Xin Hãy Ôm Em

Chương 132



Một bó hoa to tướng như thế, muốn lờ đi cũng khó.

Dưới những ánh mắt đang đồng loạt nhìn qua của đồng nghiệp, Lâm Uyển Bạch hoảng hốt đứng lên: "À, tôi đây..."

"Đây là hoa tặng cho chị, phiền chị ký nhận lên trên này!" Nhân viên chuyển phát đi thẳng về phía cô, đồng thời đưa ra bó hoa trong tay.

Còn chưa kịp phản ứng lại, trong vòng tay Lâm Uyển Bạch đã có thêm một thứ nặng nề.

Mùi hoa hồng thơm ngát vấn vít quanh mũi, cô mới hít mấy hơi đã suýt ngất xỉu.

Sau khi nhận được chữ ký, người nhân viên nhanh chóng rời đi.

Đồng nghiệp ở bên dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội hóng chuyện, đã sớm sấn đến, mắt đảo đảo nhìn bó hoa, rút ra một tấm thiệp nhỏ: "Ấy, sao một cái tên cũng không có vậy? Chỉ có ba chữ: Tặng Uyển Uyển."

Lâm Uyển Bạch cũng đang khó hiểu không biết là ai tặng, nhìn thấy ba chữ này lập tức hiểu ra ngay.

Chỉ có một người duy nhất mới gọi cô như vậy.

Cô lại cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong tay, nó bỏng như lửa vậy.

"Tiểu Bạch, rốt cuộc là ai tặng vậy?"

Lần lượt có đồng nghiệp xúm lại, vây xung quanh bó hoa: "Đúng vậy đấy, một bó hoa to như thế này phải đến 99 bông hồng ấy nhỉ? Đúng là đẹp sắp mù mắt đến nơi rồi, quan trọng là hoa này bao nhiêu tiền chứ?"

Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống không trả lời mà tạm thời đặt nó lên bàn: "Tôi vào nhà vệ sinh một lát!"

Nói xong, cô cầm di động chạy về phía nhà vệ sinh.

Sau khi đi vào, cô mở cánh cửa trong cùng ra, dựa vào, bình ổn lại nhịp tim mấy giây rồi gọi vào số của Hoắc Trường Uyên.

Đường truyền nhanh chóng được kết nối, vài giây sau đó lập tức có người bắt máy.

Nhưng đầu ấy mãi không lên tiếng. Im lặng quá lâu, Lâm Uyển Bạch đành nói trước: "Hoa rất đẹp..."

"Thích không?" Bấy giờ Hoắc Trường Uyên mới nói.

"Rất thích..." Cho dù biết anh không nhìn thấy, Lâm Uyển Bạch vẫn khẽ gật đầu, giọng nói khẽ khàng như cánh bướm: "Cảm ơn anh."

"Em biết anh cần lời cảm ơn kiểu gì nhất mà."

Cô nói cong lời cảm ơn, anh lập tức đáp lại một câu như vậy.

Nhưng hình như cảm xúc không đúng lắm, hơn nữa nghe kỹ thì có vẻ anh cũng không ở trong phòng làm việc, có chút tạp âm. Cô tò mò hỏi: "À... Hoắc Trường Uyên, anh đang ở ngoài sao?"

"Ừm, vừa tới sân bay." Hoắc Trường Uyên ngừng lại một lát, khi lên tiếng giọng có vẻ buồn rầu: "Đột xuất có một dự án xảy ra vấn đề, cần anh đích thân qua đó, có thể phải đi công tác vài ba hôm."

Lâm Uyển Bạch "ồ" một tiếng, biểu thị sự thông cảm.

Một người như anh, sẽ mãi mãi chẳng bận hết việc.

"Chả muốn đi!" Hoắc Trường Uyên bất ngờ rầu rĩ lên tiếng.

"Ơ..." Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.

Đầu kia lại nhanh chóng truyền tới một câu nói như bật ra từ từng kẽ răng: "Sớm biết vậy, trưa nay không nên thả em xuống giường!"

"..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, người đàn ông này!

"Hay là em xin nghỉ phép, cùng anh đi công tác đi, nhé?"

Âm cuối cùng còn ngân dài mang theo cảm giác dụ dỗ mê hoặc lòng người.

