người quen mà người mời đến cũng toàn anh em chiến hữu, có thể hỗ trợ Lệ Khôn đánh phối hợp. Nội dung chi tiết đơn giản là: DÙNG SẮC DỤ Nghênh Thần, mờ con mắt thì ắt cũng sẽ động con tim. Lúc ấy Nghênh cô nương chân tay bủn rủn rồi thì còn sắt đá cứng đầu được gì nữa.
 
Ý tưởng ban đầu rất tốt, Lệ Khôn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nói: “Đừng nghĩ mấy tiết mục văn nghệ mầm non làm gì, nhảy thẳng thoát y đi.”
 
Mạch Trạch cười đến hai mắt híp lại, uống thêm vài chén rượu nữa, men say đã nhuốm đỏ hai má, rất có phong phạm của một công tử phong lưu.
 
Lệ Khôn xùy một tiếng, bất đắc dĩ nhìn kẻ ngông cuồng bên cạnh.
 
Tuy nói là chẳng thèm ngó ngàng tới, nhưng cái ý nghĩ này cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh. Có lần Nghênh Thần đang đọc tạp chí, thấy dáng vẻ kỳ lạ của ông chồng mình, không nhịn được hỏi: “Anh cười ngây ngô gì thế?”
 
Lệ Khôn lập tức thu khóe miệng đang cong lên, giả vờ ho khan vài tiếng.
 
Nghênh Thần không hiểu nổi, bèn cúi đầu đọc sách tiếp.
 

Lệ Khôn xúc động, bỗng nhiên nói: “Tối mai chúng ta đi tắm suối nước nóng đi.”
 
“Tắm suối nước nóng?” Nghênh Thần hỏi lại: “Sao đột nhiên anh lại có ý tưởng này?”
 
“Mạnh Trạch hẹn, cậu ta mời.”
 
“Vậy thì đi, thi thoảng mới có cơ hội. Đừng thương tiếc anh ấy, hai đứa mình phải ăn dày một chút.” Nghênh Thần cười giỡn nói.
 
“Ừ, anh đi gọi điện thoại cho cậu ấy.” Lệ Khôn giả vờ bình tĩnh, đi ra ban công.
 
Mạnh Trạch là một người thích náo nhiệt, nghe xong lập tức đồng ý, hứa hẹn sẽ phục vụ tận tình, chu đáo. 
 
Lệ Khôn không yên lòng, hỏi lại: “Ý tưởng kia có thể tin được không?”
 
“Cái này thì cậu phải hỏi Tiểu Thần.” Mạnh Trạch nói: “Phụ nữ không phải đều thích đàn ông đẹp trai sao, mà còn đặc biệt thích các tiểu thịt tươi roi rói nữa chứ!”

 
Nghe xong câu này, Lệ Khôn thầm kêu không ổn, quét mắt về phía xa xa nói: “Cậu nói cứ như đi guốc trong bụng phụ nữ ấy.”
 
Mạnh Trạch dù là một cậu thiếu gia có dáng vẻ rất phong lưu nhưng lại là một người không hề buông thả, càng không phải loại đàn ông dễ dãi, dù đã 32 tuổi, nhưng đường tình của cậu ta mới nở duy nhất một đóa hoa đào. Đó là người cậu ta quen khi học đại học,  một cô gái thông minh, khí chất, hai người quen nhau ròng rã 4, 5 năm nhưng không rõ lý do tại sao lại chia tay. 
 
Người khác quan tâm hỏi han, cậu ta chưa từng nói thật, chỉ bông đùa dăm ba câu, sau đó trêu chọc lại người hỏi, cứ vân đạm phong khinh như thế, nhưng ai thân thiết đều rõ, hai, ba năm này, cậu ta chưa từng qua lại với bất kì một người con gái nào khác.
 
Lệ Khôn chỉ nghe thấy thanh âm cười cười trầm thấp từ đầu dây bên kia, Mạnh Trạch hào phóng nói: “Được rồi, cậu nhất định không được để cô em gái này của tôi phải chịu ủy khuất đâu đấy. Cúp đây.”
 
Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ đến ngày mai. 
 
Đêm nay, hai người ôm nhau ngồi trên sopha cùng xem hết một bộ phim, đến hơn 10h mới lên giường nghỉ ngơi.
 
