Hoắc Trường Uyên xị mặt không nói gì, vẫn nheo mắt lại, bờ môi mím chặt thành một đường thẳng..
"Hoắc Trường Uyên, lẽ nào gặp em mà anh không vui?"
Lâm Uyển Bạch buông bàn tay níu áo vest của anh xuống, sau đó cúi đầu, hạ thấp vai, giọng nói càng lúc càng lí nhí: "Nếu anh không vui lát nữa ăn cơm xong em quay về Băng Thành là được rồi..."
Nói rồi, cô thật sự cúi xuống, định chui ra ngoài qua nách anh.
"Quay lại!" Hoắc Trường Uyên khẽ quát.
Đương nhiên anh sẽ không để cô đi, chỉ vươn tay xách cô lên như xách một con gà nhỏ, một lần nữa cố định cô trong phạm vi của mình. Anh cười khẩy một tiếng, hỏi sắc bén: "Lấy lùi làm tiến, học ai vậy?"
"..." Ánh mắt Lâm Uyển Bạch né tránh.
"Có phải cô dạy em không?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.
Lâm Uyển Bạch ngẩn người, không nói gì coi như mặc nhận.
Quả thực là Hoắc Dung dạy cô. Lúc đó sau khi ngắt điện thoại của anh, Lâm Thành càng lúc càng gần, cô càng lúc càng thấp thỏm và bất an, nhất là khi nghĩ đến sự phẫn nộ của anh sau cơn sửng sốt. Cô nói hết mọi lo lắng của mình cho Hoắc Dung, bà đã cho cô chủ ý như vậy...
Nhưng không ngờ lại bị anh nhìn thấu ngay lập tức!
Lâm Uyển Bạch thấy không thể qua quýt cho xong chuyện, đành ngẩng đầu lên: "Hoắc Trường Uyên, em nhớ anh rồi..."
Giọng nữ mềm oặt như một sợi lông vũ phẩy nhẹ vào trái tim.
Hoắc Trường Uyên vốn đang đầy một bụng lửa giận, cứ thế tắt ngấm sau bốn chữ dịu dàng của cô.
Anh nâng mặt cô lên, làm một chuyện đã muốn làm từ lâu.
Một nụ hôn mãnh liệt ập xuống, Lâm Uyển Bạch bị ép phải há miệng ra, đón lấy hơi thở của anh.
Một nụ hôn rất sâu, rất sâu, cổ áo của cô chẳng biết đã bị giật tung ra từ lúc nào. Dưới ánh đèn, cảnh xuân kiều diễm.
Hoắc Trường Uyên tựa trán mình vào trán cô, hơi thở nặng nề, nhắm nghiền mắt lại, lồng ngực phập phồng như đang cố gắng bình ổn lại những rục rịch phấn khích trong huyết mạch, cô luôn rất dễ dàng khơi dậy được dục vọng của anh.
Anh rất muốn, nhưng không thể làm vậy ở đây.
Không sạch sẽ, cũng không vệ sinh, hơn nữa càng không thoải mái đã đời.
Lát sau, Hoắc Trường Uyên buông cô ra, tiện thể giúp cô cài lại cúc áo và chỉnh lại cổ áo bung ra.
Anh hôn nhẹ lên mí mắt run rẩy của cô: "Rửa mặt đi rồi mình về."
"Ồ..." Cô ngoan ngoãn đáp lại.
Lâm Uyển Bạch đi ra trước bồn rửa tay, nhìn thấy mình trong gương, mặt đỏ bừng như khỉ đít đỏ vậy.
Cô dùng nước lạnh táp lên một lúc cho dịu cơn nóng rồi mới chậm rãi quay về.
Hai người một trước một sau rời đi, rồi lại một sau một trước trở lại, như không hề có liên quan gì.
Nhưng Hoắc Dung lại nhạy bén chú ý thấy mặt Lâm Uyển Bạch ngoại trừ việc ửng đỏ thì miệng cũng hơi khác, vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng bị ai đó hằn học ngược đãi, bà không khỏi cười mắng trong lòng.
Đúng là sốt sắng!
Một tiếng đồng hồ sau, kết thúc bữa cơm.
