Xin Hãy Ôm Em

Chương 205



Ánh đèn phòng phẫu thuật nhức nhối chiếu thẳng xuống đỉnh đầu.

Suốt cả quá trình, cô đều ngẩng đầu nhìn thẳng lên ngọn đèn đó, cảm giác một giây sau sẽ mù mắt vậy, nhưng vẫn quyết tâm nhìn chằm chằm.

Không biết cụ thể đã qua bao lâu, cô cảm giác sức lực khắp người đều như bị rút sạch sẽ. Cuối cùng cô cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, rất nhỏ, rất khẽ. Cô muốn cố gắng lắng tai nghe, nhưng bỗng dưng không nghe thấy nữa...

Ai đó đang nói chuyện, một câu tiếng Anh rất tàn nhẫn: "Rất xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, không giữ được đứa bé!"

Không, không thể nào...

Cô như phát điên, muốn nhảy xuống khỏi bàn mổ.

Nhưng vị bác sỹ người nước ngoài đeo khẩu trang lại tiến lên ấn vai cô xuống, ngăn cô điên cuồng. Ngay sau đó, một người khác tay cầm khay, trên đó là một đứa trẻ người đầy máu...

Lâm Uyển Bạch ngồi bật dậy.

Ánh nắng bình minh bên ngoài xuyên qua rèm cửa hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Hình ảnh chân thực trong mơ vẫn còn lởn vởn trong đầu óc, đến mức con ngươi rệu rã rất lâu mới tìm lại được tiêu điểm, sống lưng ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn cảnh vật xung quanh, cô mới nhớ ra mình đang nằm trong khách sạn.

Vén chăn ra, Lâm Uyển Bạch đi thẳng vào trong phòng tắm, vặn vòi nước, ngâm cả khuôn mặt vào nước lạnh, cho đến khi cảm giác những hình ảnh vụn vặt trong mơ ấy biến mất khỏi đầu, lục phủ ngũ tạng mới dần dần trở lại vị trí cũ.

Cơn ác mộng này suốt bốn năm qua cô thường xuyên gặp.

Lần nào cô cũng choàng tỉnh giấc, thậm chí một thời gian dài không thể bước qua cơn ác mộng, cần phải vào bệnh viện tiến hành trị liệu tâm lý mới có thể tiếp tục sống qua ngày. Dù là bây giờ, thi thoảng cô vẫn đi kiểm tra bác sỹ.

Nhìn bản thân trong gương, Lâm Uyển Bạch thở mạnh một hơi ra ngoài.

Tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, chiếc di động bên gối đang đổ chuông. Cô liếc nhìn, là cuộc gọi của đồng nghiệp bên Canada.

"Lâm, cô tới Băng Thành rồi chứ?"

"Ừm, tới nơi bình an."

Đầu kia nói tiếp: "Tổng biên tập bảo tôi nói với cô, có một cuộc phỏng vấn nhân vật phải đẩy lên sớm, nghe nói tối mai người ấy sẽ qua Nhật công tác, e rằng phải ba tháng nữa mới quay về. Theo giờ địa phương hiện tại của cô, bắt buộc phải hoàn thành trong hôm nay, nếu không cô phải đuổi theo người ta sang Nhật đấy!"

"Được, tôi hiểu rồi..." Lâm Uyển Bạch cầm sổ ghi chép lại.

Lần này cô quay về đây vốn dĩ là có công việc. Tòa soạn muốn tung ra ấn bản kỷ niệm ngày thành lập, trong đó sẽ có những bài phỏng vấn các ông trùm trong làng tài chính. Vì trong chi nhánh tại Canada chỉ có mình cô là người Băng Thành, liên hệ với trụ sở chính cũng dễ dàng, thế nên nhiệm vụ được giao cho cô.

Cộng thêm việc đã lâu không quay lại, cô cũng muốn về thăm bà ngoại.

Lâm Uyển Bạch gọi một phần quà sáng của khách sạn, ăn xong thì thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Vì trước đó đã có lời thế nên cuộc phỏng vấn được hẹn trước diễn ra vô cùng thuận lợi.