Trước kia khi giao dịch, anh cũng từng "đóng gói" bắt cóc cô đi, nhưng quan hệ giữa hai người bây giờ đã khác. Chuyện này nghe thôi đã khiến người ta thấy xấu hổ, những ngón chân trong đôi giày của cô như co quắp lại hết.

"Đừng mà..."

Lâm Uyển Bạch ngứa ngáy trong lòng nhưng vẫn từ chối: "Em đợi anh quay về!"

Hoắc Trường Uyên có vẻ không mấy vui vẻ nhưng đầu kia, Giang Phóng đã nhắc nhở về thời gian, cuối cùng anh đành thôi.

Ngắt máy xong, giống như ban nãy, Lâm Uyển Bạch phải cần mấy giây bình tĩnh lại mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Trở về phòng làm việc, các đồng nghiệp vẫn còn tỏa ra ánh mắt trái tim đầy ngưỡng mộ.

Trước kia hồi đại học, trong ký túc xá luôn có những bạn học nữ nhận được hoa hồng của bạn trai, bầu không khí ngọt ngào đó dường như có thể lan tỏa tới mỗi ngóc ngách. Đến tận khi tốt nghiệp cô vẫn chưa yêu đương gì, thế nên từ nhỏ tới lớn chưa biết nhận hoa của người khác giới là thế nào.

Lâm Uyển Bạch vuốt ve những cánh hoa hồng, ngón tay thấm đẫm hương thơm.

Hoắc Trường Uyên đâu có biết, anh cũng mang tới cho cô biết bao nhiêu lần đầu tiên.

...

Bó hoa quá to, đến nỗi tối về tới nhà, cô có thể hái vài bông ra để ngâm bồn tắm.

Tỉnh dậy, cô có cảm giác người mình vẫn thơm nức. Lúc ra cửa, cô bất giác nhìn về phía cánh cửa đối diện.

Mới có một ngày mà đã có chút nhớ nhung rồi...

Chập tối tan làm, Tang Hiểu Du qua tìm cô đi dạo phố, hai người chen nhau lên xe buýt. Giờ tan tầm rất đông đúc, gần như không còn khe hở. Khi chiếc di động trong túi đổ chuông, cô trong giây lát không thể rút ra ngay được.

Tang Hiểu Du ở bên cạnh giúp đỡ, nháy mắt nhìn cô: "Này, điện thoại của bạn trai!"

Lâm Uyển Bạch đón lấy, trên màn hình hiển thị ba chữ "Hoắc Trường Uyên".

Dưới biểu cảm trêu chọc của cô bạn nhỏ, cô xấu hổ đặt lên tai.

"Đang làm gì thế?"

Qua đường truyền, giọng nam trầm vang lên.

Lâm Uyển Bạch báo cáo với anh như cô vợ nhỏ: "À, em vừa tan làm, cùng Cá nhỏ ra ngoài đi dạo, lát nữa ăn ở ngoài luôn rồi về nhà..."

"Ừ." Hoắc Trường Uyên uể oải đáp.

Anh kéo hơi khá dài, nếu cô đoán không nhầm, anh nhất định lại đang hút thuốc.

Lâm Uyển Bạch tò mò hỏi: "Khi nào anh quay về?"

"Nhớ anh à?" Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại cô.

Hơi thở của Lâm Uyển Bạch như khựng lại, cô ngượng ngập im lặng.

"Anh nhớ em."

Ba chữ này vọng tới, tai cô nóng rần lên, ngay sau đó, cô lại nghe thấy anh nói tiếp: "Nhớ tới đau cả tay."

"..." Lâm Uyển Bạch hiểu ra chậm một nhịp, khẽ cắn khóe môi.

Thật đen tối...

"Chiều ngày kia anh về."

"Ồ, em biết rồi."

Lâm Uyển bạch nhẩm tính thời gian, vừa hay là thứ Bảy.

Hình như ở bên đó anh vẫn đang bận công việc, có người xin chỉ thị gì đó, trước khi ngắt máy anh khẽ nói một câu: "Đợi anh về, xem anh giải quyết em ra sao!"

