Xin Hãy Ôm Em

Chương 210



Động tác này không thể rõ ràng hơn nữa.

Lâm Uyển Bạch lập tức hiểu ngay. Bấy giờ cô mới chợt nhớ ra lần trước ở khách sạn, cô cũng chia mỳ cho bánh bao nhỏ ăn, sau khi nó ăn sạch sẽ, cô đã thơm một cái lên cái má nhỏ của nó coi như một phần thưởng.

Cô không nhịn được cười, cúi đầu thơm lên.

Hai mắt bánh bao nhỏ sáng rực lên như sao trong khoảnh khắc, đôi má ửng hồng, nó mím môi lại cười trộm.

Lâm Uyển Bạch xoa đầu nó, giọng càng thêm dịu dàng: "Đậu Đậu, cô đi rửa bát đã, con vào phòng khách chơi một lát được không?"

"Được ạ!" Bánh bao nhỏ gật đầu.

Không cần cô bế, thằng bé tự nhảy xuống khỏi ghế, hai bắp chân ngắn cũn chạy thẳng về phía phòng khách, sau đó lại dùng cả tay cả chân bò lên sofa, cầm chiếc gối ôm bên cạnh lên, cúi đầu mân mê cái miệng khỉ to đùng in trên gối, cực kỳ ngoan.

Lâm Uyển Bạch mỉm cười đi vào bếp. Cô chỉ mong sao rửa bát đũa xong thật nhanh để ra ngoài với bánh bao nhỏ.

Cuối cùng sau khi cô hoàn thành mọi việc, rửa tay đi ra ngoài, bánh bao nhỏ vẫn ngồi trên sofa.

Có điều nó không còn lần sờ hình hoạt hình vừa nãy nữa mà là chiếc túi xách lúc trước cô bỏ xuống rồi tiện tay đặt lên bàn. Có thể ví tiền bị rơi ra, lại được bánh bao nhỏ nhặt lên. Lúc này nó đang nghiên cứu cái chứng minh thư trong tay.

Lâm Uyển Bạch tiến lại gần, phát hiện gương mặt nhỏ của nó cực kỳ chăm chú.

Cô không khỏi cười: "Đậu Đậu, con đã nhận được hết mặt chữ chưa?"

"Rồi ạ!" Bánh bao nhỏ gật đầu.

"Vậy thì con lợi hại lắm đấy!" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc, cảm thấy nó cực kỳ thông minh, rồi cô chợt nhớ ra hình như đã gặp mặt tới lần thứ tư nhưng cô vẫn chưa nói cho bánh bao nhỏ biết tên của mình. Cô chợt vân vê một góc chứng minh thư và nói: "Đậu Đậu, đây là chứng minh thư nhân dân, sau này lớn lên con cũng sẽ có!"

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, bày ra vẻ chờ đợi.

"Con xem, trên này có ảnh của cô đúng không?" Lâm Uyển Bạch chỉ tay.

"Vâng!" Bánh bao nhỏ mỉm cười.

"Còn đây nữa, đây chính là tên của cô!" Lâm Uyển Bạch chỉ tiếp và nói.

Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt chợt sáng lên gọi một tiếng: "Uyển Uyển~"

Trái tim Lâm Uyển Bạch chợt run lên.

Cô sững người nhìn khuôn mặt giống Hoắc Trường Uyên trước mắt, không ngờ được hai bố con họ lại gọi cô cùng một kiểu.

Có vẻ bánh bao nhỏ gọi riết thành nghiện, nép sát vào lòng cô, dùng cánh tay mềm mại ôm cổ cô, cất giọng non nớt: "Uyển Uyển, Uyển Uyển~"

Lâm Uyển Bạch vòng tay ôm lấy người thằng bé. Thời gian trôi qua rất nhanh, tới khi cô nhìn đồng hồ thì đã gần chín giờ tối rồi mà ngoài cửa có vẻ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Không biết Hoắc Trường Uyên còn phải tiếp khách bao lâu nữa. Con trẻ không giống người lớn, không thể thức quá khuya, tới một giờ cố định sẽ nằng nặc đòi ngủ.

Tuy rằng bánh bao nhỏ không làm phiền người lớn như thế, nhưng chắc chắn thằng bé sẽ buồn ngủ.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ trong lòng: "Này, Đậu Đậu, con biết số điện thoại của thím Lý không?"