Sau khi đến nơi, cô thông báo với lễ tân rồi đi thẳng thang máy lên tầng. Cuộc phỏng vấn cũng được tiến hành ngay trong văn phòng, trên chiếc sofa sát cửa sổ, ánh sáng cũng đầy đủ.

Đây là một doanh nghiệp quốc dân lâu đời, vị Chủ tịch hiện tại cũng đã hơn sáu mươi tuổi, chính là người lần này cô sẽ phỏng vấn. Trong quá trình trao đổi, ông ấy cũng không hề kênh kiệu, ôn hòa kể lại lịch sử kinh doanh và cái nhìn của mình về ngành tài chính. Lâm Uyển Bạch nghiêm túc ngồi gõ lại tất cả vào máy tính, không bỏ qua bất kỳ câu chữ nào.

Gần hết buổi phỏng vấn, có ai đó gõ cửa phòng.

Người thư ký lúc trước dẫn cô vào giờ đang cung kính cúi đầu: "Chủ tịch Từ, Hoắc tổng đã tới ạ!"

Hoắc tổng...

Bàn tay đang đặt trên bàn phím của Lâm Uyển Bạch chợt run lên.

Trên màn hình xuất hiện vài con chữ lộn xộn, cô cảm thấy hơi thở của mình như sắp tan biến vậy, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, rồi ướt rượt nhanh chóng.

Trong thành phố rộng lớn này, có thể người họ Hoắc rất nhiều, nhưng được xưng Hoắc tổng cũng chỉ vài ba người...

Rõ ràng đang ngồi trên sofa mà cô lại cảm thấy mình ngồi không vững, bắp chân bé nhỏ đang khẽ run lên.

Chủ tịch Từ có vẻ rất coi trọng Hoắc Trường Uyên, vội vàng dặn dò thư ký: "Được, mau mời vào đây!"

Giây phút tìm lại được hơi thở, Lâm Uyển Bạch nhanh chóng gập máy tính lại.

Khiến chủ tịch Từ ngồi đối diện giật cả mình. Cô gượng cười: "Chủ tịch Từ, cuộc phỏng vấn cũng hòm hòm rồi. Nếu ông chuẩn bị có khách thì tôi cũng không làm phiền nữa. Khi về sửa sang lại bài phỏng vấn, tôi sẽ gửi lại mail cho thư ký của ông!"

Chủ tịch Từ hơi bất ngờ. Nếu ông ấy nhớ không nhầm thì có lẽ vẫn còn hai câu hỏi nữa mà nhỉ?

Nhưng ông ấy chỉ nghĩ là đối phương đã cần đủ nội dung, thế nên cũng không nói thêm nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu: "Được!"

Lâm Uyển Bạch cuống cuồng thu dọn đồ đạc. Cô vừa đứng lên thì phát hiện chủ tịch Từ cũng đã đứng dậy.

Thảng thốt giây lát, cô nghĩ đối phương định tiễn mình. Cô đang định lên tiếng nói không cần, nhưng sống lưng bỗng căng thẳng trong giây lát. Bởi vì hình như cô đã nghe thấy tiếng cửa văn phòng được đẩy ra, sau đó là một tiếng bước chân vững chãi.

Càng lúc càng gần...

Giống y hệt như trong ký ức, vẫn là bộ vest đen ngàn năm không đổi, tôn lên đôi chân dài và thẳng. Cổ áo sơ mi trắng còn mới nguyên. Anh thắt cà vạt, đút một tay vào túi quần đi tới, ánh mắt thâm trầm như miệng giếng khô.

Lâm Uyển Bạch đang chuẩn bị tranh thủ thời gian rời đi, bỗng bất ngờ rơi vào tầm ngắm của anh.

"Hoắc tổng đến đấy à!"

"Chào chủ tịch Từ!"

Cô đan chặt hai tay vào nhau.