Nghênh Thần có thói quen đọc sách trước khi ngủ, chỉ cần cầm cái kindle trên tay là mê mẩn đọc quên cả thời gian, đã vậy còn thích để màn hình ở độ sáng cao. Lệ Khôn là người cẩn thận, tỉ mỉ luôn quan tâm tới sức khỏe, sợ cô nhìn vậy hoài hại mắt, mỗi lần như vậy đều hung hăng đoạt lấy kindle chỉnh xuống mức sáng thấp mới đưa lại cho cô.
 
Nghênh Thần đọc sách, Lệ Khôn nằm nhìn Nghênh Thần, đề phòng cô gái này lại lặng lẽ chỉnh ánh sáng lên mức cao nhất.
 
Hôm nay hơi khác  thường ngày, Nghênh Thần mới đọc 3, 4 trang sách đã bỏ xuống, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhìn Lệ Khôn nói: “Em không muốn đi làm.”
 
“Hử?” Lệ Khôn theo bản năng đáp: “Được, không đi thì không đi. Anh nuôi em.”
 
“Anh nuôi em?” Nghênh Thần mỉm cười ấm áp, “Nuôi kiểu gì?”
 
“Tiền lương không đủ thì ban đêm anh sẽ đi chạy taxi nuôi em.” Lệ Khôn cười nói.
 
“Thôi đi. Tiền chạy xe còn không đủ tiền đổ xăng của anh đâu.” Nghênh Thần dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Em đang nghĩ đến việc mở cửa hàng riêng.”
 
Lệ Khôn ồ một tiếng, bình tĩnh nói: “Em nói anh nghe ý tưởng xem.”
 
“Trước kia em đã có ý định này rồi, mở cửa hàng bán đồ trang sức handmade.” Nghênh Thần lo lắng nói: “Thiết kế, nguyên liệu, nguồn hàng nhập em đều đã tìm được rồi. Các chi phí vận hành em cũng tính toán sơ qua.”
 
Lệ Khôn nghĩ ngợi một lát, tán thành: “Nếu em định đi theo con đường này, anh cảm thấy tài nguyên của em không tệ chút nào, có khi còn phong phú hơn người khác, nếu em đã cân nhắc kĩ rồi thì cứ làm thôi. Anh luôn ủng hộ em.”
 
Mong muốn này đã có từ rất lâu, nhưng dù sao cũng mới chỉ là ý định trong đầu. Nghênh Thần nói: “Em suy nghĩ kĩ lại đã, nói khó không khó, nhưng nói dễ cũng không đơn giản chút nào.”
 
“Em muốn làm gì thì cứ làm.” Thái độ Lệ Khôn rất ôn hòa, dung túng. “Nếu thiếu tiền, anh đưa cho em. Thiếu nhân lực, cứ lấy chồng em ra dùng thôi. Thiếu mối làm ăn, không sao, anh sẽ quảng cáo hết một lượt anh em trong đội cho em, yên tâm, không thu chiết khấu.” 
 
Nghênh Thần cười, vui vẻ hôn lên môi anh: “Cám ơn anh, chú cảnh sát.”
 
Cánh môi mềm ngọt ngào chạm vào phiến môi anh thật nhẹ, khiến con sói trong người ai đó lại tỉnh giấc. Nhanh như cắt, anh bắt lấy cổ tay cô, đảo khách thành chủ, ép Nghênh Thần dưới thân, ám muội nói: “Vậy bây giờ, em muốn sử dụng anh?”
 
Nghênh Thần không phụ sự kỳ vọng của ai đó, biết tư thế nào khiến anh mê mẩn nhất, đứng dậy, kiều diễm cười, trực tiếp ngồi lên vị trí cách bụng 3 tấc. 
 
Một đêm này, hai người như cá gặp nước, xuân sắc triền miên. 
 
Hết thảy mọi việc đều tiến triển thuận lợi. Sáng hôm sau, khi hai người còn đang say sưa ngủ thì một tràng điện thoại liên tục réo vang. Mạnh thiếu gia cực kì xông xáo, báo cáo tình hình công tác: “Người tôi đã huy động đầy đủ, suối tắm cũng chuẩn bị xong, ông chủ khu nghỉ dưỡng ấy là người quen của tôi, giá cả hữu nghị, phục vụ tận tình. Tôi còn đặc biệt căn dặn họ giăng đèn màu xung quanh hồ tắm của hai người, phối hợp diễn xuất cùng cậu, à không giúp cậu cầu hôn.”
 
Lệ Khôn vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ nói: “Đèn màu gì?”
 
Giọng nói anh hơi lớn, đánh thức Nghênh Thần đang say ngủ trong lồng ngực, cô cuộn tròn người lại, nhíu mày. 
 