"Không bít ạ!" Chút giảo hoạt lóe lên trong ánh mắt bánh bao nhỏ, thằng bé lắc đầu.

"Thế số điện thoại của chú Lý thì sao?" Lâm Uyển Bạch lại hỏi.

"Không bít ạ!" Bánh bao nhỏ vẫn lắc đầu.

"Thế..." Lâm Uyển Bạch mím môi.

Bánh bao nhỏ nhìn cô, lặng lẽ nín thở. Nó rất sợ cô sẽ gọi thẳng vào số điện thoại của papa, vì lúc xuống xe, nó nhìn thấy papa có để lại số điện thoại cho cô, để nếu nó có chuyện gì, cô có thể liên lạc ngay.

Lâm Uyển Bạch cũng đã nghĩ tới chuyện này, có điều khi nghĩ tới chuyện gọi điện thoại cho Hoắc Trường Uyên, cô lại vô thức né tránh.

"Phòng khách lạnh, để cô đưa con vào phòng ngủ nhé!"

Bánh bao nhỏ trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.

Quá tốt rồi!

Bảo bảo có thể ngủ chung với Uyển Uyển rồi~

Sau khi vào phòng ngủ, Lâm Uyển Bạch để bánh bao nhỏ lên giường, nhìn nó lăn qua lăn lại.

Cô mỉm cười, vào bếp rót một cốc nước ấm, ăn cơm xong thằng bé vẫn chưa uống nước.

Lâm Uyển Bạch vừa rời khỏi phòng, bánh bao nhỏ đã bật chế độ rađa, bò đi khắp bốn phía, ngửi hết một lượt gối và ga giường, gần như có thể chắc chắn mình đang được nằm trên giường của cô.

Bởi vì, toàn là mùi thơm của Uyển Uyển~

Chỉ đi rót cốc nước về, Lâm Uyển Bạch đã ngây người.

Ban nãy bánh bao nhỏ còn đang lăn qua lăn lại trên giường như một con mèo con, lúc này đã nằm xuống gối, nhắm nghiền mắt lại như đã say ngủ.

Lâm Uyển Bạch đi qua, lại gần chạm vào nó, chỉ cảm thấy hơi thở của nó đều đều.

Ngủ thật rồi ư?

Cô quả thật dở khóc dở cười, đành đặt cốc nước sang một bên, rồi tắt đèn trần, chỉ để lại đèn ngủ trên đầu giường.

Tìm một chiếc chăn mỏng từ trong tủ ra, Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng đắp lên người bánh bao nhỏ.

Sau đó cô lại rút cuốn tiểu thuyết tiếng Đức luôn mang theo trong tủ ra, cũng nằm nghiêng lên giường. Có điều vừa nằm xong, bánh bao nhỏ trong cơn mơ bỗng tự phát lăn vào lòng cô, hơn nữa còn tìm được một tư thế thoải mái.

Lâm Uyển Bạch giơ tay vỗ nhè nhẹ, ngửi mùi sữa thơm ngọt ngào trong lòng, lật giở tiểu thuyết.

Nếu lúc này cô cúi đầu, sẽ phát hiện bánh bao nhỏ trong lòng đang hấp hé mở mắt ra len lén quan sát cô. Sau khi thấy cô chưa phát hiện ra gì, nó lại cười trộm, mặt ửng đỏ.

Có điều giả vờ ngủ không bao lâu, không kháng cự lại được cơn buồn ngủ thật, bánh bao nhỏ cũng dần dần thiếp đi.

Tiếng gõ cửa vang lên lúc 11 giờ.

Lâm Uyển Bạch gập sách lại, đi thẳng ra ngoài phòng ngủ rồi mới rảo nhanh bước chân.

Sau khi trở về, Tang Hiểu Du ở lỳ trong phòng, ngoại trừ lúc đi vệ sinh thì không hề ra ngoài. Cô nghĩ chắc chắn có liên quan tới bác sỹ Tần, có điều là chuyện tình cảm, ngoài người trong cuộc hiểu rõ ra, người ngoài chẳng thể làm được gì.

Lâm Uyển Bạch ngó qua mắt thần quan sát rồi mới từ từ mở cửa.