"Đây là cô Lâm, đến từ tạp chí Times Economic and Trade. Cô ấy qua đây phỏng vấn, nhưng bây giờ cuộc phỏng vấn đã kết thúc rồi, chúng ta có thể bàn bạc về chuyện hợp đồng!" Dường như cảm thấy vẫn còn người khác, sau khi giới thiệu qua, chủ tịch Từ dặn dò thư ký: "Tiễn cô Lâm!"

Lâm Uyển Bạch ôm chặt máy tính, cắm đầu di chuyển như một người máy.

Khi đi lướt qua nhau, đôi mắt u tối ấy cuối cùng cũng nhìn về phía cô, miệng giếng bên trong không một gợn sóng, Nhưng anh cũng dời đi trong chớp mắt, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Ra khỏi phòng làm việc, ngón tay Lâm Uyển Bạch sắp bị bóp nát.

...

Thành phố đã lên đèn.

Mùa xuân là mùa đẹp nhất, cho dù là buổi tối, không khí dường như vẫn ngát hương hoa.

Trước quầy thu ngân của một nhà hàng Trung Quốc, đồng nghiệp quan tâm hỏi cô: "Tiểu Bạch, cô không sao chứ? Ăn cơm thôi mà mất hồn liên tục, có phải lâu rồi không về nước nên không quen không?"

Nữ đồng nghiệp trước mặt chính là người của trụ sở chính đón tiếp cô. Hai người tuổi tác tương đương, cộng thêm việc một tháng tới sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc, thế nên sau khi tan làm cô ấy đề nghị đi ăn. Cô cũng không từ chối, vừa hay có thể bàn bạc thêm một chút về công việc, sau này làm chung cũng dễ hơn.

"À, có một chút..." Lâm Uyển Bạch ngập ngừng.

"Không sao! Có thể vì cô ở nước ngoài lâu quá đấy, bây giờ bỗng dưng quay về, ai cũng cần thời gian thích ứng. Trước kia tôi cũng học đại học ở tỉnh khác, sau này về quê làm việc còn lạ lẫm nữa là!"

Lâm Uyển Bạch chỉ cười.

Suốt cả buổi chiều, trong đầu cô chỉ hiện lên khung cảnh gặp Hoắc Trường Uyên tại công ty Từ Thị. Không ngờ đã bốn năm trôi qua rồi, vậy mà chỉ một lần giáp mặt vội vã vẫn dễ dàng ảnh hưởng tới cô như thế.

Nhớ lại lúc lướt qua nhau, ánh mắt anh điềm nhiên như nhìn một người xa lạ, Lâm Uyển Bạch cười khổ.

Cũng đúng, họ đã sớm chia tay rồi, không còn quan hệ gì nữa, bây giờ có khác gì người lạ.

Chỉ là bỗng dưng, cô cảm thấy có chỗ nào sai sai.

Cánh tay bỗng nhiên bị ai đó huých, tiếng cô đồng nghiệp bên cạnh vang lên: "Á! Mau nhìn kìa, Hoắc tổng đấy!"

Lâm Uyển Bạch nhìn theo, có một bóng dáng cao lớn từ trong thang máy đi ra, bước chân từ tốn chậm rãi, khuôn mặt điển trai sáng sủa, chỉ là không mấy thân thiện.

Cô nhìn thấy ánh mắt của các cô gái ngồi trong nhà hàng đều tự động bị hút về phía anh. Nhất là các cô nhân viên đứng đón khách ngoài cửa, ánh mắt như chứa cả một rừng hoa đào. Quả nhiên anh vẫn như xưa, đi đến đâu, sức hấp dẫn nam tính trên người vẫn khiến các cô gái mê mẩn sâu sắc.

"Chắc cô biết Hoắc tổng chứ? Tạp chí của chúng ta cũng rất muốn phỏng vấn anh ấy đấy, tiếc là rất nhiều lần đều bị từ chối! Cô xem, anh ấy quả thực quá đẹp trai, dáng người chuẩn như người mẫu nam. Một người đàn ông như vậy cho dù phát sinh tình một đêm cũng không còn gì phải nuối tiếc kiếp này!"