Tang Hiểu Du giúp cô nhét lại điện thoại vào túi, dĩ nhiên không buông tha cho cô: "Tiểu Bạch, cậu và Hoắc tổng nói chuyện gì thế?"

"À thì..." Lâm Uyển Bạch ấp úng giây lát.

"Mình biết rồi, nhất định lại là chuyện cấm trẻ con!" Tang Hiểu Du kêu lên.

Trên xe buýt rất đông người, Tang Hiểu Du giọng vốn đã to, tiếng kêu ấy khiến ai cũng quay ra nhìn.

Lâm Uyển Bạch mất mặt không dám ngẩng đầu lên, cũng may phía trước là tới trạm, cô kéo Tang Hiểu Du bon chen chạy xuống.

Trạm xe cách trung tâm thương mại không xa, qua một con đường là tới. Tuy rằng bẩm sinh con gái sinh ra thích đi mua sắm, nhưng cô thì bình thường, không ghét cũng không quá cuồng nhiệt, cảm thấy mua đủ là được, hơn nữa cô cũng quen mua đồ online, tiện và nhanh chóng.

Tang Hiểu Du vừa vào đã điên cuồng lượn khắp nơi.

Đi tới trước một tủ kính, cô ấy kéo cô lại: "Tiểu Bạch, chiếc váy này đẹp quá! Cậu mặc nhất định rất xinh!"

"Đắt quá!" Lâm Uyển Bạch nhìn giá rồi lắc đầu.

"Không sao!" Tang Hiểu Du dĩ nhiên hiểu tâm ý của cô, kéo cô chạy vào trong quầy: "Chúng ta cứ vào thử đã, cho đỡ nghiện!"

Sau khi đi vào, cô nhân viên nhiệt tình tới tiếp đón. Nghe Tang Hiểu Du nói xong, cô ấy cởi chiếc váy trên người ma-nơ-canh xuống, đồng thời dẫn cô vào cả phòng thay đồ.

Khi cô đi ra thì thấy Tang Hiểu Du đang nhíu mày nhìn về một phía.

"Cá nhỏ, sao thế?" Lâm Uyển Bạch khó hiểu bước qua.

Thấy Tang Hiểu Du hơi ngước lên, lẩm bẩm một câu: "Hình như mình nhìn thấy cô em gái khó ưa của cậu đấy!"

Cô cũng nhìn theo hướng đó, trước cửa có một người phụ nữ tóc xoăn đi giày cao gót, khắp người toàn hàng hiệu, kiêu hãnh đối mặt với cô nhân viên như một con chim công, còn ai ngoài Lâm Dao Dao.

"Mình cởi áo ra đã, chúng ta đi thôi!"

Lâm Uyển Bạch không muốn gây thêm nhiều phiền phức không cần thiết, khẽ nói rồi định quay người đi về phía phòng thay đồ.

Nhưng Lâm Dao Dao tinh mắt đã phát hiện ra cô: "Lâm Uyển Bạch!"

"Sao dạo này tôi hay gặp chị thế nhỉ!" Cô ta rảo bước đi tới, khoanh tay nhìn cô.

"Tôi mới là người phải nói câu này đấy." Lâm Uyển Bạch chau mày.

"Ồ! Vậy chẳng lẽ chị cũng vào đây mua quần áo!" Lâm Dao Dao đi giày cao gót, dáng lại càng cao hơn một chút, cô ta như nhìn xuống cô: "Chị có biết quần áo ở đây bao nhiêu tiền không mà đòi mặc thử? Còn nói, thật ra chạy vào đây mặc thử cho đỡ thèm chứ gì?"

"Cô mặc kệ chúng tôi có mua được hay không!" Tang Hiểu Du tức giận nói.

"Vậy có nghĩa là mua không nổi rồi? Còn vờ vịt nỗi gì, tôi cũng thấy mất mặt thay!" Lâm Dao Dao ngạo nghễ.

Lần nhục nhã trong quán ăn Tây trước đó còn chưa dịu bớt, nhưng cũng giống như hôm ở quán bar, cô ta vẫn dồn mọi căm phẫn lên đầu cô.

Ban nãy Lâm Dao Dao đã đặc biệt nhìn quanh, không hề có bóng dáng Hoắc Trường Uyên, thế nên lại càng hằm hè hơn, muốn nhân cơ hội này đòi lại hết mọi sự ấm ức.

