Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 4: Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Tra Sen xếp chữ (trasenxechu.wordpress.com)
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Hàn Thần Hội ôm chặt tứ chi ở bên trong ổ chăn.

Cô hận không thể cuộn mình từ một số Pi mấy trăm chữ số thành 3,14 đơn giản.

Thật ức thành quả cầu.

Trong màn đêm hoà thuận vui vẻ, hoa lan trước cửa sổ nở rộ, trong không khí tươi mát xen lẫn hương hoa, Hàn Thần Hội mơ màng thiếp vào giấc ngủ.

Bầu không khí tĩnh mịch, Trịnh Hào Dữ nằm trên giường đăm đăm nhìn lên hoa văn trên trần nhà.

Anh dần dần trở dậy, nghiêng người nhìn...!
Lúc này anh mới chú ý tới, vừa rồi hai bọn họ chỉ lo vẽ "vĩ tuyến 38", thậm chí không có kéo bức màn đã đi ngủ.

Trịnh Hào Dữ trầm ngầm nhìn Hàn Thần Hội.

Ánh trăng rắc lên trên gương mặt cô, giống như dát trân châu, chỉ có thể nói là một từ "đẹp" duy nhất.

Làm một.......Được rồi, Trịnh Hào Dữ tạm thời cho là "diễn viên", hiển nhiên Hàn Thần Hội chính là loại không đạt tiêu chuẩn trong không đạt tiêu chuẩn.

Lần trước anh tới Thượng Hải xử lý chuyện công ty con, nghe quản lý các phân bộ mất đi linh hồn báo cáo hằng năm, cuối cùng anh tiến hành đúc kết, tuyên cáo kết thúc cuộc họp hội nghị mỗi năm một lần.

Lúc anh đi ra phòng họp, hai người thư kí đang xem bộ phim "Thuỷ Quang Chi Luyến" được phát sóng gần đấy.

Trịnh Hào Dữ vậy mà bỗng dừng chân lại.

Chủ tịch thư kí ở Thượng Hải là người mới nhậm chức, không hiểu biết đời tư của Trịnh Hào Dữ, chỉ biết Thái Tử đã kết hôn, nhưng Thái Tử Phi là ai thì không biết.

Hai người thư kí vừa rảnh rỗi xem phim vừa chê bai:
"Hàn Thần Hội này đang diễn cảm xúc gì đấy? Là khóc hay là cười thế?"
"Cậu quan tâm cô ấy khóc hay cười làm gì, xinh đẹp là được, tôi vừa mới xem, xem cô ấy làm nũng tuyệt lắm, nhân tài đáng bồi dưỡng."
"Đây chắc chắn là tức giận! Ông không nghe thấy cô ấy mắng "Tôi hận anh cả đời" à!"
"Hả? Này....!Này....!Hoá ra là như vậy...."
"Ha ha ha ha ha ha chời má Hàn Thần Hội mau thu thần thông lại đi!"
Trịnh Hào Dữ mặt vô biểu tình nhìn văn phòng thư kí.

Chủ tịch thư kí vội vàng gõ cửa phòng thư kí: "Thời gian đang đi làm, muốn xem phim truyền hình cũng được thôi, lập tức về nhà xem!" Chờ anh ta mắng xong nhóm thư kia, xoay người lại thì Trịnh Hào Dữ đã đi xa.

Trước đây sự nghiệp của Hàn Thần Hội cũng không có gì là bí mật ở chỗ Trịnh Hào Dữ, cô diễn phim gì, tham gia chương trình TV gì, chụp cho tạp chí nào, anh đều rõ như lòng bàn tay, nhưng anh không thời gian đi xem, cũng không có hứng thú xem.

Hiện giờ tận mắt nhìn thấy....!
Bỏ qua cái cốt truyện não tàn của bộ phim thần tượng kia, chỉ nói tới diễn xuất của Hàn Thần Hội...!
Nó thật sự vượt khỏi phạm vi lý giải bình thường của nhân loại.


Nhưng không biết vì sao, chiều hôm ấy lúc mở họp trong đầu anh cứ luôn hiện lên màn biểu diễn của Hàn Thần Hội trong "Thuỷ Quang Chi Luyến".

Tên thư kí kia nói không sai, Hàn Thần Hội thật sự là một sinh vật thần kỳ cực kỳ, thần kỳ đến mức làm người khác quỳ cầu cô mau chóng thu thần thông lại.