"Còn cả cậu con trai anh ấy bế trên tay nữa, trời ơi! Đàn ông bế con không thể nào đẹp hơn được nữa!"

Nghe tới câu cuối cùng, ánh mắt Lâm Uyển Bạch hơi sững lại.

Khi nhìn thấy bánh bao nhỏ được anh bế trong lòng, cô càng ngẩn ra.

Chính là cậu bé hôm đó cô nhặt được, lúc này vẫn mặc đồ vest, vẫn là màu đen nhưng kiểu dáng đã khác, phong cách nước Anh, trên ngực phải cài một chiếc khăn tay nhỏ, vẫn là mái đầu nấm hơi xoăn.

Có điều lúc này khuôn mặt ấy đang căng ra, lạnh lùng, lại là dáng vẻ ấy.

Dọc đường đi qua, rất nhiều người nhìn bánh bao nhỏ. Ngoài thân phận và ngoại hình nổi bật của Hoắc Trường Uyên, một diện mạo đẹp như tượng của thằng bé cũng rất thu hút mọi người. Có điều nó đang phồng mang trợn má, trừng mắt với tất cả.

Nhớ lại lời cô đồng nghiệp vừa nói, lại nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau như tạc của Hoắc Trường Uyên và bánh bao nhỏ, ngay cả dáng vẻ mím môi lúc này cũng y đúc, trái tim cô thắt lại.

Một suy nghĩ gần như bùng nổ trong lòng trong khoảnh khắc.

Hoắc Trường Uyên có con trai rồi?

Thì ra đó là con trai anh...

Trong phút chốc, Hoắc Trường Uyên đã rảo bước đi tới cửa nhà hàng. Nhân viên mở cửa xoay cho anh. Anh vẫn bế thằng bé bằng một tay, còn tay kia đút túi quần suốt cả quá trình.

Dường như cảm nhận được Hoắc Trường Uyên xoay người về phía mình, Lâm Uyển Bạch giật mình.

Giống như né tránh, cô nhanh chóng quay người về phía quầy thu ngân, hai tay nắm chặt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình cho ổn định.

Cô hít sâu rồi thở đều...

Vào lúc cô cảm thấy đã ổn hơn thì bỗng cảm thấy dường như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình, nhất là cô đồng nghiệp bên cạnh, đang kích động giật vạt áo của cô.

Lâm Uyển Bạch không hiểu, ngập ngừng quay người lại.

Liền nhìn thấy bánh bao nhỏ một giây trước Hoắc Trường Uyên còn bế, lúc này đang lao về phía cô.

Đôi chân nhỏ chợt ấm lên, bánh bao nhỏ nhào tới, ngẩng mái đầu nấm xoăn lên, dang hai tay ra, chất giọng non nớt vang lên: "Bế!"

Thằng bé ban nãy còn ở trong vòng tay bố ra vẻ cool ngầu, ai nhìn mình cũng trừng mắt lại như một con báo con không dễ chọc vào, bây giờ lại như con mèo nhỏ cute, giơ hai tay đòi bế.

Các vị khách hóng hớt trong cửa hàng đều sững người.

Sự thay đổi này cũng nhanh quá rồi thì phải...

Lâm Uyển Bạch cũng chưa kịp phản ứng lại, khuôn mặt vẫn đang trong trạng thái ngơ ngẩn.

Bánh bao nhỏ vẫn đang ôm chân cô, chuyên tâm ngẩng đầu, đôi mắt đen láy chớp chớp, chỉ đợi cô một giây sau sẽ bế nó lên.

Dưới ánh mắt mong đợi và kỳ vọng của thằng bé, như bị ma xui quỷ khiến, Lâm Uyển Bạch cúi xuống bế nó lên.

Giây phút được cô bế, bánh bao nhỏ bèn vòng tay ôm cổ cô, hai chân bé tý cũng móc vào người cô, bám chặt lấy cô như con mực, chỉ sợ một giây sau cô sẽ thả nó xuống.