“Xuỵt.” Lệ Khôn ôm gọn lấy cơ thể mềm mại của cô gái trong lòng, hạ thấp giọng: “Tôi cúp trước đây.”
 
Ngay trước buổi tối mà anh đã hao tâm tốn sức, dày công chuẩn bị, đơn vị gọi điện khẩn đến. Nhìn đuôi số, Lệ Khôn không dám trì hoãn, lập tức thẳng sống lưng, nghiêm trang nói: “Tôi Lệ Khôn. Xin nghe chỉ thị.”
 
Cuộc điện thoại cực ngắn, sau khi nghe xong Lệ Khôn lập tức vén chăn xuống giường, Nghênh Thần cũng tỉnh, vuốt vuốt mắt, khàn giọng nói: “Sao thế?”
 
“Nhiệm vụ khẩn cấp, anh phải về đơn vị.” Lệ Khôn cấp tốc thay quân phục, vội vàng đi rửa mặt.
 
Nghênh Thần cực kì mẫn cảm với hai chữ “nhiệm vụ”, cơn buồn ngủ, nháy mắt bị quét sạch, cô đi chân trần, lo lắng chạy theo hỏi: “Lại đi ra ngoài sao? Nguy hiểm không? Giải cứu con tin à? Anh đi bao lâu?”
 
Lệ Khôn đánh răng xong, cất gọn bàn chải lên giá, quay người ôm chặt Nghênh Thần. Cái ôm này, cực kì dùng sức, như muốn khảm cô vào lồng ngực. 
 
Nghênh Thần không nói gì nữa, khoang mũi tràn ngập mùi hương của riêng anh, đập vào mắt là chiếc áo sơ mi quân phục màu xanh biếc quen thuộc, bên tai là nhịp tim hữu lực hằng đêm dán bên tai cô. 
 
Lệ Khôn hôn lên tóc Nghênh Thần, kiên nhẫn trấn an: “Đừng lo lắng, điện thoại gọi đến cũng không nói là đi làm nhiệm vụ.”
 
Một câu khiến trái tim Nghênh Thần yên tâm, đồng thời lời cầu hôn chưa thực hiện được cũng để ngỏ. 
 
Lần này Lệ Khôn đi, chưa định ngày trở về. Cũng không biết là có chuyện gì, không phải làm nhiệm vụ ở nước ngoài, chỉ là hạn chế xuất hành. Cả tuần lễ, ngày nào anh cũng điện thoại cho Nghênh Thần báo bình an, dặn cô chăm sóc tốt bản thân.
 
Mấy ngày nay Nghênh Thần luôn ở cùng Nghênh Cảnh. 
 
Nghênh Cảnh đại diện Trung quốc tham gia cuộc thi võ thuật quốc tế, đạt hạng ba, khiến cả nhà vô cùng phấn khởi. Không những được nhà trường tuyên dương mà cả báo đài quận cũng lên tiếng khen ngợi, thậm chí một số nhà đài lớn trong nước còn cho phóng viên đến làm một số bài phỏng vấn. 

 
Nghênh Thần kiểm tra microphone, ngẫu nhiên nhìn trên màn hình điện thoại một nội dung được đẩy lên hot topic, nội dung chính là những hình ảnh của Nghênh Cảnh trong trận thi đấu kèm theo một đoạn video ngắn. Đại khái là lúc thi đấu kết thúc, có người dưới khán đài gọi tên Nghênh Cảnh, em trai nhỏ nhà cô ngẩng đầu hướng về phía giọng nói kia. Chớp mắt ấy cả màn hình điện thoại như bừng sáng, khuôn mặt Nghênh Cảnh tuấn tú, thơ ngây, thêm đôi mắt sáng như hàng vạn ngôi sao vừa thanh thuần đồng thời vương nét nghịch ngợm, cứng cỏi, quả là đốn tim người nhìn.
 
Bên dưới là dòng caption: THIẾU NIÊN MẠNH, THÌ NƯỚC NHÀ MỚI MẠNH.
 
Nghênh Thần quay sang trêu chọc nhóc con nhà mình: “Không tệ à nha. Chúc mừng. Chúc mừng. Thiếu niên nhà ai mà tài giỏi thế nào ta?”
 
Nghênh Cảnh bình tĩnh nhìn cô, rất nhanh chuyển đề tài: “Em đổi số, chị lưu lại đi.”
 
“Hả?” Nghênh Thần hỏi: “Vất sim kia đi rồi?”
 
