Khi Lâm Uyển Bạch ngẩng lên, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Tới bây giờ cô vẫn không dám tin, mình lại dám to gan lớn mật làm chuyện như vậy. Ban nãy trên đỉnh đầu vọng xuống âm thanh bật ra từ cổ họng anh, cô hồi tưởng lại vẫn cảm thấy cả trái tim nóng bừng lên.
Trong miệng ngập đầy mùi vị của anh, mãi không thể tan đi.
Xấu hổ không tưởng được, Lâm Uyển Bạch cuống quýt kéo chiếc khăn tắm giật xuống ban nãy lên, đắp lại vào hông anh rồi có ý định chạy trốn.
Nhưng sao cô có thể được như ý, một cánh tay đã kịp thời giữ chặt cô lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, cô đã bị bế ngồi lên đùi anh, toàn bộ là một sức mạnh kìm kẹp. Cô hoảng loạn ngẩng đầu, đập mắt vào là ánh nhìn u tối ấy. Bấy giờ cô mới bàng hoàng phát hiện ra trong đó toàn là sóng dữ, dường như anh vẫn còn đang đắm chìm trong dư âm của sự kích tình.
Lâm Uyển Bạch run rẩy né tránh nhưng nhanh chóng bị anh giữ chặt lấy cằm, ép cô nhìn vào mắt mình.
"Tiểu yêu tinh!" Hoắc Trường Uyên bất ngờ mắng một câu rồi thu chặt cánh tay đặt trên eo cô lại: "Lại dám dỗ đàn ông bằng cách này à? Hm?"
Đã làm rồi không thể chối cãi, Lâm Uyển Bạch đành bấm bụng hỏi: "Hoắc Trường Uyên, vậy anh... rốt cuộc đã nguôi giận chưa?"
Hoắc Trường Uyên không lên tiếng, nhưng ánh mắt rõ ràng đã tối đi nhiều.
Lâm Uyển Bạch có phần bối rối, cả người bất ngờ mất đi sức nặng mãnh liệt, cô bị anh bế thẳng lên đi về phía giường.
Gần như chỉ vài ba bước chân, họ đã ngã xuống giường.
Hoắc Trường Uyên một tay nâng mặt cô lên hôn. Giữa lúc môi lưỡi đan cài, anh cất giọng trầm trầm: "Muốn khiến anh nguôi giận, lát nữa em phải bán sức một chút!"
Nguôi giận ư?
Bây giờ anh không những hết giận, còn rất hưng phấn.
Trong âm thanh xé túi bao cao su xen lẫn tiếng thở dốc của hai người nam nữ...
...
Buổi trưa, đa số mọi người đều tới phòng trà nước.
Lâm Uyển Bạch chống tay lên má, màn hình máy tính đen ngòm soi rõ nét mặt bứt rứt của cô.
Cô cầm chiếc di động vẫn chưa đút vào ngăn kéo lên, gọi vào một số. Đầu kia bắt máy rất nhanh, trạng thái nhẹ nhõm khác hẳn với cô. Có thể nghe thấy tiếng lật giở tài liệu và tiếng bút ký tên lên giấy sột soạt.
Lúc này đã là giờ nghỉ trưa mà anh vẫn chưa rảnh.
Đứng trên cao phải chịu được giá lạnh, Lâm Uyển Bạch thậm chí còn tưởng tượng được dáng vẻ của anh: Ngồi trên chiếc ghế tựa, một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút mực ký tên, cô chợt đau lòng.
"Nhớ anh à?"
Giọng nam trầm đột ngột vọng tới.
Cho dù cách nhau đường truyền điện thoại, Hoắc Trường Uyên vẫn có thể nhẹ nhàng chọc được cô.
"Còn lâu!" Lâm Uyển Bạch vội che loa đi, cũng may mấy đồng nghiệp bà tám xung quanh không có mặt. Cô đỏ mặt giải thích: "Em có chuyện muốn nói với anh..."