Trên hành lang sáng ánh đèn cảm ứng, khuôn mặt cương nghị của Hoắc Trường Uyên đập vào mắt, bao gồm nét mọi mệt chưa tan trên mặt anh. Có vẻ như vì phải lái xe nên anh không uống rượu.

Lâm Uyển Bạch giải thích: "À, Đậu Đậu lại ngủ rồi..."

Hoắc Trường Uyên gật đầu, giờ này chắc chắn phải ngủ rồi.

Không giống như ở khách sạn, đây là nhà, anh cũng không thể ở lại như lần trước. Hơn nữa, đề phòng vạn nhất, cô cũng không cởi quần áo của bánh bao nhỏ ra.

Vì không có dép nam nên Hoắc Trường Uyên đi thẳng chân đất vào phòng cô.

Anh bế con lên bằng một tay, rồi lướt nhìn qua cô bằng ánh mắt thâm trầm, nói một câu: "Cô Lâm, làm phiền rồi!"

Lâm Uyển Bạch lắc đầu, tiễn hai bố con họ ra ngoài.

Vóc người Hoắc Trường Uyên vốn cao lớn, chỉ cần một tay cũng đủ đỡ vững vàng thằng bé, nhìn như vậy mới thấy thằng bé nhỏ xíu, tạo thành một hình ảnh ấm áp.

Thang máy "ding" một tiếng báo hiệu đã tới nơi, hai bố con đi vào trong.

Đến khi cửa thang máy từ từ khép lại, Lâm Uyển Bạch mới hoàn hồn.

Có điều sau hai giây cắn môi, cô rảo bước quay lại phòng với lấy chiếc chăn, không kịp thay giày, đuổi theo ra ngoài.

Gần như chỉ ra trước ra sau, khi cô chạy ra khỏi tòa nhà, Hoắc Trường Uyên cũng đang cúi người, cẩn thận đặt con trai vào ghế sau.

"Đợi đã!"

Lâm Uyển Bạch đuổi theo.

Hoắc Trường Uyên khựng lại, quay đầu nhìn bóng một người đang thở hồng hộc.

Lâm Uyển Bạch rảo nhanh bước chân, tới trước chiếc Land Rover bèn đưa chăn cho anh: "Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, Đậu Đậu ngủ rồi, tôi sợ thằng bé bị lạnh! Lần trước nó sốt rất nặng, nếu lại cảm cúm sẽ không tốt, anh đắp cho nó đi!"

Hoắc Trường Uyên liếc qua lồng ngực phập phồng theo từng tiếng thở của cô, con ngươi hơi co lại.

Thấy anh không đón lấy, mà nhường chỗ, Lâm Uyển Bạch đành tiến lên, cúi thấp người vào trong xe, đắp chiếc chăn trong tay lên người bánh bao nhỏ.

Có vẻ nó thật sự đã ngủ rất say, còn không hay biết mình đã bị bế đi.

Trước khi Lâm Uyển Bạch thu tay về, cô còn không nhịn được khẽ quẹt qua má nó.

Khi đứng lên lại, chẳng hiểu sao chân cô lại bị vấp. Cô lảo đảo chực ngã về phía trước, trán sắp đập vào cánh cửa tới nơi. Cô chấp nhận số phận nhắm mắt lại, chỉ cầu mong không gây ra tiếng động lớn làm bánh bao nhỏ thức giấc.

Eo bỗng nhiên bị ôm chặt, có một cánh tay rắn chắc vòng qua.

Lâm Uyển Bạch lảo đảo giây lát, không bị đập đầu như tính toán mà ngã vào một lồng ngực vạm vỡ, yết hầu gần trong gang tấc, và một mùi hương nam tính phả vào mũi.

Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, hơi thở có phần gấp gáp: "Cảm ơn anh, tôi đứng vững được rồi, anh có thể buông tay..."

Nhưng Hoắc Trường Uyên không nhúc nhích mà đóng cửa xe lại, ngăn thằng bé đang ngủ không biết trời trăng gì ở trong.

Lâm Uyển Bạch giằng ra nhưng không thoát được bàn tay đang ôm eo mình, ngược lại cảm giác nó càng chặt hơn.