“Không ạ! Cánh phóng viên liên tục gọi điện phỏng vấn, phiền phức ồn ào lắm.”
 
Nghênh Thần cảm khái: “Nhiều người muốn nổi danh còn chẳng được, em trai tôi thì tránh như tránh tà, đúng là hàng hiếm, trăm năm khó gặp.”
 
Nghênh Cảnh ánh mắt đầy giác ngộ, khuôn mặt y như một người già nhìn thống trần thế, chậm rãi nói: “Chị ủng hộ em sao?”
 
“Đương nhiên.” Nghênh Thần nhìn cậu cười, đối với các quyết định của cậu, cô luôn tôn trọng.
 
“Đúng rồi, cuối tuần này em rảnh không?”
 
“Có ạ.”
 
“Vậy theo chị đi một chuyến, đi tham khảo mấy thứ với chị.”
 
“Dạ?”
 
“Chị ưng một mặt tiền, đang chuẩn bị cho trang trí nội thất, em xem giúp chị xem nên chọn phong cách nào?”
 
Nghênh Thần là người thực tế, mạnh mẽ và theo trường phái hành động, một cô gái mà dù có cực kì thân thiết cũng hiếm khi thấy được sự yếu đuối dựa dẫm trên người cô, luôn lý trí và quyết đoán. Sau khi tính toán kĩ kế hoạch, tài chính và chiến lược kinh doanh, cô sẽ hành động và đưa ra quyết định rất nhanh. 
 
Buổi tối, Nghênh Cảnh và Nghênh Thần về nhà ăn cơm. Nghênh Nghĩa Chương nói với cô: “Các lãnh đạo đã quyết định, cử hành nghi thức duyệt binh.”
 
Thôi Tĩnh Thục: “A, thông qua rồi sao?”
 
“Đúng thế.” Nghênh Nghĩa Chương nói: “Mấy ngày nữa sẽ thông báo với báo giới và truyền thông.” Ông nhìn về phía Nghênh Thần: “Lệ khôn cũng sắp đi rồi?”
 
Nghênh Thần gật đầu: “Đầu tuần anh ấy đi ạ.”
 
“Thằng bé ở trong đội đặc chủng của lục quân, hôm qua họp bàn, cấp trên vô cùng xem trọng, đều là những nhân tố ưu tú, hơn nữa lập được vô số chiến công.” Nghênh Nghĩa Chương suy nghĩ một lúc: “Tổng đội Hoa Nam có hơn 400 người, cảnh sát vũ trang chiếm đa số, mà thằng nhóc hay đi theo Lệ Khôn tên là, là…”
 
“Lâm Đức.” Nghênh Thần mặt không đổi sắc nói, “Cậu ta cũng đi sao?”
 
“Ừ, đều là những đứa trẻ ưu tú.” Nghênh Nghĩa Chương nói: “Tổng kết ở Bắc Kinh, chính phủ sắp xếp duyệt binh ở thôn nhỏ gần đó, huấn luyện cũng gần 5 tháng chứ ít gì, chắc chắn cường độ huấn luyện rất lớn.”
 
Nghênh Thần dù không làm trong quân đội, nhưng những hiểu biết căn bản thì vẫn có. Có thể huy động máy bay di chuyển cho tần ấy con người mà thần không biết, quỷ không hay, lại sắp xếp huấn luyện số lượng lớn như thế, có thể thấy, Lệ Khôn lần này đi, nếu chưa kết thúc huấn luyện thì sẽ không thể trở về.
 
Năm tháng, gần nửa năm.
 
Nghênh Thần cảm thấy có chút trống rỗng, nhưng rất nhanh xốc lại tinh thần. 
 
Chỉ cần bình an là được, cô không mong cầu nhiều hơn.
 
Ba ngày sau, truyền thông cả nước đưa tin toàn quốc cử hành đại lễ duyệt binh. Thông tin vừa đưa lên đã top 1 hot search trở  thành tin tức nóng hổi toàn quốc, tốn không biết bao nhiêu nước bọt bàn luận, mãi sau đó mới khôi phục bình thường.
 
Nghênh Thần cũng bắt tay vào công tác chuẩn bị khai trương cửa hàng. Từ sau lần bị hãm hại kia, mưa máu gió tanh vừa qua đi cô lập tức viết đơn từ chức gửi lên cấp trên, mặc hội đồng quản trị đưa ra các lợi ích béo bở nhằm giữ cô lại, Nghênh Thần nhã nhặn, cương quyết từ chối, tiêu sái ra đi.
 