"Ừ." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
"Ban nãy anh Yến Phong gọi điện thoại cho em..." Lâm Uyển Bạch bắt đầu lên tiếng vẻ thăm dò.
"Lại phải đi gặp anh ta?" Còn chưa đợi cô nói hết câu, đầu kia đã hỏi thẳng.
"Vâng..." Lâm Uyển Bạch thành thật đáp: "À, vì em đã hứa với anh, lần sau nếu có hẹn hai anh ấy, em nhất định sẽ hỏi ý kiến anh trước."
Chủ yếu là vì cô sợ chọc giận anh.
Dỗ đàn ông vui tuyệt đối là chuyện khó nhất thiên hạ. Lần trước cô phải tốn rất nhiều sức mới dỗ được anh. Hơn nữa việc ấy cô cũng không muốn làm lại lần thứ hai nữa. Không đúng, không thể làm lại cả đời này!
Quả thực xấu hổ!
"Không cho phép!" Hoắc Trường Uyên trầm giọng, cây bút trong tay chợt dựng lại.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, có chút khó xử, cố gắng nói tiếp: "Anh Yến Phong bay chuyến chập tối, em chỉ đi tiễn thôi, chẳng là sẽ về rất nhanh..."
"Anh ta quay về New York?" Nghe xong, Hoắc Trường Uyên khá ngạc nhiên.
"Vâng!"
"Thằng bé cũng đi theo?"
"Ừm."
Lâm Uyển Bạch nắm chặt di động, còn muốn lan man thêm vài câu nhưng đầu kia bất ngờ lên tiếng: "Anh biết rồi, em có thể đi."
Ngày sau đó, hình như có người gõ cửa đi vào báo cáo công việc, anh nói một câu "Anh bận rồi" sau đó cúp máy.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người nhìn màn hình di động.
Trở mặt trước sau cũng nhanh quá đấy...
Được sự cho phép của Hoắc Trường Uyên, sau khi tan ca, Lâm Uyển Bạch ngồi taxi tới sân bay.
Khi cô đến nơi, bố con Yến Phong đã check-in xong, Tiêu Vân Tranh cũng đứng một bên, có vẻ đang nói lời tạm biệt.
Thấy cô đi tới, họ đều dừng lại cùng lúc.
Yến Phong khẽ thở dài: "Anh vốn còn định dẫn Châu Châu về nước ở một thời gian, không ngờ gia đình bỗng nhiên có người đổ bệnh. Ông muốn gặp cháu nội, không còn cách nào khác, đành phải về ngay!"
Lâm Uyển Bạch gật đầu. Từ trước đó khi Yến Phong chuyển trọng tâm sang Mỹ, cả nhà anh cũng di dân sang đó theo.
Thằng bé lưng đeo túi sách buồn rầu, chạy qua nắm lấy tay cô lắc lắc: "Tiểu Bạch, cháu sẽ quay lại thăm cô sớm thôi, cô đừng quên nhớ cháu mỗi ngày nhé!"
"Được, cô sẽ nhớ cháu, ngày nào cũng nhớ!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười hứa hẹn.
Yến Phong nhìn cô, trong ánh mắt như chất chứa ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ đúc kết thành một câu: "Tiểu Uyển, nhớ là có bất kỳ chuyện gì cũng gọi điện thoại cho anh nhé!"
"Vâng." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Họ nói chuyện thêm mấy câu thì loa thông báo bắt đầu nhắc nhở chuyến bay.
"Không còn sớm nữa, bọn anh phải qua cửa kiểm tra an ninh đây!" Yến Phong nhìn lên màn hình điện tử, sau đó không quên dặn dò: "Vân Tranh, giúp anh đưa Tiểu Uyển về nhé!"
"Anh yên tâm!" Tiêu Vân Tranh đồng ý.
Hai người họ nhìn mãi cho đến khi hai bố con Yến Phong qua cửa kiểm tra an ninh, vẫy tay tạm biệt rồi mới rời đi.