Mọi biểu cảm mà cô biểu diễn, từ ngữ điệu, vẻ mặt, nghe tới không khác gì như đang làm nũng....!
Đặc biệt là lúc ở trước mặt anh.

Bình thường thôi cô ấy đã giống làm nũng rồi, lúc ức chế cũng giống, lúc xù lông càng giống, dĩ nhiên, lúc lên "tột cùng" càng giống nhất.

Có một cụm từ diễn tả cô đúng nhất —— sinh động như thật.

Dẫu rằng đem Hàn Thần Hội thả ra diễn phim là không khác gì thả ra vũ khí hoá học, ấy thế mà cô còn có thể được nhận thêm không ít kịch bản tuesday.

Chỉ bằng vào mỹ mạo.

Không thể không nói nếu cô mà không đi đóng phim, cứ thành thành thật thật làm một bình hoa yên tĩnh, như thế thì dù là khai quật ở ngay trên đường cũng không nhận ra được sự quý báu của cô.

Mà bình hoa gần như được đàn ông cả nước thèm nhỏ dãi ấy, lại đang nằm bên cạnh anh.

"Ưm......"
Hàn Thần Hội rầm rì vài tiếng, tỉnh lại từ trong mộng.

Ánh trăng như nước, Trịnh Hào Dữ cách gần trong gang tấc nhìn cô.

Hàn Thần Hội nổi giận.

Hàn Thần Hội lim dim, cực kỳ bất mãn mà giãy giụa, bàn tay khua khoắng mò mẫm trên giường, trong miệng lẩm bẩm "Vĩ tuyến 38, vĩ tuyến 38 của em đâu..."
Trịnh Hào Dữ không để ý tới cô, càng sẽ không để ý đến cái "vĩ tuyến 38" gì đó.

Vĩ tuyến 38 không còn, đã thế còn không hiểu kiểu gì mà trở thành dê non ở trong miệng Trịnh Hào Dữ.

Hàn Thần Hội nổi giận.

"Anh....!Anh đừng chạm vào em!"
"Thần Hội." Trịnh Hào Dữ ghé sát gương mặt Hàn Thần Hội, hô hấp hoà quyện, "Anh phải đi sang Mỹ, lịch bay là rạng sáng ngày mai."
Phi cơ tư nhân cũng cần phải định trước chuyến bay.

"............" Hàn Thần Hội sửng sốt, nàng chớp chớp mắt, "Bao lâu?"
"Nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng."
Hàn Thần Hội ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.

Tuy rằng cuộc hôn nhân này tràn ngập vớ vẩn, nhưng sự thật là bọn họ đã kết hôn, nhẫn cưới là thật, giấy đăng ký kết hôn cũng là thật.

Từ lúc bắt đầu cô đã biết cô và Trịnh Hào Dữ không phải trò đùa, là thật sự kết hôn.

Cho dù tương lai có là một mảnh bóng tối.


Đêm động phòng hoa chúc, anh đã chọn cô.

Việc gì phải đối nghịch với bản thân chứ?
Hàn Thần Hội chưa bao giờ làm người ra vẻ.

Sống ở trên đời đó là khi có thể hưởng thụ thì phải hưởng thụ cho thật tốt...!
Thất tình lục dục.

Ẩm thực nam nữ.

Mặt trời treo đỉnh đầu.

"Keng keng keng ——"
Hàn Thần Hội bị âm thanh chuông điện thoại đòi mạng đánh thức.

Mắt Hàn Thần Hội nhắm kín, mò tay quờ quoạng trên tủ đầu giường, dựa vào ký ức lung tung trượt một cái, nửa sống nửa chết "Alo" một tiếng.

Chu Chỉ Hân nhận ra Hàn Thần Hội còn đang ngái ngủ thì ré lên: "Ối trời ơi! Mày đang làm gì thế? Giờ này mà vẫn còn đang ngủ? Mau đứng dậy nhìn đông hồ xem đã mấy giờ rồi? Yêu vật! Mau hiện ra nguyên hình của mi!"
Hàn Thần Hội lười biếng trở mình, không cam lòng yêu thế mà thi diễn với đối phương, "Nhà ngươi dám nói trẫm là yêu vật? Tên tặc to gan, dám không sợ chết phạm thượng tác loạn...."
"............" Chu Chỉ Hân tạt cho một chậu nước lạnh, "Với cái diễn xuất kia của mày mà cũng ở đây diễn cái quỷ ấy?"
Hàn Thần Hội lười nhác cười một tiếng, lè lưỡi "lêu lêu lêu".