Khi đi xuống bậc thềm nhà hàng, nửa người Hoắc Dung dựa cả vào Lâm Uyển Bạch, một tay chống lên trán, nhíu mày, giống như không gượng được khỏi men rượu vậy.
Bên đường có rất nhiều ô tô đang đỗ, rõ ràng mọi người muốn đi tăng nữa.
"Không được, tôi thực sự không ổn rồi! Tăng hai đi hát tôi không tới nữa đâu, bảo thư ký Lý đi cùng mọi người thôi!" Hoắc Dung lắc đầu, thẳng thừng xua tay, sau đó lại quay sang cô: "Tiểu Lâm à, cháu dìu cô về khách sạn đi, cô đau đầu, phải ngủ rồi!"
Cô dìu Hoắc Dung đi về phía chiếc BMW đen trước mắt. Người tài xế đẩy cửa xe ra, cô ngồi cả vào trong. Khi cô định quay đầu nhìn Hoắc Trường Uyên còn đứng trước cửa nhà hàng thì chiếc BMW đã hòa vào bóng đêm.
Trở về khách sạn, Lâm Uyển Bạch vào phòng ngủ trải giường cẩn thận.
Hoắc Dung đặt một phòng cao cấp, trong phòng ngủ có hai chiếc giường lớn, cô trải xong xuôi rồi mới đi ra ngoài.
Nhìn thấy Hoắc Dung đã thay xong quần áo ngồi trên sofa, đang ngẩng đầu nhìn lên trên, hình như thật sự men rượu bốc lên nên bà cứ nhắm nghiền mắt, day thái dương mãi.
Khi quay lại, Lâm Uyển Bạch nhờ nhân viên mang lên chút mật ong. Cô pha cốc nước mật ong rồi bê qua cho Hoắc Dung.
Thấy bên cạnh còn đặt mặt nạ, bà có vẻ chưa muốn lên giường ngủ ngay, cô tò mò hỏi: "Cô ơi, cô không ngủ sao..."
"Ngủ làm sao được mà ngủ!" Hoắc Dung cười trêu chọc.
Lâm Uyển Bạch tỏ ý không hiểu.
Lúc này đột ngột vang lên một loạt những tiếng gõ cửa.
Hoắc Dung cúi đầu nhìn đồng hồ, nhướng mày, xua tay với cô: "Cô bảo ngay mà, cháu nhìn đi!"
Dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, Hoắc Dung từ tốn đứng lên, đi ra phía cửa, mở cửa ra. Quả nhiên, giống hệt như dự liệu, Hoắc Trường Uyên đang đứng bên ngoài, có vẻ cũng vừa từ quán karaoke viện cớ về đây.
Hoắc Dung nhìn thằng cháu mình, họ cũng mới về đây được mười lăm phút mà người ta đã sốt sắng đuổi theo rồi.
"Sao hả, niềm vui bất ngờ này không tồi chứ?"
"Đúng là không tồi!" Hoắc Trường Uyên nghiến răng.
Nhưng anh buộc phải thừa nhận, anh đúng là rất thích sự bất ngờ vui vẻ này, tuy rằng điều kiện tiên quyết là bị lừa lọc.
"Thế này coi như bù đắp được hai tiếng rưỡi của tuần trước rồi nhỉ?" Hoắc Dung nhướng cao đôi mày thanh mảnh, cố tình nói bằng tông giọng chỉ hai người họ nghe được, sau đó khoanh tay trước ngực: "Cũng không cần quá cảm ơn cô đâu, cô từ nhỏ đã thần tượng Lôi Phong* rồi mà!"
*Một nhân vật trong lịch sử cận đại Trung Quốc, thường được dùng với kiểu ví von, ý nói làm việc tốt không để lại danh tiếng, chỉ coi như chuyện bình thường.
Hoắc Trường Uyên không lãng phí thời gian thêm nữa, đi thẳng vào trong.
Trong phòng khách, Lâm Uyển Bạch cũng loáng thoáng nghe thấy giọng của anh, vẫn còn chưa chắc chắn lắm thì lúc này đã thấy anh sải bước đi vào. Cô chớp chớp mắt.
"Hoắc Trường Uyên!"
Hoắc Trường Uyên nói thẳng: "Đồ đạc đâu, cầm theo, đi theo anh!"
"Việc này..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người, ngập ngừng đi phía sau Hoắc Dung: "Cô..."