Vừa ra khỏi đại sảnh sân bay, Tiêu Vân Tranh bỗng gọi cô một tiếng.
"Lâm Uyển Bạch."
Lâm Uyển Bạch có phần khó hiểu: "Sao thế ạ?"
Hôm nay cô vừa đến đã phát hiện sự khác lạ của anh ấy, anh ấy cứ nhíu mày suốt không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Lúc này biểu cảm anh ấy nhìn cô cũng có phần nghiêm nghị, như có lời muốn nói vậy.
"Anh nghe anh Phong nói, em và Hoắc tổng của Hoắc Thị..."
Lâm Uyển Bạch đang nghe thì bỗng nhiên ánh mắt quét phải thứ gì đó.
Cô vô thức nhìn qua, mở to mắt có phần kinh ngạc, như không dám tin.
Nuốt nước bọt, tâm tư cô đã bay đi xa. Lâm Uyển Bạch cầm chặt túi xách vội vàng nói: "À, em xin lỗi, em bỗng nhiên có chút chuyện. Tiêu Vân Tranh, lát nữa anh cứ tự về đi ạ!"
Nói xong, cô bèn rảo bước chạy về một phía nào đó.
Lưu lượng người và xe bên ngoài đại sảnh sân bay là rất lớn. Lâm Uyển Bạch rảo bước đi, chiếc xe Land Rover màu trắng hoàn toàn lọt vào tầm mắt.
Xe không tắt máy, qua kính chắn gió có thể nhìn rõ gương mặt cương nghị. Trong tay anh kẹp điếu thuốc, cùng với động tác nhả khói của anh, làn khói trắng cũng từ từ bay lên.
Đúng là anh thật!
Ban nãy cô còn tưởng mình nhìn nhầm!
Nhịp tim đập nhanh hẳn lên, Lâm Uyển Bạch đi qua kéo cửa xe, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông ngồi trong xe ghế lái.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, không thể rời mắt khỏi anh: "Hoắc Trường Uyên, sao anh lại tới đây?"
"À, vừa hay có một vị khách hàng phải tiễn." Hoắc Trường Uyên gạt tàn thuốc.
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch bất giác mím môi.
Câu nói này không có quá nhiều sức thuyết phục. Một sếp lớn như anh không thể làm một việc nhỏ như vậy, hơn nữa cho dù là chuyện công, bên cạnh anh cũng còn sự tồn tại của trợ lý Giang Phóng.
Nghĩ tới chuyện mình ra sân bay tiễn bố con Yến Phong, hành động của anh càng giống như đang theo dõi...
Dường như bị cô nhìn chăm chú mãi, Hoắc Trường Uyên nhíu mày: "Nhìn gì chứ!"
Lâm Uyển Bạch thoáng thấy chút gượng gạo ánh lên trong đôi mắt anh, lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình.
Tuy rằng cảm thấy anh ấu trĩ, nhưng trong lòng lại như có ai đánh đổ một hũ mật vậy.
Nắm chắc dây an toàn trong tay, cô không cài ngay lập tức, mà đột ngột rướn người về phía anh. Một tiếng "chụt" rất khẽ vang lên trong khoang xe. Cô chỉ hôn lên khóe miệng như chuồn chuồn đạp nước rồi rời đi ngay.
Hoắc Trường Uyên nuốt nước bọt: "Lại quyến rũ anh?"
"Em còn lâu!" Lâm Uyển Bạch cũng sầu não vì sự kích động của mình, xấu hổ phủ nhận, đồng thời mượn động tác cài dây an toàn để che giấu: "Anh mau lái xe đi, em nhìn thấy phía sau có rất nhiều xe không có chỗ đỗ..."
Nhưng Hoắc Trường Uyên không vội, ngược lại vươn tay về phía cô.
Anh bá đạo giữ lấy gáy cô, tiếp tục lại một nụ hôn sâu.