Lâm Dao Dao chỉ vào người nhân viên và nói: "Bộ váy trên người chị ta đẹp đấy, gói lại cho tôi!"

Lâm Uyển Bạch nghe xong bèn cúi đầu xuống nhìn váy.

Đúng là một chiếc váy rất đẹp, thiết kế tỉ mỉ, chất liệu cũng thích hợp mặc vào mùa thu đông. Trên eo còn có hai nút thắt nhỏ hình bươm bướm, thêm vài phần tao nhã. Cô thay xong đã soi gương ở bên trong, rất vừa vặn, rất xinh.

Cô nhân viên thấy vậy, đành khó xử hỏi: "Thật ngại quá thưa cô, hai cô có mua không ạ? Cả tiệm chỉ còn lại một chiếc này. Nếu hai cô không mua thì cô đây..."

"Mua! Ai nói chúng tôi không mua!" Tang Hiểu Du tức giận.

"Cá nhỏ..." Lâm Uyển Bạch vội lên tiếng.

"Không ăn được bánh bao thì cũng phải hít được mùi thơm! Cậu nhìn cái điệu bộ của cô ta đi, lỗ mũi sắp dựng ngược lên trời rồi. Hôm nay mình phải đại diện mặt trăng trừng trị cô ta!" Tang Hiểu Du hậm hực nói xong, bèn cố tình đi tới trước mặt Lâm Dao Dao, khoát tay: "Bộ mặc trên người và mấy bộ kia nữa chúng tôi lấy cả! Làm đơn đi!"

Lâm Dao Dao phá lên cười không chút khách khí, khôi hài nhìn họ, những tưởng họ chỉ đang cố tình phô trương thanh thế.

Cho đến khi nhìn thấy Lâm Uyển Bạch rút chiếc thẻ đen trong túi xách ra, biểu cảm của cô mới cứng đờ lại.

Cô nhân viên cũng nhìn thấy, kích động vô cùng, gần như cúi rạp người xuống: "Thưa chị, mời chị qua bên này thanh toán!"

"Vâng." Lâm Uyển Bạch gật đầu, đi theo.

Dù sao đây cũng là mâu thuẫn giữa cô và Lâm Dao Dao, sao có thể bắt Tang Hiểu Du thanh toán. Hơn nữa tình hình của cô ấy cô hiểu rõ, kiểu gì cũng lại quẹt sạch thẻ tín dụng thôi, huống hồ cô ấy chỉ ra mặt thay mình.

"Nhìn thấy chưa, chúng tôi mua hết rồi!"

Thanh toán xong, Tang Hiểu Du đắc ý như sắp bay lên trời, trước khi đi còn cố tình lớn tiếng: "Tôi khuyên một số người, không mua thì đi ngay cho, đừng chỉ mong vào đây cho đã rồi làm phiền việc kinh doanh của người ta!"

Khi bóng hai người họ khuất hẳn, Lâm Dao Dao tức đến nghiên người.

Giống như muốn chứng thực điều gì đó, cô ta chạy nhanh tới quầy thu ngân: "Xin lỗi, có thể cho tôi xem hóa đơn vừa rồi không?"

Năm phút sau, Lâm Dao Dao bước ra khỏi cửa hàng, suýt giẫm gãy giày cao gót.

Nghĩ tới ba chữ "Hoắc Trường Uyên" vừa nhìn thấy trên hóa đơn, cô ta hận đến nghiến răng kèn kẹt. Chị ta lại được cầm thẻ đen của anh Trường Uyên, xứng sao?

"Lâm Uyển Bạch, chúng ta cứ đợi đó!"

Nắm chặt chiếc túi xách hàng hiệu trong tay, Lâm Dao Dao nghiến răng.

Cô ta cười khẩy, chợt nghĩ tới chuyện gì đó bèn rút di động ra.

Cô ta gọi một cuộc điện thoại quốc tế, khi người kia bắt máy lập tức bày ra vẻ mặt ngây thơ đáng yêu: "Alô? Chị Sunny ạ, em là Dao Dao vẫn luôn tương tác với chị trên instagram đó, khi nào chị về nước thế..."

~Hết chương 132~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.