Tiếng bước chân vững chãi từ xa vọng tới gần.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, hơi thở như dừng lại. Bóng hình cao lớn của Hoắc Trường Uyên ở ngay trước mắt, che đi một góc ánh sáng trên đỉnh đầu. Do ưu thế chiều cao, cả người cô đều đứng trong bóng anh.

Ánh mắt giao nhau, giống như khi gặp mặt ở Từ Thị vậy, đôi mắt anh không chút gợn sóng.

"Tôi..."

Lâm Uyển Bạch há hốc miệng.

Trong cuộc giáp mặt trực tiếp này, cô bỗng nhiên không biết câu đầu tiên nên nói thế nào.

Hoắc Trường Uyên chỉ hờ hững liếc qua cô rồi tập trung vào con trai mình, trầm giọng nói: "Ra ngoài trước đã!"

Lâm Uyển Bạch sững người, vô thức nhìn sang cô đồng nghiệp bên cạnh.

Chút nhạy bén này cô đồng nghiệp ấy vẫn có. Chưa đợi cô ra quyết định cô ấy đã lập tức lên tiếng: "Không sao không sao! Cô mau đi đi, tôi ở đây đợi hóa đơn, hơn nữa tôi chợt nhớ ra lát nữa còn có việc!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu, nhìn theo cái bóng cao lớn đã quay người bỏ đi.

Có điều cô vừa nhúc nhích, bánh bao nhỏ trong lòng đã lập tức ôm chặt cô hơn, do dự mấy giây cô cũng ra ngoài theo.

Nói sao cũng phải trả lại con cho người ta chứ...

Huống hồ, bây giờ đầu óc cô vẫn chưa hết hỗn loạn, vẫn còn sửng sốt vì chuyện bánh bao nhỏ chính là con trai anh.

Trước cửa nhà hàng có một chiếc ô tô đen đang đỗ, người tài xế bên cạnh có vẻ đã lớn tuổi. Đã từng gặp nhau một lần ở bệnh viện, cô không khó đoán ra đó là người chuyên phụ trách đưa đón cậu nhóc trong lòng mình, chú ấy bèn mỉm cười thân thiện với cô.

Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu.

Sau khi ngồi vào trong, Hoắc Trường Uyên khẽ cười: "Sống ở đâu, tôi đưa cô về."

Lâm Uyển Bạch vô thức đọc địa chỉ khách sạn, người tài xế đã nhanh chóng lái xe đi, lao nhanh ra khỏi khu vực nhà hàng. Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường vùn vụt lao qua.

Bấy giờ cô mới chậm chạp phản ứng lại, mình cứ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh như thế.

Vẫn như bốn năm trước, vẫn bá đạo và cường thế.

Không gian trong xe rất rộng rãi, nhưng dù có rộng rãi hơn nữa cũng vẫn là không gian có hạn. Cho dù cô không cố ý cảm nhận, cô vẫn nhận ra mùi hương nam tính tỏa ra từ anh, cứ vấn vít mũi cô.

"Cô Lâm."

Một giọng nói bất ngờ vang lên.

Lâm Uyển Bạch như ngừng thở vì xưng hô lạnh nhạt và xa cách này.

Cô âm thầm cuộn chặt tay lại, cố gắng bày ra vẻ tự nhiên quay sang nhìn anh, thấy anh đã nói: "Tôi có nghe thím Lý nói qua, hôm qua cũng may có cô giữ hộ Đậu Đậu rồi đưa nó tới bệnh viện tiêm thuốc, cảm ơn cô!"

"Anh đừng khách sáo..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.

"Con trẻ vẫn còn nhỏ, nó không gây phiền phức gì cho cô chứ?" Hoắc Trường Uyên hỏi tiếp.

Đồng thời lúc này, cậu nhóc trong lòng cô cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn papa mình, như đang tố cáo, nhưng bị anh thẳng thừng tảng lờ.

Lâm Uyển Bạch chầm chậm mím môi lại, nghe thấy giọng nói thân thuộc của anh vang bên tai nhưng ngữ khí lại cực kỳ xa lạ, thậm chí lịch sự tới mức khiến cô bối rối: "Không... Không có..."