Khác với lần trước, dù sao lần này cô cũng theo Hoắc Dung qua đây công tác với tư cách đi làm việc, thế nên không dám tự tiện đưa ra quyết định.
Hoắc Trường Uyên thấy cô do dự không quyết bèn nhíu mày thúc giục: "Tối nay anh chưa được ăn no, làm cơm rang trứng cho anh, lần trước em hứa rồi đấy!"
"Mau đi rang cơm cho nó đi!" Hoắc Dung phì cười vì dáng vẻ ngốc nghếch của cô, xua tay rồi đi vào phòng ngủ: "Hai đứa đừng đứng đây làm ồn cô nữa. Cô nhiều tuổi rồi, uống nhiều rượu vào là đau đầu! Cô phải đi ngủ sớm đây, đóng cửa lại cho cô đấy nhé!"
Lâm Uyển Bạch xấu hổ cầm túi xách của mình lên, bỏ mấy món đồ mang theo người vào trong túi, rồi cùng anh rời khỏi khách sạn.
Trở về căn hộ của Hoắc Trường Uyên, vừa vào cửa cô đã định chui xuống bếp, nhưng giữa được bị túm lại.
"Chẳng phải anh muốn ăn cơm rang trứng sao?" Lâm Uyển Bạch không hiểu, vẫn còn chỉ vào bếp và nói: "Em thấy còn chút cơm hộp thừa, đánh thêm quả trứng rang lên là xong, rất nhanh thôi..."
"Thứ anh muốn ăn là kiểu cơm rang trứng khác." Hoắc Trường Uyên nhìn sâu vào mắt cô.
Là gì?
Lâm Uyển Bạch ngơ ngác, bị anh bế bổng lên đi vào trong phòng ngủ. Anh cũng chẳng buồn bật đèn, cứ thế bỏ nhào vào giữa chiếc đệm êm ái, vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ.
Trong bóng tối chỉ thấy những nụ hôn miên man của anh.
Tới khi quần áo trên người cô biến mất sạch, cuối cùng cô mới hiểu cơm rang trứng khác nghĩa là gì...
Lúc kết thúc, Lâm Uyển Bạch nằm bẹp trên giường bằng một tư thế rất hút hồn, ngón tay mệt mỏi không gượng lên nổi.
Đàn ông quả nhiên rất đáng sợ...
Động một chút là nói chuyện bằng ngôn ngữ cơ thể!
...
Hôm sau, lại là một ngày mới.
Tối qua Lâm Uyển Bạch bị giày vò tới quá nửa đêm. Khi tỉnh dậy, cơ thể tuy có cảm giác mệt mỏi nhưng thần sắc thì rất tốt, mặt mịn màng, giống như búng ra nước vậy, rõ ràng là đã được tưới tắm.
Bị Hoắc Dung nhìn bằng ánh mắt gian xảo, cô ngượng không chịu được.
Buổi họp kéo dài suốt cả buổi sáng. Buổi trưa họ ăn cơm ở một nhà hàng gần tòa nhà văn phòng. Ăn xong, chiếc BMW đen đã đỗ sẵn bên đường. Dự án hợp tác đầu tư về cơ bản đã đàm phán thành công, Hoắc Dung đột ngột tuyên bố phải quay lại Băng Thành.
Bên kia, thư ký Lý đã ngồi trước vào trong xe, chỉ còn lại ba người họ.
"Dạ?" Lâm Uyển Bạch ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại: "Cô, chẳng phải cô nói cần đi ba ngày sao..."
"Đó là cô bảo cháu." Hoắc Dung nghe xong bật cười.
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, biểu cảm như bị ai bán đi với một số tiền lớn vậy.
"Rau cải trắng, thứ Hai cháu cứ quay về làm việc đúng giờ là được!" Hoắc Dung không nhịn được cười, rồi lại nhìn sang cháu trai của mình: "Ba ngày này, cộng thêm cuối tuần, kiểu gì cũng đủ cho hai đứa triền miên quấn quýt tới chân trời góc bể chứ hả? Kiềm chế một chút đi, tháng ngày sau này còn dài đó!"
Câu cuối cùng như có ý ám chỉ, Lâm Uyển Bạch nghe hiểu, cúi gằm mặt xuống.
