Lâm Uyển Bạch bị giật mình, đến nỗi không thể phát ra âm thanh nào.
Hoắc Trường Uyên nhìn cô, ánh mắt như một người vô gia cư không có chốn về: "Nếu không phải làm sao? Không vào được nhà, em không định bắt anh ăn mặc thế này ra ngoài thuê phòng khách sạn chứ. Huống hồ ví tiền và chìa khóa xe đều ở trong nhà, cũng không có chứng minh thư."
"..." Lâm Uyển Bạch cuộn chặt từng ngón tay lại.
"Anh có thể ngủ ngoài sofa." Ngay sau đó Hoắc Trường Uyên nói một câu.
"..." Nét mặt Lâm Uyển Bạch dần ẩn hiện những cảm xúc bứt rứt.
Sau đó, Hoắc Trường Uyên trầm mặc mím môi, không lên tiếng nữa.
Cả căn phòng rơi vào một bầu không khí im lặng đến quái lạ.
Khi còn chưa kiên trì được mười giây, cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng mở tay ra, bí bách lên tiếng: "Thôi được rồi..."
"Làm phiền em rồi." Hoắc Trường Uyên nói với giọng chân thành.
"À, để em đi tìm cho anh gối và chăn..."
Lâm Uyển Bạch nói xong bằng tốc độ tên lửa rồi quay người vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Nhưng vì tâm trạng quá rối bời, bước chân quá gấp gáp, khi sắp tới cửa phòng cô tự vấp chân mình ngã sõng soài.
Phía sau có tiếng bước chân vững vàng tiến tới, và một tiếng cười khẽ không thể che giấu: "Có đau không? Anh chỉ ngủ nhờ ở đây một đêm, đâu phải muốn lên giường với em, em căng thẳng như vậy làm gì chứ?"
Lâm Uyển Bạch mất mặt không chịu được, ngọn lửa trên hai gò má như lan thẳng ra sau vành tai.
"... Em không có!"
Cô gạt bàn tay lớn đưa tới, cứng rắn muốn tự đứng lên, rồi đâm đầu vào phòng ngủ.
Khi Lâm Uyển Bạch ôm theo gối và chăn đi ra, cô có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cô cố gắng bước đi thật tự tại, thu dọn mọi đồ lặt vặt trên sofa, sau đó tập trung tinh thần trải chăn cho anh.
Suốt quá trình ấy, Hoắc Trường Uyên đứng ngay bên cạnh.
Lâm Uyển Bạch đặt gối xuống, chỉ hơi liếc là có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn vạm vỡ ấy, rồi cô lại nhìn chiếc sofa chật hẹp, cảm giác anh lên cũng không thể duỗi thẳng hai chân được.
"Hay là em nhường giường cho anh, em ngủ sofa nhé?"
"Không cần đâu." Hoắc Trường Uyên từ chối.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Hoắc Trường Uyên hất cằm ra hiệu với cô: "Phim truyền hình còn chưa chiếu hết, em không xem tiếp à?"
"À..."
Lâm Uyển Bạch mơ mơ hồ hồ, cứ thế bị anh kéo ngồi lên sofa.
Trong tivi là một bộ phim đang khá nổi gần đây, ngày nào cô cũng đu. Ban nãy lúc anh tắm rửa, nó đã chiếu hết một tập, bây giờ đang chiếu tập thứ hai.
Có điều lúc này, Lâm Uyển Bạch chẳng thể tập trung xem phim, thật sự là Hoắc Trường Uyên ngồi bên có cảm giác tồn tại quá mạnh.
Cô len lén liếc sang nhìn, phát hiện cánh tay gần bên phía cô của Hoắc Trường Uyên chẳng biết đã vắt lên lưng ghế sofa từ lúc nào.
Tư thế ấy giống như anh đang ôm trọn cô vào vòng tay vậy. Cho dù cô ngồi thẳng tắp, không cố tình nhìn thì cũng cảm nhận được lồng ngực hơi phập phồng lên xuống của anh, mùi hương nam tính thuộc về anh thi thoảng lại phả tới.
Lâm Uyển Bạch định thần lại.
Khi một lần nữa tập trung xem tivi, cô bỗng giật mình.
Trên đó chẳng biết từ lúc nào đã chuyển sang cảnh nam nữ nhìn thẳng vào mắt nhau đầy tình cảm. Nhạc nền rất lãng mạn, bàn tay nam chính từ từ nâng gương mặt cô gái lên, ánh mắt sáng rực như lửa dưới ánh trăng: "Anh muốn hôn em..."
