Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 34: Chương 34





Fb: Tra sen xếp chữ
- •-•-
Hàn Thần Hội cầm lấy chai nước hoa nhỏ trong tay Tiểu Sơn Chi cẩn thận cất vào túi.

Cô mỉm cười cụng ly với đối phương, sau đó một hơi uống cạn ly.

Hàn Thần Hội cùng Tiểu Sơn Chi và mấy cô gái hầu rượu quen thuộc khác như Lam Hoa Doanh vui vẻ tiếp tục cụng ly với nhau.

Không biết vì sao tâm trạng cô bỗng nhiên vui hơn rất nhiều.

Thậm chí còn có chút "rộng mở thông suốt" qua cơn mưa trời lại sáng ——
Lúc này trong đầu cô toàn là: có khi là nửa đêm hay rạng sáng, Trịnh Hào Dữ hoặc đứng trong hoa viên hoặc đứng trước cửa phòng ngủ cầm chai nước hoa xịt lên người mình, sau đó trưng bộ mặt lạnh nhạt làm màu bước vào trong phòng.

Hàn Thần Hội lại uống tiếp một ly rượu nữa, không nhịn được nhẹ nhàng mỉm cười.

Hay lắm.

Kịch bản rất thâm sâu.

Cho dù thế nào cô cũng không ngờ được, hóa ra Trịnh Hào Dữ và cô đều là cùng một loại người —— đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tóc không thể rối.

Dù có sâu bên trong nước mắt là biển rộng thì bên ngoài cũng phải tỏ ra mình ổn.

Tuy kịch bản và thao tác của Trịnh Hào Dữ quá bỉ, làm cô giận dỗi khá lâu, nhưng giờ phút này trong lòng cô lại chỉ cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, như có một dòng nước ấm từ trong lòng chậm rãi xuôi theo tứ chi.

Dẫu sao trước đây Trịnh Hào Dữ cũng là đại biểu thẳng nam mười trên mười.

Thẳng nam thao tác, thẳng nam nói chuyện, thẳng nam chụp ảnh —— cái gì cần có đều có, nhiều không đếm xuể.

Nhưng hiện giờ anh đi ngược lại bản sắc thẳng nam, đã chứng minh rằng anh không hề xem cô là một "búp bê vải tàn tạ" có thể có có thể không nữa, không hề là một người vợ plastic lười gọi điện thoại báo cáo những hôm đi thâu đêm không về nhà.

Ann bắt đầu biết diễn trước cô.

Anh bắt đầu để ý cô.

Hàn Thần Hội cầm ly rượu, ánh mắt xuyên qua ánh đèn đủ sắc màu nhìn về phía bàn bài ——
Quần chúng vây xem vây quanh kín mít bàn bài, cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Trịnh Hào Dữ xuyên qua kẽ hở bé nhỏ giữa những người ấy.

Cô muốn anh càng để ý cô hơn nữa......!
Hàn Thần Hội thở dài khe khẽ, yên lặng uống ly rượu trong tay.

Đúng như lời cô nói, cô càng ngày càng tham lam, càng không biết thỏa mãn!
Hàn Thần Hội đi theo Trịnh Hào Dữ tới hộp đêm, vốn là vì ăn nhậu chơi bời hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng cô vẫn luôn suy tư nhìn chằm chằm Trịnh Hào Dữ, miên man suy nghĩ.


Mấy người Tiểu Sơn Chi và Lam Hoa Doanh làm hầu rượu, bồi muôn hình muôn vẻ người tìm hoan mua vui ở hộp đêm, không những phải xinh đẹp, tửu lượng tốt, cũng nhất định phải là một đóa "hoa giải ngữ".