Hoắc Dung dặn dò xong đôi ba câu liền đi về phía chiếc BMW. Hoắc Trường Uyên đích thân ra mở cửa xe cho bà.
Trong ánh nắng đầu đông, chiếc BMW lao vút đi.
Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên như bừng tỉnh ngộ, hình như người thật sự bị cho vào tròng là mình...
Buổi chiều Hoắc Trường Uyên quay về công ty, còn cô về nhà đợi anh. Có vẻ còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, đến tận khi trời tối hẳn, bên ngoài cánh cửa chống trộm bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Uyển Bạch chạy ra mở cửa, nhìn thấy anh cầm chìa khóa đứng ở ngoài.
Cô ngạc nhiên: "Anh có chìa khóa sao không mở cửa?"
"Đợi em mở!" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
Lâm Uyển Bạch không biết nên khóc hay cười càng không hiểu được logic của anh.
Hoắc Trường Uyên nhìn theo bóng cô vội vã chạy vào bếp, anh thay dép, cởi áo khoác vắt lên giá đồng thời bỏ bộ chìa khóa trong tay xuống.
Có thể cô sẽ không hiểu, khi anh lái xe trở về khu nhà, nhìn lên tầng thấy có một ngọn đèn sáng vì mình, lên tới nhà lại có người mở cửa cho mình, thứ đón đợi anh không chỉ là một căn nhà ấm áp mà còn là một bữa cơm bình dị thân mật, trái tim anh bỗng dưng cảm thấy yên bình.
Giống như một con thuyền suốt bao năm qua cứ mải miết tiến về phía trước, không có phương hướng, bỗng nhiên nhìn thấy một ngọn hải đăng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Uyển Bạch đang định quay đầu lại thì eo bỗng được ôm chặt.
Hoắc Trường Uyên ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay luồn vào trong vạt áo của cô, những ngón tay mang theo hơi lạnh khiến cô không khỏi run lên trong từng nhịp thở. Anh nghiêng đầu cúi xuống ghé bờ môi mỏng lại, khí nóng phả ra.
Trong lúc nóng lạnh giao tranh, Lâm Uyển Bạch né tránh: "Đừng đùa nào... em đang nấu cơm!"
Hoắc Trường Uyên chỉ thu chặt cánh tay lại, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống tayi cô. Anh cắn một cái không hề báo trước, không đau nhưng ướt rượt.
Lâm Uyển Bạch vẫn chưa bỏ nồi niêu trong tay xuống. Sợ anh còn hành động gì đó phóng đãng hơn, cô vỗ về như anh một đứa trẻ: "Chắc là phải một lát nữa mới ăn được! Anh đi tắm trước đi..."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên buông tay ra.
Anh quay người đi ra khỏi bếp, dù sao thì anh cũng không sốt ruột, vẫn còn cả một buổi tối đang chờ.
Cho đến khi tiếng bước chân biến mất về phía phòng tắm, Lâm Uyển Bạch mới sờ tay lên vành tay, vẫn còn nóng rực.
Cô bỏ hết nguyện liệu vào nồi thịt bò rồi đổ canh, vừa vặn nhỏ lửa xuống một chút thì bên ngoài bỗng nhiên lại có tiếng gõ cửa. Cô không khỏi nghi hoặc: "Hoắc Trường Uyên, hình như có người gõ cửa!"
"Em mở đi!"
Giữa tiếng nước ào ào trong phòng tắm vang ra một câu nói như thế.
Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới nhớ ra anh đang tắm, vội đặt xẻng nấu ăn xuống, rảo bước chạy ra.
Vừa mở cửa, cô chợt ngây người.
Bên ngoài là một cô gái trẻ, khuôn mặt giống như sinh viên đại học mới tốt nghiệp, nhưng ăn mặc thì không phù hợp chút nào. Bên ngoài tuy khoác áo dạ nhưng bên trong còn mặc một chiếc áo ngủ, hơn nữa cổ áo mở khá rộng, vạt váy bên dưới cũng siêu ngắn, đôi chân trắng trẻo cứ thế lộ hết ra ngoài.
Trong tiết trời mùa đông như thế này, Lâm Uyển Bạch cũng cảm thấy rét run hộ.