Anh bất chấp những tiếng còi lia lịa phía sau, hôn đến khi cô xin hàng mới miễn cưỡng thả ra.
Anh khởi động lại xe, Lâm Uyển Bạch bò rạp lên ghế, đỏ mặt như một cô dâu nhỏ.
Tiêu Vân Tranh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhíu mày nhìn về phía chiếc Land Rover trắng vừa đi khuất.
Những lời ban nãy không cần hỏi nữa, vì anh ấy đã tận mắt chứng kiến hai người họ hôn nhau trong xe như chốn không người, cảnh này đã cho anh ấy đáp án.
Khi thu lại tầm mắt, biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy hơi ngập ngừng, lại có chút phức tạp.
...
Từ sân bay trở lại thành phố cũng là lúc nơi đây đã lên đèn.
Hoắc Trường Uyên không lái thẳng xe về nhà mà dừng lại trước cửa một nhà hàng. Đã hơi muộn, anh không định bắt cô về nhà làm nữa mà ăn ở ngoài luôn.
Bãi đậu xe vẫn rất đông những chiếc xe hạng sang. Động tác mở cửa của Lâm Uyển Bạch hơi chần chừ.
Hoắc Trường Uyên đã vòng qua đầu xe, đi sang nắm lấy tay cô: "Chỗ này không đắt, hơn nữa anh là khách VIP, có thể được giảm giá."
"Vâng." Lâm Uyển Bạch gật đầu, xấu hổ vì bị anh nhìn thấu tâm tư.
Nhà hàng này là nhà hàng đồ Trung, chuyên làm các món Tứ Xuyên. Khác với bố cục của nhiều nhà hàng truyền thống, cho dù là đại sảnh, mỗi bàn cũng đều có không gian riêng tư. Họ ngồi vào một vị trí gần cửa sổ.
Thấy anh mỗi lần lật tờ menu là lại định gọi một món, Lâm Uyển Bạch nhỏ giọng nhắc nhở: "À, Hoắc Trường Uyên, chúng ta ăn không hết đâu..."
"Không sao." Hoắc Trường Uyên khẽ biểu thị, anh gập thực đơn lại nói với người phục vụ một câu: "Thêm một bát thịt bò sôi sục và một đĩa cà tím xào cay nữa, nhanh một chút!"
Sau khi ghi xong, người phục vụ cúi chào rồi rời đi.
Lâm Uyển Bạch bất giác nhìn về phía đối diện, dường như từ lúc gặp anh ở sân bay tới giờ, đuôi mày của anh luôn giữ trạng thái hơi nhướng cao.
"Hoắc Trường Uyên, anh vui lắm à?" Cô hỏi dò.
"Ừ." Hoắc Trường Uyên lại nhướng mày thêm chút.
Sao lại không vui chứ. Cả hai tình địch lớn nhỏ đồng thời đi một lúc, đáng lẽ phải gọi thêm bát canh!
Nhà hàng có vẻ mời về khá nhiều đầu bếp, nên tốc độ lên món rất nhanh. Chưa đợi bao lâu, phục vụ đã lần lượt bê các món lên.
Lâm Uyển Bạch nhìn cả bàn đầy món ăn, không thiếu món nào mà chỉ có hai người họ, chỉ hận không thể ăn hết sạch. Cô nhíu mày quở trách: "Hoắc Trường Uyên, anh gọi nhiều quá..."
"Em gầy lắm, ăn nhiều vào." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Lâm Uyển Bahcj đang định gật đầu thì nghe thấy anh tiếp tục buông một câu: "Nếu không, buổi tối lấy đâu ra sức cùng anh ngủ?"
Anh vừa dứt lời thì cũng là lúc người nhân viên bê món cuối cùng lên.
Lâm Uyển Bạch lập tức đỏ mặt.
Nhưng anh lại cố tình gi tay ra, nắm lấy tay cô.
Lâm Uyển Bạch hoảng loạn nhìn trái nhìn phải, cũng may bàn họ cách bàn bên một quãng, cô cố gắng rút tay về: "Đừng đùa nữa, em muốn ăn rồi..."