"Sao thế nè?" Tiểu Sơn Chi đổ thêm ly rượu cho Hàn Thần Hội, "Tiểu Hôi Hôi hình như có tâm sự? Có phải gần đây tình cảm giữa cô và Trịnh tổng dao động không? Cho nên lâu rồi cô không đến đây, còn anh ấy lần nào tới cũng chỉ ở lại một lát, còn mượn nước hoa của tôi?"
Không đợi Hàn Thần Hội trả lời, Lam Hoa Doanh ngồi bên cạnh đã cười khanh khách, "Để tôi đoán xem —— Có phải là vì Trịnh tổng không nghe lời, luôn ra ngoài ăn chơi đàng điếm hàng đêm sênh ca, không ở nhà với Tiểu Hôi Hôi, cho nên......Tiểu Hôi Hôi bất mãn, Tiểu Hôi Hôi tức giận, Tiểu Hôi Hôi ghen rồi?"
Hàn Thần Hội: "............"
Mặt cô không khỏi đỏ lên.

"Tôi......Tôi......" Hàn Thần Hội ra vẻ trấn định bưng ly rượu lên hớp một ngụm, "Tôi mới không có!"
Cô vốn mặc kệ sinh hoạt cá nhân của Trịnh Hào Dữ, anh ra ngoài uống rượu tìm hoan cô đều ok cả, chính cô cũng thích ra ngoài chơi, chỉ cần anh đừng ở bên ngoài chơi đàn bà, dưỡng đàn bà, cô đều chấp nhận......!
Đến nỗi ghen......!
Mặt Hàn Thần Hội càng lúc càng nóng, nhưng vẫn cố cứng đầu, ra vẻ không sao nói: "Không có! Tôi không có! Tôi mới không ghen!"
Tiểu Sơn Chi và Lam Hoa Doanh thấy Hàn Thần Hội như thế, nhịn không được liếc nhau trộm cười.

"Được được được!" Tiểu Sơn Chi lại rót rượu cho Hàn Thần Hội, "Tiểu Hôi Hôi của chúng ta không ghen, Tiểu Hôi Hôi chỉ là ê ẩm ——"
Thấy "ánh mắt tử vong" Hàn Thần Hội bắn tới, Tiểu Sơn Chi lập tức sửa miệng, đồng thời giơ hai ngón tay gần như dính sát vào nhau lên để miêu tả:
"—— Hơi chua, hơi hơi chua, hơi hơi hơi chua."
Hàn Thần Hội đặt ly rượu lên bàn, đứng dậy, hai tay chống nạnh, tức giận dậm chân:
"Được lắm! Ngay cả các cô cũng khi dễ tôi! Không uống rượu với các cô nữa! Hừ!"
Nói rồi, Hàn Thần Hội cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng về bàn bài, đẩy vòng người ra, ngồi lại vị trí lúc trước của mình.

Thấy Hàn Thần Hội trở về, Trịnh Hào Dữ ném một lá bài ra, đồng thời nhìn cô: "Sao vậy? Nhịn lâu thế không ra chơi, mới nhanh vậy đã uống xong rồi?"
Hàn Thần Hội bĩu môi, trừng Trịnh Hào Dữ một cái.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy anh là đầu sỏ gây tội, nếu không có anh, sao cô bị mấy người Tiểu Sơn Chi trêu chọc được.

Vô duyên vô cớ bị trừng, Trịnh Hào Dữ nhếch mày.

Anh không biết Hàn Thần Hội lại đang dỗi cái gì —— có điều, cô dỗi là thái độ bình thường, diễn tinh càng là thái độ bình thường trong bình thường, tới nhanh đi cũng nhanh —— cho nên anh chỉ cười một cái với cô, sau đó tiếp tục đánh bài không để ý nữa.

Trịnh Hào Dữ thế mà bơ cô.

Cục tức trong Hàn Thần Hội tức khắc xìu đi một nửa.
Trịnh Hào Dữ và Hàn Thần Hội tuyệt đối là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn", anh biết nên làm gì để trị cô, những lúc giận dỗi, chỉ cần không có người để ý cô, không ai phô sân khấu cho cô, cô rất nhanh sẽ không diễn nổi nữa.

Đúng lúc này, Tiểu Sơn Chi và Lam Hoa Doanh bưng rượu tới tìm Hàn Thần Hội, lỗ tai cô mềm, đối phương chỉ dỗ ngọt mấy câu là cô lại không tình nguyện tiếp tục uống rượu với họ.

Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ ở nhà làm "hiền thê hiền phu" trong thời gian dài, cũng đồng nghĩa là......Hai người đều nhịn sắp bùng phá.

Trịnh Hào Dữ vẫn "tàn sát" chúng bạn trên bàn bài làm họ rên rỉ không thôi.

Mấy người Đường Huyên đã gọi Hàn Thần Hội đang uống rượu bên cạnh tới cứu mấy lần ——
Nhưng trong việc đánh bài này Hàn Thần Hội lại dốt đặc cán mai, dù là Poker, mạt chược......hay bất kỳ thể loại nào khác, cô miễn cưỡng lắm chỉ biết xem hình hoa trên bài.

Cô chỉ đành ngoan ngoãn ngồi cạnh Trịnh Hào Dữ, vừa xem anh đánh bài, vừa nũng nịu nói: "Chồng à ~ Anh nhường bọn họ một chút ~ Nếu không sau này khômg ai chơi với anh nữa......"

Đường Huyên và Lý Thiệu Tề vừa nghe cô nói thế, lập tức bật ngón cái like cho cô:
"Đúng thế đúng thế, Trịnh Hào Dữ, mày nghe lời vợ mày tí biết không?"
"Em dâu hay quá! Em nói đúng lắm! Tiểu Trịnh thái tử gia mà còn tiếp tục không màng tình cảm thế nữa, sau này bọn anh không thèm chơi với cậu ta."
"Thời khắc mấu chốt còn phải xem Trịnh phu nhân, xem cô ấy hiểu chuyện biết bao, Trịnh Hào Dữ mày nhìn lại mày xem, hai vợ chồng sống bên nhau, tại sao lại không biết làm người đến thế!"
Hàn Thần Hội khẽ mím môi.

Chỉ cần có người thổi phồng cô là cô liền xấu hổ, chẳng thể nào làm khó đối phương nữa, nói chi đối phương càng là bạn tốt của Trịnh Hào Dữ.

Trịnh Hào Dữ chia bài xong rồi đốt một điếu thuốc, "aiz" một tiếng, duỗi tay xoa đầu Hàn Thần Hội, giọng điệu hết sức bất đắc dĩ:
"Mấy con cáo già bọn mày lần rõ tính vợ tao, chỉ cần ra sức thổi phồng cô ấy thôi đúng không?"
Vợ......!
Anh cứ tự nhiên, không suy nghĩ mà gọi cô là "vợ" trước mặt mọi người như thế......!
Hàn Thần Hội ngoan ngoãn ngồi đấy để mặc Trịnh Hào Dữ xoa đầu mình, cô thầm liếc anh một cái, khuôn mặt lại đỏ lên, trái tim nhỏ cũng không nhịn được gia tốc đập "thình thình thình".

Hai người bọn họ ở Thập Nhị Dạ chơi thêm hai giờ nữa, liền chuẩn bị ra về.

Thật ra Hàn Thần Hội chưa muốn về, trước đó cô vẫn luôn ngồi cạnh xem Trịnh Hào Dữ đánh bài, chỉ mới cùng Lam Hoa Doanh Tiểu Sơn Chi uống được vài ly đã bị Trịnh Hào Dữ mạnh mẽ lôi về.

Hàn Thần Hội: "Em muốn uống rượu!"
Trịnh Hào Dữ lạnh lùng: "Không được!"
Hàn Thần Hội bán manh: "Chồng ơi ~ Cho em uống rượu đi mà ~"
Trịnh Hào Dữ lạnh lùng: "Không được!"
Thấy dáng vẻ tủi thân tràn trề của Hàn Thần Hội, Trịnh Hào Dữ dịu mặt đi, bổ sung một câu: "Chúng ta đổi chỗ uống."
Đổi chỗ!
Thì ra còn có tăng hai nha!
"Cũng được nha! Đổi thì đổi! Chúng ta đi Kim Toa Thế Giới đi! Nói không chừng badgirl cũng ở đó đó! Gần đây badgirl lại câu được một cậu trai mới, chúng ta cùng đi xem được không?"
Trịnh Hào Dữ: "............"
Cô bạn thân này của Hàn Thần Hội cũng là một người tàn nhẫn.