Cô gái cúi mặt không trả lời, nhưng biểu cảm ngượng ngùng đã nói rõ tất cả.
Sau đó, khuôn mặt và đôi môi của hai người họ càng lúc càng gần nhau hơn...
"Cảnh tiếp theo họ sẽ lên giường."
Giọng nam trầm thấp bên cạnh đột ngột vang lên, cô nghẹn lời: "Ồ..."
Giống như chứng minh cho lời anh nói, nam nữ chính quả nhiên càng hôn càng mãnh liệt.
Hơn nữa khung cảnh còn thay đổi, ống kính lia thẳng sang một chiếc giường đỏ rực. Nam nữ chính nằm hôn nhau trên đó, khó mà tách rời, cùng với đó là tiếng thở dốc rõ ràng, quần áo của hai bên rơi xuống từng chiếc một.
Lâm Uyển Bạch cảm thấy máu huyết như đang xông lên não bộ.
Cô không thể nhìn tiếp được nữa, đứng bật dậy, gượng gạo ngáp một cái: "À, em hơi buồn ngủ, không xem nữa..."
Tiếng ấp úng của cô, cuối cùng biến thành một tiếng thở hắt ra.
Khi cô vừa dịch chuyển, Hoắc Trường Uyên cũng đột ngột đứng dậy, cánh tay dài vòng qua nách, bế bổng cô lên.
Gần như không cho cô cơ hội thứ hai lên tiếng, trong chớp mắt đã đi vào phòng ngủ. Lâm Uyển Bạch đánh mất trọng tâm rơi thẳng xuống giường của mình. Cơ thể rắn chắc cũng đè lên ngay lập tức, một cánh tay chống bên cạnh đầu cô.
Trên hông Hoắc Trường Uyên chỉ có một chiếc khăn tắm, trong lúc xô đẩy, chạm phải nhiệt độ bên trên khiến cô rụt lại như phải bỏng.
Căn phòng không bật đèn, không gian cũng tối tăm, thế nên đôi mắt thâm trầm của anh lại càng sáng quắc như lửa.
Trong đầu Lâm Uyển Bạch toàn là những lời cô bạn thân Tang Hiểu Du nói.
Buông câu dài...
Cá to...
Trong lúc hỗn loạn, cô nghe thấy anh gọi tên mình: "Lâm Uyển Bạch."
Ánh trăng mông lung bên ngoài hắt vào phòng, cô không dám nhúc nhích, dáng vẻ xấu hổ giống như búp non mới nhú đầu tháng ba, khiến sóng lòng người ta như bị thổi bùng lên.
Hoắc Trường Uyên giơ ngón tay cái lên chạm qua tóc mai của cô rồi dừng bên khóe miệng: "Anh muốn hôn em."
"..." Ánh mắt cô hỗn loạn trong khoảnh khắc.
Đây là lời thoại trong bộ phim ban nãy, nhưng bật ra từ anh còn đầy mê hoặc hơn cả nam chính.
Lâm Uyển Bạch ngây ngốc nhìn gương mặt anh sát lại gần, gần tới mức cô thậm chí có thể nhìn rõ từng sợi râu trên cằm anh.
Trong lúc hoảng hốt bối rối, cô nhắm tịt mắt lại.
Hơi thở nóng rẫy phả vào mặt cô, ngay sau đó, nhiệt độ trên bờ môi anh đã truyền sang cho cô.
Khi hơi thở của anh rời xa, Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên mở mắt.
Anh...
Hôn lên trán cô?
Lâm Uyển Bạch ngây ngốc nhìn anh. Trong bóng tối, đôi mắt ấy không hề cháy lên chút dục vọng nào, dường như thật sự giống như lời anh nói, đơn thuần chỉ muốn hôn cô mà thôi.
Không có bất kỳ tạp niệm nào, chỉ là muốn hôn cô.
Hoắc Trường Uyên thu cánh tay lại, cơ thể cao lên cũng đứng lên ngay sau đó.
Cả người chợt ấm áp, là chiếc chăn anh kéo lên, cùng giọng nói khàn khàn: "Chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon..." Lâm Uyển Bạch ấp úng nói.
Cho tới khi nhìn thấy cánh cửa bị đóng lại, cô vẫn còn chưa hoàn hồn được.
Hình như anh khác rồi...
Tuy rằng vẫn còn sự bá đạo trước kia, nhưng lại không cưỡng ép cô như thế nữa.
Lâm Uyển Bạch đưa tay chạm lên trán.
Đó là một nụ hôn dịu dàng.
Cảm giác có thứ gì đó cứ chân động mãi nơi sâu thẳm trong trái tim...