Hoắc Trường Uyên không những không buông, hơn nữa còn xoay tay cô lại, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay cô.
Lâm Uyển Bạch đỏ mặt tía tai, cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay trào dâng, tràn vào tận trái tim. Cô ngượng ngập, nhất là khi phát hiện gần đó có người đang nhìn mình, thậm chí đi về phía này.
Động tác ngang nhiên ấy bị mọi người nhìn thấy, cô vội rút tay về.
Người đó vẫn tiếp tục đi, có vẻ như lao thẳng về phía cô. Nhưng sau khi đứng lại, người ấy lại lên tiếng nói với Hoắc Trường Uyên: "Trường Uyên, tới đây ăn à?"
Là một người đàn ông trung niên đã có tuổi, khoảng trên dưới năm mươi, ngữ khí rất thân thuộc.
Hoắc Trường Uyên nghe vậy ngẩng đầu lên, đứng hẳn khỏi ghế: "Chú Trịnh."
"Từ xa chú đã ngờ ngợ là cháu, cũng một thời gian không gặp rồi. Sao hả? Gần đây sức khỏe của bố cháu thế nào?"
"Rất tốt ạ." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
"Vậy là tốt rồi! Gần đây khá bận, chú không có thời gian ghé chơi. Đợi tuần sau rảnh hơn, chú sẽ tới tìm anh Hoắc câu cá. Gần đây mới mở một khu câu, câu cá ở đó đã lắm!" Đối phương cười ha ha nói xong, mới quay sang phía bên cạnh, hỏi với vẻ hơi ngập ngừng: "Cô đây là..."
Thấy người ấy tập trung đến mình, Lâm Uyển Bạch lập tức sốt sắng, cắn môi đứng dậy theo.
Từ câu từ cũng có thể nghe ra, Hoắc Trường Uyên và vị trưởng bối này khá thân, hơn nữa đối phương còn thân với bố của anh hơn. Thật ra cô hơi ngượng, không biết mình có nên tránh mặt không.
Cô bấu hai tay vào nhau, nghe anh lên tiếng giới thiệu: "Bạn gái của cháu."
"Ồ, ha ha..." Đối phương rõ ràng đã sững người, chẳng mấy chốc bật cười: "Hai đứa tiếp tục ăn đi, bên kia chú còn đi với bạn!"
Hoắc Trường Uyên gật đầu nói một câu: "Chú Trịnh đi ạ", rồi ngồi lại xuống bàn.
Lâm Uyển Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống vị trí của mình.
Cô cầm lại đũa lên, phát hiện Hoắc Trường Uyên ở đối diện không nhúc nhích, mà nhíu mày, có vẻ đang trầm tư chuyện gì.
Lâm Uyển Bạch nuốt nốt miếng thịt bò, dè dặt hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh sao vậy?"
"À, không sao." Hoắc Trường Uyên cất hết mọi cảm xúc đi.
Thấy cô cứ chớp mắt nhìn mình, anh gắp một ít thịt cho cô: "Ăn nhiều vào!"
"Ồ..." Lâm Uyển Bạch cúi đầu vì hiểu ra ý tứ sâu xa của anh.
Khi cô len lén ngẩng lên nhìn thì anh đang bê cốc nước chậm rãi uống, sự thoải mái trên nét mặt như khiến cô ảo giác về mọi cảm xúc vừa rồi của anh.
Ăn xong một bữa no trở về, dọc đường không tắc nghẽn, chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước khu nhà cũ.
Khi vào tòa nhà, Hoắc Trường Uyên đưa tay ôm lấy eo cô, gần như kéo cô đi thẳng lên tầng trên, cũng không tốn quá nhiều sức lực. Anh thẳng thừng rút chìa khóa mở cửa.
Sau khi bước vào, chưa kịp bật đèn, anh đã quay người đè cô lên cánh cửa.