Hàn Thần Hội mang khát khao hướng về "Kim Toa Thế Giới", tay trong tay với Trịnh Hào Dữ rời khỏi Thập Nhị Dạ
Trịnh Hào Dữ đương nhiên sẽ không dẫn Hàn Thần Hội đến Kim Toa Thế Giới
Tài xế lái xe theo đường cũ về nhà.

Thời điểm xe lái vào Hồng Diệp Danh Để, Hàn Thần Hội ấm ức suýt thì rơi lệ: "Không phải đã nói đi uống rượu sao? Không phải đã nói đi Kim Toa Thế Giới sao? Sao lại về nhà rồi?"
Trịnh Hào Dữ nắm lấy tay Hàn Thần Hội, cười cười với cô.

Hàn Thần Hội bất đắc dĩ hít sâu một hơi.

Haiz, thôi, dù sao hôm nay cũng ra ngoài uống rượu rồi, về nhà trải nghiệm thế giới hai người cũng không sao......!
Nhưng xe cũng không lái đến biệt thự của bọn họ.
Lúc xe chạy tới giao lộ cuối cùng, vốn dĩ phải quẹo trái, tài xế thế mà lại quẹo sang phải.


Hàn Thần Hội: "............"
Cô nhìn nhìn xung quanh, gì thế này? Tài xế không thể nào đi nhầm đường ở Hồng Diệp Danh Để được......!
Chưa đợi Hàn Thần Hội suy nghĩ rõ rốt cuộc là vì sao thì xe đã ngừng lại.

Đây là một nơi cách biệt thự bọn họ khoảng vài phút đi xe.

"Xuống đi."
Trịnh Hào Dữ bước xuống trước, Hàn Thần Hội ngờ ngạc bước theo sau.

Gió đêm cuối hè hơi lành lạnh.

Bởi vì vừa uống rượu xong, trên người hơi nóng lên, lúc gió đêm thổi vào mặt, Hàn Thần Hội khẽ run người.

Trịnh Hào Dữ từ sau xe đi tới, thấy Hàn Thần Hội bị lạnh bèn ôm cô vào lòng mình vài phút, đợi cô ấm áp lại rồi liền ôm cô đi về phía cánh cổng trước mặt.
Phía trong cánh cổng đen kịt.

Dưới ánh trăng soi mông lung, Hàn Thần Hội chỉ nhìn ra được đây là một hoa viên rất lớn.

Hai người tiếp tục đi về phía trước vài bước, một tiếng "cạch ——" vang lên.

Toàn bộ hoa viên từ đen kìn kịt bỗng trở nên sáng rực rỡ ——
Phía trên mặt cỏ xanh biếc trước mắt thình lình xuất hiện một căn nhà kính trồng hoa to lớn.

Bên trên mái nhà bò đầy dây leo xanh tươi tốt, ở chính giữa căn nhà đặt một chiếc bàn dài bằng gỗ, trong góc còn có nơi để uống trà.

Xung quanh bốn bức tường kính chất đầy đủ loại cây xanh và một số giàn hoa thời thượng, cao cao thấp thấp, phía trên trồng hoa cúc nhỏ, hoa tiên ông, thiên điểu, ỷ lăng bụi*,......đủ các loại hoa nhỏ lan rậm tạo hình.

*hoa tiên ông: Hyacinthus orientalis (风信子); thiên điểu: (鹤望兰); ỷ lăng bụi: Dasiphora fruticosa (金露梅)
Hộp điện, máy uống nước, tủ lạnh,...trong nhà kính "khoác" trên mình "chiếc áo" kết hợp từ cúc jacobaea maritima và cúc nhỏ, dây đèn, dây điện, dây điều hòa,...vv cũng "khoác" cho mình màn trắng điểm xuyết hoa văn cúc nhỏ.