"Nếu các hạ không phục, mời hạ thiệp anh hùng, hai người chúng ta tử chiến một trận trước mặt các đại anh hùng hào kiệt."
Chu Chỉ Hân đột nhiên biến đổi phong cách, cười "he he" gian xảo, "Chị đây hiểu rồi, trách không được sao đều giờ chiều rồi mà mày vẫn còn ngủ, lại trách không được vừa bị đánh thức còn lập tức diễn hai hiệp.......!Xem ra Trịnh tiên sinh đã trở lại à, Đông Quả bên kia vừa tân hôn, mày còn chất hơn cả người ta, mày là tiểu biệt thắng tân hôn nha ~ Nói sao ta, Trịnh tiên sinh từ trước đến nay chưa làm phụ lão Giang Đông thất vọng đúng không? Thoạt nhìn mày rất vừa lòng nha?"
"............"
Lúc này Hàn Thần Hội mới mở mắt ra, bên cạnh đã không còn bóng người.

Cô sờ sang bên cạnh, còn lưu chút hơi ấm.

Xem ra Trịnh Hào Dữ cũng chỉ vừa rời giường.

"Thôi, bà đây không diễn với nhà cưng nữa, hết vui rồi.

Hai ngày nữa đi bắt gian với tao, tao đã bước đầu nắm giữ được manh mối địch quân hiềm nghi và sự thật phạm tội!"
"Ê ——"
Không đợi Hàn Thần Hội hỏi ra rốt cuộc là chuyện gì thì Chu Chỉ Hân bên kia đã cúp máy.

Hiện giờ Chu Chỉ Hân đang là chó độc thân, bắt gian gì chứ? Tuy rằng Hàn Thần Hội không phải nhân vật có tiếng tám gì trong giới giải trí, còn thường xuyên vì diễn xuất làm người xem quá cay mắt dẫn tới 3000 lời nhục mạ, nhưng nói thế nào đi nữa cô cũng xem như nhân vật công chúng.

Chu Chỉ Hân thường ngày không câu nệ tiểu tiết, hâm hâm dở dở, nhưng thân là tổng giám công ty truyền thông tuyên truyền nổi tiếng giải trí, kể cả trên tay có đội quân 800 marketing bôn bắc sườn núi bát quái thì cũng biết câu chuyện nặng nhẹ nhanh chậm.

Thế mà có thể khiến cô ấy tự thân xuất mã đi bắt gian cùng cô?

Chẳng lẽ.......!
Trong số nghi phạm có Trịnh Hào Dữ?
Hàn Thần Hội ngâm mình trong bồn tắm, nhìn lớp bọt biển thật dày trên mặt nước, chụm tay hứng lấy dâng lên, hít sâu một hơi thổi.....!
Bay toán loạn khắp nơi.

Tâm trạng của Hàn Thần Hội vẫn rất tốt.

Cô cũng không có đem lời Chu Chỉ Hân nói để nhiều trong lòng.

Một là, trên giang hồ ai ai không biết Tiểu Trịnh thái tử hút thuốc uống rượu, đánh bài cá cược, chơi chim câu cá? Cơ hồ đa số thời gian Trịnh Hào Dữ đều giao phó cho sự nghiệp khổng lồ của gia tộc và sản nghiệp cá nhân, thời gian thừa lại chính là theo đuổi đam mê, tự mình trục xuất, trong quá trình này có mấy điều hồng phấn, cô cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn.

Thanh sắc khuyển mã, ngợp trong vàng son, bình thường, có tư bản.

Hai là, cô vốn không đặt Trịnh Hào Dữ ở trong lòng.

Chỉ có không đặt trong lòng mới có thể phớt lờ cuộc sống cá nhân của đối phương.

Thay vì đi quan tâm hôm nay anh đi hộp đêm, quán bar nào, ngày mai sờ soạng cầm tay người đẹp nào, cô còn không bằng đi tìm hiểu xổ số ngày mai là số mấy, biết đâu một ngày nào đó cô trúng độc đắc thì sao?
Với một cuộc hôn nhân như vậy, cô có thể sử dụng diễn xuất khỏi chê của mình sắm tốt vai diễn "người vợ" cũng đã là hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu rồi, không thể trông cậy vào cô sẽ đầu nhập tình cảm gì, như vậy là quá đáng.