Cô nhíu mày chuẩn bị nói thêm câu nữa thì Hoắc Trường Uyên đột ngột tiến lên một bước, đôi chân dài chạm vào đầu gối cô, cơ thể cao lớn ép sát cô, cả sống lưng cô phải dựa vào xe, tạo thành tư thế như đang "xe chấn".

Sau đó anh giơ tay chạm vào môi cô.

Lâm Uyển Bạch thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng ngón tay anh đang chậm rãi cọ qua cọ lại.

Cô không né tránh được, lại không thoát ra được, giọng nói trở nên run rẩy: "Anh... Anh định làm gì?"

"Môi cô đang run rẩy." Hoắc Trường Uyên cụp mắt xuống, từng góc cạnh của gương mặt cúi sát về phía cô, hơi thở từ mũi phả lên mặt cô, chất giọng trầm tiếp tục vang vọng: "Mí mắt cô đang run, cơ thể cô cũng đang run..."

Bất ngờ anh nâng cằm cô lên.

"Ưm!"

Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.

Nụ hôn bất ngờ của Hoắc Trường Uyên rơi xuống...

Giây phút bốn cánh môi chạm vào nhau, anh cạy mở răng cô, hơi thở lấp đầy cả khoang miệng cô.

Gáy cô được anh đưa tay giữ lấy, giống như trước kia, nụ hôn của anh vẫn quyền thế và ngang ngược, chỉ muốn hút hết mọi không khí trong ngực cô mới chịu.

Khi anh buông ra, Lâm Uyển Bạch suýt nữa không đứng vững.

Cô không còn nhớ rõ lần thân mật gần đây nhất của họ là khi nào nữa, lâu tới mức cô sắp lãng quên rồi.

Chỉ là không hiểu sao, nụ hôn và đầu lưỡi của anh vẫn hiện lên rõ mồn một trong đầu óc.

Cô dùng tay bịt chặt miệng, trừng mắt khó tin: "... Anh làm gì vậy!"

Có điều cô vừa dứt lời, bờ môi mỏng của Hoắc Trường Uyên một lần nữa phủ xuống.

Khi anh buông cô ra lần nữa, đôi mắt đen hơi nheo lại trong bóng tối: "Đây chẳng phải là thứ cô muốn ư?"

"Anh nói gì?"

Lâm Uyển Bạch nhìn anh không hiểu.

Bờ môi mỏng của Hoắc Trường Uyên chỉ cách cô vài phân. Nó đang rướn lên: "Ha, từ ngày Đậu Đậu lạc ở sân bay được cô nhặt, cô bắt đầu cố tình tiếp cận nó, để nó thích cô, quấn lấy cô. Cô còn ngấm ngầm nghe ngóng tình trạng hôn nhân của tôi từ nhân viên Hoắc Thị. Tốn nhiều tâm sức như vậy, lẽ nào không phải vì muốn nhân cơ hội tiếp cận tôi?"

"Bốp!"

Lâm Uyển Bạch giơ cao tay lên.

Hoặc có thể do đêm đã khuya nên âm thanh ấy càng trở nên giòn giã.

Ban đầu cô còn lơ mơ chưa hiểu gì, đợi anh nói xong, trong lòng bỗng bùng lên một sự phẫn nộ. Cho dù biết bây giờ anh đã mất trí nhớ, không còn biết mình là ai nữa nhưng cô vẫn tức giận vì sự đổ oan của anh, gần như là một động tác vô thức, không cần suy nghĩ.

Giây phút buông tay, Lâm Uyển Bạch cũng rất kinh ngạc, trước kia cô không bao giờ dám làm vậy.

Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên lệch sang trái, đầu mày nhíu lại.

Hít sâu một hơi, Lâm Uyển Bạch ngước khuôn mặt hơi nhợt nhạt lên, nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi thấy anh uống chưa nhiều, thế nên cái tát này coi như bài học cho sự khinh thường của anh dành cho tôi!"

"Ban nãy anh..." Nói tới đây cô hơi ngừng lại, mặt hơi nóng, cắn răng mới có thể nói tiếp: "Hôn tôi hai lần... còn tôi mới chỉ tát anh một cái, coi như anh vẫn hời rồi. Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh Hoắc, phiền anh tự trọng!"

Nhanh chóng nói xong, cô giằng ra khỏi vòng tay anh, né sang bên cạnh mấy bước.