Hàn Thần Hội lập tức che miệng.

Từ nhỏ cô rất hay mơ mộng cùng Hàn Đông Quả và Chu Chỉ Hân, bọn cô đã từng ước rất rất nhiều giấc mơ thiếu nữ, tự nhiên trong đó không thể nhà kính trồng hoa được.

"Thích không?" Trịnh Hào Dữ khẽ cúi đầu, kề bên tai Hàn Thần Hội nói, "Ngày kỷ niệm hai năm kết hôn, dù sao anh cũng phải chuẩn biệt chút quà đặc biệt cho em chứ."
Hàn Thần Hội không chớp mắt, nhìn chằm chằm nhà kính trước mắt.

Đúng vậy, ngày mai chính là ngày kỷ niệm hai năm kết hôn của bọn họ......!
Trịnh Hào Dữ cười khẽ, nắm tay Hàn Thần Hội chậm rãi đi vào.

Cô cảm thấy mình như đang được hương hoa thơm ngát thoải mái nơi đây ôm lấy.

Nếu nói nhà kính của người khác là từ thơ và tranh bước ra, vậy thì nhà kính mà anh cho cô, đúng là bước ra từ giấc mộng của cô ——
Anh dệt giấc mộng thiếu nữ cho cô.

Trong mộng tràn ngập ánh mặt trời và hương hoa.
Trịnh Hào Dữ dắt Hàn Thần Hội tới ghế ngồi xuống, đưa tay ôm một chậu hoa tiên ông màu xanh lam trên giàn hoa xuống đặt trước mặt cô, lại rồi cho cô một ly trà, sau đó đặt một tay lên bả vai cô, một tay chống lên bàn, cười nhẹ nói:
"Chỉ nghe hương hoa, không nói buồn vui; uống trà đọc sách, không tranh sớm chiều —— Thần Hội, anh hy vọng tương lai của em sẽ là như thế này, có đôi khi chúng ta cũng phải vứt bỏ ngợp trong vàng son, đắm mình với thiên nhiên một chút, em nói phải không?"
Hàn Thần Hội hơi đỏ mặt, giương mắt nhìn Trịnh Hào Dữ.

Cô không diễn tinh gọi anh là "chồng", cũng không gọi "Tiểu Trịnh thái tử gia", mà trịnh trọng gọi tên anh:
"Hào Dữ, cảm ơn anh."

Trịnh Hào Dữ ngồi xuống đối diện Hàn Thần Hội, cười như không cười nhìn cô.

"Nhà kinh này rất gần với biệt thự của chúng ta, ngày thường em có thể đến đây vẽ tranh, vẽ lông chim, là anh đích thân thiết kế giám sát, cho bọn họ đẩy nhanh tiến độ hoàn thành, anh vốn tưởng là em sẽ chiến tranh lạnh với anh đến tận ngày kỷ niệm, anh đem căn nhà kính này tặng em, em sẽ tha thứ cho anh, sau đó anh liền có thể thương em ngay tại chỗ này, làm em gọi vài tiếng Hào Dữ gia gia cho em biết sợ, kiếp sau cũng không dám bơ anh lâu như thế, không ngờ ——"
Hàn Thần Hội: "............"
Tuyệt lắm, một giây đã phá hư không khí, không hổ là anh:)
"Không ngờ cái gì?!" Hàn Thần Hội trừng Trịnh Hào Dữ, "Không ngờ em sẽ gọi điện thoại cho anh, không ngờ em không biết cố gắng đến thế, để anh mãn nguyện trước tận một tháng chứ gì?"
"Thế thì không phải." Trịnh Hào Dữ nhếch mày, "Kỳ thật anh cảm thấy em rất cực đoan, hoặc là không kiên trì được hai ngày đã gây gổ với anh, hoặc là kiên trì đến lúc cuối cùng, anh thấy mấy ngày đầu em không phản ứng gì liền biết lần này không tốt, có lẽ là em thật sự quyết tâm không để ý tới anh, cho nên anh chỉ có thể nghĩ cách dỗ em vui vẻ."
"Không ngờ được giữa chừng em sẽ gọi điện thoại cho anh, có lẽ anh vẫn hiểu quá ít về em."
Hàn Thần Hội lạnh mặt: "Vậy bây giờ anh đã biết tại sao em tức giận chưa?"
Trước đó bọn họ rất ăn ý, không ai nhắc đến vấn đề liên quan đến chuyện "chiến tranh lạnh" cả, anh cũng không hỏi cô vì sao đột nhiên có ý kiến với anh, không chỉ không cho anh chạm vào cô, còn bảo anh uống nhiều nước ấm.