Cô diễn phim, từ trước đến nay chưa bao giờ hiểu nhập tâm tình cảm.

Nếu không cô sẽ còn bị mắng phun đầy máu chó chắc?
Hàn Thần Hội ngâm thỏa thích xong đi tới trên đài châu báu chọn một tấm khăn lông làm bằng thủ công cao cấp, xuất từ tay một nhà thiết kế người Ý, toàn thể giới chỉ có một chiếc.

Trịnh Hào Dữ thường thường sẽ tặng rất nhiều quà tặng kiểu vậy cho cô.

Ngoại trừ tình yêu và làm bạn, thì Trịnh Hào Dữ cũng xem như là một người chồng tương đối đủ tư cách.

Hàn Thần Hội bỗng nở một nụ cười tự giễu.

Đây chính là một vấn đề hài hước.

Ngay cả tình yêu và làm bạn cũng không có, có thể xem như là người chồng sao?
Có điều với tác phong hành sự trước sau như một của Trịnh Hào Dữ, chu đáo khéo léo mà không mất lễ phép, anh làm mấy chuyện này quả thực là hạ bút thành văn nước chảy mây trôi.

Thế giới của anh là thế giới nào chứ? Đẳng cấp của anh là cô ăn vạ được sao?
Trên thực tế, anh còn diễn nhiều hơn cả cô.

Dẫu có ở nhà, Hàn Thần Hội cũng phải làm một girl tinh xảo không thể bắt bẻ, cô nghiêm túc trang điểm cho mình xong mới đi xuống tầng.

Cô nhìn thoáng qua phòng khách ở tầng một, Trịnh Hào Dữ vẫn đang mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, dựa nghiêng trên sô pha, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, cả người trong trạng thái thoải mái thả lỏng, không để tâm moi chuyện mà nhìn tin tức kinh tế tài chính trên TV.

Bên trên vai phải của anh là một con anh vũ mỹ lệ.

Hàn Thần Hội nhìn vài giây rồi đi vào nhà ăn.

Tuy rằng giờ này không phải giờ ăn cơm nhưng cô vừa dậy, người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn phong phú.

Hàn Thần Hội ăn nhẹ non nửa chén cơm là buông chén đũa.

Đáng nhẽ cô định lên tầng tiếp tục ngủ bù, nhưng nghĩ đến Trịnh Hạo Dữ đã biết cô rời giường nhỡ đâu khiến anh hiểu lầm là chính mình bị anh lăn lộn suy kiệt sức lực thì cô quá mất mặt.......!
Trong TV ở phòng khách, người dẫn chương trình của kênh thông tin tài chính đang nghiêm túc đưa tin.


"......!Tiếp theo chúng ta sẽ dành sự quan tâm tới thị trường chứng khoán, sáng sớm hôm nay chỉ số CSI gồm cả hai chỉ số phụ đều song song hạ thấp, sau cú tụt dốc chạm đáy thị trường chứng khoán đang có xu thế tăng trở lại,......."
Lúc phát quảng cáo giữa chừng, con anh vũ ở trên vai Trịnh Hào Dữ nhúc nhích, cặp con ngươi màu đen to lúng liếng đảo nhanh như chớp, trông vừa lanh lợi vừa tinh khôn.

Hàn Thần Hội lười biếng duỗi eo đi qua, mới vừa đi tới cạnh một bên khác của sô pha, mông còn chưa chạm mặt ghế thì con anh vũ đã bắt đầu hót vang:
"Bà cô Hàn Thần Hội, bà cô này, làm cái gì đấy, đồ quỷ sứ đáng ghét, tôi giết bà....!nha nha nha, nhạ nhạ nhạ, tôi là tiểu giang tinh bán báo ~"
Hàn Thần Hội: "............"
Mặt cô âm trầm bắn ánh mắt vào cái con đỉ chim kia.

Mấy ngày hôm trước gọi cô là "tiểu huynh đệ" đã quá đáng lắm rồi, hôm nay thế nhưng còn gọi cô là "bà cô"?
Trịnh Hào Dữ nhếch mép cười, chậm rãi tháo gọng kính xuống, vừa lau mắt kính vừa nói: "Lông Xanh...."
Anh cười như không cười ngước mắt lên, rõ ràng đang nói chuyện với con anh vũ nhưng lại cố ý nhìn về phía Hàn Thần Hội, "Tại sao mi lại gọi Hàn Thần Hội là "bà cô"?"
Hàn Thần Hội chỉ vào anh vũ, hăm doạ: "Họ Lục, thức thời thì nghĩ cho kỹ hẵng nói."
Con anh vũ họ Lục kia lắc lư trái phải trên vai Trịnh Hào Dữ, cặp con ngươi lúng liếng nhìn chằm chặp Hàn Thần Hội ba giây đồng hồ.