Sử dụng khéo léo kinh nghiệm và các mối quan hệ trước đây, con đường tự kinh doanh nhìn chung là ổn định. Từ thuê mặt tiền, trang trí nội thất, tuyển nhân viên, mua dụng cụ, thiết bị tất cả đều do đích thân Nghênh Thần làm.
 
Bận bịu đến tối mắt tối mũi nhưng trong lòng thấy yên tâm, thoải mái.
 
Cuối cùng, thuận lợi xin được giấy phép từ sở công thương, Nghênh Thần hào hứng chọn ngày hoàng đạo, khai trương cửa hàng. Hôm đó không khí vô cùng náo nhiệt, các cổ đông của cửa hàng đều có mặt, Mạnh Trạch rất có phong phạm của một đại ca, hết chạy đông lại chạy tây giúp cô chuẩn bị mọi thứ đón tiếp khách khứa. 
 
Cùng ngày, từ sớm Đường Kỳ Sâm gửi cho cô một tin nhắn, nội dung vô cùng ngắn gọn, súc tích: “CHÚNG MỪNG.”
 
Anh là một người đàn ông tinh tế thành thục, hiểu lễ nghĩa, biết lúc nào cần và không cần làm gì, làm như thế nào. Anh thích cô, thời điểm theo đuổi cô, thì toàn tâm toàn ý. Nhưng một khi đã quyết định buông tay, cũng không dây dưa, dài dòng, khiến người con gái mình thích khó xử. Một tiếng chúc mừng này. Vậy là đủ. 
 
Nghênh Thần chăm chú nhìn màn hình mấy giây, cúi đầu cười một tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím: “CÁM ƠN, SƯ PHỤ.”
 
Ba tháng sau, hoạt động của cửa hàng đi vào quỹ đạo, chỉ cần ra bộ sưu tập mới, hàng nhanh chóng được tiêu thụ hết. Đến cuối tháng thứ ba, khách gần như phải order trước mới có hàng. Nguồn khách của Nghênh Thần không được coi là nhiều, nhưng ổn định, trung thành. Cô cũng không mong kiếm được nhiều tiền từ công việc này chỉ cầu nhàn tản bình yên, từ sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã tiêu hao quá nhiều thể lực và tâm huyết vào công việc. 
 
Cô đã từng sống trong môi trường làm việc cạnh tranh với những âm mưu đen tối, cũng đã từng bị đẩy xuống bờ vực của những mưu mô xảo trá, cũng đã may mắn thoát chết trong gang tấc một lần. Hiện tại, cô muốn dành nhiều thời gian cho gia đình, chăm lo đến người mình yêu nhiều hơn, không muốn sống quay cuồng với tiền bạc và tranh đấu nữa, chỉ muốn tùy tâm sống an nhiên. 
 

------------
 
Ngày 18/09, cuối hè đầu thu, bầu trời cao trong xanh, nắng vàng rực rỡ, tại quảng trường Thiên An Môn, nghi thức duyệt binh chính thức diễn ra. 
 
Trước đó hai ngày, Nghênh Nghĩa Chương bay sớm đến Bắc Kinh, người thi hành công vụ không dám lơ là chức trách. Trước ngày duyệt binh một ngày Nghênh Thần bay đến Bắc Kinh, bởi vì đây là đại lễ long trọng của quốc gia, nên công tác bảo an cực kì nghiêm ngặt. Sau bảy giờ tối, toàn bộ đường phố xung quanh quảng trường đều được phong tỏa. 
 
--------------
 
Nghênh Thần ở khách sạn ba sao ngay sát quảng trường, đêm khuya cô có thể mơ hồ nghe được quân đội trang bị vũ khí hạng nặng di chuyển xung quanh vị trí tổng duyệt. Rung chấn này từ tai truyền thẳng vào tim khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi kỳ lạ.
 
Sáng hôm sau, bảy giờ kém, Nghênh Thần chạy đến quảng trường, trải qua hơn 40p xếp hàng kiểm tra, rốt cuộc cũng được tiến vào khu vực phía trong. Nghênh Thần nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình. Mặt trời từ đằng đông chầm chậm nhô lên cao, hào quang lấp lánh, ánh vàng rực rỡ. Quả là một ngày đẹp trời. 
 
Lễ duyệt binh chính thức bắt đầu lúc 9h50p.
 