Trịnh Hào Dữ không nghĩ tới Hàn Thần Hội sẽ hỏi câu này, tức khắc sửng sốt.

Lắc lắc đầu.

"Không biết."
【Thẳng nam thao tác】x1
"............"
Hàn Thần Hội mỉm cười: "Anh còn nhớ lần trước chúng ta hẹn hò ở công viên giải trí, anh đã nói gì không?"
Trịnh Hào Dữ nghiêm túc hồi tưởng một phen.

"Anh là Dink?"
【Thẳng nam thao tác】x2
Hàn Thần Hội mỉm cười +1: "Còn gì nữa?"
Trịnh Hào Dữ nghiêng nghiêng đầu.

"Đời này anh chẳng thể cai thuốc lá và rượu?"
【Thẳng nam thao tác】x3
Hàn Thần Hội mỉm cười +2
"À, anh biết rồi!" Trịnh Hào Dữ bỗng nhiên bừng tỉnh, "Anh nói, hôn nhân không có tình yêu mới là vĩnh hằng?"
Rốt cuộc không thẳng nam nữa!
Hàn Thần Hội ngạo kiều "hừ!" một tiếng.

"............" Trịnh Hào Dữ nhíu mày, "Cho nên, câu này có gì sai, có gì đáng để em tức giận chứ ——"
Má! Anh đang nói gì?!
Mẹ nó đây chính là 【Thẳng nam thao tác chung cực】mà!
Trịnh Hào Dữ tên đàn ông thần kỳ này!
Rốt cuộc là anh làm cách nào mà có thể tự do biến đổi giữa 【hình thức lãng mạn】cùng【hình thức thẳng nam】thế?
Hàn Thần Hội suýt nữa đã thở không lên hơi, biểu diễn màn qua đời tại chỗ.

"Đúng vậy, anh nói không sai." Hàn Thần Hội điên cuồng mỉm cười, cô từ từ đứng lên, vừa yêu kiều vừa thẹn liếc mắt đưa tình với anh, vẻ mặt cười tươi và cặp mắt cong lên xuất hiện đồng thời trên khuôn mặt, quả thực là quỷ dị......!
"Mình à ~ Em cũng muốn tặng anh một món quà ngày kỷ niệm kết hôn ~"
Trịnh Hào Dữ nhướng nhướng mày.

Giây tiếp theo, Hàn Thần Hội liền móc chai nước hoa mà Tiểu Sơn Chi đưa cô, nhắm ngay mặt Trịnh Hào Dữ, ra sức xịt một phát.

Xuất phát từ bản năng tự bảo vệ, Trịnh Hào Dữ nhắm mắt lại, ngay sau đó lại mở ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chai nước hoa trong tay Hàn Thần Hội.
"Tiểu Trịnh thái tử gia ~"
Hàn Thần Hội lại xịt Trịnh Hào Dữ một cái, đặt mạnh chai nước hoa lên bàn, giọng cô vốn đã giống như làm nũng, hiện giờ càng cố ý điệu đà, quả thật y như rằng làm bộ làm tịch ——
"Hiện giờ làm ăn kiểu gì mà ngay cả một chai nước hoa cũng không mua nổi, phải hỏi mượn người khác hàng dùng thử vậy nha?"
Trịnh Hào Dữ: "............".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.