Ngay sau đó cô quay đầu đi vào trong tòa nhà, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng dứt khoát chạy vào.

Tuy rằng tiếng tát nghe rất giòn, nhưng lực của cô không mạnh lắm.

Ban đầu khi đánh vào mặt sẽ hơi rát nhưng về sau chỉ còn cảm giác tê tê. Khi gió đêm thổi qua, chẳng hiểu vì sao cảm giác tê dại ấy lại lan dần vào tận trái tim.

Hoắc Trường Uyên cúi xuống, nhìn cậu con trai say ngủ của mình qua cửa xe.

Rồi lại quay mặt về phía bóng dáng thanh mảnh kia biến mất, ánh mắt anh tối dần đi.

...

Buổi trưa, trong một nhà hàng Tây.

Sau khi Tang Hiểu Du kéo Lâm Uyển Bạch vào trong, nhìn cảnh tượng cả đại sảnh không còn bàn trống thì chợt kêu lên: "Ôi cha mẹ ơi, đông người quá vậy!"

"Cá nhỏ, mình thấy chỗ này đắt lắm, hay là thôi đi?" Lâm Uyển Bạch do dự nhìn trang hoàng của nhà hàng.

"Trời ơi không sao đâu! Cậu đừng lo lắng, ở đây mình có hai voucher bạn tặng, trên thực tế tốn không ít tiền!" Tang Hiểu Du nháy mắt với cô, giơ tay gọi phục vụ, hỏi xem còn bàn nào trống không.

Phục vụ nói tạm thời không còn nữa, nhưng bảo họ ngồi đợi một chút, có bàn khách đang đợi thanh toán.

Đợi khoảng hai, ba phút liền nhìn thấy có vị khách xách túi đi ra. Phục vụ thu dọn cũng nhanh, mới đó đã mời họ ngồi vào bàn.

Khi đi vào trong đại sảnh, bước chân Lâm Uyển Bạch chợt khựng lại, cô kéo cô bạn thân Tang Hiểu Du: "Cá nhỏ, hay là hôm khác mình đến ăn đi? Mình thấy ở đối diện hình như có quán nướng ăn cũng ngon lắm..."

"Sao thế? Có chỗ ngồi rồi mà?" Tang Hiểu Du nghi hoặc.

Lâm Uyển Bạch mím môi, ra hiệu về một vị trí nào đó sát cạnh cửa sổ.

Tang Hiểu Du nhìn theo hướng cô chỉ, lập tức hiểu ngay. Trên bàn đó ngồi khoảng ba bốn cô gái, xem ra đều là các thiên kim tiểu thư quyền quý, trong đó Lục Tịnh Tuyết đang cài tóc vào vành tai là nổi bật nhất.

Tang Hiểu Du vội gật đầu: "Được, mình cũng thấy ăn đồ Tây dở dở ương ương, chả đói mà cũng chả no!"

Hai người đều thấu hiểu ý nhau, sau khi nói một tiếng với nhân viên thì quay người đi ra.

Trên chiếc bàn ăn hình vuông, Lục Tịnh Tuyết bỏ dao dĩa trên tay xuống, nho nhã cầm ly rượu vang bên cạnh lên, vừa đưa lên miệng thì bên cạnh có người nói: "Tịnh Tuyết, cái vòng tay này của cậu là phiên bản giới hạn của Cartier phải không?"

"Ừm." Cô ta mỉm cười gật đầu.

"Ôi trời ơi!" Đối phương bỗng kêu lên: "Nghe nói cả thế giới chỉ có hai mươi mấy chiếc, rất nhiều ngôi sao lớn đều đeo. Trước kia mình muốn mua nhưng hoàn toàn không mua được! Đúng rồi Tịnh Tuyết, mình nghe nói cậu đã vào Lục Thị rồi phải không?"

Lục Tịnh Tuyết cười khẽ: "Phải, bố mình muốn mình vào công ty làm quen trước đã, nhưng không có vị trí nào quá cao, từ từ làm lên!"

"Trời! Ai không biết năng lực của cậu chứ, ra nước ngoài đã học tới tiến sỹ rồi, rõ ràng bố cậu muốn giao lại công ty cho cậu!"