Mở đầu là tràng tiếng pháo giòn giã, toàn thể mọi người đứng dậy, khúc nhạc quốc ca hùng tráng được bật lên, toàn thể mọi người nhiệt liệt vỗ tay, Nghênh Thần không nén được kích động, khóe mắt hơi ướt.
 
Nghi lễ diễu hành bắt đầu. Đầu tiên là đội nghi trượng. Chỗ ngồi của Nghênh Thần không tệ, nhìn sang có thể thấy được toàn cảnh. Hàng ngũ trước mắt chỉnh tề, ai nấy dáng người thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm trang, trang phục ngay ngắn, đều tăm tắp, đập vào thị giác người xem những ấn tượng không thể phai. 
 
Lễ diễu hành đã bắt đầu được mười mấy phút, Nghênh Thần bắt đầu khẩn trương, nếu như cô tính toán không sai, thì ngay sau đội này chính là đội đặc chủng lục quân. Gần nửa năm không gặp, trùng phùng trong hoàn cảnh này, quả thật khiến người ta không cầm nổi nước mắt. 
 
Trong đám người phía sau không ngừng có tiếng reo hò: “Đến! Đến rồi kìa!”
 
“Oa! Đẹp trai quá! Cực kì đẹp trai.”
 
“Đó là binh chủng gì vậy? Nhìn quân phục xem.”
 
Những âm thanh chân thực này thành công đẩy cảm xúc hồi hộp, mong ngóng của Nghênh Thần lên đến đỉnh điểm. 
 
Tới!
 
Tới rồi!
 
Đồng phục màu rằn ri, ủng đen, mũ sắt, uy vũ, trang nghiêm. Nghênh Thần bưng chặt miệng, nước mắt trào ra. 
 
Mỗi đội hình đều có hai người một trước, một sau đứng đầu, mà riêng lính đặc chủng thì có đội hình xếp đặc biệt hơn một chút chính là hai người song song đứng đầu, đằng sau là đội hình diễu hành. Một người là đồng chí già hơn, có nhiều chiến cống hiến cho tổ quốc, người còn lại chính là Lệ Khôn. 
 
Cả đội đeo găng tay mỏng màu trắng, nắm tay đặt trước ngực, khẩu lệnh vang lên: “Bên phải quay.”
 
Toàn bộ đội quân dường như đồng thời hướng sang phải, giày chiến đạp xuống mặt đất như tiếng sấm giữa trời quang, oai phong, lẫm liệt và uy vũ. Tư thế tiêu chuẩn và hoàn hảo.
 
MC trên đài đọc lời dẫn: “Chúng tôi là đội giải phóng quân Trung Hoa, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, anh dũng, kiên cường, không sợ hi sinh, không sợ nguy hiểm, khổ luyện để giết địch, bảo vệ non sông, bất kì lúc nào cũng sẵn sàng cầm súng chiến đấu vì Tổ quốc. THỀ SỐNG CHẾT BẢO VỆ NON SÔNG.”
 
Đội quân diễu hành qua chỗ Nghênh Thần, hình bóng cô nhớ nhung bao ngày dần dần hiện rõ. Chỉ mấy giây ngắn ngủi thôi, trái tim cô dường như thắt lại, Nghênh Thần hận không thể chen lên đám đông phía trước nhìn anh rõ hơn chút nữa. 
 
Làn da ngăm đen khỏe khoắn, dáng người tinh tráng, rắn rỏi, một thân quân trang anh tuấn, sao lại có thể đẹp trai như vậy cơ chứ!
 
Đã gần nửa năm hai người xa cách nhau. 
 
Nghênh Thần không cầm được nước mắt, nói cô nhớ nhung anh cũng được, nói cô kiêu ngạo, nói cô ngang ngạnh cứng đầu, đều được hết, giờ điều cô muốn chỉ đơn giản là có anh bên mình, nghe anh trêu chọc. 
 
Mặt trời lên cao, ánh nắng chính thịnh, cả quảng trường Thiên An môn rực rỡ, huy hoàng và trang nghiêm - Một Trường An ngàn đời thịnh thế. 
 
Bên này một vài cô gái trẻ trầm trồ tán thưởng: “Đàn ông là phải như thế!”
 
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
 
Lòng Nghênh Thần tràn đầy tự hào. Trên con đường Trường An nhuốm màu lịch sử, anh như thu trọn ánh dương và hào quang, là người đàn ông ưu tú nhất, xuất sắc nhất. 
 
Đúng! Chính là anh! Người đàn ông của cô. Lệ Khôn của Nghênh Thần.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.