Bỗng nhiên thấy đối phương trông quen quen, cô nhanh chóng nhớ ra: "À, cô là thư ký của Hoắc Trường Uyên phải không? Muộn vậy rồi cô tìm anh ấy có việc gì không?"
Đối phương thấy cô là người ra mở cửa thì cũng hơi sững sờ, nghe cô lên tiếng mới hoàn hồn lại, biểu cảm thay đổi trong khoảnh khắc.
"À! Vâng, tôi là thư ký của Hoắc tổng!" Cô thư ký gật đầu, hoảng loạn kéo kín vạt áo dạ lại, hộp cơm cầm trong tay cũng không giấu kịp, đành đưa qua và nói: "Cũng không có chuyện gì, tôi sống ở ngay tầng dưới, tối nay có hầm ít canh gà, hơi nhiều một chút nên mang qua cho Hoắc tổng..."
"À, vậy lát nữa tôi chuyển cho anh ấy." Lâm Uyển Bạch cầm lấy.
Đối phương nhìn vượt qua cô ngó vào trong, ánh mắt ngập ngừng, cuối cùng vội vã chạy đi.
Có điều suốt quá trình ấy, cô ta vẫn còn quay đầu lại nhìn với vẻ không chắc chắn.
Lần trước khi tới công ty đón Hoắc Trường Uyên tan làm, chính cô ta dẫn cô vào văn phòng. Lúc ấy cô ta cũng lén la lén lút quan sát cô, khi bắt gặp cảnh họ thân mật, trong ánh mắt còn như vỡ vụn những giấc mộng thiếu nữ...
"Ai gõ cửa vậy?" Hoắc Trường Uyên từ phòng tắm đi ra.
Lại chỉ quấn độc chiếc khăn tắm. Mùa đông phương Bắc trong phòng luôn phải đầy đủ độ ấm. Anh để trần nửa người trên, ánh sáng thắt lại trong từng thớ thịt, dường như đường nhân ngư còn thấp thoáng hiện ra, khắp người toát ra một mùi đàn ông quyến rũ, khiến người ta nhìn một cái là ngây ngất.
Nhưng đâu phải chỉ mình cô ngây ngất, bất kỳ cô gái nào cũng vậy.
"Hàng xóm tầng dưới..." Lâm Uyển Bạch mím môi, nhìn anh rồi bổ sung một câu: "Hơn nữa còn là thư ký công ty anh!"
Mấy chữ cuối cùng được cô cực kỳ nhấn mạnh.
"Hình như cô ấy sống trong tòa nhà này đấy..."
"Thế à, không ấn tượng." Hoắc Trường Uyên đáp hờ hững rồi tiếp tục lau tóc: "Tới làm gì?"
"Nói là tới mang canh cho anh..." Lâm Uyển Bạch hất cằm về phía hộp canh.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, không có thêm nhiều biểu cảm dư thừa.
Bữa cơm chẳng mấy chốc đã hoàn thành, Lâm Uyển Bạch bê các món lên bàn, đồng thời bê cả hộp canh của cô thư ký.
Cô mở ra, mùi thơm phả vào mũi, thịt gà đã tróc ra khỏi xương gà, bên trên còn rắc một ít hành tươi. Nhìn kiểu gì cũng không giống một hộp canh nấu dư, ngược lại đã bỏ vào đây khá nhiều tâm tư.
Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, Hoắc Trường Uyên mỉm cười: "Nhìn gì nữa, còn không ăn cơm đi?"
"... Canh này anh không ăn sao?" Lâm Uyển Bạch cắn môi hỏi.
"Không ăn." Hoắc Trường Uyên không buồn ngẩng đầu lên.
Lâm Uyển Bạch đậy nắp lại, lòng nhẹ nhàng hơn không ít.
...
Hôm sau tỉnh giấc, dĩ nhiên cả người vẫn mỏi mệt.
Lâm Uyển Bạch không nghỉ ngơi trong chăn quá lâu mà dậy đánh răng rửa mặt từ sớm, đồng thời làm đồ ăn sáng. Lúc anh đang nhìn vào gương thắt cà vạt, cô ôm áo vest đứng đợi bên cạnh, sau một lúc bứt rứt, cô lên tiếng: "À... Hoắc Trường Uyên, hôm nay em đi cùng anh tới công ty nhé?"