"Tịnh Tuyết, bọn mình ngưỡng mộ cậu thật đấy! Sinh ra đã là tiểu thư, còn có một vị hôn phu xuất sắc như Hoắc tổng. Có thể nói là có cả tình yêu và sự nghiệp, quả thực là chiến thắng đời người, hơn nữa hai người còn xứng đôi nữa chứ!"

Những người khác cũng chen vào, đều hết lời khen ngợi.

Nụ cười của Lục Tịnh Tuyết càng thêm đậm, lộ ra cả hai bên lúm đồng tiền, cô ta rất thích nghe người khác xếp mình bên cạnh Hoắc Trường Uyên.

Vừa nhấp một ngụm rượu vang, cô ta lại nghe thấy có người hỏi: "Tịnh Tuyết, cậu và Hoắc tổng làm lễ đính hôn cũng lâu lắm rồi đấy, định khi nào mới chính thức kết hôn? Tới lúc đó, đừng quên mời bọn mình tới uống rượu mừng nhé!"

"Vẫn chưa." Nụ cười của Lục Tịnh Tuyết không thay đổi: "Cả mình và Trường Uyên đều không gấp."

Nhưng bàn tay đang cầm ly rượu vang mỏng manh thì đang siết chặt lại.

Chuyện hôn sự cô ta không chỉ một lần bóng gió nhắc đến nhưng phản ứng của Trường Uyên luôn hờ hững. Hai hôm trước ở Hoắc Thị, cô ta thậm chí còn dẫn cả bố mình ra nhưng vẫn không có hiệu quả gì.

"Ha ha, cũng đúng! Dù sao đến cuối cùng hai người vẫn sẽ lấy nhau thôi, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn!"

Câu nói cuối cùng có vẻ rất hợp ý Lục Tịnh Tuyết.

Đối với bóng dáng vừa lướt qua vừa rồi, cô ta rất quen thuộc, không thể nhìn nhầm được.

Lâm Uyển Bạch?

Ra nước ngoài rồi cơ mà, vì sao còn quay về...

...

"Cộc cộc cộc..."

Hai người họ ăn đồ nướng xong, khắp người toàn mùi dầu mỡ.

Lâm Uyển Bạch vừa về phòng thay được bộ đồ ngủ thì loáng thoáng có tiếng động bên ngoài, sau đó Tang Hiểu Du đang phơi quần áo ngoài ban công rướn cổ lên: "Tiểu Bạch, hình như có người gõ cửa!"

"Để mình mở cho!" Cô vội nói.

Có điều hơi kỳ lạ một chút, cô luôn cảm thấy cách gõ cửa hơi khác lạ.

Khi ra tới nơi, Lâm Uyển Bạch nhìn qua mắt thần, sau khi nghi hoặc mở ra, cô không nhìn thấy ai, nghi ngờ không biết có nghe nhầm không.

"Uyển Uyển~"

Một giọng nói non nớt vang lên.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống nhìn, nhìn thấy bánh bao nhỏ đang nhào vào ôm chân mình.

Cô ngẩn người: "Đậu Đậu, sao lại là con?"

Đôi mắt đen láy của bánh bao nhỏ sáng lên, mím đôi môi lại vẻ xấu hổ.

"Con tự chạy ra ngoài sao?" Sau khi nhìn sau lưng nó, Lâm Uyển Bạch lo lắng hỏi.

"Không phải!" Bánh bao nhỏ lắc đầu, nhe răng cười: "Thím Lý đưa bảo bảo đến, nhìn thấy con đi vào cửa rồi, thím Lý mới về!"

Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch mới hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao.

Nhưng cô vẫn rất bất ngờ, giống như lần trước ở khách sạn, bánh bao nhỏ có thể nhớ chuẩn xác nơi cô ở đồng thời tìm lại được. Buộc phải thừa nhận thằng bé thật sự rất thông minh.

Sau chuyện tối qua, khi đối mặt bánh bao nhỏ, tâm trạng của Lâm Uyển Bạch có phần phức tạp.

Khi cô còn đang do dự có nên để nó vào nhà hay không thì bánh bao nhỏ đã tự len qua chân cô đi vào thuần thục lấy đôi dép trên giá xuống, rồi gọi: "Uyển Uyển~"

Nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn ấy, cô thở dài, đóng cửa lại rồi ngồi sụp xuống.