"Thì liên quan gì đến bà! Tôi giết bà, bà cô, quỷ sứ, làm gì làm gì nha, tôi giết bà, ăn chút thịt thịt vào......."
"Quỷ sứ", "đáng ghét", "làm gì nha", "đây là gì", "tôi giết bà" là câu cửa miệng của nó, đại khái là những từ này tiện cho nó dong dài chửi đổng hằng ngày, ô nhiễm tinh thần đồng thời rất có khí thế, nhưng câu cuối cùng thì chưa bao giờ thấy nó hót.

Trịnh Hào Dữ đẩy kính, "Lông Xanh, tại sao muốn cho "bà cô" ăn chút thịt thịt làm gì?"
"Già rồi, răng không tốt, ăn ít thịt thịt ~"
Hàn Thần Hội: "............"
Được lắm, không hổ là chim của anh, cợt nhả y xì nhau:)
Hàn Thần Hội tức giận tận trời, mắt trừng to, tròn xoe, lườm nguýt Trịnh Hào Dữ một cái, cũng cho anh một ánh mắt khiêu khích, ý là tôi đã nói trước cho anh biết rồi, chút nữa trường hợp mà mất khống chế xảy ra máu me thì không phải lỗi của tôi!
Anh vũ bắt đầu không sợ chết: "Định làm gì? Tôi giết bà, bà cô, bà nhìn cái gì mà nhìn?"
Ngày hôm qua Hàn Thần Hội vẫn luôn nhịn con chim này chửi đổng, không cãi lại, nhưng cô đã sớm phát hoả.

Cô không phát huy thì cho cô là hello kitty?
Ngay cả một con chim cũng bắt đầu leo lên đầu cô ngồi ị phân chim, địa vị của cô trong cái nhà này đâu?
Hàn Thần Hội đứng dậy, ba bước như hai bước tiến tới, đứng trước mặt Trịnh Hào Dữ, chống nạnh, dí sát mặt vào con anh vũ mắng lại nó: "Thì làm sao? Ta nhìn đấy thì làm sao? Mi không cho người khác nhìn mi? Ta cứ nhìn đấy! Sao nào? Mi tới đây giết ta một cái thử xem!"
Ai biết con anh vũ kia thế mà vươn rộng đôi cánh xinh đẹp của nó vỗ phành phạch, ngón chân đạp ở trên vai Trịnh Hào Dữ hai cái.

"Ta là nhà ngươi có thể nhìn đến được sao?"
"............"
Hàn Thần Hội bị con chim phản dame cho á khẩu, không nói lại được....Anh vũ lại vỗ cánh phành phạch vui sướng hót vang.

"Ta nhiệt tình ~ he! Giống như một cái ~ nồi ~ hehe! Ta nhiệt tình ~ he! Giống như một cái ~ nồi ~ hehe! Nồi ~ hihi! Hehe!"
Ngoài trừ mấy từ "he he hi hi" thêm vào, cả một khúc không hề có tí nhạc.

Trào phúng max ping, hiệu quả tiết mục xuất sắc.

Hàn Thần Hội: "............"
Hàn Thần Hội nổi trận lôi đình.

Trịnh Hào Dữ nghiêng người về phía trước, vươn tay mò lấy một miếng thịt bò khô ở trên sô pha, lại cầm lấy một tay Hàn Thần Hội, kéo cô ngồi xuống, ngón tay cầm thịt bò nhét vào trong miệng cô.

"Ngoan, đừng nổi giận ~"
Hàn Thần Hội nghe mà muốn cảm động, rốt cuộc Trịnh Hào Dữ cũng giống người, nhưng lập tức lại nghe thấy anh bắt chước giọng khó nghe của con đỉ chim kia.

"Răng không tốt, ăn chút thịt thịt đi ~"

Nếu truyện khiến bạn thả lỏng sau một ngày căng thẳng thì hãy cho mình 1vote 1like page như một động lực để mình thêm tích cực chia sẻ đến mọi người nhé!
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.