"Nếu cô Lâm cần gì, thậm chí là tiền bạc, đều có thể đề cập, tôi cũng rất muốn báo đáp cô chút chút."

Hoắc Trường Uyên nói xong, bèn đổi tư thế vắt chân, ngón tay mảnh khảnh gõ nhịp lên đùi.

Chú ý thấy đôi mày dần dần nhíu lại của anh, Lâm Uyển Bạch hiểu anh sắp hết kiên nhẫn.

"Không cần đâu." Cô hít sâu một hơi, lắc đầu từ chối: "Tôi xin ghi nhận tấm lòng của anh, chỉ là tiện thì giúp thôi..."

Hoắc Trường Uyên im lặng.

Lâm Uyển Bạch quay về, nhìn xuống bánh bao nhỏ đang chăm chú quan sát mình.

Buộc phải thừa nhận, sau khi có sự so sánh lại càng thấy hai bố con họ giống nhau như đúc, nhất là ngũ quan, đường nét, sống mũi cao, bờ môi mỏng, hoàn toàn như đúc từ một khuôn mà ra, nhất là dáng vẻ khi im lặng.

Hai cánh tay ngắn tũn của bánh bao nhỏ bất ngờ buông mạnh xuống, nó phồng má.

Lâm Uyển Bạch ngẩn người: "Hả, sao vậy..."

Cậu nhóc tiếp tục thổi phù phù.

Lâm Uyển Bạch: "..."

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, bánh bao nhỏ sắp phì tung hai má rồi, giống như hai quả bóng da.

Hôm qua rõ ràng đã hứa với nó sẽ không đi, sẽ ở bên cạnh nó, thế mà nó mở mắt ra đã từ bệnh viện về tới nhà. Nó nhìn khuôn mặt tươi cười của chú thím Lý, nó nhìn quanh ngó quất nhưng nào thấy bóng dáng cô? Bây giờ sau khi lên xe, cô lại chỉ mải mê nói chuyện với papa, hoàn toàn tảng lờ nó!

Bảo bảo rất tức giận!

Không ai hiểu lòng bảo bảo...

Chiếc xe đột ngột dừng lại, người tài xế phía trước quay đầu nói: "Cậu Hoắc, đến khách sạn rồi!"

Lâm Uyển Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là khách sạn cô ở. Nhà hàng này vốn dĩ cũng gần, cộng thêm đường không tắc nên chẳng mất nhiều thời gian.

"Cảm ơn đã đưa tôi về, vậy tôi xin phép..."

Lâm Uyển Bạch nói xong, tay đã chạm lên tay nắm cửa nhưng không nhúc nhích.

Vì bánh bao nhỏ một giây trước còn phồng mang trợn má, trước khi xe dừng đã ôm lấy cổ cô, bám riết lấy cô không buông, hình như không muốn cô đi.

Cô vội nói: "Đậu Đậu, cô tới nơi rồi..."

Bánh bao nhỏ không buông tay.

"Đậu Đậu, bỏ cô ta!" Hoắc Trường Uyên ở bên nhắc nhở.

Bánh bao nhỏ vẫn không buông.

"Hoắc Thần Hạo!"

Ba chữ trầm thấp ấy vang lên, bánh bao nhỏ rụt người lại, đờ ra mấy giây, sau đó ủ dột cúi đầu buông tay. Một giây sau đã được một cánh tay lớn khác nhấc sang ghế bên cạnh.

Hoắc Trường Uyên cùng cô xuống xe. Bánh bao nhỏ bị để trên xe, đang bò lên cửa sổ chớp mắt nhìn cô, ánh mắt đong đầy sự quyến luyến. Thấy cô nhìn qua, nó chủ động giơ bàn tay nhỏ, muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu.

Lâm Uyển Bạch khó khăn lắm mới quay mặt đi được, nhìn về phía người đàn ông.

Với khoảng cách cao hơn cả cái đầu, cô thật sự không dễ dàng giải tỏa áp lực: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.