Cô cởi đôi giày thể thao nhỏ của nó ra, rồi nắm chặt chân nó nhét vào dép.

Sau khi thấy cô làm xong một loạt động tác, khuôn mặt bánh bao nhỏ đỏ hồng lên, cô tự động chìa tay về phía cô.

Lâm Uyển Bạch nghe thấy tiếng thở dài từ tận đáy lòng mình, khó xử nắm lấy tay nó, dắt vào trong phòng khách.

Tang Hiểu Du phơi quần áo xong đi vào liền nhìn thấy, kinh ngạc vô cùng: "Ôi vị tiểu thiếu gia này sao lại chạy đến rồi?"

Lâm Uyển Bạch nhún vai, biểu cảm khó xử.

Ngồi lên sofa, bánh bao nhỏ bắt đầu bò tới bên cạnh cô, dùng tay và mặt áp vào người cô.

Lâm Uyển Bạch để bánh bao nhỏ ôm lấy chân mình, mặt đối mặt. Trầm tư một lúc, cô mới bứt rứt nói: "Đậu Đậu, con không thể cứ đến tìm cô như thế này hay là chạy đến chỗ cô nữa..."

Bánh bao nhỏ nghe xong, lập tức xị mặt xuống, biểu cảm như sắp khóc.

"Bảo bảo làm sai gì ạ?"

Không phải con làm gì sai, mà là bố con...

Đối diện với vẻ đáng thương của bánh bao nhỏ, trái tim Lâm Uyển Bạch thắt lại. Những lời Hoắc Trường Uyên nói hôm qua làm cô tức đến mất ngủ, cô không muốn khiến anh nghĩ rằng mình đang lợi dụng con trai để tiếp cận anh thêm nữa.

Tang Hiểu Du từ trong phòng ngủ đi ra, nhận thấy sự khó xử và bứt rứt của cô, bèn ngồi phịch xuống: "Cô nói này, tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc, sao cháu cứ quấn lấy Tiểu Bạch thế? Mẹ cháu đâu? Sao không để mẹ chăm cháu?"

"..."

"Thật ra mình luôn rất tò mò đấy!" Tang Hiểu Du tiếp tục lẩm bẩm: "Theo như mình biết, Lục Tịnh Tuyết không sinh con đẻ cái, thế nên cô ta chắc chắn không phải mẹ thằng bé rồi! Hơn nữa, nếu là con của cô ta, thì cô ta và Hoắc Trường Uyên đã lấy nhau từ lâu rồi! Thế nên, mẹ của tiểu thiếu gia này rốt cuộc là ai chứ..."

Lâm Uyển Bạch nghe vậy cũng nhìn sang bánh bao nhỏ, chỉ thấy nó mím môi lại.

Cô cũng đồng tình với việc nó không liên quan gì tới Lục Tịnh Tuyết. Dù nhìn từ góc nào hai người họ cũng chẳng có nét gì tương đồng. Chẳng hiểu vì sao mà cô cực kỳ chắc chắn về điểm này. Không phải cô không hiếu kỳ mà cho dù mẹ thằng bé là ai, dù là tình một đêm cũng được hay tình nhân ngoài kia cũng vậy, đều là con trai của Hoắc Trường Uyên...

Hoắc Trường Uyên có con trai, đây là sự thật không thể chối cãi.

Bánh bao nhỏ bất ngờ bò xuống khỏi ghế, cúi đầu chạy tới bên cửa sổ.

Chỗ này không có cửa sát sàn như biệt thự, cái bóng nhỏ bé của nó chỉ nhìn được vách tường. Nó cúi thấp đầu, giống như một cây lúa non oằn mình.

"Đậu Đậu?"

Lâm Uyển Bạch đứng lên đi qua.

Thấy bánh bao nhỏ cố làm ra vẻ quật cường, cô lo lắng sát lại gần: "Đậu Đậu, con sao vậy?"

Vẫn không có hồi đáp gì, Lâm Uyển Bạch đành nắm lấy tay nó, kiên nhẫn hỏi đi hỏi lại.

Rất lâu sau, bánh bao nhỏ mới ngẩng lên nhìn cô, rồi lại nhanh chóng cúi xuống, giọng khe khẽ: "Bảo bảo không có mẹ..."

~Hết chương 210~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.